Độc Ái Sát Thủ Phu Quân

Chương 27

Ngòai phòng trời vẫn mưa, sấm chớp vẫn đùng đoàng, Miểu Miểu cùng Tiểu Vũ liều mạng chạy về, cùng không dùng khinh công, thứ nhất là bởi vì đang ở bên ngoài hành động không nên khinh xuất, thứ hai vốn là Miểu Miểu lại quên mất mình cũng có khinh công, chỉ bụng bảo dạ chạy cho thật nhanh, ở phía sau Tiểu Vũ không biết là vừa mới bị một màn kích thích hay là như thế nào, cũng lo cắm đầu chạy thóat thân giống Miểu Miểu. Sợ nam nhân đuổi theo phía sau mà hai người quên mất, cho dù hắn có đuổi kịp cũng không thể nào đánh hơn bọn họ, cái này gọi là có tật giật mình, quả báo tội nhìn lén chuyện tốt của người khác.

Hai người thở hổn hển chạy về Bồng Lai Các, tòan thân trên dưới ướt đẫm, chạy lọan nên bắn cả bùn đất lên người, cả người thê thảm không chịu nổi. Dịch Thiên vừa nhìn thấy tình cảnh này vội chạy đến cởi áo ngòai ra trùm lên Miểu Miểu, một bên quát: “Mau chuẩn bị nước nóng.” Vừa quay lại hai người hét lớn: “Xảy ra chuyện gì?” Miểu Miểu lạnh quá run rẩy, hai hàm răng va vào nhau, lắp bắp nói không nên lời: “Có người đuổi theo chúng ta.” Dịch Thiên đưa mắt một cái, Vụ Liệt phi thân ra cửa kiểm tra. Dịch Thiên ôm Miểu Miểu nhanh chóng quay lại phòng, Tiểu Vũ đứng đợi một bên cũng đã nhanh chóng được người đưa về phòng.

Sau một hồi tắm táp sạch sẽ ấm áp thơm tho, Miểu Miểu chui lại vào trong ổ chăn thở phào nhẹ nhõm một tiếng thật to, may quá không đuổi theo. Một bóng đen trùm xuống che khuất tầm mắt của chính mình, Dịch Thiên cúi người kiểm tra trán Miểu Miểu, tốt, không có sốt. Tiến vào trong ổ chăn, ôm Miểu Miểu nhẹ nhàng hỏi: “Chuyện gì xảy ra, Vụ Liệt kiểm tra phía sau hai người không phát hiện bất kì kẻ nào.” Hơ, Miểu Miểu xấu hổ, nhìn lén cái kiểu chuyện tốt của người khác như thế này làm sao mà nói ra được, liền lắc đầu nói: “Không có việc gì, không có việc gì, bị sét đánh hoảng hốt nên nói bậy thôi.” Dịch Thiên hồ nghi nhìn nàng, rõ ràng là không tin, nhưng lại không nói thêm cái gì. Nhẹ nhàng lắc lắc Dịch Thiên, Miểu Miểu rụt rụt rè rè nói: “Dịch Thiên, ta đói bụng.” Chạy đường dài như vậy, bao nhiêu sức đã tiêu tan hết sạch.

Trên bàn cơm, Miểu Miểu cùng Tiểu Vũ nhai nuốt ngấu nghiến, “Tiểu Vũ, hai người đi ra ngòai đã gặp chuyện gì?” Dịch Thiên làm như không để ý bình thản hỏi. Khụ khụ khụ, Miểu Miểu cùng Tiểu Vũ bị nghẹn cùng một lúc. Hai người cùng liếc nhau một cái, ánh mắt trao đổi, nói hay không nói, nói ra thì chính là thú nhận làm chuyện xấu, không nói thì nói xạo thế nào để vượt qua kiểm tra đây a. Tựa hồ như nhìn ra suy nghĩ của hai người, Dịch Thiên bình thản nói: “Nơi này ko có người ngòai.” Nói cách khác là không sao, nói đi. Miểu miểu trừng mắt nhìn Dịch Thiên liếc một cái, mới vừa ở trong phòng cứ tưởng hắn nhìn rồi không hỏi nữa, tưởng rằng buông tha nàng rồi, thì ra chỉ là chờ Tiểu Vũ ngồi cùng rồi hỏi, thật là gian xảo.

Miểu Miểu hắng giọng nói: “Vụ Liệt, ra đóng hết cửa sổ lại.” Nếu như không nói, sẽ khiến bọn họ phỏng đóan lung tung. Đang định mở miệng, bên ngòai truyền vào tiếng gõ cửa: “Chủ thượng, Vụ Huyền đại nhân đến rồi.” “Cho hắn vào.” Dịch Thiên nói. Vụ Huyền liền đi vào, hướng Dịch Thiên và Miểu Miểu khẽ thi lễ, Dịch Thiên bình thản gật đầu ý cho hắn ngồi. Vụ Huyền thấy vẻ mặt bình thản của Dịch Thiên cũng không ngại, cười cười ngồi xuống, nghĩ đến Dịch Thiên trước sau vẫn vậy, bọn họ cũng quen rồi. “Có chuyện gì quan trọng sao?” Dịch Thiên chậm rãi nói, mấy người bọn họ hiếm khi xuất hiện ở đây, như vậy chắc chắn có chuyện quan trọng. Vụ Huyền mỉm cười nói: “Không có việc gì, đến xem thử phu nhân đã trở về an tòan hay chưa, giữa trưa phu nhân có ghé qua tửu lầu ăn uống một lúc.” Chỉ cần nói đơn giản để cho rõ ràng mục đích đến. Dịch Thiên gật đầu, nhìn về phía Miểu Miểu nói: “Nói tiếp đi.” Xem ra Vụ Huyền cùng mọi người cũng là người một nhà rồi, lúc này còn giữ thể diện gì nữa.

“Ngươi bắt ta nói, đừng có hối hận đó.” Mất thể diện không chỉ có ta mà còn có ngươi nữa, hỏi trước cho rõ ràng. “Ừ.” Dịch Thiên gật đầu, nghĩ rằng nàng cùng lắm là lại gây rối gì thôi. Vì vậy Miểu Miểu bắt đầu đem những gì đã chứng kiến một cách sống động kể lể miêu tả ra hết, càng nói giọng càng nhỏ lại, nhìn biểu hiện của mọi người từ lúc bắt đầu là kinh ngạc rồi khiếp sợ, tiếp sau đó là nín cười đến vặn vẹo cả mặt, Miểu Miểu thật sự là không có dũng khí nói lớn tiếng. “Chuyện là như vậy đó.” Cuối cùng cũng kể xong, Miểu Miểu len lén liếc nhìn Dịch Thiên một cái, rất tốt a, hay là thể hiện vẻ mặt bình tĩnh, có điều trong ánh mắt đã có ngọn lửa nho nhỏ.

Lại nhìn vẻ mặt của mọi người, đủ mọi vẻ mặt, Vụ Tiêm không cần phải nói, chắc chắn là mặt đỏ bừng, Vụ Liệt cùng Vụ Minh chính là nhịn cười, mặt mày nhăn nhó, Vụ Huyền thì nhất định không nể mặt nàng, cũng không thèm giả bộ chút nào, miệng đã ngóac đến tận mang tai, nhìn Miểu Miểu bằng một vẻ mặt sùng bái, nghĩ chính mình là một đại nam nhân cũng chưa từng nhìn thấy xuân cung sống, phu nhân là một cô gái trẻ như vậy, nhìn thấy đã không chạy mất còn ngồi coi đến hết đến lúc bị phát hiện mới lo chạy, thật sự là thiên tài, trở về phải kể cho Vụ Kiếm nghe mới được.

“Kể xong chưa?” Giọng Dịch Thiên đầy áp lực. “Ừ, kể xong rồi.” Miểu Miểu đáp, nàng kể hết mọi chuyện, không bỏ thêm bất cứ miêu tả gì. “Phu nhân, coi xong cảm tưởng như thế nào?” Vụ Huyền ở một bên đột nhiên cười hỏi.

“Tạm được, tạm được, nam nhân vóc người rất tốt a.” Miểu Miểu không hề nghĩ ngợi liền trả lời thẳng. Vụ Huyền mắt hòai nghi nhìn về phía Dịch Thiên, chẳng lẽ vóc người của chủ thượng không tốt?

“Chỉ biết ngắm nam nhân, tại sao tỷ không nói luôn nữ nhân đó vóc người cũng tốt lắm, bộ ngực nhìn thóang qua là biết lớn hơn tỷ.” Tiểu Vũ ngồi bên bổ sung vào.

Ha ha ha, trong khoảnh khắc, tiếng cười đầy trời, vốn đang cố gắng kiềm chế cả người, nghe Tiểu Vũ nói xong không nhịn được cười ha hả, Miểu Miểu vừa nghe, nhất thời đen mặt, so sánh cái gì a, ngực nàng ấy lớn hay nhỏ thì liên quan gì ta. Sắc mặt Dịch Thiên bây giờ từ trấn định đã chuyển sang tái mét rồi. Đùng đùng đứng lên, lôi Miểu Miểu rời khỏi thính đường không thèm quay đầu nhìn lại, mất hết cả mặt mũi của lão gia. Nhìn tên Vụ Huyền nhìn mình hòai nghi, còn tưởng rằng chính mình không có khả năng. Phía sau tiếng cười càng muốn rung trời chuyển đất rồi, có Miểu Miểu ở đây, mấy tên kia lá gan cũng lớn quá rồi, dám cười nhạo cả hắn.

Cả đọan đường kéo Miểu Miểu trở lại trong phòng mặt mày đều tái mét, trở tay dập cửa lại. Đem Miểu Miểu ấn lên cửa, cả giận nói: “Sau này không cho phép nhìn thân thể của nam nhân khác.” Miểu Miểu rụt rè giải thích: “Ta không phải cố ý nhìn, chỉ là không cẩn thận nên chứng kiến … uhm uh…” Còn chưa kể xong, thanh âm đã bị nuốt mất. Môi Dịch Thiên bá đạo tiến lên, như dã thú cắn xé, điên cuồng cướp đọat, lại giống như trừng phạt Miểu Miểu đã không cẩn thận. Nụ hôn vừa dứt, Miểu Miểu tòan thân vô lực, chỉ có thể mềm nhũn dựa vào trong lòng Dịch Thiên thở hổn hển, Dịch Thiên một tay đỡ Miểu Miểu, một tay vuốt tóc Miểu Miểu, nhẹ nhàng nói: “Sau này không cho phép nhìn.” Tựa vào trong lòng Dịch Thiên, Miểu Miểu chỉ có thể gật đầu, nếu không đáp ứng, khẳng định là không dừng lại.

Sáng sớm hôm sau, Miểu Miểu tinh thần hưng phấn đi ra cửa phòng, “Còn sống hả.” Không biết Tiểu Vũ ở đâu đâm đầu đi tới cười nhạo nàng. Ngày hôm qua nhìn bộ dáng của Dịch Thiên như vậy, hận không thể đem nàng “ăn tươi nuốt sống” luôn, Vụ Huyền cũng nói Dịch Thiên rất ít khi để tâm tình lộ ra trên mặt, ngày hôm qua tức giận như vậy, ngay cả hắn cũng cảm nhận được. Hôm nay lại chứng kiến Miểu Miểu an toàn không có việc gì, tâm lý có chút thất vọng, phải giáo huấn nữ nhân yêu quý hay gây họa của mình một trận về việc tôn trọng chứ, hại hắn ngày hôm qua cũng bị cười nhạo.

Đi đến thính đường phát hiện ra đòan người hôm qua đang ngồi đó, Vụ Huyền cũng chưa chịu về, nhìn thấy nàng tới còn cười tủm tỉm, xem ra bọn họ cũng đang đợi mình lộ ra chuyện gì. Hứ, vênh mặt, không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, đi thẳng đến bên cạnh Dịch Thiên ngồi xuống, cầm lấy bát cháo uống liền, tối hôm qua cơm còn chưa ăn xong đã bị Dịch Thiên lôi về, đến sáng đã đói muốn chết.
Bình Luận (0)
Comment