Đoạt Xá Thành Thê

Chương 80

Edit: Voicoi08

Từ lúc Trương Xảo Phương đến đây cô đã xử ba người, nhưng ba người kia đều ở trong một thôn, hơn nữa lúc đó cô không có vướng bận gì, ngay cả Tống Trường Lâm cũng không ở bên cạnh, cô muốn theo dõi ai chỉ cần nhấc chân đi là được, thật sự không thể thoải mái hơn được nữa.

Bây giờ thì cô có chút khó khăn, phải biết rằng, muốn để tên khốn khiếp này không tiếng động mà chết thì quá đơn giản, nhưng cô muốn để em gái cô nhìn rõ hình dáng xấu xa của hắn thì có chút khó, nếu không thể Tứ nha thấy rõ bộ mặt thật của người đàn ông này thì lần sau gặp một người biết ăn nói như vậy, ra vẻ đoàng hoàng như vậy thì không phải em gái cô sẽ rất nguy hiểm hay sao?

Trương Xảo Phương âm thầm suy tính, sau đó kết luận chỉ có thể sử dụng linh khí, cô ầm thầm buồn bực, vì tên khốn này cô phải lãng phí bao nhiêu linh khí đây?

Hôm đó, Trương Xảo Trân ngạc nhiên phát hiện lượng cơm của chị gái tăng hơn nhiều, không nói đến chuyện mới có một buổi sáng mà chị cô đã ăn hết một túi hồng cô mới mua, buổi trưa cô làm một chậu rau trộn chị cũng ăn hết, đến chiều chị cô lại bảo đói bụng nên nấu luôn 4 quả trứng gà mới sinh thế mà vẫn chưa đủ, lại bắt đầu gặm dưa chuột, trời ạ, chị cô không có chuyện gì chứ? Với lượng cơm thế này, anh rể cô phải kiếm bao nhiêu tiền mới đủ nuôi chị cô đây?

Trương Xảo Phương tự giác ăn, cô cũng cảm thấy rất đau khổ thay cho cái họng, nhưng vì người đàn ông cặn bã kia, cô lại phải đem chính bản thân chống đỡ thành cái gì thế này? Doãn Hồng Bác, chúng ta không yên với nhau đâu, những món nợ này tao nhất định sẽ tính hết với mày.

Ngày hôm sau, Trương Xảo Trân cầm theo tiền chị gái đưa ra ngoài mua đồ ăn, Trương Xảo Phương chuẩn bị cho mình một chút, sau đó chăm sóc cho hai cậu nhóc rồi ba mẹ con xuất phát.

Doãn Hồng Bác đưa Trương Xảo Trân về nhà theo thường lệ, nhìn bóng lưng đối phương mà âm thầm tính toán, cũng đến lúc rồi? Có phải hắn nên kết thúc rồi đúng không? Một cô gái nông thôn phổ thông, quả thực không đáng để hắn phải lãng phí quá nhiều thời gian.

Đúng rồi, hôm sau vợ anh không ở nhà, anh cần phải lấy cớ gì để kéo người đến nhà anh đây, đang nghĩ thì người anh bị đụng phải.

“A, rất xin lỗi anh, rất xin lỗi, anh không sao chứ?” Một người phụ nữ đang đẩy đứa nhỏ ngại ngùng nhìn hắn, cũng không biết là do trời nóng hay do xấu hổ, gò má cũng chuyển thành hồng, nét mặt như hoa đào, khiến Doãn Hồng Bác nhìn đến ngây người.

Cuộc đời này của hắn không phải không hề động lòng, cũng không thích đa nghi, lúc đến trường có thầm mến một bạn học nữ cùng lớp, cùng từng ngày nhớ đêm mong, lúc xuống nông thôn, anh cũng từng theo đuổi một em gái hồn nhiên trong thôn, cũng từng trắng đêm mất ngủ, nhưng hai người phụ nữ kia đều không thể thắng đứng cuộc sống hiện thực, cũng không thể để cho anh có điều kiện sinh hoạt tốt nhất, cho nên thời gian dài, hắn cảm thấy phụ nữ cũng chỉ là những chuyện như vậy, không phải không có thì không được, thời gian quá dài thì không còn thú vị, mỗi khi hắn thấy đã đến thời điểm, liền lấy con gái ra làm lá chắn, nói rằng vì con gái mà phải hi sinh tình yêu, cứu vãn gia đình, vậy nên em gái nông thôn đơn thuần, nhìn đến đứa nhỏ không thể không có ba nên cũng chỉ có thể buồn bã rời đi.

Đương nhiên, cái này cũng phải quy công lao cho việc hắn chưa bao giờ tìm cô gái trong thành phố, đơn giản là vì con gái nông thôn thì trời cao hoàng đế xa, đau lòng về nhà, sẽ không lưu luyến ở lại làm ầm lên.

Nhưng hôm nay, hắn phát hiện những cái trước đây hắn nghĩ là động tâm đều là giả, cuối cùng hắn cũng cảm thấy thế nào gọi là nhất kiến chung tình, cuối cùng hắn cũng cảm nhận được sức mạnh của tình yêu rồi.

“A, anh gì ơi. Anh không sao chứ?” Trương Xảo Phương thấy đối phượng trợn trắng mắt, cô cũng vẽ hình tròn  trong lòng, cô muốn làm thủ quyết với tóc của hắn, cho nên muốn trộm hai sợ tóc để dễ làm, tại sao lại đánh người đến choáng váng rồi? Cô không thấy tứ nha nói về việc người này bị không bình thường mà?

“A. không, không có chuyện gì.” Doãn Hồng Bác cảm thấy trai tim đang nhảy loạn thình thịch cuối cùng cũng trở lại bình thường, hắn vừa muốn cười nói gì đó lại khiếp sợ khi nhìn thấy đối phương đang đẩy hai đứa nhỏ, a? Người này đã kết hôn rồi sao? Ngay cả đứa nhỏ cũng có rồi sao?

“Anh không sao là tốt rồi, rất xin lỗi anh, xe to quá nên nhất thời tôi không thể khống chế tốt được.” Trương Xảo Phương cười nói xong, cô chuẩn bị đi, dù sao đồ cô cần cũng đã tới tay, thủ quyết cũng đã đánh xong, cô có thể kết thúc công việc về nhà được rồi.

“Đợi một chút.” Doãn Hồng Bác vội vàng ngăn người lại, hắn cảm thấy có gì đó thôi thúc hắn không thể để cô đi. Có đứa nhỏ thì sao chứ? Hắn thích là con người của cô, cho dù đối phương không còn trong trắng thì hắn cũng vẫn yêu cô như vậy.

Nếu Trương Xảo Phương  biết hắn đang nghĩ vậy, không chừng ngay lập tức cô có thể xử hắn luôn, cái gì gọi là cô không còn trong sạch? Cô đường đường chính chính lập gia đình, cùng người đàn ông của cô sinh đứa nhỏ, tại sao lại gọi là không còn trong sạch?

Doãn Hồng Bác không biết bản thân vừa thoát một kiếp, ngay sau đó nói: “Cô là một người phụ nữ đẩy hai đứa nhỏ cũng không tiện đúng không? Để tôi đưa cô về  nhà đi.” Hắn nghĩ nghĩ lại cảm thấy không ổn nên nói tiếp: “Cô đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì đâu, năm đó đứa nhỏ của tôi còn ở trong nôi, lúc đó vợ tôi không chú ý đẩy xe đi, bị xe máy dọa, không khống chế được, bị lật cả xe, bây giờ trên tay con gái tôi vẫn còn sẹo đó, mỗi lần nghĩ vậy tôi đều thấy sợ, cô có hai đứa nhỏ càng khiến người khác lo lắng, vấn để tôi đưa cô về nhà thì hơn.” Hắn vì tán gái mà bịa chuyện vô cùng thuận miệng, nhưng những lời này nếu là một người phụ nữ khác nghe được nhất định sẽ vô cùng cảm động còn có thể trăm ngàn lần cảm ơn, cảm thấy đây là một người đàn ông tốt, mục đích của hắn đã đạt được rồi.

“A? Đáng sợ như vậy sao?” Trương Xảo Phương thân là một người phụ nữ yếu đuối, cô dùng một tay che môi, không nén được sợ hãi nhìn đối phương, gần như không thể tin được sẽ xảy ra chuyện như vậy. Sau đó cô nhìn xung quanh một chút, vội đẩy đứa nhỏ của cô đến bên kia đường, giống như phải cách xa với phía bên phải khu vực xe đi  lại, không lại xảy ra chuyện.

Doãn Hồng Bác thấy lời của bản thân có hiệu quả, hắn cũng bất chấp việc dắt xe đạp, vội vàng khóa ở một bên rồi đuổi theo, lúc đuổi theo hắn còn đang nghĩ, tại sao người này lại có thể đi nhanh như vậy chứ? Hắn mới chỉ khóa được cái xe, cô ấy lại có thể đi được hơn hai mươi thước rồi, đẩy xe đẩy cũng không sợ mệt sao?

Có lẽ phát hiện hắn đuổi theo phía sau, cuối cùng Trương Xảo Phương cũng giảm tốc độ lại, thậm chí còn quay đầu nhìn hắn.

Doãn Hồng Bác thấy người trong lòng quay đầu lại mình, bước chân của hắn không tự chủ được mà chậm lại, vội vàng chỉnh sắc mặt, không tiếng động ngẩng đầu ưỡn ngực, muốn thể hiện ra sự phong độ của bản thân, kết quả là hắn còn chưa kịp thể hiện hình tượng, chợt trên đầu có người gọi hắn: “Ai, anh bạn cẩn thận.”

Hắn theo bản năng ngẩng đầu lên, vừa ngẩng lên đã thấy có gì đó đen tuyền đang rơi xuống, hắn còn chưa kịp nhớ ra việc phải trốn, thứ kia đã trực tiếp dội xuống đầu hắn.

Trong tường, một người đàn ông đang leo từ cái thang xuống, lúc đó chính là đang nhắm mắt, thật sự có chút không đành lòng nhìn, lại trợn mắt nhìn đầu đối phương vẫn còn cái chậu xi măng, bảo trì nguyên tư thế không hề thay đổi, chính là cả người đều ướt át, quả thực đều sắp thành pho tượng, anh vội vàng để thang xuống chạy ra.

“Anh bạn, rất xin lỗi, tôi thật sự không biết tại sao chậu nước ximang lại rơi xuống? Anh không sao chứ? Anh mau vào nhà rửa đi, xem có chỗ nào bị tổn thương không?” Nói xong, người đàn ông vội vàng nhấc cái chậu xi mang ra, thấy người này bị xi măng làm cho ngay cả ánh mắt cũng không mở được, anh cũng bất chấp giải thích, vội vàng túm cánh tay đối phương kéo vào trong phòng.

Sao lại thành thế này, chậu xi mang đang yên lành nằm đó sao lại rơi xuống được?

Trương Xảo Phương cách đó không xa, kinh ngạc mở to hai mắt, giống như mới phát hiện một chuyện nguy hiểm khi dạo phố vậy, quả thực khắp nơi đều có cơ quan, cô cẩn thận nhìn lại bức tường, sau đó nhanh chóng đẩy hai cậu con trai bảo bối rời đi.

Chờ khi Doãn Hồng Bác rửa mặt xong, lúc cuối cùng cũng có thể mở to hai mắt, hắn mới phát hiện nữ thần trong lòng hắn đã sớm không thấy bóng dáng, hắn chỉ có thể buồn bã dắt xe đạp rời đi, chuẩn bị ngày mai tiếp tục ngồi đầu cầu đợi, hắn không tin, dựa vào sự chân thành của hắn, còn không tìm được người phụ nữ hắn yêu nhất sao?

Trương Xảo Phương về đến nhà thấy em gái mang vẻ mặt tươi cười rửa rau chân vịt, thấy cô về còn cười nói với cô: “Chị, em hỏi qua rồi, đây là rau chân vịt mới hái sáng nay, không phải chị luôn thích ăn đồ tươi mới sao? Trưa nay em làm món rau chân vịt cho chị nhé.” Con nhóc này gần đây được chị gái huấn luyện cho, nên khả năng nấu ăn tăng cao không ít, lại bị Trương Xảo Phương nịnh khéo hai câu thích ăn đồ ăn nó làm, mỗi ngày ba bữa cơm con nhóc này nấu càng thành hình thành dạng.

“ha ha, cám ơn tứ nha, có người em gái chính là có chỗ tốt, ngay cả việc chị thích ăn gì cũng giúp chị nghĩ đến.” Trương Xảo Phương ngoài miệng thì khen, nhưng trong lòng lại có chút đau, cười đến hạnh phúc như vậy, đứa nhỏ này đối với tên khốn khiếp kia cũng không ít tình cảm? Cũng không biết cuối cùng khi hiểu cách làm người của hắn có bị tổn thương hay không?

“Đây là đương nhiên, có em ở đây, công việc nấu cơm không cần chị ba, năm nay chúng ta về nhà mừng năm mới, em sẽ thể hiện cho cả nhà xem, cha mẹ nếu thấy khả năng nấu ăn của em nhất định sẽ ngạc nhiên lắm.” Trương Xảo Trân để rau chân vịt đã rửa sạch vào trong chậu, nở nụ cười đắc ý, trong lòng không tự giác được mà nhớ đến anh Doãn, anh nói anh thường xuyên nhìn xơm, mua chút lương khô là có thể coi như món ăn một ngay, một người đàn ông tốt vậy, tại sao vợ anh ấy lại không biết đau lòng chứ?

Tuy rằng bỏ qua cái gọi là tình yêu nhưng khí đó cô hướng về phía người ta là sinh viên đại học, bây giờ cô và Doãn Hồng Bác không có gì, nhưng trong lòng vẫn thấy bất bình thay cho anh, cô không biết, bản thân để người lớn hơn cô mười tuổi kia vào trong lòng, chính là không có người đánh thức cô mà thôi.

“Bây giờ mẹ cũng đủ giật mình rồi, hai ngày trước anh rể em có gọi điện thoại cho mẹ nói vài câu, em ở đây với anh chị từ trông đứa nhỏ đến nấu cơm, việc gì cũng làm,  nhưng vẫn có thể tự đi kiếm tiền, khiến mẹ quá kinh ngạc còn nghi ngờ anh rể đang nói đó không phải là cô con gái lỡ thì của mẹ, thật sự mẹ quá coi thường tứ nha nhà mình mà.” Trương Xảo Phương nói, đồng thời cũng cẩn thận ôm hai cậu nhóc đang ngủ say vào nhà.

Cô nhẹ nhàng dùng chiếc chăn nhỏ đắp lên bụng hai cậu nhóc, rồi  đi ra ngoài nhìn thấy em gái đã rửa xong đồ ăn, chuẩn bị nấu cơm, sau đó cô lấy một cái bát mẻ, dót bát nước rồi mang vào phòng.

Trương Xảo Phương đem bát nước đặt lên bàn, cô lấy ra mấy sợi tóc của Doãn Hồng Bác, ném vào trong nước, mắt nước đang lẳng lặng lần lượt xuất hiện những làn song lăn tăn nhỏ, chậm rãi, trên mặt nước hiện ra những người phụ nữ có quan hệ với Doãn Hồng Bác.

Người thứ nhất, là bạn học cùng lớp của hắn, tuy rằng chỉ qua mấy tấm ảnh, nhưng cũng có thể cho người khác nhìn ta được đây là hai người thanh mai trúc mã từ nhỏ sống vô tư, nhưng thành phần gia đình đối phương không tốt, còn chưa đến đâu thì đã tách ra.

Người thứ hai chính là cô cả của cô, Tống Trường Hà, khi theo đuổi thì tình nồng mật ý, nhưng sau khi quay trờ về thành phố, hắn lại bị hiện thực làm cho hoa mắt, trong nháu mắt đã quên mất lời thề ngọt ngào.

Người thứ ba là hắn theo đuổi vợ vì cồng việc. . .

Sau này có hơn mười người phụ nữ, lại có đến hai người không rõ ràng, có thể thấy đối với hắn mà nói thì mặc kệ là đến cũng được mà không đến cũng được, cũng chỉ là chơi đùa, ngay cả tình cảm cũng không cso.

Khiến Trương Xảo Phương dở khóc dở cười chính là người cuối cùng còn rõ ràng hơn cả hai người đầu tiên kia, mà người phụ nữ này lại chính là cô.
Bình Luận (0)
Comment