Edit: RyalBiên Ý có một giấc mơ, mơ về quãng thời gian cuối đời của y trong kiếp trước, cọng rơm cuối cùng đè lên người y
[1].
Đó cũng lần đầu tiên kẻ đứng sau điều khiển căn phòng kia tiếp xúc với y, nó tự xưng là hệ thống phản diện tự cứu.
Nó trả lời những câu hỏi Biên Ý đã lặp đi lặp lại trong ngục tù chẳng biết bao nhiêu lần: Tại sao lại bắt cóc y? Tại sao lại giam cầm y? Y đã làm gì sai?
Nó nói, bởi y là vai phụ độc ác trong quyển sách này. Nhân vật chính sẽ xuyên thành y, giải quyết tình cảnh tuyệt vọng, cứu vớt cuộc sống của y, trở thành một Biên Ý xuất sắc khác.
Cứu vớt cuộc sống của y? Trở thành một Biên Ý xuất sắc khác?
Biên Ý tỉnh giấc bởi những lời trong mộng.
Dù cuộc sống y là bầu trời phồn hoa hay là bùn nhão dưới đất, thì nó cũng thuộc về y, người khác có tư cách gì mà dám thay thế?
Nhưng chính lí do vô sỉ, buồn cười và tàn nhẫn hết mực này lại dồn linh hồn đã chỉ còn một tia hi vọng cuối cùng vào chỗ chết.
Biên Ý mở mắt, thở hổn hển gấp tới mức ho sù sụ.
Y ngồi dậy tựa vào đầu giường, cố trấn áp cảm xúc trong tim.
“Đừng nóng vội, đừng nóng vội! Biên Ý, tao nhất định sẽ báo thù!”. Biên Ý thấp giọng lầu bầu, phần tóc mái lộn xộn đẫm mồ hôi dán lên khuôn mặt, lại thêm ánh mắt trông chẳng được bình thường, y càng giống một thằng điên.
Nhưng…
“Mày không thể điên được”. Biên Ý tự an ủi mình. “Không được điên, nhớ về Cây Nhỏ, nhớ về Cây Nhỏ… Giờ mày phải cùng con trưởng thành”.
Câu nói của Khấu Lệ chẳng hề sai. Chỉ cần nghĩ tới việc sau này Cây Nhỏ phải vào tù thăm y, Biên Ý lập tức bình tĩnh hơn nhiều.
Nếu y làm chuyện gì điên rồ thì cũng đồng nghĩa với việc tự kéo mình vào địa ngục, nơi giam giữ đổi từ căn phòng tối đen sang chốn ngục tù, người y yêu và người y từng yêu cũng chia xa thêm lần nữa.
Y không thể, và cũng tuyệt đối không muốn như vậy.
Biên Ý nhìn chằm chằm ngọn đèn vàng cam chừng năm phút mới bình tĩnh lại.
Y nhìn lướt qua cảnh vật xung quanh, rồi đặt chiếc nĩa đang cầm sang một bên.
Chẳng cần tìm, liếc mắt một cái đã thấy được chiếc điện thoại mới đặt bên gối đầu. Biên Ý giật giật bàn tay nắm chặt chiếc nĩa tới mức tê cứng, rồi cầm nó lên.
Chiếc điện thoại này rất mới, có vẻ chưa từng dùng nhưng lại đã có người đụng vào.
Biên Ý nhìn dấu vân tay trên vỏ điện thoại, lạnh mặt cầm góc chăn lau đi.
Biên Vũ nói Quan Hi đã trốn thoát.
Việc này thực ra không nằm ngoài dự đoán của Biên Ý, ở nơi kia, y thấy được tất cả những điều gã có thể làm.
Tuy hệ thống phản diện tự cứu kia lúc cuối mới lộ diện trước mặt y, nhưng lúc Quan Hi ở một mình lúc nào gã cũng gọi “hệ thống”, sau đó, gã có được một số thứ vượt trên lẽ thường.
“Nước hoa tình yêu sét đánh”, “Gương chiếu yêu”
[2], “Thuật ngụy trang cao cấp” – đó đều là những thứ Quan Hi thường xuyên sử dụng, tuy không có tác dụng vĩnh viễn nhưng lại mua được bằng điểm tích ở chỗ hệ thống.
Còn việc điểm tích của Quan Hi từ đâu ra, Biên Ý cũng có thể căn cứ vào những việc gã làm để đoán.
Biên Ý không biết rốt cuộc hệ thống phản diện đã nói với Quan Hi những gì, nhưng y có thể khẳng định: thằng ngu Quan Hi này đã bị lừa.
Tất cả những người đàn ông Quan Hi tiếp xúc và chinh phục, chưa bàn về nhân phẩm, thì trong mắt mọi người đều là những kẻ vô cùng ưu tú. Nhìn bề ngoài thì có vẻ như họ bị Quan Hi mê hoặc, suốt ngày không buồn làm lụng, chỉ muốn yêu đương và làm tình với gã. Những người đàn ông đó liên tục mắc sai lầm hết bé đến lớn trong công việc, Quan Hi còn đắc ý vì sức quyến rũ của mình.
Nhưng là kẻ đứng ngoài quan sát, Biên Ý lại biết rất rõ – những việc họ am hiểu nhất đang dần mất đi.
Biên Ý nghi ngờ rằng Quan Hi chỉ là vật môi giới, cái hệ thống phản diện tự cứu kia lợi dụng gã để hấp thụ năng lực, tài năng hay thứ gì đó khác của những mục tiêu gã chinh phục.
Đợi đến khi nó đã bòn rút đủ rồi thì Quan Hi cũng chẳng còn giá trị lợi dụng. Một kẻ vô dụng thì ai thèm nhìn tới? Khi ấy, không có bàn tay vàng của hệ thống giúp đỡ, những người đàn ông từng mập mờ dây dưa cũng đủ để vùi dập gã nát tan.
Từ trước tới nay, kẻ gần gũi nhất và ở bên Quan Hi lâu nhất chính là Khấu Lệ.
Vậy thì trên người Khấu Lệ nhất định có thứ gì đó mà hệ thống phản diện vô cùng muốn chiếm lấy.
Vậy thì hình như đã có đáp án cho việc mình bị giam cầm và bị thay thế rồi. Đây mới là lí do chính đúng không? Có vẻ hệ thống phản diện rất thích lừa gạt con người, nó cảm thấy con người toàn là những sinh vật ngu ngốc và thấp kém ư?
Biên Ý nở nụ cười khinh bỉ.
Biên Ý, người tình hợp pháp của Khấu Lệ, chẳng phải thân phận này rất tiện ư?
Mỉa mai biết bao.
Y và Khấu Lệ kết hôn vì tình yêu, nhưng cũng chính vì kết hôn với Khấu Lệ nên y mới bị kẻ khác tước đoạt cuộc đời.
Tên trộm cướp mất cuộc đời y và hệ thống đứng sau lưng gã còn đường hoàng nói: Mày chỉ là một vai phụ độc ác, tao làm thế này để khiến cuộc đời mày trở nên tốt đẹp hơn, tao đang cứu vớt mày đấy!
Không nhịn nổi cảm giác ghê tởm nữa, Biên Ý đỡ mép giường nôn ra.
Hình như do tiếng động qua lớn nên bên ngoài có người gõ cửa, nhưng Biên Ý chưa kịp đáp lời thì cửa đã mở ra. Là Khấu Lệ.
Động tác của hắn cũng hơi quá khích, mở cửa hết cỡ “rầm” một tiếng. Hành động tương đối thô lỗ này chẳng hề phù hợp với dáng vẻ nho nhã của hắn, lại giống với con người mấy tiếng trước Biên Ý đã thấy lúc trở về.
Hắn vừa bước tới là đôi mắt đã dán lên người y, đánh giá từ trên xuống dưới ít nhất ba lần rồi mới bước tới cạnh by, một tay đưa khăn giấy cho y, một tay đặt sau lưng y như chuẩn bị vuốt ve dỗ dành.
Biên Ý đẩy tay hắn ra.
Khấu Lệ nhìn dáng vẻ chật vật của Biên Ý lúc này và ánh mắt vô cùng hung dữ xen lẫn sự căm ghét của y, thu tay lại, không nhiều lời nữa mà bước thẳng ra ngoài.
Chắc do khi nôn, cơ thể tiết ra nước mắt sinh lí nên tầm mắt y trở nên khá mơ hồ, qua đó, Biên Ý thấy hình như khi Khấu Lệ rời đi thì hai cánh tay hắn không ngừng run rẩy.
Nhưng có phải ảo giác hay không thì cũng thế thôi.
Chờ Khấu Lệ rời đi, Biên Ý ngừng lại trong chốc lát, rồi mới tự sửa soạn lại mình.
Khi y bước ra từ trong nhà tắm, căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ. Bước chân Biên Ý tạm ngừng rồi lần nữa ngồi bên mép giường, cầm chiếc điện thoại kia mở trình duyệt.
Đã lâu không tiếp xúc với sản phẩm điện tử nên Biên Ý gõ chữ tương đối dò dẫm, nhưng cái tên kia thì y chẳng thể nào quên được.
Y Phàm, nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng quốc tế, nhà hoạt động âm nhạc.
Để gõ được hai chữ này một cách hoàn chỉnh, Biên Ý phải hít sâu rất nhiều lần.
Nhưng những tin tức xuất hiện khiến y hơi bất ngờ.
Kết quả đầu tiên không phải sân khấu biểu diễn long lanh của Y Phàm, cũng không phải lời khen ngợi fan hâm mộ dành cho hắn ta, mà là đủ loại tin tức xã hội và ảnh chụp hiện trường bị bắt của vị thiên tài tài hoa hơn người này ngay giữa lễ trao giải.
Tên tội phạm bẩn thỉu tanh hôi và chiếc cúp sáng lóa, quả là sự đối lập rõ ràng nhất.
Nửa năm trước Y Phàm đã bị tống vào tù, có thể tìm được những video phân tích chửi mắng đầy trên mạng.
Biên Ý lướt từng bài báo, nhìn những người không quen biết mắng chửi Y Phàm, trong đó có một kẻ khiến y chú ý.
Người đó bình luận rằng thực ra Y Phàm đã chết từ một tháng trước, hiện trường máu me vô cùng, những người khác cho rằng đây chỉ là một kiểu chửi bới khác. Nhưng Biên Ý đọc được những dòng ấy, chẳng hiểu sao y lại nghĩ lời người này nói là thật.
Nửa năm trước vào tù, một tháng trước tử vong, tất cả đều là do Khấu Lệ làm ư?
Biên Ý nghĩ được một giây rồi bỏ cuộc. À, đúng là hắn làm thì sao? Đây vốn là việc một người cha nên làm. Nhưng dù là Khấu Lệ làm, thì cũng chẳng thể gạt bỏ những tổn thương Cây Nhỏ phải chịu trong kiếp trước.
Biên Ý chỉ hận mình không thể tự tay đâm chết ác ma kia.
Hít sâu thêm một hơi, y tắt điện thoại rồi nhắm mắt.
Khấu Lệ, người đàn ông này, hiện giờ y không thể làm gì hắn nữa. Một là vì Cây Nhỏ, hai là vì Quan Hi.
Tuy Quan Hi đã chạy thoát, nhưng dù là gã hay hệ thống sau lưng gã, nhất định cũng sẽ tìm cách quay lại bên người Khấu Lệ – đã hưởng thụ những điều tốt thuộc về một ngôi sao lớn và một thiếu gia cao quý cả năm ròng, ai sẽ cam tâm nếu đột nhiên có một người xuất hiện và cướp đi tất cả những thứ ấy?
Tên ngu xuẩn và tham lam kia nhất định đã quên rằng, những thứ ấy vốn không thuộc về gã.
Điều Biên Ý phải làm bây giờ chính là ôm cây đợi thỏ bên người Khấu Lệ, bắt lấy tên trộm hèn hạ và hệ thống của gã.
Thời gian nhanh chóng trôi, chẳng mấy chốc là đến giờ cơm tối. Tưởng tượng đến việc lát nữa sẽ được gặp Cây Nhỏ, Biên Ý lại đè cảm xúc của mình xuống, cố gắng khiến mình trông thật bình thường.
Mở cửa phòng, y nhìn quanh bốn phía, lại bắt đầu có cảm giác không chân thực.
Nơi này là nhà của y và Khấu Lệ, từ khi kết hôn đã bắt đầu mua sắm đồ đạc. Mọi vật xuất hiện trong tầm mắt y hình như đều chiếm một đoạn ngắn kí ức, chỉ là giờ đây Biên Ý chẳng muốn nhớ lại.
Y đi dọc hành lang, nhìn ngắm đủ loại bày trí, rồi bước xuống cầu thang.
Cầu thang được thiết kế rất rộng, độ dốc vừa phải, độ cao bậc thang cũng thấp, có trải thảm – tất cả những thứ này đều được chuẩn bị cho Cây Nhỏ. Cũng vì rộng rãi nên ở góc có đặt đồ trang trí, là một bình hoa đẹp đẽ.
Tuy Biên Ý không định nhớ về cảnh tượng lúc trước y và Khấu Lệ đặt mua những món đồ này, nhưng có một số kí ức chẳng thể chìm sâu.
Kiếp trước, y thấy Khấu Lệ đè Quan Hi xuống trong góc cầu thang này qua màn hình lớn, giữa lúc động tình lại đạp chiếc bình hoa vỡ nát.
Lúc này nhìn chiếc bình hoa ấy, Biên Ý nghiêng đầu nhớ lại, hình như khi trước mình thích nó lắm nhỉ.
Giờ y chỉ muốn sút vỡ nó luôn, hoặc dùng nó đập thật mạnh lên đầu Khấu Lệ.
“Ba Nhất ơi!”. Giọng nói non nớt và ngọt ngào của bé con vang lên dưới lầu.
Biên Ý bừng tỉnh, chớp chớp mắt mấy lần, móng tay cấu chặt vào lòng bàn tay. Suýt nữa, suýt chút nữa y đã nổi điên trước mặt Cây Nhỏ rồi.
Y cúi đầu nhìn xuống dưới, trong mắt chỉ có ý cười vui sướng và giọng nói cũng không có gì bất thường: “Cây Nhỏ ngoan”.
Biên Ý bước xuống lầu, Khấu Sâm bèn lạch bạch chạy tới, y vội vàng ngồi xổm xuống đón lấy nhóc con.
Sức nhóc con nhào vào lòng y không lớn, tới trước mặt Biên Ý là đã thoáng dừng chân. Nhưng bé vẫn ngã vào lồng ngực y, dùng thân thể nhỏ bé, ấm áp và mềm mại để cho Biên Ý một cái ôm.
Mũi Biên Ý xót buốt trong nháy mắt.
“Ba Nhất có đau không ạ? Cây Nhỏ thổi phù cho ba nhé, thổi phù là hết đau”. Đôi tay nhỏ bé của Khấu Sâm ôm vòng cổ Biên Ý, thấy trên cổ y có băng gạc thì nhẹ nhàng lại gần thổi mấy hơi.
Ba nói ba Nhất bị thương rồi, bé phải ôm cơ, ôm một cái là ba Nhất sẽ chóng khỏi.
Tuy vậy, bé con cũng chẳng hiểu tại sao ngày thường Khấu Lệ không cho bé tới gần ba Nhất.
Biên Ý không dám dùng sức ôm chặt lấy bé con trong lòng nên chỉ có thể há to miệng để thở, bởi cổ họng và lỗ mũi y đều nghẹn ngào quá mức, mà nếu không thở được thì y sợ mình sẽ chết ngay lập tức.
Như thể cảm nhận được y đang run rẩy, tay bé con nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng, bé lại nhẹ nhàng ghé vào tai y rồi nói: “Ba ơi ba đừng sợ”.
Biên Ý không ngừng chớp mắt, nhưng nước mắt lại càng lúc càng đầy, trong tầm nhìn mơ hồ, y thấy Khấu Lệ đang bước tới.
Người đàn ông chẳng hề dừng bước, ôm mất đứa bé trong lòng y trơn tru như thể đã làm biết bao lần. Ngay cả bé con hình như cũng đã quen với hành động thế này, lúc bị ôm đi cũng ngoan ngoãn nghe lời.
Cảm nhận được sự trống rỗng trong lồng ngực, Biên Ý mờ mịt ngẩng đầu lên, ý cảnh cáo và phòng bị lóe lên trong đôi mắt đằng sau cặp kính của người trước mặt.
Hắn dùng thái độ lạnh lùng như băng đứng trên chỗ cao, nhìn y thật kĩ hết lần này đến lần khác, như đang đề phòng y nổi điên.
Việc ấy ngược lại khiến nước mắt Biên Ý cạn khô, y nhanh chóng bình tĩnh lại.
Trong bữa tối cơ bản chỉ có tiếng nói của một mình Khấu Sâm, thi thoảng Khấu Lệ cũng trả lời những thắc mắc kì lạ của con mình.
Không khó để nhận ra hai cha con có cảm tình rất tốt đẹp.
Biên Ý không biết đây có phải sự bù đắp và áy náy Khấu Lệ dành cho bé con hay không, nhưng giờ y cũng chẳng muốn nghĩ. Y không muốn hủy hoại bữa tối đầu tiên sau khi về nhà.
Bữa cơm kết thúc trong bình yên, rồi lại cùng bé con xem hoạt hình một chốc trong bình yên, rồi Khấu Lệ đưa bé con đi mất.
Biên Ý còn muốn ngắm nhìn Cây Nhỏ thêm nữa nhưng chú Hoa cùng bác sĩ đã tới, đành để Khấu Lệ đưa bé đi.
Y không muốn Cây Nhỏ nghe bác sĩ nói ba của bé có bệnh về tinh thần, không được bình thường.
Khấu Sâm đã quen với việc thi thoảng ăn tối với hai ba, ăn xong rồi lại bị Khấu Lệ đưa đi nên bé cũng chẳng ôm lấy Khấu Lệ đòi ở lại.
Lúc đưa bé lên lầu, Khấu Lệ thoáng nhìn qua bình hoa trang trí trên bậc thang.
Hình như kiếp trước hắn suýt không nhịn được mà dùng thứ này quật vào mặt “Biên Ý”.
Khấu Lệ nở nụ cười tàn nhẫn, ghé mắt nhìn những thứ khác. Hắn nghĩ thầm, trong nhà nhiều thứ cần vứt đi quá nhỉ.
Chú thích:[1] Có một câu ngạn ngữ: “Cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà”, ý chỉ giọt nước tràn ly, sự việc đã tới giới hạn thì chỉ cần tăng thêm một nhân tố bé nhỏ cũng đủ để tất cả đổ sụp. Trong trường hợp này, đây là sự việc cuối cùng trực tiếp khiến Biên Ý mất hết hi vọng và chết đi.[2] Gốc: 卸妆照妖镜, mình không hiểu lắm và để tạm là “Gương chiếu yêu”, có thể đây là một vật giúp soi rõ bản chất con người và đưa ra những thông tin về người đó.