Edit: RyalBiên Ý cẩn thận nhớ lại lần thứ hai y chạy khỏi căn phòng tối, đó là lúc nửa đêm.
Qua màn hình kia, y tận mắt thấy những tên quỷ ma hủy hoại Cây Nhỏ, y gần như điên mất. Suốt một khoảng thời gian sau đó, Biên Ý cứ mãi tỉnh tỉnh mê mê.
Trong một giây phút tỉnh táo hiếm hoi, y thành công trốn thoát lần thứ hai.
Sau đó, y thấy Cây Nhỏ ở bệnh viện.
Biên Ý không biết rốt cuộc hệ thống muốn gì, nhưng dường như nó biết rất rõ rằng phải làm gì với y mới đạt được hiệu quả tốt nhất.
Và nó đã thành công rồi.
Y muốn băm thằng chó đẻ kia thành thịt vụn biết bao, muốn giết Khấu Lệ vì hắn đã không thể bảo vệ Cây Nhỏ biết bao.
Biên Ý nhắm mắt, tựa vào ghế thở dài.
May quá, đó không phải là thật.
Đó chỉ là ác mộng của riêng mình y mà thôi.
Biên Ý không thể không nghĩ rằng, liệu có phải lần đầu y thoát được cũng thế hay không?
Nơi ấy được phòng thủ nghiêm ngặt, không bới ra lỗ hổng nào – như thể nếu không nhờ hệ thống tạm tha cho, thì y chẳng thể nào thoát khỏi nơi ấy.
Tại sao khi trước nó phải thả y ra chỉ trong một hai phút đồng hồ?
Để khiến y hết hi vọng, để y càng thêm oán hận hay chăng?
Công viên giải trí kìa, xem đi, họ mới là một gia đình, còn mày là gì? Chỉ là một tên lót đường với số phận bị thay thế đã được định trước mà thôi.
Chẳng qua khi ấy y vẫn còn chưa biết đến thứ mang tên “chân tướng trong tiểu thuyết”, y chỉ biết hỏi đi hỏi lại: “Tại sao”.
Biên Ý cảm thấy việc thứ Khấu Lệ muốn rơi vào tay hắn một cách thuận lợi đúng là chẳng chân thực chút nào, y chỉ muốn nhanh chóng quay về, đợi hắn hoàn thành nghiên cứu rồi rút hệ thống từ trong đầu Giang Thạch ra, hủy diệt nó.
Thậm chí, y còn muốn Khấu Lệ tìm cách có thể khiến nó cảm nhận được cơn đau – để nó cảm nhận được nỗi khổ như vét xương nạo tủy họ đã từng trải qua.
“Đúng rồi”. Biên Ý chợt nhớ tới câu cuối cùng của Khấu Lệ, y tỏ vẻ chán chường. “Anh chơi với cái loại bạn gì đấy? Ai lại đi tặng xe lăn?”.
Khấu Lệ bật cười. “Cậu ta vốn thế đấy. Cậu ta và Cây Nhỏ có quan hệ khá tốt, sau này hai người còn cùng hợp tác rồi đoạt giải thưởng. Trong nhà có một phòng chuyên để trưng bày cúp của Cây Nhỏ, trước khi anh… thì vẫn chưa dọn đi, cúp đẹp lắm”.
Biên Ý hừ lạnh một tiếng. Dĩ nhiên y biết, trong khoảng thời gian y rời đi thì Giản Dịch thường xuyên tới nhà.
Nhưng dù nhân phẩm anh có chẳng ra gì, thì chắc chắn trên lĩnh vực chuyên nghiệp anh cũng đã giúp đỡ Cây Nhỏ rất nhiều.
Như ngày trước y đã chờ mong, sau này Cây Nhỏ trở thành một nhà khoa học lỗi lạc.
Nhưng, trước khi Khấu Lệ làm sao cơ? Hắn ngập ngừng không nói điều gì?
Biên Ý nhìn hắn, Khấu Lệ vẫn đang nói: “Anh còn chưa dẫn em qua xem căn phòng đó nhỉ, lúc nào về mình cùng đi nhé”.
Biên Ý gật đầu: “Vâng”.
Hắn không nói thì thôi, y cũng chẳng hỏi nhiều.
Lỡ lại hỏi trúng vấn đề gì hắn không đáp được thì sao?
Đường còn dài, hết một ngày, hai người lại nghỉ ngơi.
Câu nói chưa hoàn chỉnh của Khấu Lệ chính là: Trước khi anh chết.
Trước khi hắn chết, căn phòng kia chất đầy các loại cúp rực rỡ lung linh, nhưng Cây Nhỏ đứng giữa vô số chiếc cúp lại chẳng hề vui vẻ.
Đôi mắt nhóc giống mắt Biên Ý, chúng luôn tràn ngập buồn thương. Nhóc cứ mãi nhìn Khấu Lệ, muốn khóc nhưng lại không dám khóc: “Ba à, ba cứ nghỉ ngơi đi, con sẽ cố gắng mà, nhất định ba Ý sẽ trở về”.
“Ba à, ba phải ăn cơm đi chứ”.
“Chú Giản lại chế ra thuốc mới, ba thử xem có ngủ được một giấc không ba?”.
Khấu Lệ thực sự ngủ không ngon. Vì đã trò chuyện với Biên Ý về Cây Nhỏ, nên trong giấc mơ hắn cũng tràn ngập bóng hình Cây Nhỏ kiếp trước.
Chỉ là Cây Nhỏ lúc nào cũng khóc.
Khi còn rất nhỏ bé ăn trái cây chưa chín, chua tới mức phát khóc.
Lớn hơn một chút nữa, nhóc bị các bạn xa lánh và chế giễu là “quái vật”, bèn vừa ấm ức vừa khóc kể cho Khấu Lệ: “Rõ ràng bài dễ lắm mà, sao chúng nó không làm được thì lại mắng con?!”.
Lớn hơn nữa, bên giường bệnh, nhóc nắm tay Khấu Lệ mà khóc không thành tiếng, nước mắt chảy không ngừng.
Sau này nhóc dần trưởng thành hơn, ít khi khóc, nhưng vẫn có lúc yếu mềm.
Nhóc vui vẻ ôm lấy Khấu Lệ, vừa khóc vừa cười: “Ba ơi! Thành công rồi! Chúng ta thành công rồi, thật đấy, ba xem này!”.
Nhưng nụ cười trên mặt nhóc không giữ được bao lâu, mà nước mắt thì ngày càng tích lại.
“Muộn rồi”. Khấu Lệ nghe thấy giọng nói mệt mỏi của mình trong mơ. “Muộn rồi, ba chậm chân rồi, em ấy chết rồi. Em ấy chết rồi”.
“Cây Nhỏ, Cây Nhỏ à… Em ấy chết rồi, A Ý chết rồi, em ấy không đợi ba”.
“Rõ ràng đã thành công rồi mà, tại sao cơ chứ?”.
“Sao em ấy không đợi ba, đợi ba thêm một phút nữa, một phút nữa thôi, là ba có thể cứu em ấy về”.
“Sao em không đợi anh, sao em lại từ bỏ? Tại sao…”.
“Ba ơi!”. Khấu Lệ nghe tiếng Cây Nhỏ thét gọi bên tai mình.
“Đừng mà, đừng mà”. Cây Nhỏ lau máu bên khóe miệng hắn, giọng hoảng hốt, đó là lần nhóc khóc thê thảm nhất: “Ba đừng, đừng mà… Ba nhìn nhầm rồi! Ba chỉ nhìn nhầm thôi, nghiên cứu thất bại, do cái máy này có trục trặc, mình thử lại lần nữa nhé, ba ơi…”.
“Xin ba nhìn con đi, nhìn con này! Con chưa trưởng thành, ba thực sự không muốn ở lại cùng con sao ba? Con còn chưa yêu ai, còn chưa kết hôn mà, đừng đi, mọi người đừng bỏ con lại!”.
“Ba, ba ơi…”.
Khấu Lệ bừng tỉnh.
Giấc mơ dần nhạt đi, vài giây sau đã biến mất.
Hắn khẽ xoa thái dương, cúi đầu nhìn đồng hồ, một tiếng nữa là tới nơi rồi.
Ánh nắng chiếu xuyên tầng mây ngoài cửa sổ, cảnh vật lúc sáng sớm đẹp làm sao.
Mười tám tuổi, tuổi mười tám như ánh mặt trời.
Cây Nhỏ của hai người thực sự rất giỏi, mới mười tám tuổi đã ưu tú đến thế rồi.
A Ý mà biết thì hẳn sẽ tự hào lắm.
Khấu Lệ cười, đứng dậy rửa mặt rồi bảo thư kí pha cà phê, bắt đầu làm việc.
Những cố gắng của hắn và Cây Nhỏ giờ đây có thể kết thúc trong vòng một hai tháng ngắn ngủi.
Đến lúc ấy, mây đen tản đi, có lẽ gia đình họ vẫn sẽ hạnh phúc bên nhau dưới ánh mặt trời.