Độc chỉ Thôi Bác bèn tỏ ra ý mình: ngày tháng nay còn dài, kể từ nay mình sẽ lo hết bổn phận về anh em họ Chu, và sẽ coi anh em hai người này như A Hương, đều là con cháu của mình, truyền hết tuyệt nghệ của mình cho ba trẻ. Sau này sẽ đưa linh cửu của cha con Đông Phương Tướng về Hoàng Đảo để mai táng tử tế, và thế nào cũng lo điều tra về tin tức của Thiên Si Tây Đạo! Và nhất là tên kẻ thù đã dùng Lãnh điện tỉ thủ sát hại Chúa Hoàng Đảo, thế nào cũng phải tìm cho ra tên hung thủ này để báo thù.
Lúc này Chu Hoàng (xin quí độc giả hiểu cho từ đây Hầu Hạo đã lấy lại tên họ thật của mình là Chu Hoàng) nước mắt hai hàng thảm thiết rằng:
- Nay Lãnh điện tỉ thủ là vật sở hữu của lão bà bịt mặt. Nếu nói theo vậy, mụ này chính là thủ phạm đã sát hại những người thân của Thượng Quan hiền đệ, mà cũng là kẻ thù đã giết cha tôi, nay đã biết mụ già bịt mặt ấy ở Ai Lao Sơn bên Vân Nam, vậy anh em chúng tôi làm sao mà không đi trả ngay mối thù giết cha này cho được...
Câu nói này thốt ra, quả nhiên là có lý!
Liễu Mi rằng:
- Bây giờ chúng mình nên kéo nhau hết đi Ai Lao Sơn Vân Nam, kết liễu ngay hai mối huyết thù của nhà họ Chu và Thượng Quan rồi thủng thỉnh sẽ tính sau các chuyện khác...
Trong ý Liễu Mi, nàng cho rằng có đông người đi như vậy, thế nào cũng cầm chắc cái thắng trong tay, trong lòng vô cùng phấn khởi:
Nhưng thấy vị Độc chỉ Thôi Bác tỏ vẻ không tán thành rằng:
- Theo chỗ tôi được biết, kẻ sử dụng Lãnh điện tỉ thủ này, không phải lão bà bịt mặt bí mật ấy, mà lại là một người khác, vì lão bà ấy đâu có thù oán gì với nhà họ Chu đâu, mà chỉ có thù với nhà họ Thượng Quan mà thôi, cho nên: người bí mật dùng Lãnh điện tỉ thủ đến Nhạc Châu giết hết mười mạng của họ Thượng Quan, có thể nói là vụ này chính lão bà đã đứng sau lưng để chủ mưu vụ ám sát này...
Thượng Quan Linh hấp tấp rằng:
- Dạ đệ tử biết mụ già bịt mặt ấy có hai người đệ tử theo hầu, hay là một trong hai người đó đã sử dụng đến tỉ thủ để ra tay thi hành cuộc tàn sát...
Thôi Bác lắc đầu liên hồi rằng:
- Không! Không! Hai tên ấy đều không phải, mấy năm gần đây, tôi đã cố gắng để điều tra xem ai là người đã sử dụng đến cây Lãnh điện tỉ thủ này? Nhưng mãi đến bây giờ, vẫn còn chưa biết rõ là ai, nhưng có điều tôi biết người này công lực tuyệt cao, khi sử dụng Lãnh điện tỉ thủ giết người không thấy máu ấy, thủ pháp rất tuyệt và hành động nhanh hơn gió! Hành tung người này khá bí mật, không hề để lộ dấu vết gì trên giang hồ, quỉ xuất nhập thần tuyệt luân, làm như hắn chuyên môn nhận lời ủy thác của thiên hạ để đi thi hành nhiệm vụ ám sát của mình vậy. Vụ xưa kia tại trên Hoàng Đảo và vụ của nhà Thượng Quan, đều thế cả! Tại sao hắn lại làm vậy? Quả thật không ai biết? Nhưng có điều, tên này đã đáng tội chết lắm! Chúng ta quyết thế nào cũng tìm ngay cho được hắn mới thôi. Nhưng mãi đến nay, đến tên họ, tuổi tác, diện mạo và những cố tật đặc biệt của người này, trong làng võ lâm, bất luận là Bạch đạo hay Hắc đạo, đều không có một ai có thể biết đến. Thậm chí cả đến lão bà bịt mặt đã nhờ vả đến hắn để ra tay giết người ấy, cũng không làm sao biết nổi hành tung của hắn ở đâu?...
Thượng Quan Linh bèn đề nghị ý kiến của mình, chàng nhắc đến vụ sau khi bị Phủ Chưởng Hàn của lão bà bịt mặt ấy, từng gặp vị danh y Hoạt thương công Hoa Diệp Tử, vị danh y này đã nhắc đến lão bà bịt mặt ấy cùng với chiếc Lãnh điện tỉ thủ đều từ xứ Mông Cổ đến, và đã tổ chức một bang hội bí mật trong giang hồ, bang hội này được mệnh danh là Tỉ Thủ Bang và chính ngọn kỳ bảo Lãnh điện tỉ thủ hiện đang nằm trong tay đám bang hội bí mật này...
Thôi Bác cho rằng đây chỉ là những lời đồn đãi vu vơ, chẳng qua vì quái nhân sử dụng Lãnh điện tỉ thủ này là một người thần kỳ bí mật không ai biết nổi, nên thiên hạ tha hồ phao tin nhảm nhí để tăng thêm sức huyền bí rùng rợn của sự kiện. Nói đến con người quái dị đã sử dụng Lãnh điện tỉ thủ này, tuy hắn không thường xuất hiện lộ diện trên giang hồ, nhưng hễ mỗi lần ra tay, đều khiến cho thiên hạ phải kinh hãi đến gần mất hồn bay vía, nên trên giang hồ, người ta đã gán thêm cho hắn một cái tên Tỉ Vương. Mặt thật của Tỉ Vương ra sao? Không ai biết! Rất có thể hắn chỉ là một người rất tầm thường và đang lang thang trên giang hồ, và đương nhiên không ai biết hắn là ai? Nhưng hễ mỗi lần hắn ra tay, lại gây kinh động dữ dội trong dư luận giang hồ, khiến cho ai nấy đều chú ý đến Tỉ Vương, nhưng mỗi lần sôi nổi dư luận như vậy là mỗi lần con người thần bí ấy lại biến dạng mất tích.
Bỗng Chu Hoàng sực nhớ, xưa kia ở Nhạc Châu, chị của Thượng Quan Linh là Thượng Bích Vân, khi chết nơi miệng có ngậm chút chỉ tơ màu đỏ, sau này lọt vào tay mình, bèn cho rằng vật này có liên quan đến Lãnh điện tỉ thủ, có thể để lại sau này làm tang vật đối chúng, nên đã cẩn thận lo cất giữ. Quả nhiên không sai, kỳ trên Vô ảnh Phong, khi Tam Hung, Tứ Hung tính nhảy tới để cướp lấy sợi tơ đỏ ấy, may nhờ Nam bút Gia Cát Dật xuất hiện thình lình, nên khiến cho Nhị Hung bỏ chạy luôn, và sợi tơ đỏ ấy nay nằm trên người của Nam bút Gia Cát Dật tiên sinh, không biết là có tác dụng gì không. Độc chỉ Thôi Bác sau khi nghe xong, quả nhiên chú ý ngay, và còn cho rằng rất có thể đây là một manh mối để qui ra tung tích của Tỉ Vương cũng nên!
Mọi người cùng nghĩ, Thượng Quan Linh, Liễu Mi, Sở Canh hãy lên đường đi Vô Tích tại Giang Nam, đây là quê hương của Hạ Quyên, từ ngày chia tay tại Nhữ Nam, Hạ Quyên đã được Nam Bút tiên sinh đưa về quê. Nay chưa chừng vẫn có tại đó, hơn nữa tên Đại Hung của Vô ảnh Phong là Đinh Tàn, hắn đã không sao quên được nàng Hạ Quyên, nên đã theo ngay đi, chưa biết chừng lại có chuyện lôi thôi xảy ra cũng nên, vậy hãy tìm cho ra Nam Bút tiên sinh, sau hãy đi Ai Lao Sơn Vân Nam để thanh toán nợ cũ với lão bà bịt mặt ấy. Với sức thầy trò Thượng Quan Linh, Liễu Mi, Sở Canh, bốn người này đã dư sức đối phó cùng với ba thầy trò của lão bà. Mười mạng người thân của nhà Thượng Quan tuy không phải do chính tay lão bà bịt mặt hạ sát, nhưng chính bà già này đã đứng ra chủ mưu, vậy nên để cho Thượng Quan Linh tự liệu quyết định, hỏi rõ xem về chuyện ân oán xưa kia của các vị tiền bối để liệu mà kết thúc vụ án, và hay nhất là nên làm sao từ miệng lão bà bịt mặt thốt ra tin tức của Tĩ vương, nhưng chắc hy vọng mỏng manh lắm! Và khi gặp Nam Bút tiên sinh, cần nhất là dặn phải giữ gìn cẩn thận đến sợi tơ đỏ để làm bằng chứng khám phá con người kỳ bí Tỉ Vương.
Phần Thôi Bác và anh em họ Chu cùng A Hương, Đại Hắc, vẫn theo nguyên tắc kế hoạch cũ, khởi binh về Ngọc Thụ, vì phía đi Vân Nam, thực lực đã đủ sức, không cần phải tăng thêm sức giúp đỡ nữa; từ ngày Ngọc Thụ mất đi cây dị bảo Ngân hoa hỏa thụ, đã liên miên gây nên tai ách thống khổ cho dân trong xứ, nay dị bảo phải cấp tốc đưa ngay về để trấn bang Ngọc Thụ, miễn gây nên sự dòm ngó của các nhân vật trong giang hồ rồi lại xảy ra rắc rối thêm.
Sau khi quyết nghị, mọi người đều đồng ý. Lúc này chị em Châu Thị mới hiểu rõ người yêu của mình lại là vị vương tử, hai chị em vừa kinh vừa mừng.
Một đêm dài trải qua mệt mỏi...
Sáng hôm sau, mọi người sửa soạn lên đường, thoạt tiên là mọi người hợp sức đẩy hết các xe xuống núi, sau khi xuống đến chân núi yên ổn, Độc chỉ Thôi Bác ngoảnh lại nhìn lại ngôi Lãnh Hương Các mà mình đã sống qua trong mười năm trời, một nỗi niềm quyến luyến đang xâm chiếm tình cảm của Thôi đại hiệp.
Sau khi đoàn người đã đi được một đoạn đường và đến Dương quan đại đạo, nhóm bên. Thôi Bác đi về hướng Tây, một nhóm Thượng Quan Linh và ba mẹ con Châu Thị lo về hướng Nam, dù có luyến tiếc bịn rịn đến đâu, cũng đành phải tạm chia tay.
Nay xin tạm gác về phía Thôi Bác để thuật về nhóm Thượng Quan Linh, đi Vô Tích Giang Nam, cuộc đi này lại tiện đường với ba mẹ con Châu Thị, thế là đoàn người hai trai bốn gái đã thong dong trong cuộc hành trình, chẳng bao lâu, đến một thị trấn, họ mua sắm ngựa để thế cho cước trình. Suốt cuộc hành trình Liễu Mi chỉ lo cho chị Hạ Quyên, Thượng Quan Linh lo nhớ cho thầy Nam Bút tiên sinh, ai nấy lo hấp tấp tăng thêm tốc độ.
Cuộc hành trình tuy không phải là một hai ngày gì nhưng cũng đã sắp đến Vô Tích, Thượng Quan Linh càng hồi hộp, vì chàng chia tay với thầy đã lâu, nay sắp gặp mặt đây, lại lo có chuyện gì bất trắc xảy ra chăng, trong lòng sốt ruột vô cùng. Liễu Mi miễn cưỡng vờ như bình tĩnh, nàng cười nói với Thượng Quan Linh rằng:
- Này anh Linh, em cá với anh! Theo em đoán thì Nam Bút tiên sinh thúc thúc nhất định là đã kết duyên với chị Hạ Quyên rồi! Và có lẽ giờ đây người ta đang say sưa hưởng thụ tân hôn cũng chưa chừng, cho nên họ đã quên hết cả nhóm chúng mình...
Thượng Quan Linh không tin, bụng nghĩ thầy Nam Bút tiên sinh và chị Hạ Quyên, tuy là một đôi trai tài gái sắc lý tưởng thật đấy, nhưng mong rằng họ chớ nên kết hôn trong lúc này, vì Đinh Tàn đang si tình say mê chị Hạ Quyên, rất có thể vì tình yêu mà hắn nhất định sẽ liều mạng với thầy mình.
Liễu Mi cũng còn nhớ, Hạ Quyên từng nói với mình, nàng vốn là con nhà phú hộ ở Vô Tích, có cửa hiệu lớn trong thành, tên hiệu Tụ Hưng Trang, là một hiệu buôn nổi tiếng về tơ lụa. Nghĩ vậy Liễu Mi bèn cho ngựa mình tiến lên trước để dẫn đường vào thành tìm kiếm. Chẳng bao lâu tìm ngay đến trước cửa hiệu buôn Tụ Hưng Trang, nhưng cửa hiệu lúc này lại đóng chặt. Liễu Mi nghi ngờ, Thượng Quan Linh hồi hộp, ngầm khấn vái rằng: Cầu trời đừng có xảy ra chuyện gì cho thầy mình. Liễu Mi xuống ngựa, lại đưa tay gõ cửa, chờ cửa và lên tiếng gọi ầm ĩ, quả nhiên được việc. Két một tiếng, một cánh cửa nhỏ bên góc mở ngay ra, một người đàn ông trông bộ như quản gia thò ngay đầu ra, khi thấy Sở Canh như vị hung thần ác sát, lại thấy mọi người mang kiếm dắt ngựa hoảng quýnh la lên, rụt ngay đầu vào đóng chặt ngay cửa lại và mặc cho đám người đứng bên ngoài.
Sở Canh nổi giận, đòi phá tung ngay cửa, Ngọc điệp Châu Phụng vội khuyên ngăn lại, rồi cùng với Liễu Mi, hai người song song phi thân vào trong viện. Thì ra Ngọc điệp Châu Phụng danh tiếng lừng lẫy miền Giang Nam, nay nàng hiện tương hình ra, trong nhà họ Hạ nhận biết ngay vị nữ hiệp, lập tức có tiếng:
- Trời ơi! Tưởng là ai...
Tiếp theo là có người ra nghênh tiếp, đồng thời có người chạy vào trong phi báo! Người ra nghênh đón Ngọc điệp Châu Phụng vội cung kính gật đầu chào rối rít:
- Kính chào Châu đại nải nải (Bà Châu)! Cầu xin ngài mở lượng từ bi để cứu cô nương chúng tôi...
Liễu Mi nghe nói vậy kinh hoảng, vội hỏi nguyên do, người nọ lắp bắp kể rõ đầu đuôi. Liễu Mi, Châu Phụng đều kinh ngẩn người. Thì ra Nam Bút tiên sinh trong nhóm Càn Khôn Ngũ Tuyệt sau khi đưa nàng Hạ Quyên về quê, quả nhiên đôi bên đã tâm đầu ý hiệp, kẻ mến tài, người chuộng sắc, hai vợ chồng già đều lấy làm hài lòng với tư phong của Nam Bút tiên sinh, và đã đứng ra cử hành hôn sự cho hai người, để hoàn thành một mối lương duyên mà trời xanh đã khéo xếp đặt.
Nào ngờ ba hôm trước đây, bỗng có một quái nhân đến thăm viếng Tụ Hưng Trang, người này chỉ có một tay và một chân khiến mọi người trong trang sợ đến nỗi vãi rắm vãi nước... ướt cả quần! Và quái nhân này nhất định đòi gặp cho bằng Hạ cô nương! Ngay khi đó đã vào thẳng ngay hậu viện, Nam Bút tiên sinh và Hạ Quyên bèn ra gặp, chỉ thấy quái nhân một tay một chân ấy lạnh lùng cười liền hỏi, rồi hẹn ngay với Nam Bút tiên sinh lên Thúc Sơn miền Thái Hồ để thi võ.
Nam Bút tiên sinh cũng không chịu thua, hai người đã đưa nhau đi. Hạ cô nương là người kinh hoảng và rối trí hơn ai hết trong việc này. Hạ viên ngoại đây chỉ có độc mỗi đứa con gái cưng, may mắn lắm mới gặp được một nhân tài xuất chúng văn võ song toàn để làm rể quí không ngờ nay lại xảy ra cuộc tranh chấp lôi thôi đến thế, vợ chồng già đành đóng cửa tiệm nghỉ việc kinh doanh, đem theo các gia đinh trang khách của trang theo ngay lên Thúc Sơn để liều mạng thí xác luôn với quái nhân dị hợm ấy!
Đã ba ngày trôi qua, nhưng đều vô âm tin về, ở đây mọi người đóng kín cửa lo sợ nơm nớp, nên thấy người ngựa kiếm đao là rối trí hoảng sợ ngay. Nào hay là trời giáng cứu tinh đến, nên đã khiến Châu Phụng đến.
Lúc này, nội quyến (thân thích viên ngoại) bước ra khóc lóc khẩn cầu Ngọc điệp Châu Phụng. Liễu Mi và Châu Phụng lập tức nhận lời và an ủi, và quay ra ngoài cho mọi người hay tin, quay đầu ngựa tức tốc nhắm về Thúc Sơn tiến phát. Thúc Sơn nằm cô lập trơ trọi giữa Hồ Trung, chân núi bằng phẳng, giữa một ngọn phong cao ngất trời, khi mọi người đến nơi, chỉ thay hai vợ chồng già họ Hạ và đám gia đinh trai tráng, đang loay hoay ở chân núi mà không làm sao lên được, ai nấy rối như kiến đi trên cát nóng. Hạ Quyên khóc sướt mướt, khi thấy Liễu Mi và Thượng Quan Linh, mừng quýnh lên vợ chồng Hạ viên ngoại vội nhờ ngay Châu Phụng.
Liễu Mi vội hấp tấp an ủi rồi hỏi nhanh ngay Hạ Quyên về tình hình, Hạ Quyên nức nở rằng:
- Cả hai người đã tỉ thí suốt ba ngày ba đêm rồi, đến đêm qua đây còn nghe rõ tiếng đàn Bát long ngân của Nam Bút, nay đã khá lâu không nghe tiếng đàn rồi, xem ra chắc đã có gì chẳng may...
Hạ Quyên khóc sướt mướt và đòi Liễu Mi đưa ngay mình lên đỉnh phong, để được nhìn mặt chồng một lần cuối, dù cho chết chung một chỗ cũng cam tâm mãn nguyện. Thượng Quan Linh hối thúc Liễu Mi, cùng với Sở Canh, Châu Phụng, cấp tốc lên ngay đỉnh phong, còn chị em Châu Sách Châu Chu ở lại bên dưới để phòng bất trắc! Lên đến đỉnh phong, bốn người nhẹ nhàng tiến bước, chỉ thấy một khoảng trống lối sáu trượng tư vuông, nhưng lạ là không thấy bóng người, cả bốn người đều cảm thấy lạnh mình!
Thượng Quan Linh nhanh mắt, sau khi nhìn, ngầm nhủ trong lòng: Rõ chán cho mình thật! Chỉ thấy cạnh nơi đỉnh phong này, có hai tảng đá lớn nhô hẳn ra, Đại Hung Đinh Tàn và Nam Bút thầy mình đều chia ngồi trên hai tảng đá, cách nhau chẳng qua có ba thước là cùng, và cả đôi bên lúc này đang dùng đến nội công tuyệt đỉnh để quyết đấu với nhau, cuộc đấu hết sức gay cấn, vì cả đôi bên đều phải lo đến phía dưới chân mình đang đứng, vì nếu hễ sơ suất, có thể trượt chân té tan thân nát thịt ngay. Thượng Quan Linh, Liễu Mi, Châu Phụng đều ngại ngùng và ai nấy đều cảm thấy như muốn ngừng thở, Sở Canh là kẻ lỗ mãng, đã buông tiếng lên, may nhờ Liễu Mi nhanh tay bịt miệng Sở Canh, lúc này mọi người dồn tia nhìn sang hai người, thấy cuộc đấu đã đi đến mức cao đỉnh nhất, hễ bên nào sơ suất lập tức bị mất mạng ngay.
Đằng này bốn người hồi hộp theo dõi, bên kia hai đối thủ nhìn nhau và sau khi so xong trận nội lực, chẳng ai nhủ ai, cả hai đều đứng ngay dậy. Đinh Tàn Hừ lên một tiếng lạnh lùng, rút kiếm nhanh như một làn điện chớp, chỉ thấy nhoáng hẳn lên một làn ánh sáng lạnh. Nam Bút tiên sinh hơi chậm một bước, mắt thấy cánh tay độc nhất của Đinh Tàn vung kiếm chém sang người Nam Bút tiên sinh, nhóm bốn người phía Thượng Quan Linh giật bắn người lên! Chợt nghe cheng leng vang lên một tiếng, cây trường kiếm của Nam Bút cũng đã vung lên, động tác quả nhanh tuyệt vời chớp mắt, ánh kiếm hai bên đã giao tranh. Đinh Tàn lại lạnh lùng Hừ lên một tiếng, cánh tay độc nhất nhoáng nhanh, ngọn kiếm trên tay lướt vọt ngay ra như một con rắn độc, nhắm ngay trung bàn Nam Bút tiên sinh đâm tới.
Trên một mỏm đá rất chật chội, Nam Bút tiên sinh vẫn nghiễm nhiên né tránh đòn địch, bước nghiêng về trước nửa bộ, miệng quát một tiếng lớn, cây kiếm bửa ngang ngay ra, chỉ nghe tiếng gió do kiếm rít lên, ánh kiếm nhoáng lên như một cầu vồng trắng. Đây chính là ngọn tuyệt kỹ đắc ý của Nam Bút tiên sinh: Đinh Giáp Khai Sơn. Đinh Tàn cũng chẳng vừa gì, rút ngay thế hạ thấp mình xuống, nghiêng ngay mình tránh né, thân mình chưa đứng thẳng hẳn, lại vung ngay cánh tay độc nhất của mình, một làn ánh sáng bạc tỏa nhanh ra một vùng tiến đánh ngay hạ bàn Nam Bút, thế đánh vô cùng quỉ dị và hiểm ác! Choang một tiếng ngân vang, hai kiếm đụng nhau, và chứng tỏ công lực đôi bên ngang sức, khó ai hơn ai. Nam Bút nghĩ ngay địch thủ đã công đánh hạ bàn mình, Đinh Tàn chỉ có một chân, hạ bàn chắc thế nào cũng yếu, vậy cớ gì mình không ra tay thử xem?
Sau khi thu ngay thế lại, thình lình hét lên một tiếng, Soạt Soạt!... liên tiếp chém ra mấy đường như cuồng phong mưa lớn, quét đánh tưng bừng phía hạ bàn độc cước của Đinh Tàn. Thế đánh này quả đã hợp ngay ý với bốn người phía Thượng Quan Linh, ai nấy mỉm người cho là một thế đánh đúng lý tưởng. Mắt thấy Đinh Tàn đã bị mất hẳn ưu thế. Bỗng trong lòng Liễu Mi đâm ra đồng tình thương hại đến con người của Đinh Tàn, nghĩ đến linh tính ngay thẳng của Đinh Tàn, tuy cùng liệt trong hàng ngũ của Độc Ma, và là Đại đệ tử trong Tứ Hung, nhưng Đinh Tàn đã không đồng lưu ô hợp với họ, chàng đã cố lòng bảo vệ sự trinh bạch của chị Hạ Quyên, chứng tỏ rõ cá tính gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, tuy thân thể tàn tật như thế, nhưng tâm địa lại vô cùng lương thiện khiến người ta phải khâm phục. Lúc này trong đáy lòng của thứ nữ Thanh Thông vô cùng mâu thuẫn, nàng rất hy vọng cho Nam Bút tiên sinh thúc thúc được thắng, nhưng lại không muốn Đinh Tàn bị chết!
Lúc này, chỉ thấy Đinh Tàn mỗi lúc một yếu thế, thình lình Đinh Tàn sử dụng đến thân pháp quái dị, tung mình nhảy ngay khỏi làn kiếm bủa vây của Nam bút chỉ thấy ngọn độc cước của Đinh Tàn đã kê sát ngay bên lề của mỏm đá, toàn thân đang loạng choạng.
Mắt thấy sắp bị ngã nhào xuống vực núi, Nam Bút tiên sinh thu ngay thế lại, vì Gia Cát Dật cũng không nỡ quá dồn ép đối thủ đến nước cùng đường mạt lộ, nhất là Đại Hung Đinh Tàn này lại có ơn hậu với vợ mình xưa kia.
Nhưng công lực của Đinh Tàn quả là kinh thế hãi tục, mặc dù thân hình bị loạng choạng nguy hiểm cực độ đến thế, nhưng chiếc độc cước duy nhất ấy hình như đã được chôn chắc ngay mặt đất, nhờ thế mà toàn thân không bị ngã xuống vực núi. Trông thế đứng của Đinh Tàn lúc này không khác gì như một gốc cây mọc cheo leo bên bờ vực thẳm vậy!
Chỉ nghe tiếng Đinh Tàn lớn tiếng:
- Nam Bút chắc người đã tưởng rằng hạ bàn ta không vững sao! Hà! Hà!... Nhà ngươi cứ việc ra tay đánh thẳng đi, nếu có thể đâm trúng ta, kể như đã có bản lãnh...
Nam Bút bị khích, quả nhiên ra tay, mũi kiếm lập tức đâm ra túi bụi! Nhưng công lực của Đinh Tàn quả là đến mực tuyệt đỉnh, lúc này độc cước của Đinh Tàn không nhúc nhích, đứng nguyên và vững bên bờ vực vận dụng đến khinh công thượng đẳng, đảo nhanh thân trên để né tránh mũi kiếm của đối thủ. Thoạt tiên, Nam Bút còn tỏ vẻ ái ngại, thế đánh ra cố tình chậm chạp, nhưng càng về sau càng nhanh càng thần tốc tuyệt luân, những ánh bạch quang nhoáng lên lia lịa, ấy thế mà Đinh Tàn vẫn có thể ung dung đối phó, thân hình Đinh Tàn lúc này mềm ẽo không khác cành liễu trước cơn bão táp, hễ gió chiều nào ngã ngay theo chiều nấy, mặc cho kiếm quang tua tủa tung hoành và gây sự nguy hiểm đến đâu, cũng không sao chạm đến mảy may tà áo của Đinh Tàn,
Sau này chỉ còn thấy một lồng cầu trắng xóa quay tít với tà áo bay tua tủa của Đinh Tàn, mỗi lúc một nhanh, khiến nhóm bốn người phía Thượng Quan Linh không còn nhận rõ được ai ra ai nữa! Chỉ nghe tiếng cười hào phóng của Đinh Tàn vang lên từng hồi bất tuyệt Nam Bút tiên sinh luôn luôn hò hét, xen vào hai tiếng ấy là tiếng woang woang của cây kiếm thép vang lên? Trong cơn trăm ngàn nguy hiểm ấy, chỉ thấy cây kiếm của Nam Bút, chém ngược ngay một thế rất khéo, mắt thấy Đinh Tàn bí hở đòn, không làm sao thoát khỏi.
Vụt một tiếng vang lên, rõ ràng thấy toàn thân sạm đen của Đinh Tàn bị hất tung lên trên không!...
Liễu Mi vấn sẵn cảm tình với Đinh Tàn, lúc này nàng chỉ còn đưa tay ôm mặt nhắm mắt, không nỡ coi cảnh tượng thê lương khi toàn thân Đinh Tàn bị rớt xuống vực thẳm và chết một cách tan xương nát thịt.
Bỗng một tiếng cười vang lên trên không, tiếng nói lạnh lùng rằng:
- Nam Bút giật mình hoảng vía đấy ư? Ta đây cơ mà, xin đừng ái ngại cho ta...
Định thần nhìn kỹ, Đinh Tàn rõ ràng vẫn đứng nguyên, trên mỏm đá. Liễu Mi bất giác thẹn đỏ mặt tía tai, trống ngực vẫn còn đập mạnh.
Chắc là vị cao thủ cừ khôi của Vô ảnh Phong này vừa rồi đã dùng đến ngọn Diêu tử phiên thân (diều hâu bay ngược), nên đã nghiễm nhiên đứng vững như Thái Sơn. Chớp nháy, đôi bên lại đánh được năm hiệp, chuyến này đến lượt Đinh Tàn thay đổi, cướp thế chủ động để tiến đánh, ngọn trường kiếm được phối hợp chặt chẽ với toàn động tác của bản thân, đòn nào đánh ra cũng nhoáng nhanh như chớp điện!
Bỗng thấy Đinh Tàn xía nhanh lại phía đối thủ, Nam Bút thình lình bị trượt chân, thân hình hơi mất thăng bằng, ngay khi đó, Đinh Tàn quát lên một tiếng:
- Buông tay!
Tiếp theo keng một tiếng vang lên, cây trường kiếm của Nam Bút bay vọt lên không trung! Thượng Quan Linh toát mồ hôi tay vì cuộc diện quá gay cấn và lâm nguy trước mắt của thầy mình, mà mũi kiếm Đinh Tàn đã gần kề yết hầu của Nam Bút tiên sinh. Bốn người dù có cướp cứu cũng không kịp. Chỉ thấy Nam Bút từ trong cơ bại tự cứu lấy thân, ỷ hết vào nội lực tinh thuần của mình, tung người té bừa ra phía sau, vừa vặn suýt soát, thế kiếm Đinh Tàn đã tận tay, nhưng y cũng không thể nào tiến hơn thêm được, độc cước vẫn phải lo thủ chắc bên bờ thẳm của mỏm đá, nguyên thế bất động, chắc Đinh Tàn thừa hiểu trong tình trạng này, không thể nào duy trì lâu được, nếu đối thủ hơi nhích thân đứng lên, thế nào cũng mất mạng dưới kiếm ngay.
Phía mấy người bên Thượng Quan Linh, đều kinh hồn bay vía, không ai nhủ ai, đều tung mình vọt ngay sang. Phích lịch nhị lang Sở Canh lớn tiếng quát ngay:
- Quân đốn kiếp! Ngươi dám hạ thủ?...
Dứt tiếng tung ngay một viên đá đánh sang!
Tiếng quát của Sở Canh vang lên đột ngột, khiến cho Thượng Quan Linh và Liễu Mi đều như muốn ngưng thở luôn, vì trong lúc cao thủ đang giao đấu đến nước khẩn trương trong cuộc lập tức có thể gây ra thảm án ngay! Lúc này mọi người ngừng ngay bước lại chăm chú xem cuộc diện. Nhưng, quái lạ, tiếng hét đó không gây ảnh hưởng gì với Đinh Tàn, mà cả đến viên gạch của Sở Canh đã đánh trúng vào thân Đinh Tàn đến Bịch một tiếng ấy, chẳng khác nào ném vào da trâu, cây trường kiếm của Đinh Tàn, hình như đã nắm chắc và đã quyết ý vậy, thình lình kiếm bay khỏi Đinh Tàn!...
Khoảng cách đôi bên vốn đã gần, nay Đinh Tàn lại thình lình phóng kiếm ra như thế. Nam Bút tiên sinh có tài giỏi đến đâu cũng không sao tránh khỏi...
Trong tình trạng trăm phần chết mà không có lấy một phần sáng ấy, Thượng Quan Linh hét lên một tiếng, song chưởng đẩy mạnh ra, thân hình Đinh Tàn vẫn không biến đổi, cánh tay duy nhất vẫn vung lên đỡ đòn. Bên kia Nam Bút cất tiếng ha ha cười và tung mình đứng lên, thì ra trong lúc Đinh Tàn phóng kiếm lại ấy Nam Bút đã dùng đến thân pháp nhanh tuyệt để quay ngay lưng, và ngọn kiếm của Đinh Tàn đã cắm phập ngay vào cây đàn cổ Bát long ngân đeo sau lưng của Nam Bút. Nam Bút đưa tay rút kiếm, Đinh Tàn nhìn về Thượng Quan Linh, lạnh lùng rằng:
- Muốn đánh lối hợp quần với nhau sao? Hay lắm, vậy cả ba người hãy vào đòn luôn đi. Ta sẵn sàng tiếp!
Thượng Quan Linh cả giận, chực đứng ra hứng trận cho thầy mình, nhưng Nam Bút đã cười cười với mọi người, thần sắc vẫn thản nhiên rằng:
- Linh nhi và Liễu cô nương, hai người hãy tạm thối lui ra sau, không sao đâu, cô Liễu Mi hãy ở lại với chị Hạ Quyên đi, và đừng lo ngại gì chuyện ở đây...
Liễu Mi đời nào chịu, nàng lên tiếng ngay:
- Nam thúc thúc, xin ngài hãy giao việc đây cho bọn cháu. Chị Hạ Quyên đang khóc sướt mướt dưới chân núi!...
Liễu Mi cố dùng đòn tinh thần để đánh vào tâm tình của Nam Bút, quả nhiên tiên sinh nhà ta lo ngay đến vợ, vội vàng gẩy ngay một tiếng đàn của Bát long ngân, tiếng trong thanh và vang lên theo tiếng gió để dội xuống phía chân núi để vợ đỡ lo. Xong Nam Bút lại lên tiếng:
- Hai người chớ nên nhiều lời, mau mau tránh ra!
Bốn người phía Thượng Quan Linh không biết tính sao, đành đứng sang một bên để chờ đợi, lúc này chỉ thấy Nam Bút tiên sinh vung tay quăng luôn ngọn kiếm, ôm tay thi lễ rằng:
- Tàn huynh! Chúng ta đã giao tranh suốt ba ngày đêm rồi, nhưng thắng bại vẫn chưa về tay ai, nay chắc huynh cũng đã đói, vậy chúng ta tạm nghỉ tay ăn uống xong rồi giao đấu nữa, huynh nghĩ sao?
Đinh Tàn gật đầu rằng:
- Được lắm! Được lắm! Nếu chúng ta không phân thắng bại quyết không đời nào ngưng tay, vậy ăn uống xong, chúng ta so đấu lại!
Thế là cả đôi bên ngồi xếp chân bàn tròn để tạm hưu chiến, Thượng Quan Linh bèn đưa ngay thức ăn uống cho hai bên, hai người ung dung ngồi ăn uống.
Những thức ăn thức uống ở đây, vốn là nàng Hạ Quyên lo chuẩn bị cho chồng là Nam Bút tiên sinh, và đã cho bốn người đem lên đỉnh phong, không ngờ nay lại được chia đôi cho hai vị tình địch cùng ăn; thứ nữ của Thanh Thông Hội vốn nổi tiếng là tinh ranh, nay thấy Đinh Tàn ngồi ăn như không cần biết đến người xung quanh là ai nữa, trong lòng Liễu Mi bỗng nảy ra một ý kiến, cố lớn tiếng nói với Thượng Quan Linh rằng:
- Này anh Linh? Lúc chúng mình lên núi, chị Hạ Quyên đã nhắn nhủ chúng mình chuyện gì nhỉ?
Chàng Thượng Quan Linh nào biết Liễu Mi đang tính mưu kế gì, ngẩn ngơ không biết nói sao cho phải, đành thẳng thắn trả lời:
- Nào có biết gì đâu! Anh chỉ nghe chị ấy khóc và đòi lên núi đây, ngoài ra anh đâu có nghe chị ấy nói gì đâu??
Liễu Mi liếc nhìn về phía hai người đang ăn uống, rõ ràng đã bị câu nói của mình thu hút họ, cả hai đều ngừng nhai thức ăn như để nghe ngóng lời nói của mình, cả hai đều vờ như không nghe nhưng làm sao tránh khỏi được đôi mắt tinh ranh của Liễu Mi, tay Nam Bút ngừng hẳn động tác, cánh tay độc nhất của Đinh Tàn lúc này hơi run run. Liễu Mi thấy vậy cả mừng, nhưng nàng thầm trách người yêu mình quá khù khờ nên không biết ra tay hợp tác với mình cho được việc Lúc này chỉ nghe nàng lên tiếng rằng:
- Cái nhà anh này!... Sao anh mau quên thế! Chị Hạ Quyên rõ ràng đã căn dặn hai đứa mình, hãy mau mau để ngay những thức ăn thức uống đây lên cho Nam thúc thúc dùng, và nhất là chị ấy lại biết công lực của Nam thúc thúc cao tuyệt. Nên chị ấy sợ đã ba hôm nay không ăn uống gì, sợ ảnh hưởng đến thân thể và tinh thần trong lúc giao tranh...
Thượng Quan Linh cố suy nghĩ lại, nhưng chàng đâu hề nghe Hạ Quyên nói thế bao giờ đâu, nhưng lúc này chàng cũng ấm ớ ừ cho qua chuyện.
Liễu Mi lại rằng:
- Đó chẳng qua là chị Hạ Quyên đã hết lòng mến đến Nam thúc thúc của chúng ta và chính đó cũng là một bổn phận tối thiểu của người vợ đối với chồng, nếu là người khác! Hừ!... Đời nào chị Hạ Quyên phải rối rít như thế cho mệt xác!
Nói tới đây, Liễu Mi lại liếc mắt qua nhìn hai người, chỉ thấy Nam Bút tiên sinh mặt lộ vẻ vui tươi và hoàn toàn tin tưởng vào lời nói của Liễu Mi. Nhưng khi nhìn sang Đinh Tàn, sắc mặt thấy biến đổi hẳn, lúc này trong thâm tâm như vô cùng đau khổ. Nếu quả lời nói này là sự thật, đủ chứng minh ngay nàng Hạ Quyên đã tuyệt tình với mình, tất cả những gì xưa kia đã xảy ra ở Phi Các ma cung trên Vô ảnh Phong, chẳng qua nàng vì miễn cưỡng để cho mình che chở nàng, chỉ tại mình quá đa tình đa cảm, nay thấy người đẹp đã xuất giá, mình lặn lội lại đây đâu còn hy vọng gì? Nghĩ đến đây cánh tay độc nhất của Đinh Tàn càng rung động vì xúc động. Bỗng nghe đến tang một tiếng, một dĩa rớt ngay xuống đất vỡ tan. Đinh Tàn thuận tay gạt phăng luôn những thức ăn thức uống, xuống vực thẳm, đứng ngay dậy rít lên một tiếng kinh hồn. Hình như Đinh Tàn tự cảm thấy thẹn lòng, mình đã dùng thức ăn uống của người ta như vậy. Sau khi đứng dậy
Đinh Tàn lạnh lùng rằng:
- Nam Bút, nhà ngươi đã chuẩn bị xong chưa?
Nam Bút trả lời:
- Tàn huynh, tôi cũng ân hận là không làm sao giải bớt được nỗi đau khổ của huynh, nếu quả huynh còn muốn giao đấu, tại hạ cũng xin vui lòng tuân theo.
Đinh Tàn khẽ hừ xong lạnh lùng:
- Hay lắm!
Từ từ giơ ngay cánh tay độc nhất của mình lên. Lúc này, đôi bên đều tay không, xem ra một cuộc kịch chiến không thể nào tránh khỏi. Liễu Mi lúc này lại đâm ra hối hận, nay gây sự kích thích này cho Đinh Tàn, chẳng khác nào đem dầu chế thêm vào lửa, trận chiến có lẽ sẽ vào giai đoạn quyết liệt nhất. Nam Bút tiên sinh vốn là nhân vật đã nổi tiếng tăm trong nhóm Càn Khôn Ngũ Tuyệt, lúc này đương nhiên không có ai đứng ra để bênh được vì như thế sẽ tổn hại đến thanh danh của người ta, trừ phi là Đinh Tàn chuyển mục tiêu sang khiêu chiến với bốn người! Nhưng Đinh Tàn đang chiến đấu vì tình địch!
Đinh Tàn bỗng mắt sáng ngời lên rằng:
- Nam Bút, nhà ngươi có thể cho ta mượn cây đàn chút không?
Câu hỏi này khiến cho bốn người phía Thượng Quan Linh phải cười thầm trong bụng, cây Bát long ngân, vốn là tiên phẩm trong nhân gian, Đinh Tàn với tấm thân ba hồn người bảy vía giống quỉ ấy, mà nay cũng nghiễm nhiên đòi chơi thú phong nhã của kẻ nho sĩ Nếu bảo rằng Đinh Tàn muốn dùng để tiêu giải nỗi lòng u sầu của mình, khác nào trước Lỗ Ban múa rìu, gây trò cười mà thôi! Nhưng lúc này thấy Nam Bút tiên sinh không hề lộ vẻ khinh khi địch thủ, hai tay cung kính giao ngay cây đàn cổ sang cho Đinh Tàn.
Nhận xong cây Bát long ngân, Đinh Tàn nhẹ nhàng ngồi ngay xuống, chân độc nhất của Đinh Tàn duỗi cong ra phía trước, cây đàn gác lên đùi. Hình như Đinh Tàn cũng là người biết về âm luật, trong động tác có vẻ thành thạo nhà nghề lắm, chỉ thấy Đinh Tàn có vẻ trịnh trọng trang nghiêm!
Bỗng một tiếng thở dài vang lên, tiếp đó cánh tay độc nhất của Đinh Tàn bắt đầu gẩy vào các dây huyền, những âm thanh vang lên, ai nghe cũng cảm thấy bất phàm? Nhưng trong âm thanh ấy chứa đầy những âm điệu bi ai não nề, dần dà tâm thần mọi người bị tiếng nhạc não nề ấy đưa thẳng vào một cảnh giới ảo tưởng liên miên bất tuyệt. Trong tiếng đàn này, mọi người có thể mường tượng đến lối tả cảnh về đời dĩ vãng của Đinh Tàn, tai họ nghe âm điệu, nhưng óc họ đã phảng phất như thấy một thiếu niên, đang bị cơn bệnh hành hạ và nằm liệt giường chiếu, bệnh tình có vẻ trầm nặng, thân nhân đều tuyệt vọng, ai nấy bỏ tránh xa, chỉ chừa lại riêng mình thiếu niên cô đơn với cơn bệnh ghẻ hờm (?)! Một bệnh kinh tởm, thiếu niên tuyệt vọng, chỉ mong sao cho được chóng chết, nhưng ác nỗi bệnh này lại còn độc hơn cả bị nọc loài rắn độc cắn, hắn không khiến cho con bệnh chết ngay cho được thoải mái, và cứ tàn phá dần mòn thân thể của bệnh nhân!
Tiếng đàn nức nở, gây cho người nghe có thể hiểu rằng, Đinh Tàn xưa kia vốn cũng là một thiếu niên ưu tú chỉ vì mắc phải cơn bệnh hiểm nghèo này, nên tất mọi việc đều thay đổi... tuyệt vọng, bi ai, than thân, tủi phận, tới tấp dồn hết cho Đinh Tàn và chỉ còn cái chết đưa linh hồn mình vào cõi u minh, xa lạ khác... Tiếng đàn vẫn réo rắt, khiến cho kẻ nghe phải thương cảm với cuộc đời của người mắc bệnh!...
Tiếng đàn đưa mọi người nghe vào một cảnh giới khác; mọi người lại lắng nghe tiếng đàn như kể lể: trong cơn tuyệt vọng thiếu niên bỗng lại nổi lên một niềm hy vọng vô biên, sau khi bị cụt hẳn một tay và một chân ấy, thiếu niên vẫn còn nghị lực để cố sống với tấm thân ma dại của mình trên thế gian!
Ai đã gây được nghị lực ấy cho thiếu niên? Ai đã cổ võ cho thiếu niên cố sống với đời? Liễu Mi lập tức nghĩ ngay đến, nhất định là Độc Ma đã cổ võ chàng sống và cho chàng thiếu niên hay là trên đời này không thiếu gì những kẻ mắc bệnh tàn tật như chàng, và đã đưa chàng thiếu niên này vào một lối sống riêng biệt khác! Và đến một nơi sống tập thể của đám người cùi (hủi), và trong đám người cùi bị thiên hạ xa lánh ấy họ đã tức tối giận đời, tự ti mặc cảm, thất vọng và tuyệt vọng, bị đời bỏ quên, và tất cả những trạng thái và tâm lý đó, đã tạo ngầm cho họ một nỗi lòng phẫn uất ghét đời, do đó họ tự kết tụ thành bè phái, luyện hẳn ra một lối võ công quái dị lạ lùng, rồi lập sào huyệt làm đại bản doanh trên Cửu Lãnh Sơn - Phi Các ma cung Vô ảnh Phong - và cũng từ đó, để trả thù với những người đời về tất cả phương pháp tàn nhẫn để hả lòng căm hờn của mình đối với những người không mắc bệnh tật! Thẳng tay tàn sát cũng như dày vò số đàn bà con gái bị bắt lên Vô ảnh Phong.
Tiếng đàn lúc này lại tả đến hoang dâm quay cuồng của lối sống trên Phi Các ma cung, toàn những cảnh say sưa trụy lạc tột độ.
Bốn người phía Thượng Quan Linh, lúc này nghe tiếng đàn như say như tỉnh, chỉ riêng có mình Liễu Mi là tương đối tỉnh hơn ba người, nàng cảm thấy tiếng đàn của Đinh Tàn quả là thần kỳ, trong lòng kính phục vô cùng.
Tiếng nhạc lúc này lại đi vào một cảnh giới khác, một vẻ vui tươi nhộn nhịp! Từ từ trong tiếng đàn thánh thót, Liễu Mi hiểu ngay, Đinh Tàn đã gặp chị Hạ Quyên, và chính chị ấy là người đầu tiên đã hiểu rõ nỗi lòng của Đinh Tàn, thông cảm cho y, không hề sợ hay ruồng bỏ một người mà ai cũng cho là kinh sợ ấy.
Trong lúc Đinh Tàn cảm thấy sức sống yêu đời ngay, nhất là đầy lòng tự tin, ngang nhiên đứng ra ưỡn ngực để bảo vệ cho Hạ Quyên, và đã không ngần ngại gì quyết tâm chống đối với thầy Độc Ma và cả toàn nhóm đệ tử trong Ma Cung, để cố ngăn trở hành động tàn ác của đám người uất hận thế gian này!
Tiếng đàn chứa chan đầy chánh nghĩa và đượm vẻ hy vọng nhiệt liệt, và chính đó là nỗi lòng bí ẩn của Đinh Tàn! Đinh Tàn đã hy vọng một ngày nào đó, Hạ Quyên sẽ không chê bai gì một người như mình, cả hai sẽ thoát khỏi cảnh sống của Phi Các ma cung, rồi sẽ kết thành đôi bạn muôn đời sống trong một cao sơn cùng cốt, chỉ cần hai người thực sự yêu nhau, thế nào cũng có hạnh phúc của lẽ sống... Nhưng rồi tiếng đàn lại như tự oán trách: cho rằng mình không xứng hợp Hạ Quyên chút nào, và càng không muốn làm trở ngại cuộc sống của tuổi xuân Hạ Quyên...
Liễu Mi vẫn nghe... nàng thông cảm hết trường hợp của Đinh Tàn, nàng cho rằng sự kết hợp của một đôi bạn trăm năm, cần nhất vẫn là tâm đầu ý hợp, còn về diện mạo vẫn là thứ yếu, chả thế mà lại có câu: Cái nết đánh chết cái đẹp, cần gì phải nói ai xa, ngay nơi chị mình là Liễu Văn là một bằng chứng hiển nhiên không thể nào chối cãi được! Thượng Quan Linh đã ngang nhiên liều chết để yêu mình, mặc dù người chị cũng có đầy đủ các thứ... của một người phụ nữ như mình, mà nhất là một vẻ đẹp khêu gợi của một thiếu phụ chín mùi... Nghĩ tới đây, Liễu Mi bất giác trách ngầm chị Hạ Quyên có hơi phụ tình của Đinh Tàn, đáng lý không nên phụ bạc người ta như vậy...
Đồng thời Liễu Mi nhìn sang phía Nam Bút, quả nhiên không hổ là một nhân vật trong hào kiệt, so với Đinh Tàn, quả một trời một đất, không những phong độ phây phẩy, đa tài đa nghệ, tính tình lại thiện lương chánh trực, thông minh thành thật, thật là một nhân tài xuất sắc khó kiếm nhất trong muôn ngàn người. Một mẫu người như Nam Bút mà chính trong lòng tiên sinh cũng đang yêu chị Hạ Quyên, lẽ dĩ nhiên đã gây ra khó khăn cho Hạ Quyên! Đem so chung hai cái yêu của hai người đàn ông này, Đinh Tàn chỉ có một ưu điểm, quen chị Hạ Quyên trước, còn ngoài ra, không có một điểm nào có thể so sánh ăn nổi Nam Bút tiên sinh. Nếu bảo rằng Đinh Tàn yêu Hạ Quyên thắm thiết, thì vị Nam Bút cũng không thua gì về cái yêu ấy cả! Vốn là thân gái, Liễu Mi hiểu rõ tình hình hơn ai hết, đương nhiên càng hiểu rõ nỗi khó xử trí của chị Hạ Quyên, và cũng biết rằng chị Hạ Quyên đối với Đinh Tàn chẳng qua chỉ là động lòng thương mà không hề yêu nhưng đối Nam Bút thì trái hẳn.
Tiếng đàn lại như kể lể tất cả nỗi nhớ thương của Đinh Tàn, và chỉ có sự kết hợp với Hạ Quyên mới hòng xoa dịu được vết thương lòng của Đinh Tàn. Nên lúc đôi bên đang xảy ra trận kịch đấu tại Lãnh Hương Điện, Đinh Tàn sau khi biết rõ tin Hạ Quyên, lập tức bỏ ngay cuộc diện trước mắt để lo đi Giang Nam. Nhưng tất cả đã trễ, người đẹp đã sang ngang, tất cả mối nhiệt tình đã lạnh hẳn như băng tuyết, thêm vào đó là những mối phẫn nộ, thất vọng, và tất cả sự yêu và ghét!
Tiếng đàn lúc này chỉ toàn điệu hờn giận oán ghét, chẳng khác nào một ngọn lửa căm hờn đang thiêu đốt tâm hồn quằn quại của Đinh Tàn! Chợt tiếng đàn im bặt luôn.
Đinh Tàn quăng luôn cây đàn cổ Bát long ngân vào lòng Nam Bút tiên sinh. Lúc này chỉ thấy sắc mặt của Đinh Tàn như đã tiêu tan hết âu sầu, trông đầy vẻ bình tĩnh, hình như tiếng đàn đã thoa dịu được cơn giận hờn của Đinh Tàn. Bốn người phía Thượng Quan Linh, đều bị cảm động với tiếng đàn, giờ đây ai nấy lo chăm chú ngó sang phía Đinh Tàn. Sắc mặt Nam Bút tiên sinh có vẻ trắng nhợt và có vẻ động lòng trắc ẩn, ôm tay với vẻ phục rằng:
- Không ngờ Tàn huynh cũng hay về ngọn chơi tao nhã này, nay được nghe Huyền âm của huynh! Khiến cho tại hạ kính phục lắm lắm!
Đinh Tàn lên tiếng ngay:
- Không dám! Không dám! Đó chẳng qua là lối quăng đá để nhử ngọc. Từng nghe tiên sinh đối với cầm đạo (lối chơi đàn) rất thần diệu, vậy ngài có thể cho nghe một khúc được không?
Hiển nhiên là Đinh Tàn có ý muốn so sánh và muốn Nam Bút trả lời dứt khoát vậy. Nhóm người Thượng Quan Linh nghe vậy lại bắt hồi hộp.
Chỉ thấy Nam Bút tiên sinh thái độ khiêm tốn rằng:
- Đã gặp tri âm, tại hạ này đâu dám giấu gì, nhưng sợ làm nhột tai người nghe...
Dứt lời thấy Nam Bút ngồi xếp chân bàn tròn đưa tay khẽ bấm phím đàn.
Tiếng đàn kỳ này khác hẳn, toàn những âm thanh yêu đời và vui nhộn của muôn cảnh vũ trụ, khiến cho người nghe phải cảm thấy khoan thai trong tâm hồn. Chỉ trong chớp nháy, tất cả bầu không khí căng thẳng trên đây như bị xua đuổi sạch hết, khiến cho người ta có cảm tưởng, hai người đang ngồi trên hai mỏm đá đối diện với nhau đây là hai bạn thân đang thủ thỉ tâm sự, và toàn là cảnh vui tươi, không hề có ghen ghét hay thù hận; chỉ thấy khí sắc hiền hòa bao phủ tâm tư mọi người.
Tiếng đàn của Nam Bút đã tả hết các cảnh ngộ của mình khi gặp nạn trên Phi Các ma cung và cuối cùng là sự biết ơn và thông cảm tấm nhiệt tình của Đinh Tàn. Trong tiếng đàn lúc này, nghe toàn những âm điệu an ủi và khích lệ, bày tỏ nỗi chân tình của bạn tri âm, không khác nào cảnh ngộ như Bá Nha gặp Tử Kỳ xưa kia!
Liễu Mi nhìn qua Nam Bút, bất giác thất kinh, chỉ thấy tiên sinh mặt dầm dề mồ hôi, sắc mặt trắng nhợt, hình như đã đuối sức mà cố gượng. Nàng nóng lòng hồi hộp, đưa khuỷu tay khẽ thích vào người Thượng Quan Linh, nhưng chàng cũng đành thúc thủ vô sách, biết thầy mình lúc này đang dồn hết tâm tư ý trí vào Bát long ngân, để cố khuyên giải con người đau khổ như Đinh Tàn, chắc vì sự giao tranh suốt ba ngày đêm và nay phải dồn hết tâm lực vào ngọn đàn, nên quá rối tâm thần khiến cho thể xác bơ phờ như thế? Biết làm sao? Nhất là trong lúc tiếng đàn quái dị của Bát long ngân đang tiết tấu như thế, không thể nào ngắt ngang được, nếu lỗ mãng chưa chừng còn xảy ra tai hại khác cũng nên; ai nấy chỉ hy vọng sao cho tiếng đàn mau chấm dứt, khốn nỗi lúc này Nam Bút tiên sinh đã như si như dại, không thể nào chấm dứt! Khi quay nhìn sang phía Đinh Tàn, Liễu Mi, Thượng Quan Linh đều thất kinh giật mình rú lên!
Trên mỏm đá, Đại Hung Đinh Tàn đã biến dạng đi đâu mất! Không lý trong cơn tuyệt vọng chán nản cực độ Đinh Tàn đã gieo mình xuống vực thẳm chăng? Hai người mạo hiểm lại cúi nhìn xuống vực thẳm, chỉ thấy mây phủ mịt mờ, không hề thấy một dấu tích gì! Nếu bảo là Đinh Tàn từ trên phóng xuống núi, mặc dù là đang mải mê nghe theo tiếng nhạc, nhưng nếu có người đi ngang qua, làm sao mà không thấy cho được?
Lúc này chỉ thấy Nam Bút tiên sinh ngây ngất như dại, đã mất hẳn trạng thái bình thường, tiếng đàn đã đi vào những cảnh giác tinh diệu nhất của âm huyền. Liễu Mi, Thượng Quan Linh vội lay tỉnh ngay Châu Phụng và Sở Canh, bốn người xếp thành một hàng dài, ai nấy nắm tay nhau, Thượng Quan Linh đứng đầu, bước tới gần để kéo Nam Bút tiên sinh, ba người còn lại cố gắng đứng tấn cho chắc phía đất bên này để cố duy trì thế kéo. Nhưng Nam Bút tiên sinh lúc này đã phát công lực của mình ra, toàn thân nặng trĩu như một pho tượng đồng, mặc cho Thượng Quan Linh đã cố dùng thần lực của mình, nhưng cũng không hề xê xích được chút nào. Liễu Mi thấy vậy, vội nói ngay Thượng Quan Linh ngừng tay, rồi căn dặn Sở Canh và Châu Phụng hãy canh chừng Nam Bút, còn nàng và Thượng Quan Linh hấp tấp xuống núi, đi gọi Hạ Quyên lên để gọi tỉnh chồng.
Dần dà, Sở Canh và Châu Phụng phát hiện ra thân hình Nam Bút đang lảo đảo, hai người thất kinh! Nếu ngã xuống vực thẳm, đâu còn mạng sống! Sở Canh cố sức, nhưng vẫn không sao giữ vững, suýt nữa chàng bị nhào xuống vực, đành phải buông tay, Ngọc điệp Châu Phụng nghĩ ngay ra một cách, cởi ngay hai giải dây lưng ngoài của hai người, thắt chặt liền thành một, một bên buộc ngay vào người Nam Bút, một đầu do Sở Canh nắm, hai chân vận tấn thật vững chắc, truyền ngầm ngay kình lực sang cho Nam Bút, quả nhiên đã giữ vững được thân hình ngất ngưởng của tiên sinh khỏi bị ngã nhào!
May chẳng bao lâu, Liễu Mi và Thượng Quan Linh đã quắp Hạ Quyên lên. Khi thấy chồng thảm thương như thế, Hạ Quyên khóc nức nở. Liễu Mi lại bảo Thượng Quan Linh mạo hiểm nhảy sang để đỡ Nam Bút, sau khi chuẩn bị xong xuôi, Hạ Quyên mới dám lên tiếng gọi chồng:
- Nam Bút! Nam Bút! Anh ơi! Em đây! Anh hãy tỉnh lại đi!...
Nam Bút thình lình như nghe được một tiếng gọi thân thiết và cũng ngay lúc đó Nam Bút ngất hẳn luôn, may Thượng Quan Linh đã đứng sẵn bên cạnh để đỡ bên này Sở Canh và Châu Phụng tiếp ứng, nên không bị té xuống vực thẳm. Lúc này công lực Nam Bút đã giải hẳn, nên nhẹ hẳn như người thường, nên công cuộc bồng xuống núi về mau Vô Tích để trị bệnh không có gì trở ngại xảy ra. Sau khi thuốc thang điều trị mấy hôm sau, sức khỏe của Nam Bút mới được khôi phục lại.
Giang nam Ngọc điệp Châu Phụng bèn kiếu từ để đưa hai cô con gái Song Điệp về quê. Thượng Quan Linh và Liễu Mi ở lại nhà Hạ viên ngoại, Thượng Quan Linh ngoài công việc thăm hỏi sức khỏe của thầy bao nhiêu thời gian còn lại chàng đều tiêu mài hết trong thư phòng. Ở đây có nhiều loại sách phong phú để chàng tiêu khiển và bổ ích thêm trí óc của mình. Chàng không thường gặp Liễu Mi, chỉ vì Liễu Mi lúc này suốt ngày đã quấn quít bên cạnh Hạ Quyên, đối với một người mà vốn là Chị Quyên đó, nay đột nhiên hóa thành phu nhân của thầy, và như vậy là sư mẫu (tức bà thầy) của mình rồi, thực ra, Thượng Quan Linh không sao đổi được lối xưng hô sư mẫu này, hễ khi gặp mặt, chàng chỉ đỏ mặt gật đầu chào mà chả xưng hô gì ráo!
Nhưng Hạ Quyên là người cởi mở, nàng cười giải thích: nàng cũng chỉ như một nữ đệ tử của Nam Bút tiên sinh mà thôi, vậy cứ việc xưng hô em Mi và Linh đệ. Liễu Mi cũng cho rằng như thế khỏi bó buộc nhau, nên nàng cũng vẫn xưng hô với hai vợ chồng bằng Nam thúc thúc (chú) và Hạ tỉ tỉ (chị): riêng có Thượng Quan Linh cảm thấy khó chịu ngang trái, trong thâm tâm phản đối thầm nhủ: nếu chị nhận là học trò thì đâu có lý gì thầy lại đi lấy học trò ngang xương như vậy. Tuy chàng dám nghĩ vậy, nhưng miệng không dám nói ra.
Trong mấy ngày nay, sự chăm sóc và ân cần của Hạ Quyên đối với Nam thúc thúc, quả đã tròn bổn phận của một kẻ làm hiền thê. Liễu Mi không khỏi ngó cảnh người ta trạnh nhớ đến mình, mối cảm tình và thắm thiết của Thượng Quan Linh với mình, tuy đã nảy nở đúng theo lý tưởng của cả đôi bên, nhưng không biết ngày nào mới được danh chánh ngôn thuận thành vợ chồng trăm năm đây? vốn là đàn bà làm gì Hạ Quyên chẳng hiểu rõ nỗi tâm tình thấm kín thở dài than ngắn vu vơ của cô em Liễu Mi.
Chẳng cần chờ Liễu Mi phải nói toạc chuyện, Hạ Quyên cũng đã ngấm ngầm giúp cô em mình bằng cách thì thầm bên tai chồng về ý định an bài cho đôi trẻ chóng đến ngày kết duyên.
Nam Bút bèn cho Thượng Quan Linh hay, còn vài hôm nữa sắp sửa lên đường. Vì theo tin tức Nam Bút nhận được, những lời nói về lão bà bịt mặt của Độc Ma không được xác thực cho lắm, gần đây lão bà bịt mặt ấy đã bỏ hẳn tỉnh Vân Nam mà đi ngược lên miền Bắc Ô Mông, xem tình hình, rất có thể quan hệ đến Tỉ Vương như lời đồn đãi trong giang hồ!
Nam Bút đã quyết tâm đem theo Thượng Quan Linh, Liễu Mi, để đuổi theo hung thủ, kết thúc mau huyết thù của nhà họ Thượng Quan, đồng thời Nam Bút cũng còn thêm một việc riêng cần giải quyết, đó là việc Thiên Si đạo trường và Túy Đầu Đà. Theo như sự suy xét của Nam Bút, chắc hai vị Tây Đạo và Đông Tăng này đã vào hẳn địa phận của miền sa mạc mênh mông xứ Mông Cổ rồi, nhất định sẽ có những chuyện bất bình thường xảy ra tại đó!