Nội Thành vẫn sầm uất náo nhiệt, người qua kẻ lại đông đúc nhưng chẳng biết vì gì không đi qua con ngõ này cho dù chỉ cách nhau chưa đầy mười thước.
Đám người Hắc Y Nhân ánh mắt dữ tợn tựa canh chừng thiếu niên trước mặt, miệng không ngừng rỉ rả với nhau.
Hàn Phi biểu lộ gương mặt cười dại, ánh mắt chán ghét quét qua, lạnh lùng hỏi:
- Bàn bạc xong chưa? Các ngươi không nói đừng trách ta ác tay.
Lời vừa ra khỏi miệng, Y dùng chút thủ pháp lách nhẹ thoát vây, tránh ra năm thước thì dừng lại.
Lực lượng Kim Hệ bộc phát vừa hay dành dụm được mười lần Chỉ Pháp, Linh Nhãn loé lên Bạo Tinh Chỉ “vèo vèo” bắn ra tựa Kim Tiễn phản quang nắng vàng càng thêm rực sáng.
Gom mười bóng ảnh trước mặt thành đích điểm từng Chỉ sắc lẹm “phốc..phốc..phốc..” Nhóm Hắc Y Nhân cảm nhận áp lực không dám cẩu thả nữa, đồng loạt vận khí phòng hộ.
Hàn Phi nhoẻn miệng cười âm độc:
“Bạo Tinh Chỉ kết hợp Kim Hệ dù không thể một kích đánh phế Luyện Khí Cảnh tầng sáu nhưng trói buộc một điểm phá cân bằng của địch nhân vẫn đủ dùng.”
Trong một chớp mắt xuyên thủng phòng hộ của tám tên, kẻ ôm tay người bó gối rên la thảm.
Hai tên còn đang ngạnh kháng nhìn đồng bọn máu chảy đầm đìa kinh sợ thoát qua ánh mắt, nghiến răng gia tăng lực đỡ.
Hai kẻ không bị tấn công xuất ra đại Đao hét lớn:
- Không ổn, tiểu tử này khó đối đãi.
Mau...
Chưa kịp nói hết lời, thiếu niên trước mắt trên tay lúc nào đã vung ra một Kiếm bổ tới, Y khinh xuất chắn Đao ngang đầu đỡ lấy, khi va chạm một tiếng “keng..
eng” xé tai, bất ngờ binh khí gãy vụn.
Trường kiếm nọ chặt thẳng vào bả vai xẻ xuống một đoạn dài hơn thước.
Nối lời trước đó là tiếng rú thảm khốc, bức Hắc Y Nhân lảo đảo lui bảy tám bước, cước bộ giảm lực ngã quỵ tiệt khí.
Tịnh Uy Kiếm lăng lệ thấm qua tia máu đỏ, một bổ hạ một tên.
Hàn Phi tiện đà dư lực xoay Kiếm cắt qua cổ họng kẻ còn lại, thủ pháp kiếm khí thượng thừa chủ về tốc độ địch nhân chưa kịp trợn mắt yết hầu đã đứt làm đôi.
Tĩnh lặng như mặt hồ bí hiểm, xuất tiếp bốn phần lực, âm ba Yêu Hổ gầm rống “GÀO”.
Không khí xung quanh hỗn loạn gió đông gió tây vội vã băng qua.
Từ trong thân kiếm phát quang nhảy ra hai đầu huyễn ảnh Hổ Miêu kích cỡ hai trượng sát nhãn lườm đậm như muốn nuốt tươi Nhân Loại trước mặt.
Bùng lên khí thế yêu đầu liên tiếp mười trảo cào cáu hai tên còn lại.
Chưa dừng ở đó, vác Tịnh Uy trên vai duy trì Hổ ảnh.
Tay khác xuất ra kiếm thường thoăn thoắt cước bộ một chiêu “Nhất Bộ Kiếm Khí” lược qua chủ mạch tám tên đang bị Bạo Tinh Chỉ trói buộc thương phế.
Một lần diệt sát, miệng lẩm bẩm:
- Mấy tên ám tử thông thường được huấn luyện kĩ, e rằng tra khảo cả năm bọn hắn cũng không nói.
Mỗi bộ Kiếm Pháp đều có chiêu tinh hoa tụ hợp gọi là Kiếm Ý, bỏ bớt cầu kì thân tâm hợp nhất, tập hợp đủ chiêu khống lực ổn định đánh ra phần bén nhọn nhất của chiêu gọi là Kiếm Khí.
Kiếm giả thuần nhuyễn công pháp nào đó, mỗi lần vận dụng chỉ cần kinh nghiệm rành rọt không đòi hỏi nhiều chất lượng binh khí.
Dọn dẹp một hơi, thu lại sát ý.
Từng bước thong thả lên xe rời đi.
“Ta có nhiều cách tra khảo nhưng với kẻ không thể nói cũng thành vô nghĩa.
Xem ra có người muốn thăm dò ta chút đỉnh, loại trừ Hồng Gia bằng không đã không nói nhiều đến vậy.”
Bên trong một Đình Viện cách con ngõ vắng không xa, một lão giả hướng mặt ra cửa sổ, tại tầm nhìn này thấy được bao quát một phần Nội Thành.
Lão gọi đến tên thuộc hạ trao một phong thư, trầm giọng căn dặn:
- Mang đến Tây Phủ Thống Lĩnh.
Chờ khi tên thuộc hạ đi khỏi, lão thở ra một hơi dài, lẩm bẩm lời lẽ tự trách:
- Tiểu tử mới bao nhiêu tuổi đã có bản lĩnh này, từ đầu ta nên dùng cách mềm mỏng đối đãi mới phải.
Người này là Phó Các Tụ Bảo Các.
Trở lại khu trọ Kim Khách, Hàn Phi đóng kín cửa ra vào lấy ra Vương Lò tiếp thêm Phong Hoả Thạch, ném vào mấy khối Huyền Thiết tinh luyện Huyền Tinh.
Lẩm nhẩm tính toán:
- Huyền Thiết thượng phẩm chịu thanh lọc một thời gian, gia tăng tinh khiết cứng rắn hơn nhưng sẽ hao mòn kích cỡ.
Kế đó dùng toàn bộ Thảo Mộc bào chế Dược, Dược đỉnh cấp 5 qua cải biến đồ văn thời hạn luyện chế đã rút ngắn lại còn một phần mười.
Hiệu quả tăng gấp đôi về mảng tiết kiệm nguyên liệu.
Chưa đầy một canh giờ Thần Dược cấp ba đã cho ra đủ bộ phẩm chất “hạ, trung, thượng, cực phẩm.
Mỗi loại 500 bình.”
Lực lượng hao tổn việc luyện chế chỉ mất một phần so với trước đây.
Thời gian còn lấy ra Ngọc Thạch cấp ba cấp bốn vừa mua được khảm khắc “Lục Đạo Hãm Sơn Tiểu Trận”
- Trận nọ gia cố lên giáp phòng hộ, ngạnh kháng kích lực của võ giả mới đột phá Nhập Đạo Cảnh, Ngoại Giáp này chuẩn bị cho bọn Đan Đồng phần dư đem trao đổi ít tài nguyên.
Dùng mười vạn ngọc thạch cấp 1 đúc thành cái bể lớn đem Ngũ Hành Linh Thủy trước đó xin bên Học Viện đổ vào, niêm phong lại.
Linh Ngọc Bể hình vuông có độ rộng một trăm năm mươi thước cao hai trượng.
Sức chứa mười người ngâm mình tu luyện, đây là chủ ý từ đầu của Y chế tác một cái tiểu Linh Hồ đem ra ngoài sử dụng.
Bằng vào kiến thức cực khổ nghiên cứu được từ kiếp trước, đem tới cho hắn phương thức chế luyện Bảo Khí lẫn Thần Dược tạm đủ dùng với cấp thấp hiện tại.
Chuẩn bị xong ít tài vật, hắn tĩnh tọa kiểm tra cơ thể hoán nhập Linh Hải.
Linh Quang rực sáng chiếu rọi vạn dặm, đứng một điểm quan sát nhận diện trừ khu vực trung tâm những nơi khác hẵn còn cằn cỗi phẳng phiêu không một ngọn cỏ đến khí lưu cũng chẳng có.
Âm thanh “khò khò” phát ra từ một góc, đảo mắt nhìn qua xém chút bật cười thành tiếng.
Thân thể Bạo Viên to năm trượng tứ chi cuốn chặt đỉnh Thạch Sơn ngủ ngon lành tựa đứa trẻ lên ba sau một ngày chạy nhảy mệt mỏi.
Hàn Phi lặng lặng ẩn mình tránh đánh động nó, cẩn thận xem xét Huyết Hồ.
Bên trong Bảo Khí không gian, tu vi Huyết Hồ đã đến cực hạn lục giai chỉ kém một nhỉnh nhỏ sẽ bước vào thất giai, thân hình Yêu Hồ thu nhỏ hết cỡ vẫn khó giấu yếu nhược vì một phần phải trợ cấp sinh cơ cho Vương Thú mà tài nguyên bù đắp đã cạn kiệt.
Hắn điều động linh hồn lực lượng trong ngoài kết hợp mang vào Thần Dược cấp ba mỗi loại hai mươi bình để bên cạnh, quá trình khống vật từ bên ngoài bức toàn thân Y tê buốt, khoé miệng rỉ máu trắng nhắt mặt mũi.
Vẫn nghiến răng cố chịu nhanh tay thực hiện.
Thiết Hoạ Bạo Viên đang ngủ cũng bị ảnh hưởng tựa giống như có kẻ bất ngờ sút mạnh vào thân thể một cái, giật bắn mình dậy dáo dác nhìn khắp nơi.
Hàn Phi cười gượng:
- Mau ngủ tiếp đi, ta lỡ va chạm không để ý ngươi nằm đó.
Yêu Viên chép miệng hờn oán, phẩy tay ôm núi ngủ tiếp.
Hàn Phi nhướng mày:
“Tiểu Yêu này hôm nay sao lười biếng đến vậy, gặp lão đại cũng không chào một cái, nói ngủ liền lăn ra ngủ.”
Hàn Phi không kiềm được tò mò, di chuyển lại gần xem xét mới phát hiện linh hồn Yêu Viên cũng đạt giới hạn cảnh giới, hắn với nó tuy hai nhưng là một, hắn chủ Hồn lẫn chủ Thân mỗi khi mình đột phá toàn bộ lực lượng đồng loạt tăng theo.
Hiện tại nó đã đến giới hạn, mình không đột phá nó không có cách tiến thêm.
Năng lượng hấp thu mỗi ngày không thể tiêu hoá, tuy linh hồn không bị bạo thể sức chứa cũng khó tránh tác hại phụ..