Editor: VẠN HOA PHI VŨ
Từ trước đến giờ, miệng lưỡi Thịnh Thế luôn ngoan độc, trong lời nói của bà Cố chứa đầy ghen tuông, mà anh cũng không điếc.
Lời anh nói vừa rồi, đã quét sạch mặt mũi của bà Cố rất đơn giản.
Chính xác là bởi vì bà Cố bị Thịnh Thế lấy mất một mối làm ăn, mới nửa đùa mà nói ra.
Nhưng ai biết, vụ làm ăn mà nhà họ Cố rất muốn lấy được này, vào trong miệng Thịnh Thế, chỉ là một tờ hợp đồng nhỏ bé bình thường.
Rõ ràng là Thịnh Thế đang tỏ vẻ xem thường hợp đồng mà bà Cố nhìn trúng.
Từ trước tới nay, Thịnh Thế luôn là người ti tiện như vậy, nếu như người khác càng ước ao ghen tị với mình, anh sẽ cố tình để cho người đó càng ước ao ghen tị hơn.
Trong lòng tức giận khó chịu, nhưng lại không có chỗ để xả giận.
Lời kia của Thịnh Thế, vừa nói ra, không khí bên trong nhà liền hơi gượng gạo.
Thịnh Hoan lại ngược lại, giơ tay lên, đánh vai Thịnh Thế một cái, cười với bà Cố, nói: “Bà Cố, Nhị Thập nói chuyện không có chừng mực, bà đừng để ý, em ấy cũng không có ý này.”
Sắc mặt bà Cố cũng không phải rất tốt, cười cười: “Tôi nào dám so đo với Nhị Thập...... Về sau việc làm ăn của nhà họ Cố ở thủ đô có thể ký mấy hợp đồng nhỏ bé mà Nhị Thập không nhìn vào mắt hay không, còn phải xem Nhị Thập có nhường hay không đấy!”
Bên trong nhà lại yên tĩnh thêm lần nữa.
Rõ ràng bà Cố muốn trả đũa Thịnh Thế!
Mọi người rối rít nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Thịnh Thế.
Ngược lại, trên mặt Thịnh Thế vẫn luôn giữ dáng vẻ lạnh nhạt, khóe miệng vẫn ẩn chứa nụ cười như cũ, chỉ là đáy mắt hơi âm trầm.
Bà Cố là người như thế nào, anh cũng quá rõ ràng, dựa dẫm vào người có quyền thế, với những người tốt hơn mình thì ghen ghét.
Nếu không phải trước đây anh cưới Cố Lan San, không biết Cố Lan San sẽ bị bà Cố bán cho ai nữa!
Ý cười bên miệng Thịnh Thế, hơi trở nên lạnh lùng, từ đầu đến cuối không có ý muốn nói chuyện, bộ dáng kia giống như là căn bản không nghe được lời nói của bà Cố.
Không khí dần dần trở nên dịu lại.
Ngay lúc tất cả mọi người bắt đầu mồm năm miệng mười tán gẫu chuyện khác, đột nhiên Thịnh Thế mở miệng khiến trời long đất nở: “Bà Cố, bà yên tâm, nếu như đến lúc nhà họ Cố tuyên bố không làm ăn được nữa, cần Nhị Thập tôi cho bà một hai tờ hợp đồng không quan trọng, bà cứ mở miệng, nhất định tôi sẽ cho.”
Khóe môi Thịnh Thế cong cong, liếc mắt nhìn khuôn mặt khó coi của bà Cố một cái, rất hài lòng ưỡn thẳng người, thu lại đáy mắt tàn khốc, khôi phục lại thần thái rạng rỡ lúc mới tới, giọng nói rất muốn đánh đòn mở miệng: “Nếu như bà Cố xấu hổ, có thể đi tìm Sở Sở......”
“Khụ khụ!” đột nhiên Thịnh Hoan ho khan hai tiếng, cắt đứt thịnh thế lời nói: “Nhìn xem, nói hưu nói vượn gì đấy!”
Thịnh Thế cười ha ha hai tiếng, cũng không tiếp tục nói gì nữa, trực tiếp đạp bước, lên gác chuẩn bị đi tìm Cố Lan San.