Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 917

Mắt Cố Lan San trợn trắng, trực tiếp coi thường người đàn ông này khắp nơi bày ra vẻ nhỏ mọn, sau đó lúc đối mặt với Sở Bằng, trên mặt vẫn là nét mặt tươi cười như hoa rực rỡ như ban đầu.

Thịnh Thế đứng ở một bên, trên mặt treo nụ cười, nhưng đáy mắt đã tán ra ý giận nồng nặc, ngón tay cầm ly rượu của anh, bởi vì nắm chặt mà trở nên trắng bệch, anh dùng lỗ mũi hừ hừ hai tiếng, đáy lòng nghĩ tới, tại sao Cố Lan San có thể như vậy, tại sao cô có thể cười với Sở Bằng, không về cười với anh. Hơn nữa, ghê tởm hơn, còn cười rực rỡ như vậy với Sở Bằng, chói mắt như vậy!

Không công bằng, không công bằng...... Mười phần không công bằng!

Căn bản Cố Lan San không có để ý tới chàng trai hẹp hòi bên cạnh, tự nhiên thanh thản giơ ly rượu với Sở Bằng, trong miệng nói lời thanh thúy hiểu lễ: 

"Giám đốc Sở, đề nghị vừa rồi chú nói ra, cháu sẽ suy tính một chút, đợi 2 ngày nữa, cháu sẽ cho chú câu trả lời thuyết phục, cám ơn sự chăm sóc của chú!"

"Được, không nóng nảy."

Sở Bằng dung túng, cũng giơ ly rượu lên.

Chỉ là, ly rượu của hai người còn không có đụng nhau, Thịnh Thế liền chiếm ưu thế giơ ly rượu, trong miệng nói qua lời xã giao khách khí: 

"Giám đốc Sở, đã lâu không gặp, tôi cũng kính ngài một ly."

Vừa nói, vừa liền dẫn đầu cụng ly rượu của Sở Bằng.

Sức lực Thịnh Thế cụng ly hơi mạnh, dứt khoát liền đụng đến mức rượu trong tay Sở Bằng văng ra ngoài, vừa khéo vẩy vào tay áo Sở Bằng.

Thịnh Thế cố ý làm chuyện xấu, lập tức mặt áy náy tiếp tục mở miệng, nói: 

"Nha, giám đốc Sở, thật xin lỗi, tôi không phải cố ý."

Cho dù Sở Bằng biết Thịnh Thế cố ý, nhưng cũng không thể cùng Thịnh Thế tính toán chi li, chỉ là cười lắc lắc đầu, mặt bình tĩnh khí lắc đầu, nói: 

"Không sao."

Một bên nhân viên phục vụ nhìn thấy màn này, lập tức cầm khăn giấy đi tới.

Người cũng nhìn thấy một màn như vậy, còn có Tôn Thanh Dương, bà nói một câu "Ngượng ngùng" với vị Bộ trưởng đang đứng chào hỏi mình, liền bưng ly rượu đỏ, xoay người, đi giày cao gót, đi đến chỗ Thịnh Thế bên này.

Cố Lan San biết rõ Thịnh Thế cố ý, lập tức tức giận một tay rút khăn giấy, một tay đem lấy ly rượu trong tay đặt vào tay Thịnh Thế.

Thịnh Thế làm sao cho phép người của mình cầm khăn giấy đi lau cho người đàn ông khác, đầu óc anh xoay chuyển đặc biệt nhanh, lúc Cố Lan San nhét ly rượu vào tay anh, anh liền mượn lực làm nghiêng ly rượu, sau đó vẩy đầy rượu đỏ lên bản thân mình vốn ăn mặc tây trang chỉnh tề.

Lần ngày Cố Lan San căn bản không biết Thịnh Thế đang làm trò mờ ám gì đây, hô nhỏ, vội vàng liền lấy khăn giấy lau cho Thịnh Thế.

Lúc này Thịnh Thế mới hài lòng cong môi, mở rộng ra cánh tay, để cho cô gái nhỏ nhà mình tỉ mỉ lau y phục cho sạch sẽ.

Thuận đường anh còn hèn hạ ti tiện nâng lên mí mắt, nhìn Sở Bằng, đáy mắt đều là tràn đầy khoe khoang cùng hài lòng.

Sở Bằng cong môi, lắc đầu, cười cười, liền vươn tay định chính mình tự đi cầm khăn giấy lau đi.

"Ừ, cho ngươi." 

Tôn Thanh Dương chạy tới nơi này đưa khăn giấy cho Sở Bằng, sau đó giương mắt, hung hăng trợn mắt nhìn Thịnh Thế đang xuân phong hả hê đắc chí.
Bình Luận (0)
Comment