Editor: Lovenoo1510
Coi như là cho cô tia hi vọng cuối cùng, coi như là cho bọn họ một chút hy vọng cuối cùng.
…
…
Buổi tối, lúc Thịnh Thế và Cố Lan San trở về Ngự Thự Lâm Phong, đã là ba giờ sáng.
Tối nay trong bệnh viện đến lượt anh năm Dương Lan Phong trực, cho nên Thịnh Thế ở nhà ngủ cùng Cố Lan San.
Ban đêm rất an tĩnh, hai người không nói chuyện với nhau, nhưng ai cũng ngủ không yên, chỉ là bọn họ không ngờ mình lại mặc quần áo nằm trên giường như vậy, dán thật chặt lại cùng với nhau, lẳng lặng nằm.
Cố Lan San có thể do nằm một tư thế hơi lâu một chút, nên lật người, sau đó sà vào ngực Thịnh Thế, dễ dàng chủ động ôm hông Thịnh Thế, vùi mặt vào ngực Thịnh Thế, thân thể Thịnh Thế cứng ngắc, có thể là thời gian dài họ không có làm, gần đây có nhiều chuyện đè nén, cho nên hành động của hai người cũng có chút thận trọng, thật lâu, tay Thịnh Thế mới lưu loát, vuốt ve da thịt Cố Lan San, sau đó từ từ tìm môi của cô, nhẹ nhàng hôn lên, một cảnh tượng kiều diễm vô cùng.
Cuối cùng, mồ hôi Cố Lan San chảy đầm đìa nằm ở trên giường, giống như con cá chết, giương môi, hít thở không khí có chút tham lam, muốn hoá giải mệt mỏi trên người mình.
Toàn thân cô trần trụi, da thịt trắng như tuyết, rơi vào trong mắt Thịnh Thế lại vô cùng dụ hoặc, Thịnh Thế cảm thấy rất xinh đẹp, không nhịn được đè ép tiếng thở dốc nặng nề một cái, dán đôi môi nóng bỏng lên da thịt cô, miệng yêu thích từ từ hôn, gặm cắn, thoả thích mút….. Lúc nụ hôn của anh và hơi thở của cô càng ngày càng hỗn độn, cô liền chủ động giơ cánh tay lên, quấn chặt lấy cổ của anh, cả người dán thật chặt lên thân thể của anh, anh không kịp chờ đợi để ôm lại cô, đã một lần nữa mang cô lên cùng các đám mây.
Lúc kết thúc, cô cũng mệt đến mức sắp mê man ngủ rồi, anh ôm đầu cô, hôn từng cái từng cái lên tóc, lên mắt cô, chóp mũi cô, lưu luyến không rời, yêu thương vô cùng, ánh mắt của anh loé lên ánh sáng, nhìn thẳng tắp vào tim của cô, sau đó nhẹ nhàng mở miệng, nói: “Sở Sở, anh yêu em.”
Cố Lan San sắp buồn ngủ, nghe được lời nói nhẹ nhàng lại sâu sắc như vậy, liên nhẹ nhàng chôn đầu vào trong ngực của anh, sau đó, lẳng lặng nói: “Em cũng yêu anh, Nhị Thập.”
…
…
Ngày hôm sau, sáng sớm, Thịnh Thế đã đến ngay bệnh viện thăm ông cụ Thịnh.
Lúc Thịnh Thế đang rón rén rời giường thì Cố Lan San cũng mở mắt theo, sau đó làm thế nào cô cũng không ngủ được, cô biết Thịnh Thế trước khi đi có trăn trở hôn gò má của cô, sau đó còn cẩn thận phân phó người giúp việc nấu cháo cô thích ăn nhất mới rời đi.
Sau khi Thịnh Thế đi, cô mới mở mắt ra, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy trời vẫn còn hơi tối, sau đó cô mở trừng hai mắt, làm thế nào cũng không nằm nổi nữa, ôm chăn, ngồi dậy, bắt đầu ngồi ngây ngốc.
Trong phòng rất an tĩnh, cô có thể nhìn thấy bầu trời đang tối dần chuyển sáng, qua thật lâu, cô còn có thể nghe được âm thanh có người lái xe ở dưới lầu, chắc là sáng sớm đi mua rau.
Cố Lan San từ từ hạ tầm mắt xuống, trong lòng nghĩ, Có phải nếu không tìm được biện pháp mới, Thịnh Thế sẽ phải cưới người khác, sau đó, người đó sẽ ở trong kim ốc dưới danh nghĩa Thịnh Thế, hưởng thụ tất cả tốt đẹp như vậy không?