Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 442

Editor: Thư

Nhưng mà khi Cố Ân Ân đi Hàn gia, thấy biệt thự Hàn gia đã bị người niêm phong, đồ trong nhà cũng đều lục tục bị người mang đi, có chiếc đàn piano Hàn Thành Trì vừa mua cách đó không lâu để làm quà kết hôn cho cô, còn có rất nhiều đồ sứ cổ quý.

Cố Ân Ân cũng không tìm được Hàn Thành Trì ở biệt thự Hàn gia, cô gọi điện cho Hàn Thành Trì, điện thoại vang lên ước chừng rất lâu, mới có người bắt máy, giọng nói của Hàn Thành Trì nghe có chút thở hổn hển liên tiếp, giống như là phải vận động rất kịch liệt:

“Ân Ân...... Chuyện gì?”

Lúc này, tin tức Hàn Thanh Liêm tham ô nổ ra, giọng nói của Hàn Thành Trì nghe vào vẫn bình tĩnh như vậy, không có gì khác biệt so với lúc trước.

Cố Ân Ân không dám mở miệng hỏi Hàn Thành Trì có khỏe không, cô sợ lại chọc vào vết sẹo của anh, chỉ là hỏi một câu:

“Anh đang ở đâu?”

Hàn Thành trì nói địa chỉ cho Cố Ân Ân.

Cố Ân Ân cầm điện thoại di động xem hướng dẫn nửa ngày, mới tìm được địa điểm mà Hàn Thành Trì nói, là một Tứ Hợp Viện rất cổ xưa, đường vào rất nhỏ, xe không thể chạy vào, Cố Ân Ân chỉ có thể ngừng xe ở ven đường, tự mình đi bộ đi vào.

Cố Ân Ân quanh quẩn một lúc lâu, sửng sốt không tìm được chỗ cụ thể theo lời Hàn Thành Trì. Thời tiết rất nóng, toàn thân cô cũng ra đầy mồ hôi, y phục nhớp nhúa dính vào trên người, đặc biệt không thoải mái, Cố Ân Ân chịu đựng khó chịu, lại gọi cho Hàn Thành Trì. Hàn Thành Trì hỏi chỗ cụ thể của cô, sau đó không đến mười phút, liền xuất hiện ở trước mặt cô.

Áo sơ mi màu trắng của Hàn Thành Trì có chút bẩn, tóc rất loạn, bộ mặt mệt mỏi, nhưng khi nhìn vào đôi mắt của Cố Ân Ân cũng là dịu dàng như nước:

“Ân Ân, em đã đến rồi?”

Cố Ân Ân chưa bao giờ từng thấy Hàn Thành Trì như vậy, anh của ngày trước đều là áo sơ mi giày da như thế, khí vũ hiên ngang. Nhưng mà bây giờ lại nghèo túng như vậy, nếu như không phải anh sinh ra có khuôn mặt xuất chúng, Cố Ân Ân thật sự có chút không cách nào liên hệ Hàn Thành Trì này với Hàn Thành Trì trước kia.

Hàn Thành Trì nhìn Cố Ân Ân sững sờ, trực tiếp đưa tay dắt tay cô, Cố Ân Ân hồi hồn, bĩu môi, cười nói với Hàn Thành Trì:

“Nóng quá đó!”

Hàn Thành Trì thấy trên chóp mũi Cố Ân Ân chảy mồ hôi hột, giơ tay lên, muốn giúp cô lau, nhưng khi nhìn đến bụi đất trên tay mình, cuối cùng anh liền rũ tay xuống, chỉ chỉ một quầy bán đồ lặt vặt cách đó không xa, nói:

“Anh đi mua cho em một bình nước lạnh.”

Hàn Thành Trì bước đến rất nhanh, giống như là sợ chậm một bước, Cố Ân Ân sẽ nóng hư không bằng. Anh chỉ mua một chai nước đá và một bọc khăn giấy, trước tiên rút khăn giấy xoa xoa tay, sau đó lại rút thêm một chiếc, thay Cố Ân Ân lau mồ hôi trên mặt giọt, lúc này mới vặn nắp bình nước lạnh ra, đưa cho Cố Ân Ân uống.
Bình Luận (0)
Comment