Độc Bộ Thiên Hạ: Đặc Công Thần Y Tiểu Thú Phi

Chương 3

Mẫu thân của Lục hoàng tử nguyên bản đối với cửa hôn sự này không hài lòng, nhưng nàng vốn dĩ là phi tử không được sủng ái, nhà mẹ đẻ lại vô quyền vô thế, suy xét đến quyền thế của Tĩnh Viễn Hầu phủ, cũng có thể là chỗ dựa cho nhi tử, thế nên nàng mới không có phản đối.

Lại không nghĩ rằng ở thời điểm Ninh Tuyết Mạch 8 tuổi, Tĩnh Viễn Hầu chết trận sa trường. Sau đó Ninh phu nhân bỏ rơi Ninh Tuyết Mạch tuổi vẫn còn nhỏ mà tuẫn tình cùng vi phu, Tĩnh Viễn Hầu phủ một sớm tàn lụi.

Những người bà con thân thích xa của Tĩnh Viễn hầu khi dễ Ninh Tuyết Mạch tuổi còn nhỏ, trong tối ngoài sáng sôi nổi tới cướp đoạt gia sản của Tĩnh Viễn Hầu phủ, không quá mấy năm sau, Tĩnh Viễn Hầu phủ đã trở nên nghèo như một cái thùng rỗng.

Cây đổ bầy khỉ tan(*), những người hầu thị nữ trong Tĩnh Viễn Hầu phủ cũng lẩn trốn tìm đường khác mưu sinh. Đến thời điểm Ninh Tuyết Mạch 12 tuổi, trong Tĩnh Viễn Hầu phủ to lớn chỉ còn lại một vị lão bộc trung thành, chủ tớ hai người sống nương tựa lẫn nhau, bữa đói bữa no, nếm hết ấm lạnh, nhận hết xem thường.....

(*) 树倒猕猴散 Cây đổ bầy khỉ tan: ý chỉ cây đổ rồi, khỉ ở trên cây liền chạy đi hết. (When the tree topples the monkeys scatter)

Mà vị hôn phu kia của nàng là Lục Vương gia đối với cọc hôn sự này cũng hiện lên bất mãn, tự nhiên muốn thoái khỏi cửa hôn sự này, nhưng trong người lại ngại với hoàng mệnh, không dám táo bạo trắng trợn thoái lui. Vì thế liền nghĩ ra các loại biện pháp, gây đủ mọi khó khăn cho nàng, mục đích là muốn bức nàng chính mình mở miệng đưa ra lời từ hôn.

Lại không nghĩ rằng Ninh Tuyết Mạch đối với vị Lục Vương gia này rễ tình đã đâm sâu (already had deep feelings), đem hắn xem như ánh sáng duy nhất trong đời (the only light in her life). Cho dù chịu bất kỳ khuất nhục gì cũng không chịu mở miệng nói gì liên quan đến hôn ước.

Thậm chí ở năm trước, Lục Vương gia rốt cuộc tìm được một thiếu sót đối với nàng, liền tỏ vẻ rằng khi cưới nàng về cũng chỉ có thể làm một trắc phi, nàng cũng cắn răng đáp ứng xuống. Toàn tâm toàn ý chỉ nghĩ bồi ở bên người Lục Vương gia......

Nàng không nghĩ tới chính là, một phen si tình này của nàng chẳng những không có đả động được vị Lục Vương gia này, ngược lại làm hắn càng thêm phản cảm, càng thêm muốn hoàn toàn thoát khỏi nàng. Nàng chỉ có thể nếm mùi thất vọng.

Ninh Tuyết Mạch sống khiêm tốn thận trọng, mọi chuyện nàng làm đều rất cẩn thận, nhưng đại họa vẫn luôn tìm tới nàng.

Đêm qua nàng đang ở trong phủ của mình thì bất ngờ bị người đánh ngất. Khi tỉnh lại lại phát hiện có rất nhiều người phá cửa mà vào, mà quần áo của mình không chỉnh tề đang cùng một nam tử xa lạ nằm trên giường mình......

Chân chính bắt gian trên giường!

Hoàng tử phi tương lai làm ra loại sự tình đáng dèm pha này, tự nhiên khiến cho toàn thành oanh động.

Cái niên đại này đối với nữ nhân cực kỳ khắc nghiệt. Nữ tử có hành vi vô độ thường thường bị các loại hình xử tử: dìm chết trong lồng heo, thiêu chết, treo cổ......

Cứ như vậy, Ninh Tuyết Mạch đừng nói là làm trắc phi của Lục Vương gia, chỉ sợ muốn sống sót cũng là rất khó.

Nàng tự nhiên kêu oan các loại, nhưng nhân chứng vật chứng đều có, ai nghe nàng?

Nàng không được phân trần, trực tiếp bị cho vào bên trong cái lồng sắt này, được nâng đến trên quảng trường này, phơi cả ngày dưới ánh nắng chói chang, chịu sự nhục mạ của người vây xem.

Ninh Tuyết Mạch vốn dĩ thân thể đã nhu nhược, bị dày vò liên tiếp như vậy làm nàng rớt nửa cái mạng. Rốt cuộc cuối cùng nàng chịu không nổi loại khuất nhục này phẫn hận mà đâm lồng sắt tự sát.....

Đây là ký ức của nguyên chủ, còn Ninh Tuyết Mạch đến từ hiện đại, nàng là thức tỉnh từ trong cơ thể này.

Bàn tay của Ninh Tuyết Mạch nhẹ nhàng xoa chính gương mặt của mình, nàng biết mình sở dĩ có được đoạn ký ức này là bởi vì nguyên chủ của khối thể xác này có một oán niệm quá lớn, tiểu cô nương kia chết không nhắm mắt!

"Tiểu cô nương, an giấc ngàn thu đi! Thể xác của ngươi nếu như ta đã tiếp thu, vậy thù của ngươi ta sẽ thay ngươi báo! Ta sẽ làm người hại ngươi phải trả giá đại giới!"

Trong con ngươi của nàng hiện lên một mạt lãnh quang.

"Lục Vương gia tới!"

Trong đám người không biết là ai hô lên một tiếng. Người xúm lại như thủy triều hướng hai bên tản ra. Nhường ra một lối đi.
Bình Luận (0)
Comment