Chỉ tiếc, sự bất mãn của cục trưởng cục công an, một lần nữa bị Thịnh Thế cho qua.
Đôi mắt của anh vẫn thủy chung, chăm chú đặt trên người Cố Lan San, tốt bụng lại một lần nữa lên tiếng, giọng điệu còn nhu hòa hơn ban nãy một chút:
“Sở Sở?”
Cố Lan San vẫn cụp mí mắt như cũ, thuận thế cũng coi như không thấy Thịnh Thế.
Tô Kiều Kiều chỉ biết là nghịch lân của Thịnh Thế là Cố Lan San.
Lúc này nữ nhân này gọi là Diệp Sở sở.
Tô Kiều Kiều nghĩ có lẽ là bạn bè của Thịnh Thế thôi.
Chỉ là mặt mũi đúng là lớn, ngay cả lời của Thịnh Thế cũng dám không xem vào đâu.
Đáy lòng Tô Kiều Kiều không nhịn được hơi vui vẻ, Thịnh Thế luôn luôn cao ngạo, cô ta cho rằng Thịnh Thế bị đùa bỡn ngạo khí, sợ là sẽ tức giận thôi.
Tô Kiều Kiều nghĩ tới, liền nghiêng đầu, nhìn về phía Thịnh Thế.
Thịnh Thế thấy Cố Lan San chỉ là co rúc ngồi xổm ở đó, không nói lời nào, một chút mong muốn ra ngoài cũng không có, đáy lòng nghĩ, cô ấy như vậy là sao? Mất hứng hay là không được thoải mái?
Thịnh Thế nhíu nhíu mày, lập tức vẻ mặt liền mang theo khẩn trương,
“Sở Sở, em làm sao vậy? Không thoải mái sao?”
Lập tức Tô Kiều Kiều liền trợn to hai mắt, đáy lòng một hồi lâu vẫn không thể tưởng tượng nổi, anh Thịnh...... lại không tức giận, mà đang khẩn trương?
Ai có thể nói cho cô ta biết, đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Tại sao Thịnh Thế lúc này và Thịnh Thế trước kia cô ta gặp lại hoàn toàn khác nhau?
Thịnh Thế thấy Lan San vẫn không thèm để ý tới mình, liền không đoái hoài tới việc trước mặt mình đây là phòng thẩm vấn nhốt rất nhiều phạm nhân, liền xoay người, đi vào trong.
Để lại một đám người đang kinh ngạc nhìn một màn diễn ra. Tới cùng, cô gái bên trong là ai? Thế nhưng lại khiến đường đường cậu quý tự Thịnh gia phải hạ thấp thái độ, đi vào mời ra ngoài chứ?
Cố Lan San cảm thấy có người đang tiến về phía mình, liền trừng mắt, thấy dáng người cao ráo rắn rỏi của Thịnh Thế, đáy lòng cô hơi mềm nhũn xuống, nhưng mà trên mặt lại vẫn là vẻ mặt không lạnh không nóng, ý của Cố Lan San chính là làm ra vẻ không quan tâm chút nào.
Thịnh Thế đi tới trước mặt Cố Lan San, cô ngồi xổm ở trước mặt anh, nhỏ thấp hơn rất nhiều so với anh, anh cứ thế đứng trước mặt cô.
Cố Lan San liếc Thịnh Thế một cái, lại cúi đầu xuống.
Thịnh Thế hơi không hiểu nổi tình trạng lúc này của Cố Lan San, cho nên liền giơ tay, chậm rãi kéo cô đứng lên.
Mặc dù đáy lòng Cố Lan San giận dỗi, nhưng lại không làm trái ý Thịnh thế, dựa vào sức lực của anh đứng lên.
Thịnh Thế biết Cố Lan San ẩu đả với người, sợ cô bị thương, sau khi kéo cô dậy, liền lập tức cong người xuống, bắt đầu kiểm tra từ chân của cô, xác định cô không có bị thương, liền thở phào nhẹ nhõm, biết nhất định là cô mất hứng.
Chỉ là, suy nghĩ một chút, cô một người bị nhốt vào đó, tâm tình của cô gái nhỏ có thể tốt hơn sao?
Thịnh thế giơ tay lên, vuốt vuốt mái tóc dài của cô, nhỏ giọng dụ dỗ:
“Sở Sở không thích nơi này phải không? Vậy chúng ta bây giờ đi được không?”
Thịnh thế nói xong, liền kéo tay Cố Lan San, tính mang cô đi ra ngoài.
Nhưng Cố Lan San vẫn đứng tại chỗ, bất động.
Thịnh Thế dừng chân, quay đầu, nhìn về phía Cố Lan San, giọng điệu nhu hòa:
“Thế nào?”
Đợi trong chốc lát, Thịnh Thế thấy Lan San không lên tiếng, liền lại hỏi một tiếng “Được không” (*).
(*): một tiếng ở đây là “Ân” ấy, dịch “Được không” cho nó thuần Việt nhé cả nhà
Cố Lan San bốc đồng tiếp tục ngậm miệng, giả bộ câm.