Edit: MeoBeta: RyalBiên Ý đã lên kế hoạch rút khỏi giới giải trí từ rất lâu rồi, nếu phải nói cụ thể là khi nào thì có lẽ là từ sau khi kết hôn với Khấu Lệ được khoảng một, hai năm.
Lúc đó bọn họ chưa có Cây Nhỏ.
Thật ra Biên Ý rất thích diễn xuất. Vậy mà khi chuẩn bị kết hôn với Khấu Lệ, Biên Ý đã từ chối rất nhiều kịch bản mà y thích, chỉ chọn một vài cái y cực kì thích mà thôi.
Biên Ý là người hiếu thắng, y biến đam mê thành cả sự nghiệp, hơn nữa còn giành được những giải thưởng danh giá nhất. Đây đã từng là mục tiêu mà y theo đuổi cả đời.
Y không thiếu ăn cũng chẳng thiếu mặc, lại càng không lo thiếu tiền để tiêu. Người yêu y cũng chưa bao giờ yêu cầu y phải chăm lo gì cho gia đình, y chỉ cần ở bên cạnh hắn là được.
Bởi vì Khấu Lệ hiểu y, hiểu rằng việc quanh quẩn ở nhà trồng hoa nuôi cá không phải là điều mà y muốn.
Biên Ý thích mạo hiểm, thích khiêu chiến, thích được đứng trên đỉnh vinh quang.
Nhưng cũng như việc Khấu Lệ hiểu y, Biên Ý cũng hiểu Khấu Lệ.
Dù rằng Khấu Lệ không nói ra, dù rằng Khấu Lệ cứ âm thầm kìm nén.
Nhưng mà hai người sớm chiều ở chung, đêm đêm chia chăn sẻ gối, chẳng lẽ y lại còn có thể không phát hiện chút gì hay sao?
Khấu Lệ không muốn ra ngoài chơi, lúc nào cũng chỉ muốn quanh quẩn bên người y. Khấu Lệ từng nói với y rằng: “Anh chỉ có mình em thôi”.
Chính vì biết nỗi niềm riêng đó của Khấu Lệ mà những khi ở cùng hắn, Biên Ý luôn dùng hành động để nói lên sự lựa chọn của y.
Trong lòng y, Khấu Lệ quan trọng hơn tất thảy.
Vì vậy vào cái ngày mà Khấu Lệ bùng nổ đó, cái ngày mà Khấu Lệ đã bại lộ hết thảy những tham lam được chôn chặt nơi góc tối tăm nhất của hắn với y, dù Biên Ý có chạy trốn thì cũng chỉ là trong một thoáng chốc, ngay một thoáng sau y đã muốn về nhà để vỗ về người kia ngay lập tức.
Gì mà nhốt hay không nhốt cơ chứ.
Biên Ý biết, nhất định Khấu Lệ sẽ không nỡ.
Khấu Lệ cũng yêu y như y yêu hắn vậy. Yêu một người thì sao đành lòng làm đối phương tổn thương? Sao có thể nhẫn tâm nhìn người yêu mình đớn đau khổ sở?
Biên Ý ngẩng đầu, nhìn chính mình trong gương.
Được tĩnh dưỡng nhiều ngày nên sắc mặt của người trong gương có sức sống hơn trước nhiều, trông vẫn rất trẻ trung.
Cái ngày bị hệ thống phản diện bắt cóc, y đang trên đường về dỗ dành người ấy. Chờ y dỗ dành được Khấu Lệ rồi thì tới lượt y được Khấu Lệ dỗ dành. Sau khi đã được dỗ ngon dỗ ngọt rồi thì y sẽ nói cho Khấu Lệ biết việc y đang định rút khỏi giới giải trí.
Cho Khấu Lệ biết sau khi rút khỏi giới rồi y sẽ ở nhà cùng với hắn và Cây Nhỏ. Đương nhiên là nếu có kịch bản cực kì cực kì hay tìm đến y, làm cho y không nhịn được muốn diễn thì Khấu Lệ cũng phải đồng ý cho y đi diễn thôi.
Đáng lẽ tương lai đã được lên kế hoạch tốt đẹp như thế.
Đáng lẽ, y và Khấu Lệ rất yêu nhau.
Nhưng cái hệ thống phản diện và kẻ xuyên không kia lại xuất hiện, chẳng khác nào một cục đá chắn đường, đập cuộc sống đang bình yên của bọn họ tan thành mảnh vụn.
Đến giờ phút này, dù cục đá đó chẳng còn nữa, thì gương cũng đã vỡ, đá cũng đã tan.
Dù có ghép hết những mảnh vỡ ấy lại với nhau, cái gương vẫn không thể trở nên lành lặn.
Huống hồ y vẫn đang hận hắn.
Biên Ý biết trong lòng Khấu Lệ cũng vậy, chắn chắn hắn vẫn đang hận y.
Điều này chẳng có ý nghĩa gì cả, thậm chí còn rất ích kỷ.
Nhưng đời người là thế mà.
Vào những khoảnh khắc mà mình đang cần nhất, người mình yêu lại chẳng thể đến cạnh bên.
“Em xong chưa?”. Khấu Lệ đẩy cửa bước vào, đánh thức Biên Ý đang ngơ ngẩn.
Biên Ý chớp mắt, nhìn lại bộ quần áo mình đang mặc trên người. Y cúi người chỉnh lại cổ tay áo, rồi gật đầu nhìn Khấu Lệ.
Biên Ý ngồi cùng xe với Khấu Lệ.
Bọn họ đang đi tham dự một bữa tiệc tối từ thiện.
Từ khi trở về đến giờ Biên Ý chưa từng quyên góp khoản nào, nhưng Nhiếp Phương khẩn thiết cầu y đến – bởi theo lời hắn, Khấu Lệ đã lấy danh nghĩa của y để quyên góp gần cả năm rồi, hơn nữa còn quyên rất nhiều tiền.
Các khoản đóng góp đều rất minh bạch, sẽ không ai để tâm tra xét xem là của ai, nhưng nếu cố tình đi tra, thì vẫn có thể dễ dàng biết được danh tính người tặng. Chính vì vậy suốt một năm trời tên Quan Hi kia làm rõ là nhiều chuyện ngu xuẩn nhưng vẫn có rất nhiều người đứng ra bênh vực gã.
Đương nhiên, đó là do Khấu Lệ không cho phép Quan Hi rêu rao nhiều, chứ nếu mà để tên Quan Hi kia tự tung tự tác thì gã chỉ hận sao không thể công bố cho khắp làng trên xóm dưới biết gã có bao nhiêu tốt đẹp, bao nhiêu lương thiện mà thôi.
Không biết cái tên ngu xuẩn kia giờ ra sao rồi.
Biên Ý hỏi Nhiếp Phương danh sách khách mời. Đêm nay Hứa Duệ cũng tới.
Nhưng đây không phải là nguyên nhân chính làm Biên Ý muốn tham dự buổi tiệc này. Y tới chủ yếu là vì đây là nơi tập trung rất đông bạn bè của y. Nói gì thì nói, Quan Hi đã giúp y chắt lọc được không ít bạn tốt.
Không lâu sau đó, Biên Ý đến nơi.
Ban tổ chức dẫn y và Khấu Lệ vào hội trường.
Phía ngoài sảnh bị bủa vây bởi ánh đèn flash và các câu hỏi réo rắt của phóng viên các tờ báo lá cải. Đa số những người chịu ra mặt chụp hình đều là những người mới trong giới, muốn ké một chút fame.
Trừ bọn họ ra thì phía ngoài cũng có không ít fan đứng chờ, náo nhiệt không kém gì thảm đỏ của liên hoan phim.
Từ thiện – hai chữ vừa dễ nghe vừa hoành tráng, nhưng những người đến đây lại không nhất định đều là để làm việc thiện.
Đây là một khu săn bắn rộng lớn hơn, có cầu thang dài hơn, những thứ nối đường nhanh hơn cho danh lợi phù phiếm.
Biên Ý liếc nhìn về phía xa một cái, nhìn thấy không ít siêu sao chọn đỗ xe ở nơi đông đúc nhất kia, dưới tầm mắt của mọi người, họ khoác theo khuôn mặt được điểm trang tỉ mỉ nhất, cao quý xuống xe.
Biên Ý thu mắt lại, liếc nhìn Khấu Lệ.
Không có gì đặc biệt, y chỉ là đang nhớ lại chút chuyện cũ.
Đó là lúc y đang bước trên thảm đỏ để lên bục nhận giải, chỉ là thảm đỏ năm đó hoành tráng hơn bây giờ nhiều, người xung quanh cũng nhiều hơn, ánh đèn cũng loá mắt hơn rất nhiều.
Y đứng đó, bị ánh đèn và tiếng ồn ào xung quanh làm mờ đi tri giác, thế nhưng kì diệu thay, từ nơi xa ấy y vẫn có thể nhìn thấy Khấu Lệ.
Ngày đó, Khấu Lệ từ nước ngoài vội vàng trở về trong đêm, không ngơi nghỉ chạy đến đó để gặp y, chờ y nhận giải, rồi ở bên tai y vui vẻ huyên thuyên nói cười.
Tâm trạng của y lúc đó như thế nào?
Đột nhiên có cánh tay vòng qua lưng y, Biên Ý sững người.
Y nhìn về bên trái, Khấu Lệ đứng cạnh y đang khẽ mỉm cười, cánh tay sau lưng chẳng dùng lực gì cả, tựa như chỉ là thuận tay mà thôi.
Biên Ý mím môi, nhìn thoáng qua nhân viên phục vụ đang đứng trước mặt họ, hơi nhích qua bên phải một chút.
Y đã nhớ lại tâm trạng của Khấu Lệ ngày y nhận giải.
Hắn đứng đó, tối tăm và lạnh lẽo. Thế nhưng điều mà Biên Ý cảm nhận được lại là sự ấm áp, là loại ấm áp có thể hoà tan hết thảy băng giá trên đời.
Cùng lúc đó, Giang Thạch đến.
Người đại diện muốn cậu xuống xe chỗ có đông phóng viên đang tập trung nhưng Giang Thạch chỉ liếc mắt nhìn một cái, bĩu môi.
Trên mặt cậu khắc to hai chữ in đậm, viết hoa “KHÔNG MUỐN”. Người đại diện thấy vậy cũng không ép buộc cậu nữa, dẫn cậu vào theo lối khác.
Lối này không đông đúc lắm, Giang Thạch vừa lúc nhìn thấy bóng dáng của Khấu Lệ và Biên Ý.
Khoé miệng cậu vui vẻ nhếch lên, nhưng đột nhiên lại nghĩ đến chuyện gì đó, khoé môi đang vui vẻ nhếch lên kia lại ủ rũ xìu xuống ngay tắp lự.
Người đại diện thấy vậy bèn dỗ dành cậu chẳng khác nào dỗ một đứa nhỏ: “Sao thế Tiểu Thạch? Đây là việc đứng đắn đó, muốn xã giao cũng không tới lượt em đâu mà lo. Lát nữa cứ tìm chỗ nào ngồi ăn là được, những chuyện còn lại thì cứ để chị làm hết”.
Giang Thạch lắc lắc đầu, “ Không phải vậy mà, em thấy thầy Biên”.
Người đại diện khó hiểu, thấy Biên Ý thì sao cơ? Lần trước hai người quay chung không phải hoà thuận lắm à? Trên mạng tung ra nhiều tin đồn hãm hại Biên Ý như vậy cũng có thấy Giang Thạch nói gì đâu.
Giang Thạch há miệng, cuối cùng chỉ nói: “Thôi quên đi”.
Cũng không thể giải thích rõ ràng được. Cậu mà nói ra có khi chị Khương bắt cậu đi khám bác sĩ tâm thần mất.
À mà, nếu hiện tượng này mà cứ tiếp diễn chắc cậu đành phải nói với chị Khương mau mau dắt đi khám bác sĩ mất thôi.
[Đã nói với cậu không biết bao nhiêu lần rồi, cậu không bị bệnh! Tôi có tồn tại!].
Hai ngày nay hệ thống phản diện bị cậu làm cho tức muốn nổ phổi, dù nó nói cái gì cậu cũng không chịu tin.
Quả nhiên, sau khi thấy dòng chữ này xuất hiện trong đầu, Giang Thạch vẫn lờ đi.
Nó không chịu từ bỏ, lại tiếp tục:
[Cậu thấy chưa? Bên cạnh Biên Ý là Khấu Lệ, nhưng mà cậu mới là nhân vật chính, Khấu Lệ phải là của cậu mới đúng!].
[Cậu biết tài sản của Khấu Lệ là bao nhiêu không? Tất cả đều là của cậu đó, nhưng giờ chúng đã bị người khác chiếm hết rồi].
[Vậy cậu nghĩ tại sao lại có hai Biên Ý giống nhau như đúc? Bởi vì bọn họ đều là giả, đều xuyên không từ nơi khác tới!].
[Bọn họ cướp mất những thứ vốn dĩ thuộc về cậu, cậu còn không chịu hiểu sao?].
Giang Thạch nhíu chặt mày, đang đi lên cầu thang thì dừng lại.
Hai Biên Ý giống hệt nhau, đều là giả? Là người từ bên ngoài đến? Bọn họ đều là người xuyên không?