Đoạt Tướng

Chương 7

CHƯƠNG 7

Lý Toàn vội cầm tấm áo khoác lông cừu đuổi theo y.

 

“Ngươi đừng tới đây, cút đi!” Phượng Lăng vừa nói vừa đẩy hắn ra.

“Ngài hãy nghe ta nói…..”

“Ta không muốn nghe!”

“Nhưng ngài không thể coi thường sức khỏe của mình được, y phục này…”

“Ta không cần!”

Hai người một truy một đuổi dây dưa tới tận cửa phòng, liền bị nữ nhân đang đứng đợi bên ngoài trông thấy, Phượng Lăng còn đang tức giận, y phùng mang trợn mắt, tuy nói bộ dạng y tròn trĩnh, nhìn thế nào cũng không có dáng vẻ hung dữ, thế mà cái khí thế cao ngạo của y trong lúc này lại có thể khiến cho đối phương kinh ngạc vô cùng.

“Các ngươi đây là…”

Lý Toàn nhân cơ hội này khoác vội tấm áo choàng lên thân thể vốn mảnh khảnh của Phượng Lăng, trong lòng lại sợ y vô tình nói lời tổn thương người ta, hai tay không tự chủ xiết chặt lại, vô thức ôm trọn cả người Phượng Lăng vào lòng.

“Không có việc gì, không có việc gì, chỉ là đệ ấy đang giận ta mà thôi.” Lý Toàn dùng khẩu khí như đại ca, cười ha hả giải thích.

Lời vừa thốt ra, Phượng Lăng bất mãn, nhấc chân đạp hắn một cước.

Nữ chủ nhân mỉm cười bước tới gần, “Hai huynh đệ các ngươi thương lượng đến đâu rồi?”

Lý Toàn vốn đầu gỗ, chẳng biết nên trả lời câu hỏi trực tiếp này thế nào.

“Tiểu huynh đệ, đại ca của ngươi tuổi cũng không còn nhỏ nữa, đã đến lúc phải tìm cho hắn một người vợ, ngươi nói có phải hay không?” Nữ chủ nhân thẳng thắn nói ngay trước mặt Phượng Lăng.

“Hừ, hắn muốn lấy thì lấy, có liên quan gì đến ta.” Phượng Lăng cười nhạt.

“Ôi, những lời này của ngươi không đúng rồi, người ca ca ngươi lấy không phải sẽ trở thành đại tẩu của ngươi sao? Sao có thể nói như chuyện không liên quan gì đến mình thế được?”

“Muốn làm đại tẩu của ta? Nàng xứng sao?”

Vừa thấy mặt nữ chủ nhân biến sắc, Lý Toàn vội đưa tay bịt miệng Phượng Lăng lại.

“Đại nương, đại nương đừng hiểu lầm, đệ đệ ta không có ý gì đâu.”

“Được rồi, ngươi trả lời dứt khoát luôn đi, rốt cuộc có lấy hay không?”

Lý Toàn vừa định mở miệng cự tuyệt, hắn lại thoáng nhìn thấy bóng cô nương đứng trước cửa phòng, vẻ mặt ngượng ngùng nhìn hắn, làm hắn thật khó lòng mở miệng.

“Ta…”

Lý Toàn do dự khiến Phượng Lăng nhất thời nộ khí xung thiên, nhịn không được, buộc miệng nói, “Không được!”

“Ngươi lấy tư cách gì làm chủ thay cho ca ca của mình.”

“Ngươi có biết ta là ai không? Ta là…” Thời khắc mấu chốt, Phượng Lăng nhớ ra y không thể để bại lộ thân phận, liền cắn cắn môi, thế nhưng, tính tình y vốn không thể để bản thân yếu kém hơn người khác, vì vậy y liền lớn tiếng tuyên bố, “Ta chính là thê tử của hắn!”

Lời vừa nói ra, khiến mọi người kinh hãi, Lý Toàn lại càng khiếp sợ hơn.

Lúc này Phượng Lăng mới ý thức được hậu quả lời nói vừa rồi của mình, y cũng hối hận, nhưng không thể để mất mặt được, lời đã nói sao có thể rút lại.

“Đại nương, nhà chúng ta là thế gia vọng tộc, hắn xuất thân lại không tốt, phụ thân, phụ mẫu ta không cho phép ta gả cho hắn.” Phượng Lăng chỉ chỉ Lý Toàn vẫn còn đang đông cứng đứng nhìn y, bồi thêm, “Chúng ta là vạn bất đắc dĩ mới phải bỏ trốn, để thuận tiện nên ta đành giả trang nam nhân, rồi nói với mọi người chúng ta là huynh đệ, đại nương ngươi nhìn xem, chúng ta có chỗ nào giống nhau sao?”

Nghe hắn nói dối không chớp mắt, dung mạo lại diễm lệ vô cùng, muốn gạt những người nông dân chân chất thế này là chuyện quá dễ dàng.

Nữ chủ nhân lẳng lặng chăm chú quan sát hai người bọn họ một hồi, cuối cùng thành thật gật đầu.

Lý Toàn cao lớn vững vàng, Phượng Lăng dáng vẻ yếu ớt lại xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa cử chỉ của Phượng Lăng vênh váo hung hăng, Lý Toàn thì thật thà trung hậu, hai người thật không có điểm nào giống nhau, nhìn mặt Phượng Lăng thì nói nữ giả nam trang của không có gì quá đáng.

“Hai người các ngươi thực sự là đang bỏ trốn?” Nữ chủ nhân quay sang hỏi Lý Toàn như muốn xác nhận.

Tình thế đã đến nước này, Lý Toàn chẳng còn lựa chọn nào khác, hắn gật đầu xác nhận.

Nữ chủ nhân thở dài, “Là khuê nữ nhà ta không có phúc khí.”

Lý Toàn á khẩu chẳng biết nói gì, Phượng Lăng thì đắc ý nhếch môi cười.

“Bất quá, đại huynh đệ thật là giỏi, có thể lấy được một người vợ xinh đẹp như thế! Ngay từ đầu ta đã cảm thấy đệ đệ của ngươi không giống nam nhân mà.”

Khóe miệng Phượng Lăng có chút co giật, Lý Toàn thấy tình hình không ổn lắm, trước khi y kịp phát tác, Lý Toàn vội đưa y quay về phòng.

Đóng cửa xong, Lý Toàn vừa quay đầu lại nhìn, Phượng Lăng đã tháo giầy ra từ lúc nào, đang tức giận ngồi trên giường.

“Tức chết ta mà, còn nói ta không giống nam tử!” Y nghiến răng nghiến lợi lên tiếng.

Lý Toàn yên lặng đi qua, hắn ngồi xổm xuống cẩn thận mang giầy vào lại cho y.

Phượng Lăng càng nghĩ lại càng không thấy thoải mái, y căm giận nói: “Ghê tởm! Chờ khi ta hồi cung, ta nhất định sẽ gả nữ nhi của bà ta cho một người quái dị!”

Lý Toàn không nhịn được nữa, mở miệng cầu tình, “Tam công tử, đại nương đó không có ác ý, nàng thật tâm khen ngươi nên mới nói như thế.”

“Ngươi còn dám cầu xin cho họ?” Phượng Lăng trừng mắt.

“Không….”

Phượng Lăng hổn hển ngắt lời hắn, “Nếu ta không hy sinh như vậy, ngươi không biết còn bị các nàng quấy rầy bao lâu nữa, không biết cảm ơn ta, còn ở đó cầu tình cho các nàng, có phải ngươi đang cố tình chọc ta tức đến chết hay không?”

“Thần không dám!” Lý Toàn lập tức quỳ gối xuống.

“Ta thấy lá gan ngươi rất lớn, có gì mà không dám?” Phượng Lăng nói, rồi đứng trước mặt Lý Toàn quở trách, “Vừa rồi ngươi còn liếc mắt đưa tình với lão nương kia phải không? Ngươi xem ta là người chết hả? Ngươi đến tột cùng có hiểu rõ thân phận của mình hay không? Trách nhiệm của ngươi là bảo vệ cho ta thật tốt, một ngày ta chưa trở lại hoàng cung an toàn, ngươi cũng không được phép rời khỏi ta dù chỉ nửa bước!”

Lý Toàn không nói lời nào, hắn yên lặng để Phượng Lăng trách mắng, hắn biết rõ Phượng Lăng lúc này sẽ không nghe hắn giải thích.

Bất quá, lần này không hiểu sao Phượng Lăng lại đại phát tính tình như thế? Chưa kể đến hắn đối với cô nương nhà người ta không hề có chút ý tứ gì cả, mà cho dù là có đi chăng nữa, hắn nhất định cũng sẽ không quên nhiệm vụ của mình, an nguy của Phượng Lăng là điều quan trọng nhất trong lòng hắn hiện nay.

Phượng Lăng cũng không cần thiết phải đem bản thân mình ra làm lá chắn, tuy rằng Lý Toàn thật không biết cách nói chuyện sao cho vừa lòng người, nhưng ít nhất hắn vẫn có thể cự tuyệt người ta, chẳng qua hắn ngại không muốn từ chối thẳng trước mặt họ mà thôi, thế mà Phượng Lăng lại nói dối như vậy, hắn thật sự bối rối vô cùng.

Hắn âm thầm thề nguyện với trời, hắn tuyệt đối không nghĩ tới việc ủy khuất một tam hoàng tử giả làm vợ của hắn nha.

Rõ ràng là Phượng Lăng làm, sai lầm cư nhiên lại về phần hắn, thực sự có chút oan uổng, cũng không biết nói thế nào, Phượng Lăng đúng thực là giải vây cho hắn, tuy rằng y cũng dồn hắn đến tình thế dở khóc dở cười.

Lý Toàn bất cẩn cười khổ trước mặt Phượng Lăng.

“Ngươi đang lén lút cười cái gì thế?” Phượng Lăng nổi trận lôi đình, chất vấn hỏi, “Ngươi nghĩ bổn hoàng tử giả làm vợ ngươi buồn cười lắm sao?”

“Không, không có…” Lý Toàn ra sức phủ nhận.

“Vậy thì ngươi đang nghĩ ta kém hơn cô thôn nữ kia?”

“Không, cái này lại càng không thể…” Một bên tam hoàng tử, một bên dân nữ, nếu là người bình thường thì sẽ không bao giờ tiến hành so sánh hai người bọn họ với nhau.

“Vậy ngươi nói, là ta đẹp, đúng hay không?” Phượng Lăng liên tục uy hiếp hỏi.

“Đó là dĩ nhiên.” Lời nói ra khỏi miệng, nhưng Lý Toàn cũng không biết tại sao hắn lại trả lời như thế.

“Nếu phải chọn giữa ta và cô thôn nữ kia, ngươi nhất định chọn ta đúng hay không?”

Lý Toàn không chút chần chừ gật đầu trả lời, “Ngài là chủ tử của thần, thần nhất định sẽ bảo hộ người đến cùng.”

Câu trả lời đủ làm Phượng Lăng thỏa mãn, y chăm chú quan sát Lý Toàn, thầm nghĩ y thật sự hài lòng với cá tính chất phác thật thà của người này.

“Ngươi biết là tốt rồi, theo ta, ngươi còn sợ không lấy được vợ sao? Chờ ta hồi cung, ta sẽ nói phụ hoàng chỉ hôn cho ngươi, đảm bảo sẽ đẹp hơn thôn nữ kia gấp mấy chục lần.”

Lý Toàn bất đắc dĩ thầm than một tiếng, nhưng vẫn phải tạ ơn.
Bình Luận (0)
Comment