Đoạt Thế Tranh Thiên

Chương 123


Hoành Lĩnh rụt rè lắp bắp mấy câu chào tựa như rất sợ sệt lão giả nọ.

Trạng thái uy nghiêm thường ngày của Y khoảnh khắc này vụt tan đâu mất.

Lời lẽ đứt đoạn không rõ ràng, ai nấy không biết còn tưởng lão giả kia phải chăng rất hung dữ.

Lão hắng giọng, tựa bực dọc điều gì, đem hai cái chén rỗng gõ gõ vào nhau.
Hoành Lĩnh da mặt co lại đến ôm lấy nửa vò trên tay Hàn Phi, run giọng khó xử:
- Đại Sư, đây là Sư Thúc võ đạo của ta, ta mượn ngươi một vò.

Ngươi cũng qua bên này, ta giới thiệu mọi người một lượt.
Hàn Phi buông lỏng, bỏ hai bình còn lại qua một bên, thoắt cái bộ mặt chuyển thành phấn khởi, hướng lão giả nọ, cười nói:
- Không nghĩ Các Chủ Tụ Bảo Các lại là Sư Thúc của Các Chủ Luyện Khí Các.

Đúng là thất lễ rồi, nào để ta rót Tửu kính ngươi.
Nói rồi ngập tràn hỷ ý, rót đầy năm chén lại đẩy hai chén về phía lão niên kia, bản thân dùng chén vò cũ, uống một ngụm.
Lão giả nọ hậm hực tựa tiểu cô nương hờn dỗi, một hơi hai nhịp uống sạch hai chén, vung tay chộp vò rượu tự rót vào uống thêm.
Hoành Lĩnh lúc này mới hiểu ra người gửi bán những vật phẩm gây náo loạn Tụ Bảo Các là Hàn Phi.

Nhị lão chấn động ra mặt bộ dạng mất hết tự nhiên, tay run run không dám mạnh bạo nâng chén.
“Sư Thúc của Hoành Lĩnh là Các Chủ Tụ Bảo Các? Từ lúc nào hai cự đầu tại chung một thành trì có quan hệ mật thiết này!”
“Lão nhân này là Các Chủ Tụ Bảo Các? Một trong năm bộ mặt sở hữu lời nói có trọng lượng nhất trong Thành!”
Qua mấy lần hô hấp, lão giả nọ đã uống liền mười chén thậm chí nâng luôn vò lỡ lên nốc cạn, bộ mặt khó chịu tan biến, lão nhìn qua vò mới liếm mép một cái, ợ một hơi, ánh mắt hiền hậu nhìn nhị lão lẫn Hoành Lĩnh: - Các ngươi không uống sao?
Nhị lão như nhận được chú ý từ tiền bối, khẩn trương nâng chén tươi tắn nói:
- Kính chúc tiền bối vững như thái sơn.
Nuốt vào cổ họng xong chợt phát giác ánh mắt lạ lùng của Hàn Phi lẫn lão giả nọ chằm chằm nhìn bọn hắn.

Hoành Lĩnh cảm nhận được sinh cơ bên trong đang nhảy nhót, nhị lão càng cảm ứng được mạnh mẽ hơn, bọn họ nhanh chân ngồi qua một góc khác tĩnh tọa điều tức tu vi tăng tiến thêm một tầng nhỏ trong tiểu cảnh.
Cảnh giới của bọn hắn muốn có bước phát triển này thời gian tích lũy chí ít một trăm năm vậy mà chỉ sau vài chén rượu đã đạt được.

Đồng cấp thông thường xem đột phá võ đạo là mơ mộng không mấy khả quan, nên chỉ thong dong hưởng thụ là nhiều, dù sao chạm đến được cửa Đại Đạo Cảnh thiên địa cũng cấp cho bọn hắn gần 2000 năm tuổi thọ.

Chỉ cần không dài tay lo chuyện bao đồng tham dự tranh đoạt chém giết, liền dư giả kha khá tháng ngày tiêu dao đều đặn hít thở.

Từ luyện Thể Cảnh hưởng thọ 150 tuổi đến Luyện Khí Cảnh thọ 400 tuổi chỉ là căn bản tu luyện của Phàm Nhân.
Bước vào Nhập Đạo Cảnh tăng thưởng 100 năm, tăng một tiểu cảnh cộng 50 năm, giới hạn sau cùng là 1000 tuổi.

Tu qua cấp bậc này bước vào cảnh giới tên gọi Đại Đạo Cảnh từ đây sở hữu khả năng độc quyền tự do cưỡi gió bay lượn không phụ thuộc vào bí bảo phi hành hay vận khí tụ hình như các cảnh giới thấp hơn trước đó.
Tuổi thọ được thưởng thêm 200 năm, giới hạn tồn tại 3000 năm, tính theo đột phá một tiểu cảnh cộng thêm 200 tuổi.

Mấy ngàn năm, nói ra khỏi miệng nghe có vẻ rất lâu nhưng đối với tu luyện giả đa phần không đủ dùng, dựa trên cơ thể Phàm Nhân toàn diện yếu đuối so với các Tộc Loài khác.
Càng phải điên cuồng tôi luyện hấp thu năng lượng nhiều linh khí hơn để nắm giữ lực lượng cường đại tẩy tuỷ thay cốt đột phá giới hạn cấp bậc sở hữu thêm nhiều năm tồn tại với thiên địa thật không dễ dàng.
Tu luyện là con đường duy nhất để trường thọ, đây là điều bất di bất dịch gần như là đại luật lệ của vạn chủng sinh linh.

Phàm kẻ muốn sống lâu, được đều đặn hít thở, xa xỉ bảo dưỡng thân thể đều phải bước vào tu luyện.
Trong hành trình kia truy cầu trường sinh không ngừng đi tới, tu tiên giả còn tích luyện cho mình sức mạnh loại bỏ vật cản nhằm bảo vệ chính mình cũng như hủy diệt thứ mình ghét bỏ.

Cảnh giới cấp bậc chẳng biết có từ khi nào chỉ biết các tên gọi kia đã lưu truyền trong trời đất mấy chục vạn năm, trên các phiến đá đền thờ, tàn tích Tông Môn cổ xưa đều có ghi rõ y trang nhau, dần già trở thành điều hiển nhiên.
Mỗi cảnh giới đều có chiều sâu tinh tuý riêng, có kẻ ở lì một cảnh giới miệt mài nghiên cứu tinh hoa bằng vào cảm ngộ tu luyện ra có thể vượt cấp chiến đấu không phải là điều lạ gì, đa phần võ giả đều rõ ràng công nhận, có điều bọn hắn không ngốc tham luyến lực lượng nhất thời mà dẫn đến táng thân tiệt mệnh vì hết hạn tuổi thọ trong cảnh giới cho phép.
— QUẢNG CÁO —
Theo ghi chép của cổ nhân xa xưa, võ giả trong cảnh giới đó chỉ cần thông qua chín cung bậc, bản thân sở hữu chín lời giải kia liền đột phá tự dưng tuổi thọ tăng thôi không ai dại dẫm chân tại chỗ nghiền ngẫm những thứ khác.

Trừ vài tên may mắn hoặc có thiên phú tốt mới đi theo đường này tham lam nghiên cứu thêm một chút đột phá sau.
Từ đó sở hữu khả năng đồng cấp đối kháng số đông.

Còn việc ai lập ra quy luật kia vượt tầm hiểu của Phàm Nhân bọn họ, một số lão giả dư hơi thống nhất cho rằng quy luật tu luyện của thế giới do Thiên Đạo cấp bậc trong truyền thuyết thiết lập ra.
Hàn Phi mở ra bình thứ hai, rót đầy năm chén, lão giả đem ánh mắt phấn khởi đối đãi, liền tay uống cạn.

Lão lúc này tựa người dự tiệc chính quy, hiền lành một bên chỉ chờ rượu nhanh vào chén để được uống tiếp.
Hoành Lĩnh nhận diện tửu này uống vào tăng tu vi, vung tay vồ lấy chén của Uông lão uống xuống cho đủ hớp, bản thân hắn cấp bậc cảnh giới Đại Đạo Cảnh cửu tầng trung kì đã dừng lại trăm năm, chăm chỉ thu thập tài nguyên trong thiên hạ bồi bổ cũng không tăng được chút gì.
Nay lại có dấu hiệu bước vào hậu kì, ánh mắt cảm kích nhìn Hàn Phi không nói thêm, Y cũng rời bàn đi đến một góc sàn thoáng đãng tĩnh toạ.

Võ giả đột phá tu vi trường khí trong thân bạo phát không cách kiểm soát, nên làm ra khoảng cách là phép lịch sự thông dụng.

Hàn Phi tiếp tục rót đầy ba chén để trước chỗ ngồi nhị lão và Hoành Lĩnh, tựa vị Y Sĩ xem bệnh bốc thuốc hành nghề có tâm, từ lúc bắt đầu đến giờ cũng chút ý vị tạo lập quan hệ đồng bọn, thưởng thức bản tính của đám người này sảng khoái hành sự vào thời điểm chung thuyền đối mặt hiểm nghuy, liền tính toán một ít lễ vật.
Kế đó mới trở lại bình thản hỏi lão giả:
- Tiền bối, ngươi đến chỗ này không phải chỉ để uống ké Tửu thôi chứ?
Lão giả tự rót cho mình, uống thêm một chén, ngữ điệu xa lạ:
- Tiểu tử thật tinh nhạy, ta đến có việc thương lượng, ngươi chịu lo liệu, xong chuyện liền tôn ngươi làm đại sư như cách mà mấy tên tiểu bối kia xưng hô.
Hàn Phi xì xoà:
- Danh xưng chỉ là lấy lệ, cứ gọi ta thế nào tuỳ ngươi.

Bất quá, việc gì lão cũng phải nói rõ trước đã.
Lão giả lấy ra một khối Thiết Tinh hoàng sắc đặt lên bàn, hờ hững hỏi:
- Ngươi biết nó không?
Hàn Phi nhạt lời: - Hoàng Thiết.
Lão giả hí hửng gật đầu cười:
- Ta không tìm sai người, không phải đại sư đỉnh cấp từng luyện hoặc người thân cận của vị trí kia thường xuyên tiếp xúc, không dễ nhận diện được.
- Muốn đặt đơn hàng vũ khí công kích hình dạng Phi Châm.
Hàn Phi nhạt nhẽo hỏi:
- Cấp bậc người dùng là gì, đối tượng sử dụng là nam hay nữ?
Lão giả nhanh miệng đáp:
- Cấp bậc người dụng vừa mới đột phá Địa Sư Cảnh, không giới hạn giới tính người dùng!
- Nếu có thể vượt cấp khiêu chiến lại càng quá tốt!
— QUẢNG CÁO —
Hàn Phi nhịp nhịp mấy đầu ngón tay lên mặt bàn “lộp cộp” một hồi, tay khác chống cằm bày ra bộ dạng lưỡng lự chấp thuận, sau mấy lần hô hấp chép miệng hồi đáp:
- Cấp bậc yêu cầu là Vương Khí hạ phẩm năm sao.

Chi phí chưa kèm nguyên liệu luyện chế là 10 bộ Yêu Đan, Tinh Huyết thất giai Băng Hệ, sáu mảnh Ngọc Thạch cấp 7.
Lão giả lắng nghe từng chữ thấp thỏm chỉ nằm ở chỗ nếu đối phương từ chối nhận, lão cũng không cho rằng người luyện là thiếu niên trước mặt cũng chẳng quan tâm ai luyện, lão chỉ biết thông tin nhận được tám phần chính xác rằng từ chỗ tiểu tử này có thể đặt ra đồ tốt.

Vừa nghe đối phương xong lời, lão dứt khoát chốt đơn, không cho Y cơ hội hồi ý.
- Thành giao!

Cử tay điểm Giới Chỉ, lấy ra hai tráp gỗ, bên trong có đủ tài nguyên Hàn Phi vừa yêu cầu.

Nếu không phải là lão đoán trước được đồng thời chuẩn bị sẵn thì khả năng khác là trong túi lão có rất nhiều.
Mí mắt Hàn Phi giật giật:
“Ta đã xem thường tài lực của Tụ Bảo Các rồi!”
Lão giả chuyển thái độ thành vai trên hùng hồn bức bách:
- Bao giờ có thể nhận hàng?
Hàn Phi vờ dửng dưng, vê cằm chau mày:
- Ta thay đổi chủ ý một chút!
Lão giả nhảy dựng, da mặt căng ra khí sắc tức tối:
“Muốn tăng phí ư! Đừng có mơ, đã thành giao rồi còn muốn đổi ý, ngươi cho là ta dễ nói chuyện sao.”
Lạnh lẽo hỏi: - Muốn đổi thế nào, ngươi nói ra xem?
Hàn Phi cười trừ:
- Cấp bậc Vương Khí tăng lên trung phẩm, chi phí cộng thêm 5 bộ Yêu Đan lẫn Huyết Tinh bát giai Yêu Thú.

Yêu Thú sở hữu hệ khí “Phong, Hoả, Lôi, Băng.” Tuỳ ý lão chọn, kèm thêm cho ta năm mảnh Ngọc Thạch cấp tám là được.
Lão giả đang giận dữ tựa nghĩ Hàn Phi nếu có ý bội tín tìm đường bòn rút thêm, lão không ngại vung chưởng vỗ ra dạy dỗ, tuy có bất mãn khi chính mình là chuyên gia thương lượng lại không đạt được mục đích là điều thảm hại nhất, nhưng trong bán buôn lật lọng là điều cấm kỵ.
Đang hậm hực một bụng, chợt nghe đến cấp bậc Vương Khí trung phẩm, trong lòng rộn ràng hẳn.

Biết mình bị tiểu tử uy hiếp tư tưởng, lão chép miệng lườm đậm, nhạt lời:
- Không thành vấn đề, có điều ta không mang theo.

Ngươi còn thay đổi thêm gì không, ta quay về lấy một thể.
Hàn Phi không nói thêm, sắc độ ngờ vực như thể chẳng tín nhiệm bất cứ ai.

Lão giả bị chọc tức, giận ra mặt, thoắt một cái thì biến mất.
Ba người Hoành Lĩnh tĩnh thân vừa xong, mi mắt mở lại thấy Tửu trước mặt, nhận ra ý tứ Hàn Phi tặng bọn hắn cơ duyên, không chần chừ thất lễ tiếp tục uống vào định thần, trùng kích tu vi.
Thời gian chưa đầy năm lần hô hấp, lão giả khi nãy hớt hải trở lại trao đến tài nguyên yêu cầu.

Tỏ thành ý hợp tác.

Việc nào ra việc đó, lão không quên giảo hoạt vờ như mới đi xa về mệt, vô tư đến bàn rót vào mấy chén uống như giải khát.
Hàn Phi kiểm kê tài nguyên đầy đủ, gật gù hỏi:
— QUẢNG CÁO —
- Lão còn Hoàng Thiết không?
Lão giả nhấm nháp rượu, lắc đầu thành thật:

- Chỉ có một khối kia!
Hàn Phi im lặng một chút, cười cười nói:
- Ta lại muốn thay đổi thêm chút nữa!
Lão giả sặc sụa, nhăn mặt, cứng giọng đáp:
- Tiểu tử ngươi đừng cậy mình có chút đường ngõ, hành hạ thân già của lão phu chạy ngược chạy xuôi, bất quá lần này ngươi nói, không được nữa ta đến đặt nơi khác.
Hàn Phi nhe răng cười:
- Vương Khí trung phẩm cộng thêm Khốn Trận, yêu cầu người đủ lực lượng kích hoạt tu vi ở mức Đại Đạo Cảnh cửu tầng có thể vây khốn Địa Sư Cảnh tầng năm trở lại, đến mức phải khóc lóc xin tha.

Trận trên Phi Châm chỉ dùng được một lần, tài nguyên chi phí khoan nhắc đã, ý lão thế nào.
Lão giả rung động lẩm bẩm:
- Có Trận tinh diệu đến vậy sao, thông thường đồng cấp đối chiến bảo khí bên thân cao cấp kèm Công Trận hoặc Khốn Trận cùng lắm lấy một địch ba là lợi hại rồi.

Bức kẻ có thực lực gấp mình mấy chục lần đến khóc lóc xin tha?
Hàn Phi nửa giả nửa thật nói:
- Thứ lão chưa biết còn nhiều, cùng lắm ta cam đoan trong một ngày đó nếu lão không hài lòng với vật phẩm, ta đền lại ngươi cấp bậc Phi Châm Vương Khí thượng phẩm.
Lão giả nghe đến giật nảy mình, sững sốt:
- Tiểu tử, ngươi không mạnh miệng gạt ta đấy chứ! Từ chỗ ngươi cũng đặt ra được Vương Khí thượng phẩm sao?
Hàn Phi một lời chắc như đinh, tựa tiệm buôn chuyên bán đồ giả:
- Ta nói thứ lão biết còn chưa đủ, thậm chí Hoàng Khí ở chỗ ta cũng quen biết nơi luyện ra.

Nhưng phải nói trước chất lượng khối Hoàng Thiết của ngươi mang đến dùng luyện Vương Khí thượng phẩm uy lực đánh ra tựa chấp vá không hoàn hảo, độ bền sử dụng cũng không cao.
Tâm trí lão giả ngập tràn ảo cảnh chính mình sở hữu thượng phẩm Vương Khí, để tại Tụ Bảo Các không sài đến, đem ra đấu giá sẽ thu lợi từng nào, trước sau lão cũng xuất thân Thương Nhân được đào tạo bài bản, lợi ích không thể không nghĩ đến.

Liền khẩn trương đáp:
- Được..

được, ngươi nói chi phí.

Ta chạy về lấy, nhưng vật phẩm đến tay, phải cho ta thử trước.
Hàn Phi tươi tắn: - Dĩ nhiên rồi tiền bối!
Nói rõ từng lời:
- Tài liệu luyện chế gồm một bộ Yêu Đan lẫn Huyết Tinh cửu giai, thêm Phong Hoả Tụ Hệ Thạch ba viên cấp năm, hai viên cấp sáu cho mỗi loại.
Ngắn ngủn một câu nhưng lão giả nghe qua liền biết Y sư tử ngoạm, nén đau trong lòng, chỉ biết oán mắt nhìn.

Thoắt một cái vận lực biến mất..

Bình Luận (0)
Comment