Đoạt Thế Tranh Thiên

Chương 118


Mãn Y Kiều đắn đo cân nhắc đủ kiểu xét nhiều vị trí thân cận, sau cùng cũng ngả theo hướng đồng bọn cá nhân.

Truyền âm đáp:
- Bẩm, vật kia có nhưng giá cuối khá cao, không chừng lên tới mười ngàn vạn khối Linh Thạch hạ phẩm.
Đến trước ngõ vào một gian phòng bề ngoài kiến trúc khá cổ xưa, cửa lớn dường như ít khi được mở ra vài góc khuất còn vương ít bụi bẩn.

Mãn Y Kiều nâng tay trái lên rót vào ít lực đẩy hé cửa làm lối thông qua, bấy giờ mới nhìn rõ độ dày cánh cửa gần một mét chất liệu đúc ra từ Huyền Thiết hạ phẩm, với kích cỡ này cũng được coi là cặp cửa tài bảo rồi.
Diện tích bên trong thiết kế độc lạ chỉ có hai cửa ra vào riêng biệt luôn được đóng kín, Linh Khí tề tựu lại đậm đặc không vơi.

Hiện diện trước mắt là năm vách tường thẳng đứng khảm đầy ngọc thạch lấp lánh xếp thành hình kì lân ba đầu, trên sàn bày biện mười một bàn giám định đồng dạng chừng ấy lão niên, bộ dáng ai nấy thấu tỏ sự đời khó lòng có kẻ gạt gẫm được.
Mỗi lão sở hữu một bảng hiệu ghi chú thông tin giám định vật theo loại, đứng cạnh bên còn có Chấp Sự chép chép ghi ghi.
Hàn Phi đảo mắt một lượt lại đánh chú ý đến một bàn ít náo nhiệt nhất, nhã nhặn hỏi người dẫn đường: - Lão giả kia là ai?
Mãn Y Kiều liếc mắt đến lão giả bộ dáng nghèo túng thân vận bố y xề xoà, giản dị nhất trong đám lão niên có mặt, cũng không đặt nặng ngoại hình, thản nhiên đáp:
- Tụ Bảo Các tổ chức đấu giá hội, thường mời đến rất nhiều tiền bối giám định vật phẩm, mỗi lần đều khác nhau vì bọn họ còn bận việc không mãi mãi túc trực được.

Vị kia không chừng là một trong số đó, ta cũng mới lần đầu gặp qua.
Hàn Phi gật đầu một câu ẩn nấp ý đồ: - Ta cũng thoáng tò mò thôi.
Cùng lúc một lão giả lườm mắt đến Mãn Y Kiều, nàng hiểu tình huống liền nhắc nhở:
- Công tử, thật ngại quá.

Nơi này nghiêm cấm người không bổn sự tới lui.
Hàn Phi cười mỉm, suy tính một chút:
“Hiện tại tìm thứ cần thiết trước, lo ngại tài phú mang theo cũng không đủ, chi bằng dùng một ít vật hết hạn phù hợp trao đổi điều mong cầu.”
Lấy ra ba bình Linh Dược cấp ba bao gồm khác loại là hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm.

Một Phàm Giáp “Lục Đạo Hãm Sơn Tiểu Trận”, một Võ Khí “Phong Bạo Nhị Hợp Trận”.


Trao cho Mãn Y Kiều đem đến, mấy lão giả thay phiên xem xét mỗi người đánh giá một kiểu đều là tán thưởng, đến bàn thứ mười một, lão giả nọ ngữ khí dân dã “A” lên thành tiếng, kèm lời hỏi to:
- Là ai mang đến những vật này, còn có mặt ở đây không?
Hàn Phi đứng nguyên tại chỗ vọng lời tựa ý xác nhận chủ vật là ta, điệu ngữ trêu đùa lẫn xã giao:
- Các ngươi chuyên gia, không lo giám định.

Còn muốn hỏi gì!
Lão giả ngượng ngùng ra mặt bối rối gãi đầu rất tự nhiên, cười trừ lươn lý:
- Bọn ta chỉ lo ngươi chịu thiệt, vẫn nên hỏi rõ một chút.
Hàn Phi trề môi “xí..” một cái, tặc lưỡi hai nhịp lại không trả lời, hàm ý thách đố lẫn khó hiểu cấp bậc giám định sư của đối phương.
Lão giả tối mắt, phất tay ra hiệu cho đám người Chấp Sự lui ra một lúc.
Hàn Phi nhận lễ đối đãi, đây là chưa có quen biết vẫn ưu ái cho Y riêng tư bày tỏ, bọn hắn hàm ý mong mỏi hiểu đến giá trị kia.

Y dịu lòng xuống, nhẹ giọng đáp:
- Linh Dược có đánh dấu kí tự, bình có dấu một sao Luyện Khí Cảnh cửu tầng uống vào tấn thăng Nhập Đạo Cảnh.

Bình hai sao tác dụng lớn cho Nhập Đạo Cảnh sơ kì, bình ba sao đáp ứng trung kì.

Đều là tăng một tiểu cảnh, thời gian phát tác trong một nén nhang, không gây phản phệ hư hại gì.
- Giáp kia không giới hạn người dùng, chịu đựng một kích Nhập Đạo Cảnh tầng ba.

Kiếm nọ tu vi người dùng bắt buộc Luyện Khí Cảnh tầng năm, tác dụng một lần đánh trọng thương Nhập Đạo Cảnh tầng ba.
Nghe đến, mười trưởng lão giám định trước đó da mặt đỏ rần rần, bu lại vuốt ve từng món, bọn hắn đều được người quen biếu xén một khoản, nhằm nhờ cậy nếu quá trình giám định gặp vật tốt nên thuận tay thu lấy giúp về sau còn có hậu tạ.
Lão giả thứ mười một nhíu mày, kín đáo tản ra uy áp linh lực chấn nhiếp đám người có tâm tư riêng, đồng thời cười phá lên nói:
- Tiểu hữu, nếu ngươi còn vật tương tự..

Tụ Bảo Các sẽ thu mua giá cao.
Uy áp khiến ai nấy nhảy dựng hoảng sợ lui về vị trí cũ, không giấu được run rẩy ra mặt.


Hàn Phi cảm ứng được khí lực kia toát ra có chủ ý và điểm đến cố định, Y tinh mắt nhận diện cấp bậc cảnh giới lão ta ngay từ đầu nên chỉ cười mỉm vờ như không, bình thản đáp lời:
- Tất cả đều đã lấy ra hết, là do một bằng hữu thu thập trong mộ địa tàn tích, gửi ta đem đấu giá hộ, đổi chút củi gạo an ổn sống qua ngày.

Thế nào nếu từng ấy chưa đủ thành kiệng hàng của các ngươi, ta đành thu lại vậy!
Lão giả trong bụng thầm mắng: “Tiểu tử này thật là..

cảnh giác đến vậy sao, chỗ này là phòng giám định cao cấp của Tụ Bảo Các, ngươi còn lo từ đây đi ra lại gặp chặn cướp nữa sao.”
Ngoài mặt lão tươi tắn gần gũi:
- Đâu có, vật phẩm đã đủ điều kiện sẽ xuất hiện trong buổi đấu giá, ngươi yên tâm.
Lại đánh mắt đến Mãn Y Kiều, hớn hở căn dặn:
- Mãn Quản Sự, phiền ngươi đưa vị khách quan này đến Thượng Phòng.
Mãn Y Kiều thoáng sững người vì từ trong khí độ của lão giả như biết rất rõ mình, còn dám tự ý cấp Thượng Phòng cho Hàn Phi, đây là khu phòng giành riêng cho cự đầu trong thành, số lượng rất hiếm, dĩ nhiên lợi ích của người dùng đạt được rất cao.

Còn chưa hết ngạc nhiên, Hàn Phi đã truyền âm nhắc nhở:
“Ngươi nên lễ phép với lão đầu này, tu vi của hắn thấp nhất là Địa Sư Cảnh tầng bốn.

Hắn mà trưởng lão ư, e rằng Phó Các của các ngươi còn phải chín phần cung kính.”
Khiến nàng càng thêm kinh hãi, chấn động muốn té ngã ra đất, cũng may Hàn Phi hắng giọng giúp nàng định thần, không dám khinh suất cung kính lễ bái từ tốn rời đi.

Ra khỏi dãy phòng giám định, Mãn Y Kiều lấy ra Ngọc Giản thông tri đám thuộc hạ đưa Liễu Dung đến nơi chỉ định.
Sàn đấu giá xây dựng như hình cái chén trên đỉnh có vòm che kèm một lỗ hỏng khảm dị thạch trong trẻo phát quang chiếu rọi ánh sáng xuống bên dưới, nơi này dù là ban đêm cũng không cần phải thắp nhiều đèn.

Khán đài cao hơn mặt sàn khoảng một trượng trải sẵn thảm đỏ xung quanh là sảnh trống Võ Binh sâm nghiêm thủ vệ, bao bọc là vô số bàn ghế, lượng chứa đựng lên tới mấy chục vạn người.

Tầng hai có hai trăm phòng vây thành hình chữ U dành cho ngoại khách, tam phẩm, nhị phẩm thế gia.


Tầng ba có hai mươi phòng gọi là Thượng Phòng chỉ phục vụ cho nhất phẩm thế gia, cự đầu, thế lực lớn, khách đặc biệt.

Mãn Y Kiều một bên giới thiệu qua:
- Tụ Bảo Các mỗi lần tổ chức đấu giá hội bán ra ba đến năm vạn vé mời.

Ngoại khách bên dưới có thể mua mặt nạ che giấu thân phận tránh bị làm phiền về sau.

Riêng tầng ba này đều có cao thủ hộ tống đảm bảo an toàn tuyệt đối.
Mãn Y Kiều dắt Hàn Phi đến phòng số sáu tầng ba, vừa lúc gặp Liễu Dung đi đến.

Nơi này có hai Nhập Đạo Cảnh trung kì gác cửa, thị nữ bưng bê cũng là Luyện Khí Cảnh cửu tầng.
Mãn Y Kiều để xuống hai Ngọc Bài một xanh một trắng, cũng vì có người ngoài liền đổi cách xưng hô:
- Tiên sinh, Ngọc Bài thanh sắc dùng truyền âm đấu giá, bạch sắc dùng liên hệ với ta.

Ta còn có việc xin tạm cáo lui trước.
Đợi Hàn Phi gật đầu, nàng liền rời khỏi.
Phòng này thiết kế đặc biệt thoáng mát lại có cấm chế cản ánh mắt dò xét từ bên ngoài vào, vị trí bàn ngồi nhìn xuống sàn đấu rất thuận mắt.

Trên bàn có sữa Trà Linh Quả thượng đẳng, còn có một khối lệnh bài tượng trưng thân phận chủ phòng thuận tiện cho việc đi ra đi vào.

Hai thị nữ, kẻ châm trà người dâng tửu, dáng vóc đẫy đà yểu điệu gợi xuân ý.

Lỗ mũi Liễu Dung xém chút thì chảy máu cam, bộ dáng mất hồn mộng mị tương tư:
“Thị nữ nơi này còn xinh đẹp hơn cả nữ thần trong Tộc của ta..

hí hí”
Hàn Phi ho nhẹ, đưa hai thị nữ mỗi người một vạn Linh Thạch, nói:
- Các ngươi lui ra trước, khi cần ta gọi!
Đồng tử của hai thị nữ nhảy nhót lễ phép cảm tạ mới nhận lấy Linh Thạch, khi ra ngoài chia đều thành bốn phần cho cả hai tên gác cửa.
Thời gian một nén nhang trôi qua, người đến lấp đầy khoảng trống hơn nửa, dưới khán đài một mĩ phụ đeo huy hiệu Quản Sự Các từ tốn thông báo:
- Đa tạ các vị đã nể mặt đến tham hội đấu giá, trong lúc chờ đợi khách nhân còn chậm phía sau, bọn ta mời chư vị dùng tửu thưởng đẳng thưởng thức tiên âm.
Khán đài này thiết kế cũng đặc biệt, người bên trên không cần nói quá lớn cả sàn đấu đều nghe rõ mồn một.


Lời mĩ phụ nọ vừa dứt thì lui xuống.
Ngược hướng đi lên là hai nữ nhân lụa mỏng che ngang mặt, một hoàng sắc một thanh sắc điệu hình váy dài, phần rộng nên rộng phần bó nên bó, dáng đi yểu điệu thướt tha.

Hai nàng tay ôm Cổ Cầm, một chiếc Huyết Mộc Lục Chỉ, chiếc kia Hắc Mộc Cửu Chỉ, sải chân thoát tục xuất trần.
Bước theo sau là mười sáu thị nữ mặc váy dài hồng sắc thêu hoa, bên vòng eo nhỏ còn bện thêm mấy sợi dây lụa tung bay trong gió.

Hai nữ nhân ôm đàn ngồi đến vị trí kê bàn ghế sẵn, bất ngờ chỗ này nhúc nhích bên trong gầm khán đài có cơ quan chuyển động, nâng bệ đài lên cao năm thước.

Âm điệu vừa xuất, mười sáu thị nữ uốn cong tứ chi lẫn cơ thể xoay múa theo nhịp.

Những mảnh vụn cánh hoa hồng được xắp xếp sẵn trên nóc vòm lắc rắc rơi xuống, mĩ tửu thêm nồng thoảng bay trong gió.

Tiếng vỗ tay khích lệ rộ lên ồn ả thoáng thoáng lại một tràng.
Người người thả lỏng thưởng thức, có kẻ tu vi đến điểm then chốt nương theo hiệu dụng điệu âm kia tĩnh tọa tìm kiếm cơ duyên.
Mấy trăm tráng hán bên dưới phấn khích ném lên Túi Trữ Vật chứa đầy Linh Thạch, khán đài bị chắn lại bởi một lớp kết giới cản lực mỏng, các túi tài phú thể xuyên qua chỉ dừng ở điểm ngoài, bức ngăn tản ra gợn sóng nhỏ nhưng hành động kia vẫn không phải vì thế mà thôi diễn ra.
Vài tên nát rượu lắc lư thân thể bắt chước điệu múa của những cô nương xinh xắn kia.

Đôi khi còn có kẻ quá hưng phấn, kích động hét lớn:
- Phi Yến tiên nữ, ta yêu ngươi!
Liền bị hàng vạn ánh mắt khinh miệt thù ghét ập tới khiến Y rét lạnh, chỉ muốn tìm một cái hố thật sâu nhanh chân nhảy vào trốn mất.
Hiện tại Liễu Dung cũng một màn mê mẩn, song chợt nhớ đến hoàn cảnh bản thân ăn chưa đủ no mặc chưa đủ ấm thì tự chấn tỉnh định thần, tranh thủ tĩnh tọa cảm ngộ.
Hàn Phi tiện miệng nhắc nhở:
- Mê âm loạn ý, trước là kích thích sau loạn căn cơ.

Liễu Dung đôi mắt đang nhắm nghiền nghe đến lời Y bỗng dưng giật bắn mình, mồ hôi lạnh tuôn ra ướt đẫm cổ chảy dài xuống ngực áo.

Trong một cái chớp mắt kia vậy mà hắn xém bị rơi vào tâm ma ảo vực, lời của kẻ bên cạnh chẳng biết vì gì tự tiện xuất hiện trong đầu rền vang như tiếng sấm, đục thủng một lỗ xé rách không gian tối tăm vô tận bên trong lôi hắn trở ra.

Hắn vội đứng lên lui lại mấy bước, gương mặt vẫn còn kinh hãi, nhìn bóng dáng Hàn Phi quay lưng về phía mình Y vẫn cúi đầu một cái thật sâu tạ lễ..

Bình Luận (0)
Comment