Thịnh Thế cong khóe môi lên, nghe lời nói kiêu ngạo “Thành thật” của cô gái, không nhịn được khẽ cười thất thanh hai tiếng.
Cố Lan San nằm trên lưng của Thịnh Thế, vốn là trong lòng vẫn tồn tại thấp thỏm bất an đã hoàn toàn tản ra, cô suy nghĩ một chút, nói: “Nhị Thập, hôm nay em rất vui.”
Sau đó, Cố Lan San vừa cười một tiếng, nhìn gò má xinh đẹp chói mắt của Thịnh Thế, vừa nói: “Nhị Thập, anh đối với em thật tốt.”
Thịnh Thế mở trừng hai mắt, lại nghiêng đầu, nhìn cô một cái, nhìn mặt cô nghiêm túc, nụ cười càng lớn hơn một chút, sau đó nói: “Sở Sở, anh đối xử tốt với em là có mục đích.”
“Mục đích gì hả?”
“Chẳng lẽ em không biết, nếu muốn người phụ nữ của mình không bị những người đàn ông khác nhìn chằm chằm, biện pháp duy nhất chính là nuông chiều người phụ nữ của mình lên trời cao, tính cách cần nuông chiều bao nhiêu thì nuông chiều bấy nhiêu, tốt nhất là ngang ngược đến nỗi ai gặp cũng ghét, sau đó, sẵn sàng mua cho người phụ nữ của mình một đống đồ trang sức có giá trị vô giá, không có chuyện gì làm ngày ngày mặc trang phục lộng lẫy, mang theo đồ trang sức xa hoa, ra vào các nơi hạng sang, khiến những người đàn ông khác vừa nhìn thấy liền cảm thấy người phụ nữ này anh ta hoàn toàn không thể nắm trong tay được, tự động đường vòng, không dám đánh chú ý lên người em, đây chính là mục đích của anh nha.”
“Thì ra là như vậy!” Cố Lan San nháy mắt, bừng tỉnh hiểu ra mà nói, sau đó, cô liền ảo não như đưa đám nói: “Bởi vậy, chẳng phải là đàn ông gặp em thì chạy đường vòng, còn phụ nữ thấy anh thì người trước ngã xuống, người sau tiến lên, đến lúc đó, em không thể cắm sừng anh, mà anh lại cắm sừn em thì sao?”
“Đúng nha, đúng nha, điều anh muốn chính là hiệu quả này, đến lúc đó, ngoại trừ anh ra thì không còn người đàn ông nào dám muốn em nữa rồi!”
“Nhị Thập, anh thật đê tiện, có ý đồ xấu!”
“Ha ha......” Thịnh Thế bị mắng, vẫn còn thấp thấp trầm trầm cười cười.
Cố Lan San mắng người nhưng tuyệt không tức giận, mặt mày cô cong cong giống như người phụ nữ hạnh phúc nhất trên toàn thế giới hạnh phúc.
Hai người an tĩnh một hồi rất lâu, Thịnh Thế bông nhiên kêu tên Cố Lan San: “Sở Sở.”
Cố Lan San không trả lời.
Thịnh Thế nhìn con đường phía trước, đã cách với bốn người một khoảng cách rất dài, chậm rãi mở miệng, nói: “Sở Sở, tương lai chúng ta nhất định phải sinh con trai, có như vậy, sau khi trưởng thành, nó có thể giúp anh cùng nhau bảo vệ em, cùng nhau nuông chiều em.”
Dừng một chút, Thịnh Thế còn nói: “Thật ra thì, anh nuông chiều em không có gì mục đích gì cả, chỉ là đơn thuần muốn nuông chiều em thôi.”
“Em là người phụ nữ của anh, ở trong thế giới của anh, anh không thể để cho những người khác ức hiếp em, cho nên, em muốn như thế nào thì như thế đó, em muốn lật ngược ngày lại, anh giúp em gánh vác, chỉ cần em vui vẻ là được rồi.”
Cố Lan San cũng không nói chuyện, chỉ là nằm trên bả vai Thịnh Thế, nghe lời nói tình ý thật sâu của người đàn ông, khóe mắt cô hiện lên một giọt lệ.
“Cho nên, dù tương lai chúng ta có em bé thì trong thế giới của anh, em vẫn là đệ nhất.”
“Đệ nhất thiên hạ.”