“Cha, Vụ Thiên Các phái người tới thông báo, ngày mai sẽ đến dự tiệc.” Hách Liên Thành cười nói. “Ha ha, Thành nhi, chuyện này con làm tốt lắm, chuẩn bị cho tốt, ngày mai quan trọng là làm cho bọn họ lọai bỏ thành kiến đối với chúng ta, Tĩnh Ngọc này rất không hiểu chuyện, chờ việc này xong xuôi gọi anh con đưa nó về nhà.” Hách Liên Hồng nói tới đây hơi cau mày lại, suýt chút nữa thì phá hỏng đại sự của hắn. “Được rồi, Thành nhi, còn sự kiện đó tiến hành sao rồi?” “Cha, con còn đang tìm hiểu, việc này không vội vàng được.” Hách Liên Hồng nghe vậy, khẽ gật đầu.
Cùng Dịch Thiên đi vào Hách Liên phủ, Miểu Miểu không khỏi cảm thán một chút, thật giống nghênh đón nguyên thủ quốc gia, ngòai cửa canh gác sâm nghiêm, hai bên thị vệ cùng người hầu sắp hàng đứng thẳng tắp, không nhúch nhích, vừa nhìn thấy Dịch Thiên xuất hiện liền cúi người thỉnh an, Hách Liên Hồng cùng gia quyến đứng ở cửa nghênh đón, xem ra danh tiếng của Dịch Thiên thật là lớn.
Liếc mắt một cái liền nhận ra Hách Liên Hồng, Hách Liên Thành lớn lên thật sự là giống y như đúc a, một ông già sáng sủa, trên mặt in dấu sự thăng trầm của cuộc sống, cùng với vẻ hòa ái và nụ cười hiền lành, người như vậy nhìn thế nào cũng không giống Sát Huyết Minh Minh chủ, có điều Miểu Miểu hiểu rõ không thể trông mặt mà bắt hình dong, không thể để cho ấn tượng đầu tiên ảnh hưởng đến phán đoán.
“Hoan nghênh, hoan nghênh…” Hách Liên Hồng liền cười đi lên chào đón, Dịch Thiên khẽ gật đầu xem như là đáp lại. Được đưa vào đại sảnh, ngồi vào chỗ của mình, Hách Liên Hồng sai người khai tiệc. Nhìn từng đoàn thức ăn tinh tế đưa lên, Miểu Miểu có chút hối hận sao không đến sớm hơn, nếu sớm biết rằng nhà bọn họ hậu đãi với khách tốt như vậy, nàng đã tới từ sớm. Hách Liên Thành dường như nhìn thấu suy nghĩ của Miểu Miểu, khẽ cười nói: “Nếu Miểu Miểu thích mấy món thức ăn này, có thể thường xuyên đến đây, đầu bếp của nhà chúng ta trước kia vốn là người của ngự thiện phòng trong cung.” Trách không được, có thể lọt vào mắt Hoàng đế cũng không thể là kẻ đầu đường xó chợ.
Hách Liên Hồng nghe vậy cũng cười nói: “Nếu phu nhân thích, lúc nào cũng hoan nghênh đến thăm viếng.” Vốn định nói có thể đem đầu bếp tặng cho nàng, nhưng nghĩ lại một chút thì làm như vậy dường như không có lợi ích gì cho bọn họ, thường xuyên qua lại thì tốt hơn.
Miểu Miểu mỉm cười nói: “Được rồi, được rồi, chỉ cần việc ta thường xuyên đến sẽ không làm phiền mọi người.” Nếu muốn bắt đầu điều tra từ nhà bọn họ, phải thường xuyên qua lại mới được, đây xem như cho nàng một lý do chính đáng. “Không phiền, không phiền…” Đột ngột như vậy, thật có chút cảm giác thú vị.
Chờ thức ăn được bưng lên đầy đủ hết rồi, Hách Liên Hồng phất tay gọi một người tới nói: “Đi đưa Tĩnh Ngọc đến.” Người đó dạ một tiếng rồi rời đi, Tĩnh Ngọc nhanh chóng đi đến. “Tĩnh Ngọc, còn không hướng phu nhân kính trà nhận sai.” Hách Liên Hồng lạnh lùng nói. “Vâng, thưa cữu cữu*.” Tĩnh Ngọc cụp mắt, đáp nhẹ nhàng.
*cữu cữu: cậu, anh em của mẹ mình.
Ơ, hôm nay sao lại biết điều như vậy, Miểu Miểu nhướng mày, nàng ấy bình thường không bao giờ có cái bộ dạng này, nghĩ đến cữu cữu này cũng có chút uy nghiêm. “Phu nhân, xin mời dùng trà, hai lần trước là do tiểu nữ sai, mong phu nhân đại nhân đại lượng, không so đo với ta.” Nói chuyện rất là khéo léo, giọng điệu dịu dàng yếu đuối như vậy, lại tăng thêm sức thuyết phục. Miểu Miểu tay vừa chạm vào chén trà, chén trà đột nhiên nghiêng đi, Miểu Miểu giật mình la lên rụt hai tay lại, nhưng không kịp tránh bị nước sôi đổ lên.
Dịch Thiên ôm Miểu Miểu lắc mình lui về sau ba thước, một tay đánh ra một chưởng, đánh úp về phía Tĩnh Ngọc, Tĩnh Ngọc lập tức bị đánh bay ra ngòai đập vào cạnh cửa, phát ra tiếng bịch thật lớn. Vụ Huyền đi theo hai người đến liền tiến đến che ở phía trước, thanh âm lạnh lùng: “Quý phủ hướng phu nhân của nhà ta nhận lỗi kiểu như vậy sao?”
Hách Liên Hồng hơi nhíu mày, Tĩnh Ngọc này xảy ra chuyện gì vậy, lại để xảy ra sai lầm lớn như vậy trong tình huống thế này, mới vừa rồi trong nháy mắt nhưng không phải là hắn không thấy, tuyệt đối là cố ý. Lập tức nổi giận nói: “Đem nó nhốt vào phòng củi, không có mệnh lệnh của ta không ai được thả nó ra.” Tĩnh Ngọc bị lôi xuống, Hách Liên Thành cũng nhanh chóng mang thuốc trị thương đến.
Dịch Thiên sắc mặt âm trầm thay Miểu Miểu bôi thuốc, Hách Liên Hồng ở bên cạnh nhận lỗi nói: “Dạy dỗ không nghiêm, mong rằng hai vị thứ tội, ngày mai ta sẽ sai người trả nó về nhà, việc như thế này sau này sẽ không xảy ra nữa.” Dịch Thiên không nói, Miểu Miểu thì đau quá càng không muốn nói, trong khoảng thời gian ngắn, không khí có chút gượng gạo.
Đúng lúc này, quản gia đột nhiên vội vàng sấp ngửa chạy vào nói: “Lão gia, có khách quý đến.” Lúc này còn ai ra vào giúp vui nữa vậy trời, Hách Liên Hồng vừa định cự tuyệt thì thấy Thần Quang Dục mang theo vài người đi vào, lập tức quỳ xuống đất thỉnh an: “Lão thần tham kiến hoàng thượng.” Những người khác thấy vậy cũng đều quỳ xuống thỉnh an, Dịch Thiên bất vi sở động không thèm nhúc nhích, chỉ nhẹ nhàng bôi thuốc cho Miểu Miểu.
Thần Quang Dục cũng không nổi giận chỉ nhìn Hách Liên Hồng nói: “Bổn vương nghe nói trong nhà Tả thừa tướng* đề phòng sâm nghiêm, giống như là cung nghênh đại nhân vật nào đó, bổn vương liền đặc biệt đến xem thử, không biết thừa tướng có đồng ý hay không?” “Hoàng thượng đây là hù chết lão thần rồi, hoàng thượng có thể đến chính là vinh hạnh của lão thần a.” Hách Liên Hồng dập đầu nói, mặc dù từ lâu đã biết phủ đệ của mình bị theo dõi, có điều không nghĩ tới hôm nay Hoàng đế thân chinh xuất mã, hôm nay gặp phải tình cảnh này thật sự không biết nói sao.
*Hách Liên Hồng là tả thừa tướng, Nam Cung Việt là hữu thừa tướng.
Thần Quang Dục đi đến bên cạnh Miểu Miểu, nhìn thấy hai tay nàng bị bỏng đỏ bừng, ánh mắt đột nhiên trầm xuống hỏi: “Đây là chuyện gì xảy ra?” “Hồi bẩm hoàng thượng, vốn là cháu họ ngoại của lão thần gây ra, lão thần đã đem nó nhốt vào phòng củi rồi.” Thần Quang Dục nghe vậy quay ra sau nói: “Truyền ngự y.”
“A, Hoàng thượng, không cần đâu, thuốc bôi đã được đưa đến rồi.” Miểu Miểu cau mày nói, mặc dù là rất đau, có điều nàng không muốn cùng cái tên Hoàng đế này thiết lập mối quan hệ nào cả, càng ít liên quan thì tốt hơn, lúc này đột nhiên rất nhớ Tiểu Vũ, nếu có Tiểu Vũ bên người, cam đoan sẽ khỏi ngay lập tức, cũng không chịu đau nhiều như vậy. Nhưng Dịch Thiên lại thản nhiên nói: “Làm phiền.” Miểu Miểu mắt trợn tròn, đây chính là đồng ý hả?
Dịch Thiên nhìn thấy Miểu Miểu bị nước nóng làm bỏng, sắc mặt đã sa sầm, lại nhìn thấy Thần Quang Dục đột nhiên xuất hiện, nhìn là biết không phải vì hắn mà đến mà vì Miểu Miểu mà đến, sắc mặt lại càng tối. Có điều Tiểu Vũ không có ở đây, cũng không biết có thể lưu lại vết sẹo hay không, ngự y coi như là có chút bản lãnh, lúc này đương nhiên là đồng ý rồi.
Ngự y nhanh chóng chạy tới, sau khi kiểm tra cẩn thận nói: “Hồi bẩm hoàng thượng, vị cô nương này không có vấn đề gì nữa, trong vài ngày không nên đụng nước, tiếp tục bôi thuốc thêm vài ngày sẽ khỏi hẳn, không để lại sẹo.” “Đây là phu nhân của nhà ta.” Vụ Huyền ở bên cạnh xen miệng nói, lúc mới vừa nghe ngự y gọi cô nương, sắc mặt chủ thượng tối thêm vài phần, ai, ngự y này thật sự là không biết nhìn mặt nói chuyện* sao, chỉ biết hướng Hoàng đế nhà bọn họ mà múa lời.
*nguyên văn “察言观色 sát ngôn quan sắc” đoán ý qua giọng điệu và sắc mặt
Miêu Miểu nghe vậy bản thân cũng thở phào nhẹ nhõm, tay luôn lộ ra bên ngòai thường xuyên để cho người khác nhìn thấy, có vài vết sẹo quả thật không hay ho chút nào, khuôn mặt của nàng ở cái thế giới này vốn là tầm thường rồi, nếu tay thêm vài vết nữa, như vậy còn không biến thành củ hành sao. Lập tức nhìn về phía Thần Quang Dục cảm kích nói: “Cảm ơn.”
Thần Quang Dục mỉm cười nói: “Miểu Miểu nếu muốn cảm ơn ta, lúc nào đó đến hoàng cung của ta một chuyến, ở đâu cũng là ngự y giỏi nhất, chỉ cần nàng muốn, bổn vương có thể đem tặng nàng.”
Ha ha, ha ha, trừ ra cười khan Miểu Miểu không viết nên nói cái gì, sớm biết vậy không thèm hướng hắn nói lời cảm ơn rồi, tạo thêm phiền toái cho mình. “Đây là lệnh bài, sau này chỉ cần cầm cái này, ra vào hoàng cung không trở ngại gì.” Thần Quang Dục cầm một khối lệnh bài đưa tới trước mặt Miểu Miểu.
Hách Liên Hồng nghe vậy vừa nhìn thấy liền kinh hãi, trên lệnh bài có khắc một chữ “Đế”, đó chính là lệnh bài thông hành của Hoàng đế a, thứ quý giá như vậy đưa cho phu nhân của Dịch Thiên vốn là có ý tứ gì, người sáng suốt vừa nhìn liền hiểu rõ, đây là muốn cùng Dịch Thiên cướp người.