Nếu một người bà ta uy hiếp Hàn Thành Trì không được, thì bây giờ bà ta dùng hai người!
"Phạm pháp thì thế nào? Người nhà họ Thịnh thì như thế nào? Tao có thể đi tới bước này ngày hôm nay, thì người nhà họ Thịnh không thoát khỏi liên quan! Nếu tao không có một ngày tốt lành, thì bọn mày cũng khỏi phải nghĩ đến có cuộc sống tốt!" Ánh mắt của bà Cố trở nên có chút ác độc, trên mặt lưu chuyển một nụ cười muốn đập nồi dìm thuyền, giọng điệu thờ ơ không quan tâm nói: "Không phải trong bụng Cố Lan San đang mang cốt nhục của nhà họ Thịnh sao? Ha ha...... Hôm nay nếu tao không lấy được thứ tao muốn, như vậy tất cả bọn mày cũng đừng nghĩ lấy được thứ bọn mày muốn!"
Thần thái Hàn Thành Trì trầm tĩnh mắt nhìn xuống bà Cố, vẻ mặt vẫn bình thản như trước.
Trái ngược với sự điềm tĩnh thoải mái của Hàn Thành Trì, thì bà Cố có vẻ bộc phát như bị điên, lời nói ra khỏi miệng, âm điệu cũng mang theo mấy phần âm trầm: "Hàn Thành Trì, tao không có thời gian ở đây hao hơi tốn sức với mày, tao mang Cố Lan San dưới mắt Thịnh Thế đi, nếu Thịnh Thế phát hiện Cố Lan San mất tích, nhất định sẽ lập tức phái người đi tìm kiếm, cho nên hiện tại thời gian còn lại không nhiều lắm, đưa thứ tao muốn cho tao, nếu không bây giờ tao bảo hắn buông tay!"
Dừng một chút, trên mặt bà Cố hiện lên chút quỷ dị: "Cho dù mày có bản lãnh lớn hơn nữa, mày cũng không thể đỡ được hai người phụ nữ, hắn vừa buông tay, mày đi đón, nhiều nhất mày chỉ có thể đón được một người, cho nên Hàn Thành Trì, thức thời, mày nên đưa giấy tờ chuyển nhượng cổ phiếu cho tao, nếu không kết quả sau cùng chắc chắn sẽ có một người ngã rớt mất con, vận khí không tốt, có thể sẽ bị mất mạng, một thi hai mạng!"
"Trừ phi, trước khi mày bước lên đón, đã chuẩn bị kỹ càng, chỉ tính cứu một người!"
Bà Cố nói tới chỗ này, còn "Chậc chậc" hai tiếng: "Chỉ là, mày sẽ cứu ai? Đứa bé của nhà họ Thịnh, hay là đứa bé của mày?"
Hàn Thành Trì nghe được những lời này của bà Cố, khẽ mở trừng hai mắt, xoay đầu, nhìn hai người phụ nữ bị người xách ở sau lưng, khi tầm mắt của anh ta dời đi, ánh mắt vẫn cùng Cố Ân Ân chạm vào nhau.
Sắc mặt Cố Ân Ân thoạt nhìn tái nhợt có chút kinh người, đáy mắt của cô ta tràn đầy kinh hoảng bi thương.
Hàn Thành Trì lẳng lặng nhìn chằm chằm Cố Ân Ân mấy giây, mới hơi tránh mắt, nhếch môi, xoay đầu sang chỗ khác nhìn về phía bà Cố lần nữa, "Đồ tôi mang đến rồi."
Hàn Thành Trì đưa tay vào trong túi quần của mình, sau đó từ bên trong móc ra một xấp tiền mặt thật dày, chỉ có điều không phải nhân dân tệ, mà là đô la.
Bà Cố thấy số tiền kia, hơi nhíu mày, liền nhìn thấy Hàn Thành Trì giơ giơ số tiền kia về phía người đàn ông vạm vỡ kèm chặt hai người Cố Lan San và Cố Ân Ân, lập tức ném xuống dưới chân người đàn ông vạm vỡ, nói: "Các người làm chuyện này, chẳng qua là vì tiền, bà ta cho mày bao nhiêu tiền làm những chuyện này? Một trăm vạn? Hai trăm vạn?"
Hàn Thành Trì vừa nói, vừa móc vài xấp tiền từ trong túi của mình ra, ánh mắt lom lom nhìn về phía dưới chân của hắn ném xuống.
"Tạm thời tới có chút gấp, không thể cho người điều động tiền, chỉ là, mày ra giá, thả hai người bọn họ, muốn bao nhiêu tiền tao sẽ cho mày bấy nhiêu!"
Hàn Thành Trì giơ cổ tay của mình lên, tháo chiếc đồng hồ trị giá mấy trăm vạn khảm kim cương xuống, đưa về phía người đàn ông vạm vỡ: "Chiếc đồng hồ đeo tay này trị giá tám trăm vạn, mày cầm đi chợ đen bán, giá thị trường cũng không thấp hơn bốn trăm vạn, toàn thế giới chỉ có một cái này, những xấp đô la kia mày có thể mang theo chạy trốn, chỉ cần thả hai người bọn họ, những thứ đồ này toàn bộ là của mày."