Cố Lan San ý thức được ánh mắt của Hàn Thành Trì, cô không tự chủ được mím môi thật chặt.
Những lời này, vào tám năm trước cô đã viết...... Khi đó cô ôm ấp tình cảm này, không thể thổ lộ, nên lén ghi ra, cô nhớ sau đó cô đã đốt hết, thế nhưng những điều này, làm sao Cố Ân Ân biết được?
Cố Ân Ân nói tiếp: “Thật là lời nói đẹp, một tòa thành trì, ánh đèn leo lắt...... Nghe thật đúng là xứng đôi, có đúng hay không?”
Cố Lan San chậm rãi cúi đầu, cô cảm thấy cả đời này, chưa bao giờ lúng túng, khẩn trương, hốt hoảng như bây giờ.
Cô thầm mến anh, vậy mà bị Cố Ân Ân thẳng thừng nói ra.
Hàn Thành Trì đứng ở bên cạnh cô.
Cô chưa bao giờ dám nói ra lời thầm mến đó......
Cả người Cố Lan San, nhẹ nhàng run rẩy.
Hàn Thành Trì nghe những lời này, đáy mắt hiện vẻ kinh ngạc, ánh mắt anh nhìn Cố Lan San có chút khó tin.
Anh không biết, Cố Lan San thích anh...... Cho tới bây giờ, anh chỉ coi cô như em gái, đối tốt với cô...... Nhưng......
Trong đầu Hàn Thành Trì hỗn loạn một mảnh.
Cố Ân Ân ngồi ở đó, nhìn chằm chằm Cố Lan San, cô ấy cúi thấp đầu, rơi vào đáy mắt cô chính là mái tóc dài đen nhánh bị ướt một nửa, giọng nói Cố Ân Ân thật thấp: “San San, em sớm đã thích Thành Trì...... Em thích anh ấy như vậy...... Em nói đi lúc em, chị và Hàn Thành Trì đi chung với nhau, trong lòng em rốt cuộc cảm thấy như thế nào? Hay là nói...... Thành Trì, anh cũng rất đã sớm biết San San thích anh từ rất sớm, hai người đang ở cùng nhau, có đúng không? Thật ra thì cái cà vạt này...... Thật là em ấy đưa...... Chỉ là các người không muốn thừa nhận......”
“Cái cà vạt này, anh thật sự không biết là ai đưa.” Hàn Thành Trì ấp úng mở miệng, “Ân Ân, anh thật không biết......”
Hàn Thành Trì nói đến đây thì dừng lại, anh không nói được, anh không biết Lan San thích anh......
“Ân Ân, anh cam đoan với em, anh và Lan San hoàn toàn trong sạch, không có bất kỳ chuyện gì xảy ra, cái cà vạt này, chúng ta đừng truy cứu nữa, bất kể là ai đưa, em cũng phải tin tưởng anh, trong lòng anh chỉ có một mình em, Ân Ân...... Còn......” Hàn Thành Trì dừng lại một chút: “Còn chuyện em vừa nói, về sau cũng đừng nói ra, Nhị Thập là anh em của anh......”
Nếu để cho Nhị Thập biết, Lan San thích anh, anh phải đối mặt Nhị Thập như thế nào?
“Anh muốn em tin tưởng anh, cũng không phải là không thể......” Cố Ân Ân trầm mặc một hồi, mới mở miệng nói: “Hiện tại, anh ở trước mặt em, nói với San San, anh không yêu em ấy, người anh yêu là em, để cho em ấy chết tâm đi!”