Độc Bộ Thiên Hạ: Đặc Công Thần Y Tiểu Thú Phi

Chương 41

Trong thế giới này nàng không có thân nhân, cũng không có bằng hữu, ngay cả thời điểm mấu chốt cũng không người nào cứu nàng!

Nhìn biểu tình của Quý Vân Hạo, nàng biết rằng ngay cả khi nàng nhất thời nhận thua và xin lỗi Hồ Điệp Thường thì hắn cũng sẽ không buông tha nàng, tất nhiên sẽ còn nghĩ ra biện pháp khác để nhục nhã nàng --

Mắt thấy một roi của Quý Vân Hạo lại muốn đánh về phía nàng, khóe môi nàng chậm rãi gợi lên một nụ cười lạnh.

Quý Vân Hạo, nếu như ta không chết, ta sẽ trả lại ngươi gấp mười lần những cái quất của ngày hôm nay!

Ánh mắt nàng lạnh giá, khiến trong lòng Quý Vân Hạo rùng mình. Đồng thời cũng có một loại cảm giác không cam lòng và tức giận không thể giải thích.

Nữ hài tử này đã từng hắn nói gì thì nghe nấy, đã từng lặng lẽ dừng tất cả mọi ánh mắt trên người hắn, đã từng lặng lẽ chấp nhận hết thảy những điều hắn làm, trong lòng nàng cũng từng tràn ngập bản thân hắn --

Hiện tại tuy rằng nàng luôn mồm tôn xưng hắn là "Vương gia", ánh mắt nhìn hắn lại giống như đang nhìn xác thối bốc mùi. Không còn cảm thấy một chút yêu thương đắm đuối nào đối với hắn!

Cố tình thời điểm này nàng còn tỏa sáng chói lọi, chẳng qua sự sáng chói của nàng lại không còn nở rộ vì hắn --

Một khi đã như vậy, không bằng trực tiếp đánh chết nàng, ít nhất ánh mắt nàng sẽ không dừng lại trên người nam nhân khác, chỉ có hắn mới từng là vị hôn phu của nàng......

Ngay cả khi hiện tại hắn đánh chết nàng, nhiều nhất có thể xem như là một tai nạn, phụ hoàng hắn sẽ không thật sự xử phạt hắn chỉ vì một bé gái mồ côi, nhiều nhất sẽ phạt mấy năm bổng lộc của hắn, sau đó sẽ nhốt hắn mấy ngày để cho chuyện này qua đi.

Hơn nữa, hắn còn có thể nhân cơ hội này để lấy lý do bồi thường, thu nạp tiểu nha đầu này về làm trắc phi, như vậy đến chết nàng vẫn là của hắn......

Vô số tính toán đã xảy ra trong một thời gian ngắn.

Sát khí vừa hiện lên trong mắt Quý Vân Hạo, roi vàng cổ quái trong lòng bàn tay bỗng nhiên co lại và dày lên giống như tơ nhện, giơ cánh tay lên, roi vòng bay qua không khí giống như con rắn, vút về phía cổ của Ninh Tuyết Mạch!

Toàn thân Ninh Tuyết Mạch đã đau đớn khủng khiếp, không thể nào tránh né, chỉ đành nhắm mắt lại.

Không nghĩ tới hôm nay mình sẽ chịu uất ức mà chết ở chỗ này!

Trong mắt Hồ Điệp Thường hiện ra đắc ý điên cuồng. Nàng ta rất rõ ràng uy lực một roi này của Quý Vân Hạo. Chỉ cần thật sự đánh trúng Ninh Tuyết Mạch, sẽ trực tiếp đánh nát xương cổ nàng, khiến nàng chết ngay tức khắc --

Mắt thấy một roi kia của Quý Vân Hạo giống như rắn độc sẽ lập tức chạm đến trên cổ của Ninh Tuyết Mạch, bỗng nhiên có một ánh sáng màu xanh nhạt loé lên trong không trung, trong chớp mắt hình thành một tấm lá chắn ở ngay trước người Ninh Tuyết Mạch. Một roi đoạt mệnh của Quý Vân Hạo đã đập lên trên tấm lá chắn kia, tấm lá chắn lại rung động giống như sóng nước phân tán hết lực lượng, bàn tay của Quý Vân Hạo run lên, Kim Tiên suýt nữa đã bay ra khỏi bàn tay.

Sắc mặt hắn biến đổi, lui về phía sau một bước: "Thái tử ca ca!"

Bóng người chợt loé nơi cửa, Quý Vân Hoàng chậm rãi đi vào.

Hôm nay hắn mặc một chiếc áo choàng thấp điệu nhưng không mất đi vẻ hoa lệ, trên ngón cái vẫn mang một nhẫn ngọc ban chỉ rất lớn, bên hông treo một miếng ngọc bích xanh như nước. Khí chất tao nhã, nhưng lại mang theo một sự thờ ơ cao quý không thể nói nên lời.

"Tham kiến Thái Tử điện hạ!" Mọi người trong trà thất đều quỳ xuống, ngay cả Quý Vân Hạo cũng không có ngoại lệ.

Trong đôi mắt như nước mùa thu của Hồ Điệp Thường hiện lên một tia phức tạp, nàng ta tất nhiên cũng phải quỳ xuống theo, lời nói trở nên run rẩy nhẹ nhàng: "Điệp Thường tham kiến Thái Tử điện hạ, Thái Tử điện hạ đại giá quang lâm, Điệp Thường đã không quỳ nghênh đón sớm hơn, mong chờ sự tha thứ......"

Câu nói kế tiếp của nàng ta không thể tiếp tục phát ra, bởi vì vị Thái Tử điện hạ đang được nàng cung nghênh không thèm liếc mắt nhìn nàng ta một cái, trực tiếp đi qua bên cạnh người nàng ta, cúi người nâng Ninh Tuyết Mạch đang ngã trên mặt đất lên: "Tuyết Mạch, ngươi có cảm giác thế nào?"
Bình Luận (0)
Comment