Đoạt Xá Thành Thê

Chương 70

Editor: Voicoi08
Tống Trường Hà thấy em dâu nhiệt tình, chị cũng bị thuyết phục, giống như Trương Xảo Phương nói, hiếm khi chị đến tỉnh một chuyến, chị cũng muốn đi ra xem một chút, tuy trong tay chị không có nhiều tiền, nhưng nếu thật sự có thứ gì tốt chị cũng muốn mua cho con trai, con trai chị cũng có thể vui vẻ hơn.

Tống Trường Lâm mang theo suy nghĩ vui vẻ này, ngày thứ hai chị đi theo em trai đến công ty, kết quả vừa gọi điện về nhà lại là cha chị nhận điện thoại, cha Tống trực tiếp nói cho chị biết Nữu Nữu sinh bệnh, bây giờ còn đang nằm ở bệnh viện lớn.

Tống Trường Hà vừa nghe xong cũng thấy lo lắng, không biết đứa nhỏ đang tốt tại sao lại phải nghiêm trọng đến mức nằm viện? Đây là chuyện gì chứ?

Thật ra chuyện này phải nói từ chỗ cha Tống  mẹ Tống đi nhìn cháu đích tôn, vợ chồng già muốn đi thăm cháu nên đứa cháu gái về đến nhà con trai, nghĩ lúc về sẽ đón về nhà, kết quả là Từ Tiểu Mai thấy cha mẹ chồng vì đi thăm cháu trai nên không trông con gái cho cô ta, trong lòng cô ta nghẹn một bụng tức giận.

Đang lúc này thì chị gái cô ta từ nhà mẹ đẻ đến, Từ Tiểu Linh biết em gái làm ăn tốt, nên muốn đến xem, cả một năm nay cô ta luôn đợi ở nhà mẹ đẻ, bởi vì chuyện trước kia nên cũng không dễ tìm được một nhà chồng, bây giờ đi được đến đâu thì đi, cô ta cũng muốn xem có làm được không để tìm cho bản thân một con đường ra.

Từ Tiểu Mai vì chuyện bản thân cô ta sinh đứa nhỏ, người nhà mẹ đẻ chỉ lạnh lùng nên cũng đau lòng, trừ bỏ hỏi một chút về thân thể cha mẹ thế nào còn lại luôn luôn không cho cô ta chút hòa nhã nào, cho nên cô ta cũng không hỏi thăm ra cái gì.

Hôm nay vừa thấy em gái đang chơi với một đứa nhỏ, vội đến luống cuống tay chân, cô ta cảm thấy cơ hội của cô ta đến rồi, ngay lập tức hỏi chuyện gì đã xảy ra? Tại sao đứa nhỏ lại bị trả về?

Từ Tiểu Mai vừa lải nhải với chồng xong, cũng chưa xả được hận, thấy chị gái đến cũng thuận miệng nói đến chuyện này.

Từ Tiểu Linh nhìn gương mặt oán trách của em giá, bất đắc dĩ nói: “Chị đang nói em là thế nào đây? Người nhà chồng không giúp gì được, nhưng em cũng là người không đáng tin? Em thử nhìn chị xem, chuyện của chị không phải cũng là nhà mẹ đẻ giúp chị à? Lúc đó em có chuyện, chị dâu lại náo loạn, mẹ cũng sinh bệnh, trong nhà cũng là có lòng mà không có sức, nhưng em lại khen ngược, trong nhà ngoài nhà cũng chẳng phân biệt được, từ đó về sau lại còn kẻ đường phân cách với người nhà mẹ đẻ.”

Cô ta nhìn em gái đang dỗ dành Nữu Nữu khóc, lqd, nghĩ nghĩ rồi nói: “Thôi, đứa nhỏ này để chị mang về đi, Trương Xảo Phương người ta có bản lĩnh sinh đôi, không cần chút tiền ấy, hai vợ chồng các em lại không được, còn cần kiếm tiền trả nợ này, đứa nhỏ này làm sao có thể bày quầy được? Đám người kia sao không nghĩ lại cho hai vợ chồng em chứ?”

Từ Tiểu Mai nghe chị gái nói thế, cô ta cảm thấy vô cùng ủy khuất, cô ta cũng nghĩ như vậy, nhà bác hai luôn có bản lĩnh, có thể mua được xe, nhà bọn họ làm gì cũng không được, ngay cả đứa nhỏ cũng không trông giúp họ, lại còn bỏ đi tôn tử.

Tuy rằng Từ Tiểu Mai nghe chị gái cô ta nói xong cũng cảm thấy trong lòng nóng lên, nhưng cô ta vẫn nhớ rằng chị gái cô ta chưa từng chăm sóc đứa nhỏ, lại có chút lo lắng, đây chính là con gái của cô ta, hai ông bà nhà họ Tống không coi ra cái gì, nhưng trong lòng cô ta vẫn coi là bảo bối.

“Chị là dì cả của đứa nhỏ, chẳng lẽ ta có thể hại nó hay sao? Lại nói mẹ cũng ở nhà, nhiều người như vậy còn không trông được một đứa nhỏ sao?”

Từ Tiểu Mai nghe chị gái nói mẹ cũng ở nhà, cô ta mới yên tâm, nghĩ nghĩ dù sao đó cũng là mẹ đẻ của cô ta, là bà ngoại của đứa nhỏ, vậy nên cô ta để chị gái ôm đứa nhỏ đi.

Tống Trường Vinh thấy con gái bị chị gái vợ ôm đi, trong lòng cũng không thoải mái, nhưng vợ lại luôn lải nhải bên cạnh, nghĩ hiện tại quả thật là vợ chồng anh bận không kịp, vậy nên cũng không nói gì.

Chờ lúc hai vợ chồng nhà họ Tống quay về đến đón đứa nhỏ, Từ Tiểu Mai lại trực tiếp nói cho cha mẹ chồng biết, mẹ cô ta nhớ cháu gái ngoại, ôm về nhà nhớ thương, cô ta nói vậy thì cũng thôi, nhưng lại nghĩ đến Trương Xảo Phương sinh được hai đứa con trai, cô ta tức giận lại bỏ thêm một câu: “Trong nhà mẹ con nhìn đủ cháu trai rồi, luôn nhớ đến cô cháu ngoại này.” Cho nên ông bà không xem con gái cô ta như bảo bối thì có người khác sẽ coi là bảo bối.

Một câu này khiến vợ chồng già vô cùng tức giận, ông bà tức giận bỏ lại một câu: “Nếu cô đã thích như vậy thì để cho mẹ cô trông đi.” Nói xong, hai người quay người bỏ đi, hai ông bà tức đến mức cơm cũng không ăn một miếng.

Từ Tiểu Mai thấy cha mẹ chồng đều tức giận rời đi, cũng có chút hối hận, sau này lại nghĩ lại, đữa nhỏ cũng không cần họ trông, muốn tức giận thì tức giận đi, liên quan gì đến cô ta chứ?

Nghĩ thì rất tốt, kết quả là còn chưa đến một tháng, chị gái cô ta trực tiếp đưa đứa nhỏ đến.

Từ Tiểu Mai vừa nhìn thấy con gái mập mạp, hiện lại gầy thành như vậy, thiếu chút nữa cô ta đã liều mạng, đứa nhỏ này gầy thì cũng thôi, sắc mặt còn đỏ lên, môi khô nứt, vừa nhìn cũng biết là đang phát sốt.

Cô ta vừa hỏi chị gái là chuyện gì đang xảy ra, đứa nhỏ này tại sao lại như vậy? Từ Tiểu Linh ấp úng nói trời nóng, đứa nhỏ sốt hai ngày, nhanh chóng đưa đi bệnh viện đi. Sau khi cô ta nói xong lập tức nhanh chóng rời đi, tốc độ nhanh đến mức có thể so sánh như hình ảnh chuột thấy mèo vậy.

Trong lòng Từ Tiểu Mai muốn tiến lên tát chị cô ta mấy cái, nhưng lại thấy con gái chẳng còn sức mà thở, cô ta vừa chảy nước mắt vừa vội vàng đi tìm chồng đưa đứa nhỏ đến bệnh viện, vừa kiểm tra thì phát hiện ra đứa nhỏ đã chuyện sang viêm phổi, còn nói là do sốt lâu quá dẫn đến.

Tống Trường Vinh nhìn dáng vẻ đáng thương của con gái, anh cảm thấy mình sắp bị tức giận phát điên, lần đầu tiên anh chỉ vào mặt vợ ầm ĩ muốn ly hôn. Phải biết rằng lần trước thiếu nợ, anh cũng chưa từng nói qua câu muốn ly hôn, cô ta khiến cha mẹ anh tức giận bỏ đi anh cũng không buồn hé răng, chỉ gắng sức chịu đựng, nhưng con gái anh mới có mấy tuổi cơ chứ, nhà họ Từ toàn những loại người gì thế này? Tại sao lại có thể ác độc đến thế cơ chứ?

Trong lòng anh không thể nói rõ được là nhà họ Từ ngược đãi con gái anh đến mức nào đâu? Thật ra cũng là do anh ta suy nghĩ nhiều, dù sao cũng là bà ngoại của đứa nhỏ, nhìn đến Nữu Nữu cũng hiếm lạ, nhưng Nữu Nữu còn nhỏ trong vòng mấy ngày lại đi lại qua mấy địa phương, lại không nhìn thấy địa phương quen thuộc nhất là nhà ông bà nội, còn có chút nóng nảy, những đứa nhỏ nhà họ Từ đều quen nuôi thả, Nữu Nữu từ nhỏ đã có Trương Xảo Phương mua này mua nọ, vợ chồng nhà họ Tống chăm đứa nhỏ cũng luôn luôn cẩn thận, cho nên mẹ Từ không cẩn thận, đến lúc phát hiện cháu ngoại không phải đói bụng mà là bị bệnh, đã đến mức không muốn ăn muốn chơi thì đã quá muộn.

Nhưng nhà họ mới đón người đến, cũng không thể cứ đưa về như vậy, nuôi thôi. Dựa theo cách nghĩ của mấy người họ, đứa nhỏ chỉ cần uống chút thuốc nước, lại dùng rượu lau lau là không sao, mấy đứa nhỏ trong nhà đều lớn lên như vậy, đâu có cần phải chiều chuộng gì? Mọi người nghĩ đứa nhỏ nhớ nhà, bệnh càng ngày càng nặng, đến cuối cùng chuyển thành sốt cao không ngừng, lúc này người nhà họ Từ mới thấy sợ hãi, vội vàng đưa trở về.

Tống Trường Vinh có tức giận với người nhà họ Từ thế nào thì vẫn biết việc cần thiết nhất là đưa đứa nhỏ đi xem bệnh, bệnh viện này tiền viện phí rất cao, hai vợ chồng họ đều ở đây thì lấy tiền đâu ra để trả? Thật sự không còn cách nào, chỉ có thể gọi điện thoại nhờ cha mẹ đến giúp.

Cha Tống mẹ Tống đang tức giận ở nhà, nhưng đây là cháu gái ruột của bọn họ, vẫn là nhanh chóng thu dọn đồ đạc chạy đến, vừa nghe đến cháu gái bị bệnh đến mức nằm viện, bà bất chấp mọi việc, vội vội vàng vàng chạy đến thăm cháu gái. . .

Việc này xảy ra chưa đến hai ngày, trong điện thoại cha Tống cũng rất buồn bực, đầu tiên ông hỏi thăm một chút về hai cháu trai, sau đó lại nói với Tống Trường Hà: “Nếu không có chuyện gì thì con về đi, trở về giúp mẹ con làm chân chạy.” Mấy ngày nay bạn già vừa nóng vừa giận, lại tiếp tục ép buộc như vậy, không chừng không phải một người nằm viện lại biến thành hai người mất.

Tống Trường Hà nghe thấy lời này, nào còn tâm trạng để đi sắm đồ? Chị nhanh chóng thương lượng với em trai, rồi nhanh chân chạy đi thu dọn đồ đạc, chuẩn bị chiều hôm nay lên đường về nhà.

Trương Xảo Phương nghe nói Nữu Nữu nằm viện, trong lòng có chút sốt ruột, đứa nhỏ này vừa sinh ra đã khiến người khác thương yêu, nếu không phải bản thân cô mất bao nhiêu linh khí trong cơ thể để bồi dưỡng thì hiện tại không biết đứa nhỏ này còn thành dáng vẻ gì nữa? Cô nhớ đến dáng vẻ chăm sóc tỉ mỉ của mẹ chồng, bây giờ mới đi đến nhà họ Từ một tiếng lại biến thành như vậy, cô càng thêm hận nhà họ Từ đáng ghét kia hơn, đừng tưởng rằng cô đã quên  Từ Tiểu Linh khốn khiếp kia? Lúc trước có thể do cô chưa trị khiến cô ta sợ hơn, hiện tại xem ra, lúc đó cô vẫn quá mềm lòng.

Cô nhân lúc cô cả đang thu dọn đồ đạc, nhanh chóng đem mấy hộp sữa bột mà đám người Mã Ngọc Trân mua đến: “Chị cả, chị cũng biết tình huống của bọn em, trong tay bọn em cũng không còn tiền, chị cầm mấy hộp sữa bột này về đi, Nữu Nữu thích uống cái này, chị mang về bồi bổ cho bé.”

“Em tự giữ lại đi, không cần mang về cho bọn nó, hai vợ chồng Trường Vinh còn nợ vợ chồng em kia, Trường Lâm đang thiếu tiền như vậy cũng chưa đòi hai vợ chồng nó đã là tốt lắm rồi, em còn lấy đồ cho họ làm gì? Đây chính là con gái ruột của chúng nó, để chúng nó tự mua đi.” Tống Trường Hà cũng tức giận, tại sao hai vợ chồng Trường Vinh lại không biết đủ chứ? Đứa nhỏ không cần bọn họ quản, tiền cũng không phải bỏ ra, kết quả không nói đến chuyện mỗi ngày đều xảy ra chuyện, vậy mà còn đem hại cháu gái chị thành như vậy? Quả thực là có ngày lành cũng bị hắn phí hết.

“Chị, em cũng không phí tiền cho hai vợ chồng nó, nhưng bây giờ Tiểu Mai cẩn thận mạnh mẽ, cô  ấy có thể bỏ tiền ra mua cho đứa nhỏ sao, mua được chút ít thì đáng gì? Chị cầm đi, đừng để em phải nóng ruột, từ trước đến giờ sữa của Nữu Nữu đều là em mua, thêm mấy hộp này cũng không kém gì?” Đứa bé kia từ nhỏ đến lớn đều do nàng mua sữa bột cho, nếu chỉ dựa vào cô ta thì đứa nhỏ đã sớm chết đói.

Tống Trường Hà nghe em dâu nói thế, trong lòng chị càng tức giận, em trai thứ ba của chị trừ bỏ chút thành thật cũng không có gì không tốt, thế mà tại sao lại cưới phải người vợ không bớt lo như thế?

Thu dọn xong đồ đạc, cơm trưa chị cũng không muốn ăn, có chút không nỡ mà nhìn hai cháu trai, lại nói lời cảm ơn với mẹ Trương, rồi cầm theo hành lí, để Tống Trường Lâm đưa chị ra nhà ga.

Tống Trường Lâm vừa mua chút đồ ăn, đưa chị gái lên xe, trên đường trở về còn cảm khái trong lòng: Không trách được người ta luôn nói muốn cưới phải cưới vợ hiền, nhìn xem, cưới vợ hiền hay không hiền quá quan trọng? Vợ anh vừa hiền lành lại có khả năng quản gia, em dâu anh thì ba ngày hai bữa lại xảy ra chuyện, ai, Trường Vinh đây là số mệnh gì chứ?

Anh vừa đến cửa công ty thì thấy Lưu Hải Sơn vội vội vàng vàng vọt ra: “Anh Tống, anh về rồi à, vừa rồi sao em gọi anh không được? Mấy người Lưu CHí Học bọn họ đến rồi, vừa gọi điện thoại đến, bây giờ vẫn đang đứng trong nhà ga, chờ chúng ta đến đón người.” Tống Trường Lâm cũng không trở lại, vội vàng quay xe.

Tống Trường Lâm vừa nghe vừa tức giận: “Mấy thằng nhóc này không thể đến sớm một chút sao? Anh vừa từ nhà ga về.” Thời gian đi qua đi lại cũng mấy mười phút.

“Em có gọi anh.” Lưu Hải Sơn vừa nói vừa chỉ chỉ vào BB cơ nói với đối phương.

Tống Trường Lâm vừa cúi đầu nhìn, có chút nhụt chí nói: “Hết điện rồi.” Không trách được anh không nghe thấy tiếng. “Được rồi, cậu ở nhà chờ đi, anh đi đón người.” Nói xong, anh nhấn chân ga, lại đi về phía nhà ga.

Anh còn chưa đến cửa nhà ga, chỉ thấy xa xa có bốn người đang đứng, giống như bốn cây cột đứng đó, mỗi người đều ôm một bọc hành lí, là một cái túi vải buồm, dẫn theo nhiều đồ đạc như vậy, không trách được sẽ không gọi xe, quá lãng phí rồi.

Bốn người Lưu Chí Học thấy một chiếc xe ba bánh cơ động dừng trước mặt mình, ánh mắt sáng ngời lên, lại cẩn thận nhìn người trên xe, thần kinh của bốn người đều run lên, theo bản năng mà ưỡn thẳng người lên, cùng nhau gào lên: “Chào đội trưởng.”

Một năm này Tống Trường Lâm không được nhận loại đãi ngộ này, anh vừa xuống xe, chân hơi bước một chút, theo bản năng quét mắt xung quanh, gặp phải mấy ánh mắt tò mò xung quanh, thấy không có ai quá chú ý, anh mới yên tâm: “Đều đã rời khỏi bộ đội,  gọi bộ đội làm gì? Anh lớn hơn các cậu, các em gọi anh là anh Tống là được.”

“Vâng, anh Tống.” Mấy người nhanh chóng sửa lại, chỉ là giọng nói vẫn nghiêm túc vang dội như vậy.

Tống Trường Lâm có cảm giác dở khóc dở cười, nhìn mấy cậu nhóc này hưng phấn cùng vui sướng, anh không nhẫn tâm đả kích, cũng không biết mấy thẳng nhóc này phải chịu những uất ức gì? Tại sao vừa nhìn thấy anh lại hưng phấn thành thế này.

Tống Trường Lâm nắm tay để lên môi, khẽ ho một cái, nhịn cười, hắng giọng nói: “Khụ khụ, chắc mấy cậu chưa ăn cơm đúng không? Chúng ta đến công ty trước đi, để mấy cái này xuống, sau đó anh đưa mấy cậu đi ăn cơm, có gì muốn nói thì lúc ăn cơm sẽ nói.”

Bốn người vừa nghe thấy được ăn cơm, sống lưng đang buộc chặt của mấy người lập tức suy sụp xuống, ánh mắt nhìn về phía Tống Trường Lâm càng thêm nhiệt tình: “Vẫn là đội trưởng của họ tốt, vừa thấy mặt đã quan tâm đến bọn họ ăn cơm chưa, ông chủ khác sao có thể chú ý đến điều này chứ? Bọn họ quyết định, bắt đầu từ hôm nay, từ việc này, họ nhất định phải theo sát anh Tống một vạn năm.

Thôi, được rồi, mấy thằng nhóc này chủ yếu là quá đói, tối hôm qua bọn họ hưng phấn không ngủ được, thế nên sáng nay dậy có chút muộn, vì kịp bắt xe ai cũng không kịp ăn cơm, hiện tại không bình thường như vậy, chỉ là do quá đói.
Bình Luận (0)
Comment