Độc Ái Sát Thủ Phu Quân

Chương 118

“Aaaaaaaaaaaaaaa, ngươi a, còn không ra, lão nương đánh cho ngươi ra, Dịch Thiên, ta đau, hu hu hu…” Miểu Miểu ở trong phòng vừa la vừa khóc. Dịch Thiên ở ngòai cửa bước chân quíu đến mức xoay vòng quanh, nhấc chân muốn chạy vào, lại nhớ tới lời Tiểu Vũ nói liền dừng lại.

“Phu nhân, dùng sức dùng sức, sắp được rồi.” Bà mụ mừng rỡ.

“Aaaaaaaaaa…” Cùng với một tiếng la của Miểu Miểu là tiếng khóc của trẻ sơ sinh, oa oa oa…Bên ngòai phòng mọi người thở phào một hơi.

Dịch Thiên vừa định nhấc chân đi vào, tiếng la đau đớn của Miểu Miểu lại truyền đến: “A, ta còn đau, ta còn đau…”

Tiếng tay chân cuống quít lại vang lên, “Còn một đứa nữa, còn một đứa nữa” tiếng hô vui vẻ của bà mụ truyền ra.

Vẫn còn một đứa? Bên ngòai phòng một nhóm người hoan hô, thắng bạc rồi, thắng bạc rồi. Dịch Thiên thì khẽ lặng đi một chút, thật sự là hai đứa sao, ông trời ơi.

Tiếng khóc nỉ non vang lên lần thứ hai, Dịch Thiên coi như hòan toàn thở phào nhẹ nhõm. Bà mụ cùng một nha hoàn ôm hài tử bước ra, nhìn thấy Dịch Thiên liền chúc mừng rõ to: “Chúc mừng công tử, phu nhân sinh rồi, là long phượng thai…” Bà mụ còn chưa nói xong, Dịch Thiên giống như một trận gió cuốn vào phòng sinh, còn lại một mình bà mụ nói với không khí.

“Nàng sao rồi?” Dịch Thiên chạy vội đến đầu giường, nhìn thấy sắc mặt Miểu Miểu tái nhợt nằm trên giường, trên trán đầy mồ hôi, tóc rối bời ướt đẫm dính vào mặt, nhìn vô cùng chật vật. Nha hòan bưng nước đến, đang định giúp Miểu Miểu lau rửa thì Dịch Thiên đưa tay đón lấy, nhẹ nhàng lau chùi cho Miểu Miểu.

“Không sao đâu, chỉ là không còn sức thôi.” Miểu Miểu mỉm cười, lại liếc mắt hỏi: “Con giống ta hay giống chàng?” Tay Dịch Thiên hơi khựng lại, hắn còn chưa kịp nhìn nữa.

Thấy Dịch Thiên không trả lời, Miểu Miểu cũng không thèm để ý, như vậy càng tốt, điều đó cho thấy trong lòng Dịch Thiên nàng là quan trọng nhất, hài tử hả, chờ một bên đi.

“Phu nhân, chúc mừng, chúc mừng…” Mọi người lục tục tiến vào nói lời chúc tụng.

“Cám ơn, cảm ơn, Xu Xu, nhớ cho rõ, năm phần đó nha.” Miểu Miểu vẫn nhớ rõ lúc đó không có ai chọn long phượng thai, có thể nói Xu Xu lời to rồi, cũng như là mình lời to luôn rồi.

“Cái gì vậy a, mới sinh xong hài tử việc đầu tiên nghĩ đến lại là cái này.” Xu Xu nhỏ giọng lầm bầm, còn tưởng bạc có thể nằm trong tay mình thêm vài ngày chứ.

“Phu nhân, công tử, nhìn hài tử một chút đi.” Bà mụ hớn hở chen vào nói.

“Hài tử, đến đây nào, Dịch Thiên, ôm hai đứa đến đây đi, dám làm ta đau lâu như vậy, xem ra ta không đánh hai đứa không được.” Mặc dù Miểu Miểu rất suy yếu nhưng miệng vẫn hung hăng, làm cho bà mụ do dự một lúc lâu, rốt cuộc có nên đưa con cho nàng ấy hay không đây.

“Công tử, phu nhân, bé trai ra trước, là ca ca…” Bà mụ cười nói. “Được rồi, bà xuống dưới lãnh thưởng trước đi.” Lâm Phong lên tiếng đuổi bà mụ đi trước, nếu như tẩu phu nhân thật sự muốn đánh hài tử, việc này truyền ra ngòai cũng chẳng hay ho gì, người khác sẽ tưởng Vụ Thiên Các là một nơi máu lạnh tuyệt tình, đến lúc đó các huynh đệ tìm không được vợ thì thật quá tội. Mới chỉ có một hồi như vậy, mà Lâm Phong đã nghĩ tới tận đâu rồi, thật là chu đáo nha.

Miểu Miểu quay đầu lại nhìn đột nhiên bật cười: “Tiểu Dịch Thiên nha, Dịch Thiên, chàng xem, giống chàng quá a.” Bàn tay mũm mĩm, môi mỏng mím lại, lông mi cong cong, mũi cao thanh tú, khuôn mặt hòan mỹ, quả thực là đúc từ một khuôn của Dịch Thiên. “Dịch Thiên, đây hẳn là con trai nha, để ta xem nào.” Miểu Miểu không thèm để ý vẻ mặt mọi người, cứ thế lột quần đứa trẻ ra, ừm, đúng là con trai, sau đó lại vụng về mặc vào cho nó, cái quần rách này, tại sao khó mặc như vậy.

Xỉu nha, mọi người cười ngất ngư, có người mẹ kiểu đó sao, trước mặt nhiều người như vậy mà làm cái việc lột quần con mình. Còn đứa trẻ trên tay Dịch Thiên thì khóe miệng khẽ cười, đúng là một tiểu Miểu Miểu, môi anh đào nhỏ nhắn, mũi hồng hơi hỉnh lên, đôi mắt to tròn lúc này đang nhìn hắn chằm chằm.

Mọi người nhìn xong đều muốn trợn ngược mắt, quả thật là phiên bản của chủ thượng và phu nhân nha, thật là không tin nổi. Miểu Miểu ngắm nghía xong cũng đã quên việc muốn đánh hai đứa, lập tức kêu gọi Dịch Thiên đem đứa còn lại đến cho nàng, để nàng nhìn một chút.

Dịch Thiên mới vừa buông bé gái ra, bé trai đột nhiên khóc lớn, khóc oa oa oa không chịu ngừng, Dịch Thiên vội vàng ôm bé gái lên, bé trai lập tức ngừng khóc, buông ra, lại khóc, ôm lên, không khóc, lặp đi lặp lại vài lần đều là tình huống như vậy. Khóe mắt, khóe miệng của mọi người đều méo xệch, cái quái gì vậy a, nhỏ như vậy đã biết độc chiếm mẹ nó rồi, cái tính bá đạo này chỉ có thể là di truyền từ cha thôi.

Dịch Thiên nổi nóng nha, mới vừa sinh ra đã tranh vợ của hắn, muốn chết sao. Vòng tay đưa con gái cho Vụ Thiến đứng bên cạnh rồi đi đến chỗ con trai. Vụ Thiến vội vàng cuống quýt đỡ được, hai mắt cầu cứu Lâm Phong, nàng không biết bồng con nít, sao chủ thượng không bồng chứ.

Dịch Thiên đưa tay túm con trai mình, ném đến trên tay Vụ Liệt trầm giọng nói: “Cho ngươi.”

Gì, mọi người suýt ngất lần thứ hai, chủ thượng có cần thẳng thắn như vậy không. Vụ Liệt mặt mày khiếp đảm, nói cà lăm: “Chủ thượng…thuộc hạ có một nữ nhi rồi.”

“Vậy cho ngươi thêm một nhi tử.” Dịch Thiên nói giống như là một đạo lý hiển nhiên, Vụ Liệt ngay cả một cơ hội phản bác cũng không có.

“Dịch Thiên…” Thanh âm lạnh lùng của Miểu Miểu truyền tới từ sau lưng Dịch Thiên khiến mọi người rùng cả mình. Chưa được nàng đồng ý mà dám đem con trai đi cho người khác, cực kỳ không coi nàng ra gì.

“Ta không thích nó quá quấn quít lấy nàng.” Dịch Thiên nói một cách lạnh lùng, lý do này hoàn tòan hợp lệ nha.

“Nó là con trai chàng.” Miểu Miểu cắn răng nói, “Con mắt nào của chàng thấy con quấn ta hả, ngay cả ôm ta cũng còn chưa ôm nó.”

“Để cho Vụ Liệt nuôi, chúng ta rảnh tay hơn.” Suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc Dịch Thiên lại đưa ra thêm một lý do.

“Chàng…” Miểu Miểu đang muốn nổi bão thì bé gái đột nhiên khóc váng lên.

Miểu Miểu ra hiệu bảo Vụ Thiến ôm đến, tự mình đón lấy, không nghĩ tới con bé còn khóc lớn hơn, ngay cả bé trai cũng khóc theo. Mọi người hai mặt nhìn nhau, đây là chuyện gì vậy.

“Phu nhân, có thể là đói bụng.” Vụ Tiêm có vẻ có kinh nghiệm.

“Người đâu, nhanh, chuẩn bị thức ăn.” Lâm Phong lớn tiếng gọi, dù sao mình cũng là chủ nhà, nên khách khí một chút. Mọi người nghe vậy nhất lọat đều đen mặt, thức ăn, ngất thiệt nha, hai đứa nhóc này răng còn chưa mọc làm sao mà nhai thức ăn chứ. Vụ Thiến nhéo hắn một cái, chàng bị ngốc hả. Lâm Phong ngơ ngác không hiểu, hắn nói sai chỗ nào chứ.

“Khụ khụ, hiện giờ hài tử không ăn cơm được, chỉ có thể uống sữa.” Vụ Tiêm bối rối nói ra, chuyện này Lâm Phong cũng quá thiếu hiểu biết đi.

“Ồ, uống sữa, uống sữa, vậy nhanh lên a, khóc đến tội nghiệp rồi kìa.” Để lấp liếm sự xấu hổ của mình, Lâm Phong bước qua dỗ dành hai đứa nhỏ.

Mọi người lại quay sang nhìn Miểu Miểu, không hề có chút ý định rời đi, cho uống sữa, cho uống sữa, không biết cảnh tượng phu nhân cho hài tử uống sữa sẽ như thế nào. “E hèm, mọi người nên tránh mặt một chút thì hơn.” Vụ Liệt nhìn thấy những kẻ liên can không chút tự giác vội vàng lên tiếng nhắc nhở. Mọi người lúc này mới tỉnh ngộ, đám người đi ra khỏi phòng, biểu hiện mới vừa rồi của bọn họ thật là mất mặt.

Hai đứa trẻ vẫn còn khóc lóc không thôi, Miểu Miểu luống cuống tay chân cởi áo, bế một đứa lên. Cho bú sữa thì nàng biết, nhìn bộ dạng mấy bà mẹ khác thì hình như rất nhẹ nhàng.

“A, đau đau đau, Dịch Thiên…” Miểu Miểu hét lớn, đứa trẻ này mới sinh mà sao sức mạnh như vậy chứ. Dịch Thiên thấy vậy đưa tay qua định lôi con từ trong lòng Miểu Miểu ra, hắn biết cái tên tiểu tử thối này không gì có tốt lành mà, dám ăn hiếp phu nhân của hắn.

“Chàng làm gì vậy?” Miểu Miểu đẩy tay Dịch Thiên ra, con đang đói bụng nên khó tránh khỏi dùng sức hơi quá, có thể thông cảm mà.

“Ta muốn quăng nó.” Dịch Thiên tức giận nói, mới vừa sinh ra đã liền ly gián hắn với Miểu Miểu.

“Nó là con trai chàng mà.” Miểu Miểu tiếp tục lặp lại.

“Muốn giành nàng của ta, thiên hoàng lão tử cũng không cho phép.” Dịch Thiên trừng mắt nhìn đứa trẻ trong lòng Miểu Miểu nói một cách giận dữ, đó là nơi chuyên thuộc về hắn, giờ lại có thêm một tên nam nhân nữa giành.

“…” Miểu Miểu thật sự không biết nói sao.

Cuối cùng chiến đấu với hai đứa trẻ xong, lúc này Miểu Miểu mới thở phào nhẹ nhõm. Ọc ọc, bụng mình lại sôi lên, đói quá, vì sinh hai đứa nhóc này mà mình còn chưa được ăn cơm.

“Ta đói.” Miểu Miểu nhìn Dịch Thiên một cách đáng thương, sinh con cho chàng, mình thật khổ cực a.

“Ừ, để ta bảo bọn họ chuẩn bị sữa.” Dịch Thiên dứt lời nhấc chân định đi ra cửa.

Gì, chuẩn bị sữa, Miểu Miểu méo cả miệng: “Ta có răng rồi, có thể nhai đồ ăn, không cần uống sữa.”

Chân Dịch Thiên khựng lại, suýt chút nữa va vào cửa, ai nói chuẩn bị sữa, hắn không có nói nha, hắn nhớ rõ mình bảo đem thức ăn tới mà.

Đại chiến sinh nở kết thúc oanh oanh liệt liệt, tiếp theo là cuộc chiến tranh đọat phu nhân.

“Đã lâu rồi ta chưa từng ngủ với nàng.” Lúc này mỗ nam như một đứa nhỏ tủi thân, hai mắt óan giận nhìn hai đứa nằm trên giường, chiếm mất vị trí của hắn.

“Ngoan nào, con còn nhỏ, nửa đêm sẽ đói, thế này ta cho bú dễ hơn.” Mỗ nữ dỗ dành.

“Lâu rồi ta chưa được ôm nàng.” Mỗ nam vẫn tiếp tục tủi thân.

“Đến đây nào, ôm một cái.” Mỗ nữ dang tay ra, giống như là dụ bế mỗ nam.”

“Lâu rồi ta không nói chuyện phiếm với nàng.” Mỗ nam tiếp tục tố khổ.

“Ta chăm bọn nhỏ rất mệt, không có sức nói chuyện phiếm, chờ cho hai đứa lớn lên một chút, chúng ta sẽ tìm thời gian nói chuyện nha, được không, có chuyện gì thì chàng cứ nhớ cho kỹ trước đi.” Mỗ nữ muốn trợn mắt nha, cảm giác giống như mình sinh tới ba đứa con.

“Lâu rồi ta chưa ăn cơm với nàng.” Mỗ nam xịu mặt xuống.

“Ngày mai chàng bưng thức ăn đến phòng cùng ăn với ta.” Mỗ nữ bắt đầu nổi nóng, còn chưa chịu yên nữa, nàng mệt rồi nha.

“Lâu rồi ta…” Mỗ nam lại định nói gì, mỗ nữ liền cắt ngang: “Ta mệt, chàng đi ngủ nhanh đi.” Dứt lời liền ngả đầu xuống ngủ.

Mỗ nam liền đứng thẳng dậy, nhìn ba người ngủ say trên giường, đột nhiên khóe miệng cong lên, gọi khẽ: “Xu Xu, Vụ Thiến, vào đây.”

Hai người vẻ mặt đau khổ đẩy cửa đi vào, mỗ nam lặng lẽ bò vào phía trong giường, bế hai đứa nhỏ đưa ra: “Đêm nay giao cho các ngươi, đói bụng thì cho bú sữa. Sau này Vụ Thiến không cần ra ngòai làm nhiệm vụ, còn Vụ Huyền thì cho ngươi.”

Hai nàng nghe vậy thì mắt sáng lên, ôm hai đứa trẻ định rời đi, thì phía sau truyền tới giọng nói lười nhác: “Nhớ kỹ, ngày mai hẵng quay lại.” Hai nàng nhất thời khóc không ra nước mắt, biết là chuyện không có dễ dàng như vậy mà.

Mỗ nam nhìn giường lớn rộng rãi, tâm tình vui vẻ, ôm mỗ nữ đi vào mộng đẹp.
Bình Luận (0)
Comment