Cố Ân Ân trợn mắt nhìn bóng dáng của Hàn Thành Trì biến mất không thấy nữa thật lâu, cô ta mới khe khẽ chuyển con ngươi, quét đến giấy chứng nhận ly hôn và báo cáo kiểm tra mang thai trong xe, Cố Ân Ân cảm thấy trong lòng mình như một cây cung bị kéo căng rốt cuộc cũng đứt, cô ta nằm ở trên tay lái xe, cũng không nhịn được nữa khóc rống ra tiếng.
Làm thế nào đây, cô ta vứt bỏ Hàn Thành Trì đối tốt với mình như vậy, làm thế nào đây, cô ta vứt bỏ Hàn Thành Trì yêu mình như vậy, làm thế nào đây…………
Cố Ân Ân khóc đến mức không thở được, cô ta không biết mình vì sao lại cùng Lôi Nhất Phàm ly hôn, cô ta thừa nhận, lúc cô ta đánh mất đứa trẻ của Lộ Nhất Phàm, cô ta gọi điện cầu cứu Hàn Thành Trì, sau khi anh thực sự xuất hiện, lòng cô ta đã dao động.
Cô ta nghĩ, rất nhiều người phụ nữ cần tiền bạc, nhưng, sau khi lấy được tiền, lại muốn tình yêu.
Phụ nữ nha, chính là kiểu cách như thế, đều không biết đủ như vậy.
Lúc trời quang lại muốn trời đổ mưa, lúc trời mưa lại muốn trời quang.
Nhưng, trên thế giới này, nơi nào đó có nhiều chuyện tốt như vậy đây?
Cho dù cô ta đã ly hôn, là khát vọng thật sự có thể cùng Hàn Thành Trì trở về như trước, nhưng cô ta cũng biết, đó là chuyện không thể.
Mất chính là mất, bỏ qua chính là bỏ qua.
Buổi tối khi Cố Ân Ân trở lại nhà họ Cố, đã là mười hai giờ đêm rồi, phụ nữ mang thai đều tham ngủ cũng dễ mệt mỏi, cô ta ở trong xe khóc rống một hồi lâu, giống như là khóc hết khí lực toàn thân mình, cho nên vừa về đến nhà, cô ta như không có hơi sức, té lên trên giường, nhắm mắt lại, không để ý chút nào tới bà Cố đang quấn bên cạnh mình.
Rất nhanh Cố Ân Ân đã ngủ, bà Cố đang suy nghĩ nên khuyên Cố Ân Ân đi tìm Hàn Thành Trì, cũng khuyên không được nữa, liền thở dài liên tiếp mấy lần, chuẩn bị rời đi, nhưng lúc xoay người, bà ta nhìn thấy một xấp giấy Cố Ân Ân tiện tay đặt ở trên tủ đầu giường, liền tò mò vươn tay mở ra, nhìn đến báo cáo trước mặt, sắc mặt bà Cố đại biến!
Cố Ân Ân mang thai!
Trong thời gian ngắn như vậy con bé lại mang thai một đứa bé.
Đứa bé này không thể là của Lộ Nhất Phàm, bà ta biết sau khi con gái sinh non, Lộ Nhất Phàm chưa có trở về nhà chạm qua Cố Ân Ân, như vậy đứa bé trong bụng của Cố Ân Ân là của ai?
Cố Ân Ân mang thai chưa tới một tháng, Cố Ân Ân trong khoảng thời gian này, chỉ có một đêm mồng tám tháng giêng duy nhất không về nhà ngủ, một đêm kia là tiệc của Hạ Phồn Hoa làm chủ.
Bà Cố nghĩ tới đây, vội vàng lặng yên lui ra khỏi phòng Cố Ân Ân không tiếng động, cầm điện thoại di động, gọi cho Hạ Phồn Hoa một cuộc điện thoại, sau khi hỏi thăm qua, mới biết, một đêm kia Cố Ân Ân là bị Hàn Thành Trì đưa đi.
Tin tức này, đối với bà Cố mà nói, không thể nghi ngờ là một tiếng sấm giữa trời quang!
Nhưng sau khi sấm sét giữa trời quang qua đo, lại làm cho bà Cố cảm thấy có một tia hy vọng.
Đây là đứa bé của Hàn Thành Trì!
Hổ dữ không ăn thịt con, Hàn Thành Trì cho dù có hận nhà họ Cố, hận Cố Ân Ân, nhưng cũng không đến nỗi hận đứa bé của mình!
Hắn sẽ vì đứa bé của mình mà xuống tay lưu tình hơn!
Bà Cố nghĩ đi nghĩ lại, đã cảm thấy trời cao đối đãi với mình thật công bình, tại lúc tuyệt vọng, lại cho bà ta một cơ hội.
Cố Ân Ân không đi tìm Hàn Thành Trì, nhưng bà ta có thể đi!
Bà ta muốn bắt đứa bé của Hàn Thành Trì, đi tìm Hàn Thành Trì!
…
…
Có một câu là trời đất bao la phụ nữ có thai là lớn nhất, đối với Thịnh Thế trời sinh đã cưng chiều Cố Lan San lên trời cao mà nói, Cố Lan San mang thai so với chuyện lớn còn là chuyện lớn nhất!