Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
“Nhị Thập... Anh có biết em nhớ những tháng ngày trước kia của hai chúng ta thế nào không?”
Thịnh Thế còn đang suy nghĩ có nên nói cho cô biết chuyện cô nhầm lẫn giữa anh và Hàn Thành Trì năm xưa hay không, đột ngột nghe cô nói vậy, trong lòng anh cảm thấy chấn động.
Nhị Thập... Anh có biết em nhớ những tháng ngày trước kia của hai chúng ta thế nào không?
Cô nói những lời này là có ý gì?
Chẳng lẽ trong lòng cô vẫn còn nhớ tất cả những chuyện mà họ từng trải qua?
Hay là, kỳ thực trong lòng cô vẫn còn có sự tồn tại của anh?
Một sự sung sướng chậm rãi dâng lên trong tim...
Thịnh Thế nhất thời không biết phải nói sao. Anh bình tĩnh nhìn cô, đôi mắt cô đẹp quá, tựa như có ánh sáng rạng rỡ phát ra từ đó vậy.
Đầu óc của Cố Lan San đã choáng váng, ánh mắt bắt đầu nhìn loạn. Cô thấy người đàn ông trước mặt trong ánh đèn sáng như ngọc của phố thị, khuôn mặt đẹp trai vô cùng chói mắt, giống hệt như người đàn ông mà cô thường hay nằm mộng, dáng vẻ không hề khác biệt. Cố Lan San say rồi, gò má ửng đỏ cả lên. Cô nhìn anh, thì thầm như đang hát một câu ca dao, “Nhị Thập... sao bây giờ anh mới tới tìm em... Anh có biết hay không, em lúc nào cũng đợi anh đến tìm em, Nhị Thập à... Em rất nhớ anh...”
Lời của Cố Lan San trở nên hỗn loạn.
Thịnh Thế nghe mà cảm thấy có chút khó hiểu.
Cô nói cô nhớ anh, nhưng anh và cô gặp mặt mỗi ngày, cô nhớ là nhớ cái gì?
Thịnh Thế còn chưa kịp hỏi, Cố Lan San đã bĩu môi, dáng vẻ tựa như sắp khóc, giọng nói run rẩy hết mức, “Nhị Thập, sao anh lại rời xa em lâu như vậy, thậm chí cũng không thèm tới tìm em... Em không có thích Thịnh Thế, em thích Nhị Thập...”
Vừa dứt lời, Cố Lan San liền cảm thấy lồng ngực mình đau. Ánh đèn đường vẫn lặng lẽ tỏa sáng, xe cộ vẫn qua lại không ngừng, những ngôi nhà cao tầng trở nên mờ mịt dưới ánh sáng của đèn. Cô im lặng nhìn anh.
Anh không nói gì, trong lòng mơ hồ hiểu được ý của cô.
Ánh mắt cô trở nên mơ màng vì bị nước mắt vòng quanh. Cố Lan San cảm thấy cảm thấy người đàn ông trước mặt càng lúc càng giống ảo ảnh. Cô muốn đưa tay lên, động vào anh thử xem, nhưng rốt cuộc lại không giơ tay nổi.
Ngực cô đau đớn, cảm giác như có một tấm lưới đang quấn chặt lấy mình, trói cô tại chỗ, khiến cô không thể cử động, không thể chạy trốn.
Cô cảm thấy cổ họng mình như bị ai đó bóp chặt, hít thở không thông, đúng hơn là không thở nổi.
Thế giới của cô lập tức trở nên bi thương, bi thương đến mức khiến chân tay của Thịnh Thế luống cuống.