Edit: RyalHôm ấy là một ngày đẹp trời, Khấu Lệ đồng ý dẫn Khấu Sâm đi công viên chơi.
Vốn ban đầu chỉ có hai cha con, nhưng “Biên Ý” cũng đã sửa soạn xong xuôi đứng chờ, gã né tránh tầm mắt hắn, bước tới cạnh Khấu Sâm mềm giọng hỏi bé con có muốn dẫn mình theo không – hiển nhiên gã đã biết rõ cách chính xác để đối phó với Khấu Lệ.
Hai người cha cùng đi chơi với bé, dĩ nhiên Khấu Sâm vui vẻ vô cùng.
Khấu Lệ liếc “Biên Ý”, cuối cùng vẫn để gã đi theo.
Trời đẹp nên công viên giải trí cũng đông cực kì, ngóc ngách nào cũng đầy tiếng trẻ em ríu rít.
Khấu Lệ vẫn mãi nắm tay Cây Nhỏ, không để “Biên Ý” có cơ hội tiếp xúc. Vẻ mặt người kia cứng đờ, bèn đi mua hai cây kẹo bông gòn một hồng một xanh. Gã đưa cho Cây Nhỏ cây màu xanh, rồi tự cầm cây màu hồng nhạt.
Cứ cắn một miếng là gã lại như vô tình liếc sang phía Khấu Lệ, đầu lưỡi khẽ liếm, hàm răng khẽ cắn.
Cái kiểu quyến rũ lộ liễu này suýt làm Khấu Lệ không nhịn nổi mà sút gã một cú.
Nhưng vẫn chỉ là suýt mà thôi, Khấu Lệ cố nhẫn nhịn dời mắt.
Chỉ trong một cái liếc mắt ấy, cả người hắn cứng đời. Hắn thấy Biên Ý đang chen chúc trong đám đông ở phía xa.
Nhưng hình như đó chỉ là ảo giác. “Biên Ý” sán lại gần, kẹo bông gòn màu hồng nhạt che mất tầm mắt hắn, đến khi hắn đẩy gã ra nhìn lại, bóng hình Biên Ý đã biến mất.
Như thể hắn chỉ vừa gặp ảo giác thêm một lần nữa.
Nhưng chẳng hiểu sao trái tim Khấu Lệ đập như trống dồn, hắn cảm thấy lần này là thật.
“Biên Ý” tủi thân bĩu môi rồi còn muốn ưỡn ẹo xáp vào, lần này Khấu Lệ không nhịn được nữa, tát mạnh một cái khiến gã ngã lăn xuống đất.
Cây Nhỏ đứng sau sợ tới mức khóc òa, chạy vọt đi.
Cả ngày hôm ấy, Khấu Lệ như phát điên mà tìm kiếm khắp nơi trong công viên giải trí kia. Không có, nơi đâu cũng không có, lục tung khắp các cuộn băng camera cũng chẳng tìm được bóng dáng Biên Ý nơi đâu.
Tất thảy đều như đang nói, đó chỉ là ảo giác của hắn mà thôi.
Ôm Khấu Sâm đi xa một chút, Khấu Lệ bỗng dừng bước chân. Hắn hoảng loạn quay đầu nhanh tới mức hoa cả mắt, đến khi thấy rõ Biên Ý đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên ghế dài thì lại bước về, thậm chí còn suýt vấp ngã.
Cuối cùng hắn dừng lại trước chiếc ghế, cẩn thận nhìn y, trái tim chậm rãi bình yên trở lại.
Là thật.
Không phải ảo giác.
Khấu Lệ muốn cười nhưng gương mặt hắn cứng ngắc, chỉ có thể nói với Biên Ý bằng biểu cảm thiếu tự nhiên vô cùng: “Em đỡ mệt chưa, mình cùng đi thôi”.
Biên Ý nhìn hắn, thực ra cảm xúc của người đàn ông này rất dễ nhận ra.
Mà cũng chẳng khó đoán, có thể Khấu Lệ đã thấy y khi y chạy trốn được ở kiếp trước.
Nhưng thế thì sao?
Hắn đâu có tới cứu y.
Biên Ý hận Khấu Lệ không phải vì hắn phản bội, mà vì hắn không cứu được y, không bảo vệ được Cây Nhỏ.
Có lẽ hắn cũng đã từng thử cứu y nhưng chẳng phá được không gian hệ thống tạo ra, chẳng xác định được y ở nơi nào – hắn không thể cứu y được.
Nếu Biên Ý còn là người bình thường thì dĩ nhiên y sẽ không trách móc gì Khấu Lệ, dù sao đây cũng là làm khó hắn.
Nhưng khi bị giam cầm, đã vô số lần y đặt hi vọng lên người Khấu Lệ, lại thêm vô số lần vì hắn mà thất vọng, cuối cùng lâm vao tuyệt vọng. Sự hi vọng rách nát này cứ lặp đi lặp lại để giày vò y, cuối cùng nó biến thành một loại cảm xúc khác.
Hận – hiển nhiên đến mức nào.
Biên Ý bấm mạnh vào lòng bàn tay để ép mình tỉnh táo, gật đầu cười: “Vâng”.
Từ khi rời khỏi đảo E, Biên Ý đã giao tiếp với hệ thống báo thù. Y muốn đổi lấy thứ có thể giết chết hệ thống phản diện, nhưng hệ thống báo thù không đòi thù lao gì, mà chỉ lặp đi lặp lại hai chữ “Khấu Lệ”.
Lúc đầu y cho rằng cái hệ thống này không được tính là kẻ địch của hệ thống phản diện, mà nó chỉ muốn thứ gì đó trên người Khấu Lệ. Nhưng Biên Ý cũng nghĩ việc mình được cứu ra đã góp phần khẳng định cuộc đối đầu giữa hai hệ thống, giết chết được hệ thống phản diện cũng coi như bớt đi một kẻ tranh đoạt.
Vậy nên y nghi ngờ rằng hai chữ “Khấu Lệ” hệ thống báo thù nhắc đi nhắc lại này không phải để gợi y nhớ về nhiệm vụ, mà đang ám chỉ rằng phương pháp giết chết hệ thống phản diện đang nằm trên người Khấu Lệ.
Chẳng phải càng lúc càng mỉa mai hơn ư? Nếu Khấu Lệ thực sự có cách giết chết hệ thống, sao y lại bị giam giữ tới mười sáu năm.
Biên Ý cụp mắt, khẽ cười hai tiếng.
Y bình tĩnh chơi cùng Cây Nhỏ cả ngày, thoạt trông Khấu Lệ cũng bình tĩnh vô cùng.
Đến khi về nhà, y phát hiện đồ đạc đã được đổi mới cả.
Cây Nhỏ được đưa về phòng thay quần áo, Biên Ý vừa đi vừa ngắm nhìn đồ đạc mới, Khấu Lệ bước theo sau y.
Tới khi về phòng, cuối cùng y cũng không nhịn được nữa.
Khấu Lệ vừa đóng cửa đã nghe y nói: “Thế nào, cái gì cũng thay, sao không thay luôn cánh cửa này đi?”.
Hắn cúi đầu nhìn then cài cửa trong tay mình, ngờ vực hỏi: “Cửa ư?”.
Biên Ý nhún vai bật cười: “Đúng rồi đó. Chẳng phải anh yêu cầu chú Hoa đổi hết những thứ Quan Hi đã chạm đến à? Cánh cửa này, bức tường này, cả phòng tắm trong suốt kia nữa, sao anh không đổi đi?”.
Những nơi đó…
Khấu Lệ nhanh chóng hiểu Biên Ý đang nói gì, hắn xoay người đứng thẳng, chăm chú nhìn y.
Đúng là người này còn nói ra được những lời đau đớn hơn nữa.
“Chẳng phải anh đã làm chuyện đó với gã ở khắp nơi à? Muốn để tôi nhắm mắt làm ngơ thì sao lại cố tình giữ nguyên những chỗ dơ bẩn nhất?”. Biên Ý khoanh tay cười nhạo hắn, rồi quay người muốn bước sang phòng dành cho khách.
Y vừa ngoảnh mặt đi đã bị kẻ khác túm lấy tay.
Biên Ý lập tức giãy giụa, nhưng rồi cả người bị kéo sang.
“Rầm” một tiếng, lưng y đụng trúng cánh cửa y cho là dơ bẩn.
Bị đau, y nhíu mày nhìn người đàn ông với khuôn mặt tối sầm trước mắt.
“Dơ bẩn ư? Anh chỉ làm với mình em”. Khấu Lệ híp mắt. “Em đã thấy những gì?”.
Biên Ý hừ lạnh, chẳng muốn đáp lời người đàn ông này. Y thúc đùi phải lên, tay dùng sức, muốn cho hắn một cú đau điếng.
Nhưng Khấu Lệ phản ứng nhanh vô cùng. Hắn túm tay Biên Ý rồi nhấc đầu gối trái, ghìm chặt y lên ván cửa.
Khoảng cách giữa hai người lại bị thu hẹp. Khấu Lệ gần như đè cả người mình lên người Biên Ý, hơi thở vấn vít bên nhau.
Biên Ý ngoảnh mặt sang một bên.
Nhưng hành động ấy của y lại bất chợt chọc giận Khấu Lệ.
Đôi mắt hắn đỏ bừng, đột nhiên hôn mạnh lên môi y.
Gáy Biên Ý đập mạnh vào cửa, cơn đau khiến y ngơ ngác nửa giây, rồi trong lòng như có lửa đốt.
Y bắt đầu chống trả, tiếc là tay chân đều bị hắn ghìm chặt, thậm chí cả đầu cũng bị giữ thật chắc, nơi y có thể lợi dụng cũng chỉ có một chỗ duy nhất.
Chẳng ngoài ý muốn, Khấu Lệ bị cắn. Nhưng hắn lại như chẳng hề đau đớn chút gì, còn đè y chặt hơn, khiến y khó mà thở được.
Sao Biên Ý có thể khuất phục?
Vài tiếng động vọng xuống từ phòng ngủ trên lầu, chú Hoa đứng dưới cầu thang, khuôn mặt luống tuổi hiện vẻ do dự. Ông không biết hai người kia đang đánh nhau hay là “đánh nhau” nữa.
Nếu là ngày trước thì chắc chắn ông sẽ không do dự mà tự thôi miên rằng mình già rồi nên cũng điếc chẳng nghe thấy gì, còn lâu mới đi quấy rầy.
Nhưng giờ thì khác, từ sau khi cậu chủ Ý quay về, quan hệ giữa hai người gượng gạo vô cùng. Tuy chẳng có gì xảy ra nhưng ông cứ có cảm giác bất an, sợ một lúc nào đó cả hai nổ đùng đoàng.
Cuối cùng chú Hoa vẫn bước lên lầu trong lo lắng, nhưng ông mới bước được hai bước trên hành lang, phòng ngủ bỗng im bặt – không có tiếng động kì dị như tiếng xô cửa, nhưng vẫn nghe được tiếng nói chuyện như có như không.
Âm lượng cũng chẳng lớn, nghe thì không giống đang cãi nhau.
Chú Hoa thở dài nhẹ nhõm nhưng cũng chưa xuống lầu, ông lại quay về đầu cầu thang đứng, phòng khi có chuyện gì khác xảy ra.
Phía trong cánh cửa, Khấu Lệ khẽ liếm vết cắn Biên Ý để lại. Hắn rủ mắt nhìn người đang há mồm thở dốc trong ngực mình, vòng tay hơi buông lỏng rồi dùng ngón cái lau sạch chút máu dính trên môi y, đỡ lấy y thật vững vàng.
Đại khái là cái hôn như thuộc về dã thú chẳng chút dịu dàng này đã giúp hai người giải tỏa kha khá, cuối cùng chẳng ai phát điên lên.
Lúc này Khấu Lệ lặp lại lời mình đã nói: “Anh không làm chuyện đó với gã, dù là kiếp trước hay kiếp này”.
Hắn nhìn đôi mắt tối sầm của Biên Ý, lại nói tiếp: “Anh chỉ có mình em thôi”.
Biên Ý gạt bàn tay Khấu Lệ đang lau trên môi mình, khẽ cười một tiếng.
Lại là cái bẫy dịu dàng mang tên “chỉ có mình em”.
Y muốn phản bác điều gì, rồi lại nghe Khấu Lệ nói: “Anh cũng chưa bao giờ để gã chạm vào Cây Nhỏ, những gì em đã thấy đều là giả dối”.