Độc Ái Sát Thủ Phu Quân

Chương 107

“Hừ” mấy vị trưởng lão nghe Văn Liêm nói xong liền phất tay áo bỏ đi, từ lời nói đến ánh mắt đều là không cam lòng, có lẽ sẽ không chịu từ bỏ ý định dễ dàng như vậy. Miểu Miểu làm mặt quỷ sau lưng bọn họ rồi mới chui ra khỏi lưng Dịch Thiên.

“Tiếp tục tiến hành.” Văn Liêm ra lệnh một tiếng, tiếp tục trận đấu vừa rồi. Trên đài chỉ còn lại Miểu Miểu cùng Nam Cung Linh. “Bắt đầu” Trọng tài mới vừa dứt lời, Nam Cung Linh liền lên tiếng: “Ta bỏ cuộc.”

Ách, tốt bụng vậy sao, Miểu Miểu nhìn Nam Cung Linh. Lúc nãy có ra vẻ thế nào cũng vẫn ra vẻ là muốn đánh mà, không ngờ Nam Cung Linh lại có ý như vậy. Nam Cung Linh nhìn Miểu Miểu cười quyến rũ: “Trước sau gì cũng ra kết quả này, chi bằng cứ thỏai mái một chút.”

Nói rất đúng, mỹ nam này luôn luôn biết cách hưởng thụ nhàn nhã, lúc này cũng không ngọai lệ. Miểu Miểu cười ha ha chạy xuống đài, nhướng nhướng mày với mọi người đắc ý, thấy chưa, đây là thực lực, nhân duyên tốt, không còn cách nào khác. Dịch Thiên khẽ liếc mắt một cái, đó là do Nam Cung Linh thích nàng, nàng cao hứng chứ ta không có vui. Miểu Miểu bĩu môi rưng rưng nhìn Dịch Thiên, là do hắn thích ta chứ đâu phải ta thích hắn.

Cặp đấu cuối cùng hôm nay là Dịch Thiên đấu với Hắc Diễm, cừu nhân gặp lại hết sức đỏ mắt, những lời này dùng ở đây thích hợp vô cùng. Hắc Diễm đã từng xuống tay với Miểu Miểu, việc này đối với Dịch Thiên chính là không thể tha thứ. Còn phải nói sao, vừa mới lên đài cả người Dịch Thiên đã tỏa ra khí lạnh đến nỗi có thể đông lạnh cả một đầu voi. Ánh mắt này, Miểu Miểu nhìn thấy cũng rùng cả mình, cực kỳ khát máu, cực kỳ dã man.

Chẳng nói chẳng rằng, hai người cứ thế mà ngươi một chưởng ta một quyền, thề phải xuyên lủng hết cơ thể của đối phương mới hả dạ. Hắc Diễm đảo qua một kiếm, tay trái Dịch Thiên cầm Lưu Quang Phi Vũ cản lại, tay phải trong nháy mắt huy ra một chưởng, trực tiếp đánh thẳng vào vai trái của Hắc Diễm. Hắc Diễm thét lên một tiếng đau đớn, lui lại vài bước.

“Aaaa, Dịch Thiên ơi, chàng đẹp trai quá, Dịch Thiên cố lên, Dịch Thiên cố lên, thắng rồi sẽ có thưởng.” Miểu Miểu ở bên ngòai vừa hô vừa nhảy, nhưng lọt vào trong mắt Dịch Thiên thì thật sự là đáng sợ. Tổ tông của ta, nàng ngồi an phận một chút được không, bây giờ cơ thể đâu chỉ có một người chứ.

Thóang ổn định lại hơi thở, Hắc Diễm lập tức tấn công lại, vừa nhanh vừa sắc bén, giống như có mấy vạn thanh kiếm đang loé lên ở trước mắt, mọi người nhìn đến hoa mắt. Phải công nhận đệ tam sát thủ không phải là hư danh.

Trái tim Miểu Miểu khẽ trật một nhịp, mặc dù biết Dịch Thiên không kém hắn tí nào nhưng vẫn không tránh khỏi lo lắng. Bản thân mình trước đó vẫn còn cười nhạo Vụ Thiến, đến phiên mình thì cũng kinh hoảng cuống quít như vậy.

Dịch Thiên không hề bối rối, chỉ đứng một chỗ không động đậy. Chờ Hắc Diễm đến gần liền nhắm thẳng ngay kiếm Hắc Diễm chém xuống, trong chớp mắt vạn kiếm biến mất, chỉ còn lại hai luồng ánh sáng lóa mắt, không thể nhìn được chuyện gì xảy ra bên trong luồng ánh sáng ấy. Dịch Thiên cùng Hắc Diễm đều bị ánh sáng bao phủ, chỉ có thể nghe thấy thanh âm của kiếm va chạm vào nhau, thóang chốc liền lặng như tờ.

“Dịch Thiên.” Miểu Miểu hỏang hốt hô lớn, không thể nhìn thấy tình thế bên trong, Miểu Miểu rất là lo lắng. “Phu nhân yên tâm, chủ thượng không có việc gì đâu.” Vụ Kiếm ở bên cạnh thấp giọng trấn an, khi hai luồng nội lực đánh mạnh vào nhau, không khí bỗng nhiên dao động khủng khiếp, bọn họ đều cảm nhận được, xem ra là lần trước lúc chạm mặt, Hắc Diễm vẫn chưa xuất tòan lực.

Cường quang biến mất, lộ ra hai bóng người. Hắc Diễm đang ôm ngực, khóe miệng chảy ra một tia máu tươi, “Dịch Thiên, chàng sao rồi?” Lúc Miểu Miểu vừa nhìn rõ được hai người liền phi thân lên đài, đỡ lấy Dịch Thiên hỏi một cách sốt ruột.

“Không sao.” Dịch Thiên vòng tay ôm lấy Miểu Miểu, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng trấn an. Lúc nãy, mặc dù bị cường quang bọc lấy nhưng tiếng la thảng thốt của Miểu Miểu hắn đều nghe được.

Hắc Diễm liếc mắt nhìn hai ngươi một cái sau đó nhảy xuống đài, đảo mắt một cái đã biến mất. “Dịch Thiên thắng.” Trọng tài tuyên bố kết quả trận đấu, tiếng hoan hô vang dội.

Miểu Miểu vội vàng kéo tay Dịch Thiên lôi xuống đài, nhấc tay Dịch Thiên đưa đến trước mặt Tiểu Vũ nói: “Mau kiểm tra xem chàng có bị thương không.” Tiểu Vũ khẽ nhíu mày, đặt tay lên cổ tay Dịch Thiên bắt mạnh, nhìn tình trạng của Dịch Thiên, cùng lắm là do vận dụng khí lực quá mạnh trong thời gian ngắn dẫn đến khí huyết sôi trào nên bị chảy máu, những chỗ khác đều không có vấn đề gì.

“Sao rồi sao rồi?” Miểu Miểu sốt ruột hỏi, “Không có việc gì.” Tiểu Vũ thủng thẳng trả lời. Miểu Miểu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lời nói của Tiểu Vũ là có sức thuyết phục nhất.

“Không sao rồi thì về nhà, về nhà, ta đói bụng.” Mới vừa nãy kịch liệt như vậy, bây giờ yên ổn lại thì Miểu Miểu mới cảm thấy bụng mình đang đói tới mức biểu tình ầm ĩ rồi.

Nhìn Miểu Miểu càn quét một bàn đầy thức ăn, tất cả mọi người đều chỉ biết câm nín thầm lặng ngồi nhìn, ăn thật quá sức tưởng tượng. “Nhìn cái gì chứ, ta đang ăn cho hai người, đâu có nhiều nhặn gì.” Miểu Miểu nhìn vẻ mặt hắc tuyến của mọi người mà bất mãn, bản thân ta hiện đang mang thai, ăn nhiều một chút vốn là chuyện đương nhiên, có cần nhìn nàng kinh ngạc vậy không chứ, đúng là một đám thiếu hụt kiến thức. Mọi người tuôn mồ hôi, đây không phải là phần ăn của hai người nha, rõ ràng là phu nhân ăn phần của bốn người.

“Phần thưởng của ta là gì?” Dịch Thiên đột nhiên mở miệng hỏi, hắn không hề quên câu cổ vũ lúc nãy của Miểu Miểu. Ách, mới nãy mình chỉ thuận miệng nói ra, căn bản là không có chuẩn bị phần thưởng gì hết, cười cười nhìn về phía Dịch Thiên: “Chàng muốn cái gì?”

“Nàng biết.” Dịch Thiên nói một cách lơ đãng. Ta biết, ta biết cái gì chứ a. “Tru Tâm Tuyệt?” Mỗ nữ e e dè dè hỏi, thưởng cái này đủ hoành tráng nha.

Mỗ nam nhướng mày liếc qua, ta muốn cái thứ đó làm gì.

Mỗ nữ rụt rụt cổ, chàng dọa chết ta với em bé bây giờ, “Ngân Tiêu?” Cho chàng cũng vô dụng a, nó chỉ nghe lời ta.

Mỗ nam giận dữ trừng mắt, ta đã có Lưu Quang Phi Vũ.

“Chẳng lẽ là mấy rương vàng ta giấu dưới gầm giường?” Mỗ nữ nói một cách đau lòng, ta còn chưa ôm ấm nữa.

Mỗ nam chán nản, vàng là ta tặng nàng, ta vẫn còn nhiều mà.

Cũng đúng ha, mỗ nữ giãn mày ra, không muốn lấy vàng của ta là được rồi. Đột nhiên não chợt lóe, “Ta?”

Mỗ nam lúc này mới gật đầu hài lòng.

Mọi người đột nhiên giống như được khai sáng đầu óc vội vàng gật gù, đây mới chính là thứ mà chủ thượng thật sự muốn. Có điều nói ra trước mặt bàn dân thiên hạ như vậy có thể coi là quá sức chấn động hay không. Chuyện riêng tư như vậy lẽ ra nên nói ở trong phòng kín mới đúng. Có điều hình như hai đương sự hình như không cảm thấy như vậy là ngượng, còn đang bận bắn tình cho nhau, tim bay tóe lóe.

“Khụ khụ khụ, ta nghĩ hình như có việc ta quên nói cho hai vị đây.” Tiểu Vũ lên tiếng cắt đứt màn trình diễn ngọt ngào của hai người. Chuyện gì, hai người bực bội liếc hắn, không thấy chúng ta đang bận vun đắp tình cảm sao.

“Ta thấy chuyện này nói riêng với hai người các ngươi vẫn tốt hơn.” Tiểu Vũ đảo mắt nhìn một vòng mấy lỗ tai đang vểnh lên quanh bàn nói một cách thần bí.

“Có chuyện gì mà chúng ta không thể nghe chứ, chúng ta dù sao cũng là cánh tay cẳng chân của chủ thượng, xảy ra chuyện lớn gì chúng ta cũng có thể chuẩn bị sớm một chút.” Vụ Kiếm những mày nói, đám người Vụ Huyền đều gật đầu, nhìn bộ dạng của Tiểu Vũ rõ ràng là phát sinh đại sự, có điều ánh mắt của Tiểu Vũ không hề lo lắng khẩn trương gì cả, chỉ lộ ra thần bí, cho nên bọn họ cũng rất muốn biết rốt cuộc là chuyện gì có thể khiến lá gan Tiểu Vũ to lên đến nỗi dám cắn đứt tình nồng ý mật của chủ thượng và phu nhân.

Dịch Thiên đương nhiên cũng gật đầu đồng ý, hiện giờ là thời buổi rối ren, có chuyện gì thì chuẩn bị sớm một chút vẫn hay hơn. “Tỷ có ý kiến gì không? Không có ý kiến thì ta nói à.” Tiểu Vũ nhìn Miểu Miểu hỏi. Miểu Miểu lắc đầu, không có ý kiến gì, Dịch Thiên cũng đồng ý rồi, nàng còn có thể phản bác gì chứ, huống hồ nàng cũng nghĩ không có việc gì là không thể nói cho người nhà được.

“Vậy nghe cho rõ đây.” Tiểu Vũ cố ý kéo dài giọng ra, sau đó lớn tiếng nói: “Người mang thai ba tháng đầu cùng ba tháng cuối tốt nhất là không nên động phòng, sẽ dẫn đến sảy thai hoặc sinh non, hơn nữa trong lúc làm chuyện đó động tác không nên quá mạnh bạo.” Tiểu Vũ nói rất to, rất rõ ràng.

Tất cả mọi người đều sửng sốt, đây là đại sự mà hắn muốn nói sao, len lén nhìn chủ thượng cùng phu nhân, thật kinh dị, chủ thượng nổi điên rồi. Mặt lần lượt đổi màu xanh rồi sang trắng, đầu tiên là không tin nổi, tiếp sau đó là sát khí ngút trời. Phu nhân ở bên cạnh thì đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là nổi đóa.

Lập tức thét về phía Tiểu Vũ: “Ai cho đệ nói vào lúc này chứ, muốn tìm chết phải không?” Nói tọac ra như vậy thì làm sao nàng cùng Dịch Thiên có mặt mũi gặp người khác nữa chứ, mấy cái kiến thức bình thường như vậy nàng đều hiểu, chỉ là lúc nãy tình tứ với Dịch Thiên một chút, quên béng mất vụ này. Vậy mà giờ bị Tiểu Vũ lớn giọng tuyên truyền như vậy, khiến cho mọi người đều biết, bây giờ tòan bộ thế giới cũng đều biết nàng và Dịch Thiên sẽ không thể động tay động chân trong thời gian gần đây rồi.

“Là các người bảo ta nói nha, ta đã sớm nói là muốn nói riêng với các người.” Tiểu Vũ cười gian xảo, đã sớm biết các ngươi sẽ chủ quan khinh địch như vậy mà, haha, cười chết các ngươi.

Bây giờ Miểu Miểu mang thai chỉ mới hơn một tháng, còn hơn một tháng nữa hai người mới có thể tiếp tục, Dịch Thiên thật sự bực bội a, thật ra còn muốn được Miểu Miểu thưởng cho, hôm nay chỉ có thể dời lại về sau, hơn một tháng nữa bụng của Miểu Miểu cũng sẽ lớn lên, đến lúc đó hắn cũng không hạ thủ được, vậy phần thưởng này lại phải dời về xa hơn.

Mọi người thấy vậy đều tìm cách trốn đi. Bây giờ chủ thượng muốn mà không làm được, nam nhân bất mãn vì bị ức chế là kinh khủng nhất, mà cho dù là trước đây thì bọn họ cũng không dám làm gì chủ thượng.

“Ta ăn no rồi, Vụ Huyền, chúng ta đi dạo phố đi.” Hai người biến mất.

“Lâm Phong, hôm nay ánh trăng rất đẹp, đi ngắm trăng thôi.” Lại thêm hai người biến mất.

“Mấy hôm nay kỹ viện làm ăn rất tốt, thuộc hạ phải qua xem một tí.”

“Ngựa đói bụng, ta đi xem ngựa.”

Trong nháy mắt, một bàn đầy người đều biến mất vô tung vô ảnh, chỉ còn lại Tiểu Vũ cùng hai người đang mắt to trừng mắt nhỏ. Những kẻ này thật vô tình, đi không thèm rủ nó, lần sau có bị thương thì đừng đi tìm nó, Tiểu Vũ tức giận thầm nghĩ trong lòng.

“Đệ đừng nói là ngươi muốn đi luyện đan dược gì đó đi.” Miểu Miểu nhướng mày nhìn Tiểu Vũ, ta muốn đem đệ luyện lên đây.

“Làm sao mà làm được, ở đây không phù hợp, ta cảm thấy ta ăn hơi nhiều, đi bộ một chút sẽ tốt hơn.” Tiểu Vũ nói xong liền định rời đi.

Miểu Miểu tay lanh mắt lẹ túm hắn lại, nhắm ngay đầu của hắn mà gõ một cái, Dịch Thiên cũng chậm rãi đứng lên đi qua. Trong tửu lầu phút chốc vang lên tiếng thét chói tai của Tiểu Vũ, những người trốn ở ngòai cửa đều rụt cổ. Tiểu Vũ, hãy tự cầu phúc đi.

Đến sáng sớm ngày hôm sau, khi Tiểu Vũ xuất hiện trước mặt mọi người, tất cả đều cười bò lăn bò càng. Có thể thấy hai mắt gấu mèo của Tiểu Vũ cực kỳ không cân xứng, một lớn một nhỏ. Khẳng định là một bên là của chủ thượng, một bên là của phu nhân. Có điều, không phải Tiểu Vũ có rất nhiều lọai thuốc linh tinh gì đó sao. Tại sao không tự chữa cho mình.

“Hai đại gia bọn hắn, liên thủ ăn hiếp tiểu hài tử như ta, còn không cho ta chữa thương, ta thật đáng thương a,” Tiểu Vũ òa lên nức nở sau đó quay qua nhìn mọi người rống giận, các ngươi cũng là người xấu, chỉ lo cho bản thân, vẽ bùa nguyền rủa hết các ngươi.
Bình Luận (0)
Comment