Editor: Mèo (meoancamam)
“Cám ơn bác Thịnh, cám ơn anh Thịnh.”
“Khách sáo như vậy làm cái gì, không chắc có khi sẽ trở thành người một nhà rồi.”
“Mẹ, mẹ nói chuyện phiếm gì đó, cái gì mà người một nhà...”
Đến cuối câu giọng nói của Thịnh Thế rõ ràng giọng điệu có chút không vui.
Nhưng Cố Lan San đứng ở ngoài cửa lại không có dũng khí nghe tiếp, cô nhanh chóng xoay người, vội vội vàng vàng chạy về phía cầu thang.
Thì ra, nguyên nhân Thịnh Thế không gặp mặt cô là vì có bạn bè đến đây, mà cô còn nghe thấy mấy câu nói kia, rõ ràng dường như vô cùng thân thiết.
Cô cũng nghe được ra, bác Thịnh vô cùng vừa ý với cô gái kia.
Mà ba của cô gái đó lại làm cấp bộ trưởn, con của cán bộ cao cấp, học sinh du học nước ngoài, rất xứng với Thịnh Thế, trai tài gái sắc, là ông trời tác hợp cho.
Còn bản thân thì sao?
Vốn thân thế đã vô cùng xấu hổ, nếu năm đó không phải Thịnh Thế khăng khăng muốn kết hôn, người nhà họ Thịnh làm sao có thể đồng ý với con gái đã xuất giá?
Sau này, cô lại còn gây ra chuyện mà vứt cho người nhà họ Thịnh, làm sao cô có thể giống với cô gái kia chứ?
Cho nên, mặc dù cô muốn ở cùng với Thịnh Thế, chỉ sợ là nhà họ Thịnh sẽ cật lực phản đối thôi?
Cố Lan San nghĩ tới đây mà trong lòng bỗng dưng liền ngưng lại mà nhảy lên.
Trời ạ, cô vừa mới nghĩ đến cái gì đấy?
Thế nhưng khi nãy cô lại nghĩ đến, cô ở cùng với Thịnh Thế...
Vẻ mặt của Cố Lan San liền lập tức ngơ ngác rồi.
Đôi mắt cô mở thật to.
Trong tiềm thức của cô, vậy mà lại muốn ở cùng với Thịnh Thế?
Cái gọi là ở cùng nhau này, không phải là bạn bè, mà là cô muốn gả cho anh một lần nữa...
Trời ạ, tại sao cô lại có thể có ý nghĩ này?
Cố Lan San giống như bị người khác giáng một gậy vào đầu mà choáng váng.
Thật lâu, thật lâu sau, Cố Lan San mới từ từ khôi phục chút ý thức, dưới tình huống nhận ra vậy mà bản thân lại không hề biết rõ như vậy mà chạy ra khỏi bệnh viện, đứng ở trên con đường thành phố xa lạ nào đó.
Gió đêm thổi tới, lạnh buốt thấu xương, thổi rối mái tóc dài của cô.
Lúc này cô mới cảm giác được một chút lạnh giá.
Nhưng mà cô không lại không muốn quay lại khách sạn, chỉ nhấc chân đi dọc theo đường phố, không phân biệt được hướng đi, cứ thế đi không có mục đích.
Cô không biết rốt cuộc mình muốn đi đâu, cô chỉ biết là, dường như bản thân đã nhận ra được chút gì đó, nhưng mà cô lại sống chết không muốn nghĩ tới mà thừa nhận nó.
Thế nhưng, cô càng đè nén bản thân thì trong đầu cô toàn bộ đều càng là Thịnh Thế, tràn đầy trong đó, đều là những việc đã xảy ra mà lướt qua từng chút một.
Anh chắn dao vì cô, lần đầu tiên suýt nữa mất mạng.
Anh bảo vệ cô, thương cô, sủng cô, không chấp nhận được người khác làm cho cô có chút oan ức.
Anh chỉ vì một cuộc điện thoại của cô mà vào đêm hôm khuya khoắt, mang cho cô
Anh nói với cô, Sở Sở, ngày kỉ niệm ngày cưới vui vẻ, Sở Sở, anh yêu em, Sở Sở, chúng ta ly hôn đi...
Anh đối với việc cô mở miệng xin giúp đỡ sau ngày cưới mà không chút do dự giúp cô trút giận đánh trả Diệp Dao.
Anh với việc cô một mình ở nhà, khi hôn mê bất tỉnh vì đau dạ dày cấp tính mà giống như từ trên trời giáng xuống, đưa cô đi bệnh viện.
Anh vì giúp cô trả thù Vương Giai Di, thế nhưng không tiếc hủy đi buổi tiệc rượu từ thiên mà mỗi năm chỉ có một lần.
Anh biết cô ở khu tai nạn, không chút do dự đi đến, vì cô mà suýt nữa bỏ mạng dưới động đất nơi đó.
Anh hiện tại lại thân thiết với người mà nhà họ Thịnh bố trí.