Khí tức bán Vương Yêu Thú bộc phát, Hàn Phi lao ra, đứng bên cạnh Huyết Hồ uy áp phủ xuống Yêu Viên cự ảnh cao 10 trượng, gầm lên “Gào..
Gào” chấn lui Huyết Điểu mấy chục mét, Ngũ Lang Tứ Hổ văng ra mấy trăm mét.
Hàn Phi mắt bắn ra hào quang nhìn đến Hắc Hổ, khiến nó toàn thân run lên trong lòng tự nhủ:
“Quái, cái tên này sao đem cho ta cảm giác lo sợ như đối mặt với mấy lão già trong Tộc.
Nhưng thân thể hắn là Nhân Loại.
Đây không lẽ là cảnh giới Yêu Thú Vương đỉnh hoá hình Nhân Loại trong lời đồn”
Hàn phi không chế uy áp, không để ảnh hưởng đến phe mình.
Huyết hồ mắt ngấn lệ kích động:
“Chủ nhân nếu còn không hiển lộ thần uy, quả thật chính mình chỉ có thể liều mạng cầm cự thêm vài hơi thở”
Ngũ Hắc Miêu tròng mắt trợn lên như muốn rớt ra, cả bọn thầm nghĩ cũng không dám nghĩ cho tới nơi tới chốn, tất cả đến bối rối.
“Ách..
Cái tên Nhân Loại này thoạt đầu có vẻ yếu ớt thế, sao có thể xuất ra khí thế ngút trời đến vậy”
“Hứ..
Một lúc lâu không thấy tâm hơi, còn tưởng hắn đã bị Cửu Lão cắn nuốt sạch”
“Ruốt cuộc tên này là Nhân hay Yêu”
Hắc Miêu thủ lĩnh thè lưỡi cuốn lấy sợi ria mép vào miệng, nhép nhép lẩm bẩm:
“Bảo sao Cửu Lão xem trọng hắn, thì ra hắn rất mạnh”
Hắc Hổ láo liêng ánh mắt, hai chân khẽ chuyển muốn thử phản kháng.
Nào ngờ Yêu Viên nhìn là huyễn ảnh lại linh hoạt phát giác, phong bạo vung theo cánh tay xoè ra năm ngón vỗ hư không hướng tới bức nó quỳ rạp, nghiến chặt vành mắt kêu lên oa oa như trẻ con hoảng sợ.
Hàn phi câu thông với Huyết Hồ:
“Hiện tại ta chỉ có thể cầm hắn trong mấy hơi thở, muốn hoàn toàn khống chế cục diện, ngươi có nguyện hi sinh đám tiểu Thú kia”
Huyết Hồ thoáng suy nghĩ đến Vương Thai, quyết đoán:
“Nguyện tùy ý chủ nhân xắp đặt”
Hàn phi nhanh miệng nói:
“Ngươi câu thông chúng lại một chỗ”
Huyết đồ chớp mắt mấy cái, đáp:
“Bẩm chủ nhân đã xong”
Mười con Địa Thú nhị giai tụ lại một chỗ, Hàn Phi mượn lực lượng Yêu Viên, ngự không trên đỉnh đầu, xuất ra một trận đồ bên trong chứa một viên Nội Đan ngũ giai bao lấy nó một tầng Lôi Vũ cuồng loạn lẫn trong sương mù nhạt, Y đánh xuống trận pháp, hai tay thoăn thoắt kết ấn miệng lẩm bẩm cổ chú, lại đánh xuống một đạo lực lượng kích phá.
Sương mù hồng nhạt không biết từ đâu tản ra bao trọn mười con Địa Thú kia, bên trong sương mù, lôi điện nhảy múa tiếng gầm rú thê lương chốc chốc bộc phát vang vọng.
Hàn phí hét lớn “Thăng Linh Đại Thành”
Đám Ngũ Lang, Tứ Hổ, Huyết Điểu run rẩy hoảng sợ.
Ngũ Hắc Miêu nhăn nhúm cơ mặt, Huyết Hồ tim đập dồn dã hơn, khi nghe tiếng kêu gào thảm thiết từ trong sương mù vọng ra, âm thanh gào rú quá quen thuộc, bọn hắn chỉ được nghe khi một con Yêu Thú bị lột da lóc xương.
Hàn phi nhoẻn miệng cười quái dị, câu thông với Huyết Hồ:
“Trong một canh giờ bọn hắn tùy ngươi sai sử, Nhân Tộc đã đánh đến, ta thay người chặn hậu, khi ta trở lại chúng ta rời khỏi đây.”
Huyết Hồ còn chưa hiểu ý tứ Hàn Phi về việc ủy thác mình tùy ý sai sử thứ gì chỉ ngoảnh đầu phía xa nhìn đến mấy trăm cái tiểu Thú hỗn loạn thấp thoáng bóng dáng Nhân Loại cạnh bên.
Nàng theo bản năng hành lễ kính câu thông, thành thục nghĩa điệu:
“Tuân mệnh chủ nhân”
Hàn phi khẽ gật đầu nhảy lên vai Viên Ảnh, khiển nó sải từng bước chân rộng lao vút về phía vành đai thủ vệ tầng hai nơi có gần 200 Địa Thú nhất giai tụ tập.
Trong lúc Huyết Hồ còn đang mập mờ trông về đám sương mù, Hàn phi rời khỏi Hắc Hổ cũng thoát được trói buộc huyết mạch hắn cảnh giác tứ phía còn chưa hiểu Hàn Phi vì sao rời khỏi, một khắc sau cảm giác Hàn Phi không trở lại.
Hắc Hổ xem thấy an toàn vươn vai đứng dậy vặn vẹo cơ khớp “rắc..
rắc” tức giận toàn thân, bộc phát khí thế cường đại, ha hả quát:
- Ta xem chừng viện binh của ngươi cũng chỉ giả tạo làm ra uy thế nhất thời liền trốn mất, ta xem ngươi còn sống thêm mấy hơi thở nữa đây.
Vừa nói, lão Hổ vừa xông đến vung ra một trảo.
Đám Ngũ Lang,Tứ Hổ, Huyết Điểu cùng khôi phục khí thế không nghĩ nhiều cả giận công đánh.
Huyết Hồ tuy yếu thế vẫn nhíu mày tức giận vì Hắc Hổ buông lời xúc phạm chủ nhân nàng.
Huyết
Hồ nghiến răng tuỳ thời lao đến liều mạng, nhưng khi trảo mãnh vừa tới lão Hổ khửng lại nhanh thu tay về, nhảy lui trở ra đực mặt chết lặng.
Bọn Yêu Thú thuộc hạ càng là hoảng sợ lui lại cực nhanh.
Sương mù tan loãng bên trong tản mác hơi thời 10 đầu Địa Thú lục giai đỉnh khí thế loang chuyển bạo phát, không khí xung quanh càng muốn vỡ nhuyễn ra, hai mươi cặp mắt phóng ra huyết quang đỏ ngầu về phía đám Hắc Hổ, mười thân Địa Thú lục giai này tựa như quỷ hồn thay ma vừa chui ra từ u minh tử địa, đem đến cho cả bọn Hắc Hổ cảm giác không rét mà run.
Cả Huyết Hồ cũng cảm giác được hơi thở khò khè rợn lưng, bất chợt ngoảnh đầu, sững sốt trước tràng cảnh, lại ẩn ẩn nhớ lại lời nói và bóng lưng Hàn phi, tròng mắt nhất thời dư thêm tầng nước, tâm tư thì thầm:
“Chủ nhân, đây là thứ ngươi đem đến cho ta sai sử sao, vậy ngươi yên tâm một giờ đã đủ dùng.”
Huyết Hồ cảnh tỉnh, thúc dục linh khiển 10 Địa Thú lục giai này động tác tựa xác sống vô tri, nhanh chóng đến bên cạnh Huyết Hồ, sát ý cực điểm bày ra cả bọn đồng loạt lao đến nhóm Hắc Hổ.
Ngũ Lang, tứ Hổ, Huyết Điểu rẩy muốn mềm nhũn toàn thân ý chí chiến đấu trong phút chốc mất sạch.
Cả bọn âm thầm khóc cha gọi mẹ, đay nghiến bản thân “Sao có thể dại dột tham gia vào cuộc chiến này.”
Hắc Hổ một thân cảnh giới thất giai hậu kì, thời điểm này cũng lộ ra sắc thái e dè do dự nên chuồn hay nên ở.
Cả bọn không chút tâm tư đối kháng liên tục lui lại, mặc cho mười một Địa Thú lục giai áp sát, căn bản trừ Hắc Hổ không một kẻ đủ tự tin phản kháng Huyết Hồ tấn công Hắc Hổ, Hắc Hổ phản kích liền bị bốn cái lục giai đỉnh vây khốn, bọn Huyết Điểu, Ngũ Lang, Tứ Hổ bị sáu con lục giai nhẹ nhàng áp chế cắn xé.
Mười con Địa Thú lục giai này, Hàn Phi dùng nhiều Tinh Huyết cao cấp tẩy lễ, lấy Nội Đan ngũ giai làm dẫn, sản xuất ra một cái tà trận gọi là “Nghịch Đạo Thăng Linh Trận”.
Không chỉ lột xác cảnh giới nhị giai lên lục giai huyết khí sát phạt tăng mạnh, dù có gặp đối thủ mạnh hơn cũng không dễ thoái lui thân thể có bị đứt rách thực lực chỉ có giảm, chiến ý vẫn mạnh mẽ xông lên.
Điểm yếu của số Địa Thú được thăng linh này là chỉ duy trì mạnh mẽ trong ba phần tư canh giờ, về sau lực lượng giảm dần đến giới hạn thân thể nổ tung Tinh Hạch cứng cáp tại đỉnh đầu cũng hóa thành tro bụi.
Ngũ Hắc Miêu xúc động đến phát ngất, Hàn Phi đem lại cho bọn hắn từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Chẳng biết Hàn Phi dùng cách gì, nhưng bọn hắn từ giờ trở đi xem như đã triệt để kính phục Y rồi.
Bên kia Hàn phi thu lại Yêu Viên, ẩn mình một góc gần chỗ đám thú.
Hiện tại Hắn có đủ thủ đoạn để chờ thời cơ vét tài nguyên.
Cách hốc đá Y ngồi khoảng 600 mét.
Đã xuất hiện một đám người, đứng thành nhóm phân chia theo màu sắc.
Nổi bật nhóm trung tâm là thanh niên tuổi tầm 18 nước da trắng mịn, thân mặc trường bào hồng nhạt sắc tay phe phẩy chiếc quạt xếp màu vàng.
Bên cạnh gã một nữ tử mượt mà, tuy bộ dáng khó giấu nét xuân thì của tiểu nha đầu mới lớn, góc cạnh nhìn nhận không thiếu phần mĩ vị tiên sa, thân nàng mặc váy dài xanh thêu hoa, bên cạnh có hai tỳ nữ hầu hạ.
Thiếu nữ mặc áo xanh khẽ lắc lư cơ thể, hướng thanh niên mặc trường bào hồng sắc nũng nịu:
- Đông Nhơn ca! Sắp tới ngày mừng thọ ông ngoại của ta, thật không biết nên chuẩn bị gì cho người.
Nam tử Đông Nhơn khẩn trương tiến lại, nắm vội lấy bàn tay nhỏ của thiếu nữ váy xanh nói:
- Mĩ Lan muội cứ giao cho ta, lợi ích thu hoạch chuyến này phàm tài bảo có giá trị, ta sẽ cho nàng hết.
- Nếu không có thứ tốt, ta cho người tìm kiếm thu mua, đem đến cho muội.
Thiếu nữ tên Mĩ Lan mặt thoáng ửng hồng, run run rụt tay lại, ngại ngùng nói:
- A..
làm sao có thể lấy mãi đồ tốt từ chỗ Ca!
Đông Nhơn bật cười sặc, điệu ngữ thanh thản:
- Giữa ta và muội, một ít đồ đạc có đáng là gì chứ.
Mĩ Lan mặt đỏ thêm đỏ, cúi đầu ngại ngùng cười, nói lí nhí:
- Hí hí, đáng ghét..