Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 592

Edit: Ngọc Hân

Thoáng chốc Cố Lan San không biết trả lời thế nào liền “A” một tiếng, im lặng lúc lâu một lúc sau Cố Lan San muốn hỏi Thịnh Thế có phải buổi sáng cô không cho anh ra nghe điện thoại làm hỏng chuyện lớn của anh hay không, nhưng cuối cùng lại nuốt vào trong bụng, chỉ buồn rầu nói một câu: “Vậy…. Ngủ ngon.”

Trong giọng nói của cô mang theo chút lưu luyến không rời mà chính cô cũng không phát hiện ra được.

Thịnh Thế lại cảm thấy trong giọng nói đó vô cùng buồn bã, trái tim anh lập tức nhũn ra, anh mở mắt nhìn trần nhà mờ ảo ánh mắt trở nên dịu dàng, hồi lâu sau anh yếu ớt trả lời mang theo nụ cười nhàn nhạt, “Ừ, ngủ ngon.”

Chỉ như vậy ư… Cố Lan San nhíu mày bĩu môi, đáy lòng hơi mất mát.

Im lặng tầm hai phút giọng Thịnh Thế lại truyền tới: “Sở Sở.”

“Hả?” Cố Lan San học theo giọng điệu lúc nãy của Thịnh Thế hỏi lại.

“Ngủ ngon.”

“A.”

Thịnh Thế khẽ cười một tiếng rồi nhắm hai mắt lại.

Cố Lan San rụt đầu vào trong chăn, sau đó hoàn toàn rúc hết vào chăn cong môi nở nụ cười, tay siết chặt chăn lộ vẻ hơi kích động, đáy lòng tung tăng nhảy nhót.

Cố Lan San núp trong chăn cười vui vẻ sau đó thò đầu ra ngoài, cô suy nghĩ một lát gọi tên anh: “Thịnh Thế?”

Lần này Thịnh Thế không lên tiếng chỉ quay đầu nhìn về phía giường kia.

Ánh đèn hơi mờ Cố Lan San không nhìn rõ ánh mắt Thịnh Thế, nhưng cô có thể thấy trong đáy mắt anh có hai luồng cực sáng, giống như ngọn lửa rừng xa xôi vô cùng mê người, cô mấp máy môi sau đó giọng dịu dàng nói: “Anh đói bụng không?”

Lúc đầu Thịnh Thế có chút không kịp phản ứng, một lát sau mới hiểu được rốt cuộc cô nói thêm gì, khóe môi lập tức cong lên, anh giống như nghe được lời khiến mình động tâm nhất toàn thế giới, trả lời: “Không đói.”

“A.” Cố Lan San đáp lại một tiếng, thật ra thì cô rất lo anh đói, sau đó cố gắng suy nghĩ hồi lâu nói tiếp: “Lúc ấy em nói anh mập là lừa anh, anh tuyệt đối không mập, ý của em là…. Thật ra thì anh có thể ăn nhiều một chút.”

Trong nháy mắt Thịnh Thế cười khẽ một tiếng.

Sao cô gái này lại đáng yêu như thế chứ?

Nói một câu cô sợ anh đói khó khăn đến thế sao?

Cứ phải quanh co lòng vòng xa như vậy?

“Sở Sở, em đang quan tâm anh sao?” Thịnh Thế cười toe toét miệng.

Cố Lan San bị chọc trúng nỗi lòng mặt lập tức đỏ lên, thẹn quá hóa giận bĩu môi nói: “Mới không có, em chỉ sợ anh đói bất tỉnh gây phiền toái cho em, em cũng không muốn lúc em ngã bệnh còn phải chăm sóc một người khác.”

“Ừm.” Thịnh Thế đáp lại một tiếng, không chút trách cứ Cố Lan San nói một đằng nghĩ một nẻo.

Anh luôn cảm thấy người dùng cách diễn đạt khẩu thị tâm phi rất đáng ghét, nhưng bây giờ anh chợt cảm thấy nếu như thêm mấy chữ phía trước câu khẩu thị tâm phi mà nói thì lại là một ngọn gió nhỏ trong cuộc sống tốt đẹp, ừ…. Cố Lan San khẩu thị tâm phi.

Ừm…. Đây xem như là trả lời gì chứ? Cố Lan San nhíu mày đáy lòng mang theo vài phần ghét bỏ chính mình, đưa lưng về phía Thịnh Thế.

Thời gian tích tắc trôi qua, một lúc lâu sau Cố Lan San mới quay người nhìn Thịnh Thế phía sau lưng lên tiếng nói: “Nhị Thập, em đang quan tâm anh.”
Bình Luận (0)
Comment