Editor: Mèo (meoancamam)
Thịnh Thế ôm cô, trả lời như thế này: “Có thể ít hơn so với 101 lần rất nhiều, từ khi anh mới gặp em, khi thích em, đều có rất nhiều thằng con trai xung quanh bên cạnh em, trong lòng em lại vẫn thích Hàn Thành Trì, cho nên anh chỉ có thể dùng lòng dạ ích kỷ của mình, phá vỡ ảo tưởng của bọn họ với em, ý muốn chặt đứt ảo tưởng của em với Hàn Thành Trì. Chỉ là đáng tiếc, cho dù anh làm như thế nào, em vẫn chưa từng nhìn qua anh.”
Lúc đó khi cô nghe đến mấy lời đó, cô cũng không nói gì.
Chỉ yên lặng.
Sau đó bộ phim kết thúc, liền phát lên bài hát này..
Cô nghe được một câu hát cô vô cùng thích.
Phản chiếu nụ cười của em trong nụ cười của anh, em sẽ quan trọng hơn, bởi vì chỉ anh mới biết được
Có Lan San quan trọng sao?
Cố Lan San tuyệt đối không quan trọng.
Nhưng mà Cố Lan San lại biết, cô rất quan trọng, bởi vì cô có Thịnh Thế, cô mới biết được, ở trong thế giới này, rốt cuộc cô quan trọng ra sao.
Tầm quan trọng của một người, được phản ánh từ tấm lòng của người khác.
“Có lẽ đó là 101 lần vui đùa không đúng, chỉ vì muốn đợi cái ôm ấp áp của anh.”
“Only love, only love, you are everything I care.”
“Buông tha cả thế giới này, nào có gì quan trọng.”
“Only love, only love, you are everything I love.”
“Hiện giờ chỉ muốn được nghe một tiếng được từ trong miệng anh nói ra.”
Cố Lan San hát bài hát này vô cùng phù hợp, chuyển động hát vô cùng bi thương.
Từng câu chữ vô cùng đặc biệt, mang theo nồng đậm thành khẩn cùng chân thành.
Cô thật sự nghĩ như vậy, anh là toàn bộ thế giới của cô, vì anh, cô có thể bỏ cả thế giới này.
Thịnh Thế ngồi ở đó, mải mê nhìn Cố Lan San, anh nhìn ánh sáng đèn lờ mờ chiếu lên da thịt mềm mại của cô, khi cô hát đến từ cuối cùng của bài át thì cuối cùng cũng không kìm nén được, bước chân đi đến trước mặt cô, chặt chẽ kéo cô vào trong lòng, không thèm để ý ở đây có nhiều người ra sao, liền cúi đầu, nhẹ nhàng mà mạnh mẽ phủ lên môi cô.
Hàn Thành Trì ngồi ở đó, ly rượu trong tay anh, khuôn mặt anh vẫn hiền hòa bình tĩnh, không có bất kỳ cảm xúc và sắc mặt nào cả, anh chỉ nhìn đài biểu diễn trước mặt, hai người ôm nhau kia, triền miên quấn quít hôn nhau đến rung động đó, ánh mắt anh có chút dừng lại, cảm thấy hình như có thứ gì đó, mang theo đau đớn chui vào lòng anh.
Cố Ân Ân cầm một cây tăm, đưa tới trước mặt Hàn Thành Trì: “Muốn ăn trái cây không?”
Từ đầu tới cuối Hàn Thành Trì cũng không để ý tới cô, cô nghiêng đầu, nhìn Hàn Thành Trì thì thấy anh đang nhìn hai người hôn nhau như không có ai đằng kia chăm chú, đáy mắt lóe lên cảm xúc cô chưa từng thấy qua, giống như biển xanh bao la hùng vĩ, ầm ầm sóng dậy lưu động.
Tay cầm cây tăm của Cố Ân Ân, nhẹ nhàng hạ xuống.
Tại ngày cô để non ấy, gọi điện thoại cho Hàn Thành Trì, anh đưa cô đến bệnh viện. Sau khi cô xuất viện thì liền gọi cho anh một cuộc điện thoại, bày tỏ lòng cám ơn, còn nói muốn mời anh ăn cơm, cô chỉ thuận miệng nói như thế, lại thật sự không ngờ, vậy mà anh lại đồng ý.
Dù sao cũng là hai người xa cách chân trời, khi gặp mặt ăn cơm thì cũng không còn những thứ quen thuộc lúc đầu.
Nhưng hành động anh giúp cô rót nước, gắp thức ăn cùng xách túi đều giống như in những gì bọn họ đã từng làm khi ở cùng nhau.