Sắp xếp của anh vô cùng cẩn thận, hơn nữa anh chọn người đều rất đáng tin, bọn họ tuyệt đối sẽ không phản bội anh.
Hơn nữa trước đó anh đã quan sát thấy tất cả mọi thứ đều tốt, tối nay người nhà họ Thịnh có hoạt động phải tham gia, không đến mười hai giờ đêm thì không thể trở về, sao bây giờ, lúc này mới chỉ đến mười giờ đêm, anh đã bị phát hiện?
Rốt cuộc là ai tiết lộ bí mật?
Thịnh Thế vắt hết óc suy nghĩ thật lâu, anh cảm thấy không thể nào là thư ký của mình, như vậy là chị cả của anh, Thịnh Hoan sao?
Thịnh Thế nghĩ đi nghĩ lại, liền ổn định lại tinh thần, hiện tại anh mang theo Cố Lan San, muốn chạy thoát khỏi mấy cao thủ được lựa chọn trong quân đội là tuyệt đối không thể nào, biện pháp duy nhất là theo chân họ đi gặp cha của mình, sau đó sẽ tuỳ cơ ứng biến, rồi tìm cơ hội chạy trốn thôi.
Thịnh Thế từ từ đứng thẳng người, thấy Cố Lan San đi chân trần, lại nhìn mấy người trước mặt một chút, rồi chỉ chỉ vào chân Cố Lan San, nói: “Hiện tại tôi phải giúp cô ấy mua đôi giày, sau đó sẽ đi gặp cha của tôi, cũng không thể để cho cô ấy mặc quần áo xốc xếch đi được phải không?”
Mấy người kia cũng không có cự tuyệt, từ đầu đến cuối chỉ đi theo bên cạnh bọn họ.
Thịnh Thế vào một cửa hàng giày trong sân bay, tự mình chọn một đôi giày cho Cố Lan San, là đế bằng, nếu sau đó thật sự lại chạy trốn lần nữa, thì cũng có thể chạy kịp.
…
…
Thịnh Thế và Cố Lan San bị mấy người kia mang vào trong phòng nghỉ, so với chỗ bọn họ thì nơi này còn lớn hơn, trong phòng nghỉ chỉ có một mình cha của Thịnh Thế, ngồi nghiêm chỉnh cẩn thận ở trên ghế sa lon, thấy Thịnh Thế và Cố Lan San đi vào, thần thái của ông cũng không có biến hoá quá lớn, mấy người bắt Thịnh Thế và Cố Lan San tới cũng đồng loạt đứng ở trong phòng.
Thịnh Thế nắm tay Cố Lan San thật chặt, đứng trước mặt cha Thịnh Thế, thấy cha Thịnh Thế không nói gì, hai người cũng không mở miệng.
Bên trong phòng nghỉ, trong thời gian ngắn, có chút yên tĩnh.
Qua một hồi lâu, cha của Thịnh Thế mới chậm rãi bưng một ly trà thơm lên trước mặt, nhẹ nhàng uống một hớp, sau đó ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén bắn thẳng về phía Thịnh Thế và Cố Lan San, mở miệng nói, nhưng là nói với Thịnh Thế, nghe qua rất bình ổn, không có tức giận quá lớn: “Nhị Thập, con tính đi nơi nào?”
Thịnh Thế biết tính tình cha của anh, lúc hỉ nộ không rõ ràng như vậy, tức là trong lòng đang đè nén tức giận rất lớn, anh cũng biết chuyện sẽ ra sao khi bị phát hiện, cho nên chỉ có thể bất đắc dĩ với cha của mình, giả bộ ngu ngốc, giống như người không có chuyện gì, cười nói: “Cha, thật là trùng hợp, hôm nay sao cha lại ở sân bay vậy?”
Cha Thịnh Thế thấy Thịnh Thế cười, ông cũng cong môi, hướng về phía Thịnh Thế nở nụ cười, sau đó cũng không nói chuyện, chỉ hướng về phía sau lưng Thịnh Thế nháy mắt ra hiệu, hai người trong đó không nói hai lời đã nhanh chóng tới sau lưng Thịnh Thế và Cố Lan San, lập tức lôi Thịnh Thế ra ngoài, hai người đồng loạt giữ chặt Thịnh Thế.
Thịnh Thế không nghĩ đến cha mình lại thẳng thắn tiếp đãi một cách cứng rắn như vậy, chính anh mấy ngày nay bày ra kế hoạch, cứ như vậy bị thất bại trong gang tấc, trong lòng anh lập tức nổi nóng, liều mạng thẳng lưng đang bị hai người đè xuống, trợn mắt chờ cha của mình.
Cha của Thịnh Thế, lúc này mời từ từ đứng lên, đi tới trước mặt Thịnh Thế, nói: “Có phải rất tức giận hay không?”
“Chẳng qua, so với tức giận, có phải con càng hiếu kỳ tại sao cha lại biết tin tức con mang theo cô ấy cao chạy xa bay phải không?”