Hiển nhiên là Bố Dương Cổ sớm chuẩn bị trước, đã liệu được việc tôi sẽ đến tìm hắn, vừa thấy tôi, vẻ mặt liền đau khổ mà giải thích:
"Tối hôm qua có một tên cẩu nô tài đã rình đốt đèn trong thượng phòng, bất cẩn làm đổ, lửa đèn dầu cháy rất nhanh, mà người trong Tây phòng mãi ngủ mê, nên mới biến thành tình trạng thảm thương như thế! Cũng may là tiểu a ca không sao, bằng không chúng ta thật sự không biết nên giải thích ra sao với cô cô." Tôi thờ ơ nhìn hắn diễn xướng cho đã, lấy ghế dựa ngồi xuống, Cát Đái nơm nớp lo sợ đứng sau lưng tôi, ngón tay nắm chặt ống quần, hơi run rẩy.
Ánh mắt Bố Dương Cổ dạo một vòng ở sau tôi, không thấy Hoàng Thái Cực liền không nhịn được hỏi:
"Còn Hoàng Thái Cực đâu rồi? Chắc là đã bị dọa cho kinh sợ rồi, nếu không để ta sai người đưa qua chút trà an ủi hắn vậy." "Khỏi cần!" Tôi quan sát bốn phía, từ lúc tôi bước vào cửa, ngoài cửa sổ liền thấp thoáng bóng người, dường như có rất nhiều thủ vệ.
"Đệ ấy chỉ mới vừa ngủ được một chút." Tôi cố hết sức duy trì vẻ tươi cười, nhất thời có nha hoàn tới đây dâng trà, Bố Dương Cổ đột nhiên thở dài:
"Mấy năm nay đã ủy khuất cho muội muội rồi." "Không ủy khuất." Tôi cười vô cùng xán lạn, khi vẻ tươi cười đập vào mắt, trên khuôn mặt hắn thoáng xuất hiện một tia hoảng hốt, tôi đương nhiên rõ hơn ai hết là nụ cười này mang đến bao nhiêu lực sát thương, vì thế để mang đến hiệu quả gấp đôi tôi liền ôn nhu nói:
"Vì Diệp Hách, vì ca ca, đây là điều nên làm." "Đông Ca muội đã thật sự trưởng thành!" Đã rất lâu rồi hắn mới phát ra một tiếng cảm khái, biểu tình trên khuôn mặt lại có một tia do dự, nhưng chỉ trong giây lát, đến khi hắn quay đầu lần nữa, liền lại khoác lên mặt cái vẻ giả tình giả ý, "Sau khi hứa gả muội muội cho Nỗ Nhĩ Cáp Xích, ta vốn tưởng rằng đây coi như là một nhân duyên không tồi, từ nay về sau thì muội muội cũng có chỗ để dựa vào, nhưng ai biết được qua hai năm, Nỗ Nhĩ Cáp Xích đó lại âm thầm lật lọng, trì trệ chưa từng thực hiện lời hứa trước kia, không chỉ chưa lập muội làm đại phúc tấn, mà thậm chí đến tận bây giờ vẫn không danh không phận." Trên mặt hắn dần lộ ra một loại hận ý căm thù đến xương tủy. Tôi đoán chừng hắn không thật sự hận vì tôi chưa gả cho Nỗ Nhĩ Cáp Xích làm đại phúc tấn, mà có lẽ là vì địa vị của Kiến Châu ở Đại Minh Thiên triều mấy năm nay không ngừng tăng cao, thậm chí Nỗ Nhĩ Cáp Xích đã được phong chức Long Hổ tướng quân, đối với Diệp Hách đã được triều đình coi trọng đã lâu này mà nói, không khác gì một đả kích lớn.
Hừ! Chỉ là bọn người có tầm nhìn hạng hẹp, nghĩ đến mỗi việc ở một góc xó xỉnh Liêu Đông mà tranh giành ân sủng Minh triều, chỉ để cầu lợi ích trước mắt* mà thôi. Dã tâm của Nỗ Nhĩ Cáp Xích bọn người này có thể sánh bằng sao?
*Nguyên văn là Cẩu An
苟安: một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết Tam quốc diễn nghĩa của nhà văn La Quán Trung. Trong cuộc chiến Bắc phạt, quân Thục phải hành quân vào đất Ngụy xa xôi nên việc vận tải lương thảo vô cùng khó khăn, chính vì vậy việc tải lương có ý nghĩa rất lớn với quân Thục. Cẩu An được Lý Nghiêm giao nhiệm vụ tải lương từ thành Vĩnh An đến trại quân Thục ở Ngụy, nhưng Cẩu An hay rượu, chè bê tha nên đi đường chậm trễ, sai hẹn mất mười ngày theo kế hoạch đã đề ra. Điều đó làm Gia Cát Lượng hoàn toàn không hài lòng và đòi chém nhưng được Dương Nghi can ngăn. Vì vậy mà từ "cẩu an" trong tiếng Hán cũng được dùng để chỉ những kẻ ăn chơi hưởng lạc chỉ nghĩ đến lợi ích tạm thời mà không nghĩ tới những điều sau này. (nguồn: Wikipedia.)
Tôi nâng tách trà lên, nhẹ nhàng thổi nguội, nghe hắn sẽ tiến vào chủ đề chính ra sao.
"......Muội muội chắc vẫn còn nhớ Bố Chiếm Thái chứ?" "Là Bố Chiếm Thái đệ đệ của Mãn Thái bối lặc Ô Lạp trước kia từng có hôn ước với ta phải không?" "Đúng vậy." Bố Dương Cổ đi qua đi lại trong phòng,
"Kể từ sau khi hắn bị bắt trong trận Cổ Lặc Sơn, thì con người hắn liền thay đổi, Nỗ Nhĩ Cáp Xích không giết hắn, thậm chí lần lượt gả hai người cháu gái cho hắn, sau khi rơi vào vòng tay ôn nhu của mỹ nhân, thì đã không còn chút hào khí anh hùng xưa kia, đã trở thành con rối của Nỗ Nhĩ Cáp Xích. Năm trước bởi vì Mãn Thái qua đời bất đắc kỳ tử, người chú ruột lại có mưu đồ đoạt quyền, Nỗ Nhĩ Cáp Xích đã mượn cơ hội này thả Bố Chiếm Thái về Ô Lạp, giúp hắn kế thừa vị trí......Đông Ca, hiện giờ Ô Lạp và Kiến Châu đã là cá mè một lứa, tên Bố Chiếm Thái ấy đã hoàn toàn nghe lệnh của Nỗ Nhĩ Cáp Xích. Lúc này thế cuộc giữa Hỗ Luân cùng Kiến Châu đang căng thẳng, chỉ cần châm ngòi liền nổ ngay, nếu như Nỗ Nhĩ Cáp Xích gây bất lợi cho Diệp Hách, chúng ta một tay khó vỗ ra tiếng, thì làm sao có thể chống lại đây?" Tay tôi run rẩy, nắp trà va "cách" vào miệng tách.
Thì ra lại là chuyện như vậy! Thảo nào trước kia Nỗ Nhĩ Cáp Xích lại đồng ý thả Bố Chiếm Thái về lại Ô Lạp, thì ra là có nội tình ẩn náu bên trong.
Tim tôi không khỏi nguội lạnh, trước kia bản thân thật là đã quá ngây thơ rồi, chỉ mãi mê nhún đầu làm đà điểu, cho rằng như thế thì tôi liền có thể an an ổn ổn mà sống qua những năm tháng mà tôi đáng được có này. Nhưng hiện giờ xem ra thật sự là sai hoàn toàn rồi, vô luận là tôi có trốn đến nơi nào, không gây chuyện thị phi ra sao, thì những thị phi ấy vẫn cứ tìm tới tôi.
"Theo ý của huynh trưởng, thì chúng ta cần làm gì để xoay chuyển càn khôn?" Tôi gằn từng chữ mà hỏi.
Bố Dương Cổ bị ánh mắt chòng chọc của tôi làm cho vô cùng khó chịu, đành xấu hổ quay đầu đi chỗ khác:
"Hôm nay thủ lĩnh bối lặc Cáp Đạt tới chơi, nhắc đến việc đã từng có duyên thấy qua muội vài lần, muội có muốn gặp mặt hắn không?" "Mạnh Cách Bố Lộc?!" Trong đầu tôi hiện ra một khuôn mặt thon gầy kia, liền khiếp sợ từ trên ghế đứng dựng lên, tách trà trong tay rơi xuống mặt đất, vỡ tan tành.
"Cách cách!" Cát Đái kinh hô, từ phía sau đỡ lấy cả người tôi đang lung lay sắp ngã.
Bố Dương Cổ ung dung bình tĩnh nhìn tôi.
Tôi cười lạnh:
"Nếu Mạnh Cách Bố Lộc đã tự mình chỉ đích danh muốn gặp ta, mà ta lại làm như không thấy, thì chẳng phải là đã bác bỏ mặt mũi hắn sao? Tốt xấu gì người ta cũng là thủ lĩnh một bộ đó!" "Muội muội có thể nghĩ như vậy, khiến ca ca cảm thấy vô cùng vui mừng......" "Ha ha------" Tiếp nối lời của Bố Dương Cổ là một tràng cười dài, cửa phòng bị đẩy ra, một nam nhân toàn thân vận bộ mã quái* màu xanh thẵm làm từ nhung Chương Châu, vạt áo đầy hoa văn Bát bảo** đang ngẩng đầu sải bước vào trong phòng.
*Mã quái马褂: trước đây là y phục cưỡi ngựa của người Mãn, mã quái là chiếc áo ngắn, khoác chồng bên ngoài trường bào, thân áo dài tới rốn, tay áo dài tới khuỷu tay, tên đầy đủ là "Ngạc đa hách", phổ biến trong triều đại nhà Thanh và thời Trung Hoa dân quốc. (nguồn: Baidu.) **Bát bảo八宝: hay Bát bửu Tám vật quý, bát bảo trên mã quái là chỉ bát bảo trong nhà Phật gồm: Bánh xe pháp, tù và, ốc, tàn lọng, hoa sen, chữ "Vạn", độc lư bốn chân, dây kết nút. Mắt sâu mũi gồ, là tên nam nhân có khí chất của quý tộc Anh quốc!
Mạnh Cách Bố Lộc!
Đồng tử tôi đột nhiên co lại, hắn không cần mở miệng, chỉ từ ánh mắt trắng trợn đó thôi là tôi có thể đọc ra được tâm tư của hắn.
"Bố Hỉ Á Mã Lạp cách cách! Cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau rồi......" Tất cả hạ nhân trong phòng đều nín thở thối lui, Bố Dương Cổ mặt không chút thay đổi bước ra ngoài.
Cát Đái do dự, căng thẳng nhìn về phía tôi, tôi cười cười với nàng, cao giọng nói:
"Cát Đái, em đi xem bát a ca đã tỉnh chưa, dặn hắn phải nhớ uống thuốc......" Hai mắt Cát Đái đỏ lên, lệ dâng lên hốc mắt, tôi sợ nàng lại lỡ miệng nói ra điều không nên, liền lập tức đẩy nàng một phen, đuổi nàng ra ngoài, thuận tay đóng mạnh cửa lại.
"Đông Ca......" Không đợi tôi xoay người, sát sau tai truyền đến một tiếng gọi dịu dàng, tôi nghe thấy mà nổi hết da gà.
Mạnh mẽ xoay lại, khuôn mặt của Mạnh Cách Bố Lộc chỉ cách tôi chừng hơn một tấc, da đầu tôi đột nhiên căng thẳng, hai tay hắn chống lên khung cửa, vững vàng giam giữ tôi trong, tấm tắc cười:
"Đệ nhất mỹ nữ của ta......" Hắn cúi đầu muốn hôn tôi, tôi thấy môi hắn thật dày cứ như một ngọn núi đang đè xuống, cảm thấy ghê tởm buồn nôn.
"Hi." Tôi bật cười một tiếng, cúi đầu chui toạc ra khỏi vòng quây, thở hổn hển chạy ra sau bàn.
Mạnh Cách Bố Lộc hôn vào không khí, hung hiểm quay đầu, thấy vẻ mặt tươi cười của tôi, đành nhất thời đè nén tức giận, cười nói:
"Vật nhỏ nghịch ngợm......xem ta làm sao trừng phạt nàng." Hắn bước nhanh đuổi theo tôi, chân tôi nhũn ra rồi, biết rõ cái trò đùa này chỉ có thể một lần chứ không thể có lần thứ hai, tiếp tục trốn nữa thì hắn nhất định sẽ trở mặt, vì thế dứt khoát đứng bất động, để hắn ôm cổ. Khi môi hắn đè xuống, tôi giơ tay chặn lại, hai mắt cười quyến rũ:
"Bối lặc gia thật là không biết xấu hổ, cũng không sợ người khác cười chê." "Kẻ nào cười chê? Nơi này trừ ta và nàng ra, còn có người ngoài sao?" Hắn ôm sát tôi, ghìm chặt đến sắp ngạt thở, mới nói:
"Đông Ca à, ta nhớ nàng muốn chết! Thật là nhớ nàng chết đi được......tiểu yêu nữ nàng! Trách không được Ngạt Thương lại vì nàng mà dễ dàng vứt bỏ cả mạng sống, Đông Ca à, nàng thật sự là yêu nữ mê hoặc chết người mà." Hắn nghiến răng hít thở nặng nề, lửa dục nhấp nhô trên khuôn mặt, lòng tôi hãi hùng khiếp vía.
"Ngạt......Thương?" Cái tên này rất quen thuộc, nhưng trong đầu tôi lúc này là một mảng hỗn loạn, không thể nhớ được là đã nghe qua ở đâu.
"Là Ngạt Thương đó! Nàng không nhớ rõ hắn sao?" Mạnh Cách Bố Lộc đưa tay vuốt ve hai má tôi, tôi thật muốn hung hăn cắn hắn một cái, khó khăn lắm mới áp chế được cảm giác ghê tởm xuống đáy lòng, hắn cười dâm đem tôi đè ép lên giường,
"Tiểu tử Ngạt Thương đó, quả thực là tinh mắt......nếu năm đó không cùng a mã nàng liên thủ giết chết hắn, thì bây giờ không chỉ nàng rơi vào tay hắn, mà ngay cả Cáp Đạt cũng......" Chớp mắt vài cái, tôi nhớ ra rồi, Ngạt Thương, bối lặc Cáp Đạt, vào năm tôi chín tuổi kia đã bị một chiêu "Mỹ nhân kế" của Bố Trai và Na Lâm Bố Lộc hại chết. Thì ra......chuyện này còn liên quan tới Mạnh Cách Bố Lộc, tuy rằng tôi không rõ nội tình lắm, có điều nhìn bộ dáng hắn ta hiện tại, thì hơn phân nửa là vì đoạt vị.
Tôi đang lo không tìm được đề tài để gây hỗn loạn, thì liền hì hì cười nói:
"Ngạt Thương sao có thể sánh bằng, gia ngài đây ôn nhu hơn......" Ánh mắt Mạnh Cách Bố Lộc đông lại, cơ mặt co giật, lạnh nhạt nói:
"Lẽ nào khi đó nàng đã......Ha ha ha......nói như vậy thì Nỗ Nhĩ Cáp Xích chẳng qua cũng giống ta mà thôi. Tên khốn Ngạt Thương đó, thật đúng là chiếm được lợi lớn rồi." "Vậy thì có gì à......lẽ nào ngươi còn để ý điều này à?" Ánh mắt hắn nhu hòa lại, nhẹ giọng nói:
"Ai lại để ý điều này chứ? Cũng đâu phải là những tên thư sinh yếu đuối lưỡng ban(1) của Triều Tiên chỉ cần gió thổi tới thì liền có thể ngã. Nàng có phần khinh thường Mạnh Cách Bố Lộc ta quá rồi! Nàng yên tâm, ta sẽ đối xử với nàng thật tốt, tốt hơn cả hắn......" (1)Lưỡng ban: dưới thời Cao Ly và nhà Triều Tiên dùng để chỉ giai cấp thống trị bao gồm quan lại và học giả. Tôi vốn tưởng hắn ta sẽ phát điên, ít nhất thì "tính" thú đối với tôi sẽ giảm xuống thấp nhất, ai mà nghĩ rằng hắn lại có thể không để ý đến chứ? Shit! Nam nhân Nữ Chân đối với trinh tiết phụ nữ lại có thể rộng lượng khoan dung hơn người hiện đại đến vậy. Đối với việc trinh tiết(2) hắn không bảo thủ chút nào sao?
(2)Nguyên văn là Xử nữ tình kết处女情结: người đàn ông chỉ yêu và kết hôn với người phụ nữ chưa từng quan hệ xác thịt. Lập tức thấy chiêu này không hiệu quả, kế sách bị hỏng còn tôi lại bị hắn đè ngã xuống giường, hai mắt cách mặt tôi chừng năm li thước* thậm chí tôi có thể ngửi được mùi nồng nặc trên người hắn, nếu tình trạng này cứ tiếp tục kéo dài, không chừng là tôi có thể nôn ra bất cứ lúc nào.
*1 li thước = 1 cm.
"Ta......ta là nữ nhân của Nỗ Nhĩ Cáp Xích đó." Tôi yếu đuối vô lực mở miệng, mặt nghiêng sang một bên, bờ môi của hắn bắt đầu dọc theo cổ tôi lướt xuống xuống dưới.
"Hừ......" Hắn khinh miệt hừ lạnh một tiếng, chẳng mảy may để trong lòng.
Lòng tôi reo lên hồi chuông cảnh báo, không chờ tôi mở miệng, chỉ nghe "Xoạt" một tiếng, vạt áo trước ngực đã bị móng vuốt sói của hắn xé rách------Cuối cùng sắc mặt đại biến, tôi khó mà duy trì được vẻ tươi cười giả dối nữa.
Cái tên này, tuyệt đối càng giống với một con sói đói khát hơn cả Nỗ Nhĩ Cáp Xích!
"Gia! Đợi chút đã......gia!" Tôi bối rối lấy tay chặn hắn lại, thở hổn hển:
"Việc này......hôm nay bất tiện, ta......cái đó......" Hai mắt hắn đều đỏ hết cả lên, khó chịu nhìn tôi, thở ra:
"Ta không ngại!" Rồi tiếp tục vùi đầu xâm lược.
Mẹ nó ra, súc sinh không ai bằng! Ngươi không ngại! Nhưng bà đây rất ngại đó được chưa?
Từ chối mấy lần đều không thoát được hắn, tôi rốt cuộc không nhịn nổi mà hét lên một tiếng:
"Gia!" Cơ thể người đang đè trên người tôi rốt cuộc hơi dừng lại, nhưng kế tiếp lại thấy một đôi mắt hung tàn tựa như muốn ăn tươi nuốt sống người khác. Lòng tôi hoảng hốt, liền biết hỏng bét rồi, nên vội bày ra khuôn mặt hớn hở dùng ngón tay chọc chọc ngực vào hắn, hờn dỗi:
"Xem ngươi gấp đến như vậy kìa......" Tôi thấy dáng vẻ hắn chần chừ bất định, liền đánh liều, cuối cùng quyết định dùng liều thuốc mạnh cuối cùng. Tôi giơ hai tay lên, câu lấy cổ hắn, chủ động đưa đôi môi đỏ lên.
Trong tích tắc khi môi chạm vào, tôi nhắm lại mắt trong lòng không ngừng nghĩ thầm, cứ nghĩ rằng bản thân đang ở trong chuồng heo mà hôn một con lợn đực là được rồi. Ghê tởm lại ghê tởm, cố sức tưởng tượng nó thành một con lợn nhỏ thơm tho là được thôi......
Đầu tiên thì hắn cứng ngắc, sau đó liền nhiệt tình như núi lửa bùng nổ không thể vãn hồi, đầu lưỡi khiêu khích cạy răng tôi ra, lưỡi dài trơn ướt uyển chuyển tiến vào, cổ họng tôi ngứa ngáy từng cơn, trong dạ dày quặn thắt suýt nữa co giật.
"A." Hắn đột nhiên đẩy tôi ra, vẻ mặt kinh hoàng, ngón tay đưa vào móc miệng mình,
"Nàng......vừa rồi nàng cho ta ăn cái gì vậy?" Tôi gom lại mái tóc hỗn loạn, đưa tay lau môi, cười ha ha:
"Ăn ngon không? Mùi vị không tồi chứ?" "Là gì? Nàng đã cho ta ăn thứ gì?" Hắn nổi giận, xông tên dùng tay bóp chặt cổ tôi, nhưng rốt cuộc vẫn không dám dùng sức, chỉ khiến tôi lắc lư hai cái.
"Đã từng nghe nói qua là Đại Minh quốc có một loại bí dược chưa? Nó chuyên môn được dùng để trừng trị những cung nữ thái giám không nghe lời......ăn vào viên này làm chất dẫn, sau này cứ đến một ngày nào đó là sẽ phải uống vào một viên, bằng không cả người đều sẽ như bị kiến cắn tê dại ngứa ngáy không chịu nổi, kéo dài càng lâu thì sẽ càng phát độc, cuối cùng thủng ruột nát bụng mà chết." Tôi bắt đầu nói bừa, mấy thứ này vốn đều là những tình tiết lộn xộn được viết trong tiểu thuyết võ hiệp thời hiện đại đấy thôi, không biết dùng để đối phó với con lợn đáng chết này có hiệu quả không. Dù sao thì còn nước còn tát, thôi thì một chiêu sống chết vậy.
Mạnh Cách Bố Lộc dường như có chút không tin, vươn đầu lưỡi dài ra, liên tục khạc ra hai ngụm nước bọt.
Tôi vội hỏi:
"Ngươi không thấy miệng của mình vừa khạc thì lại càng cay à? Người cũng có chút ngứa ngáy?" Cuộc chiến tâm lý! Thắng hay bại chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi!
Quả nhiên hắn bắt đầu có chút dao động, trong mắt toát lên một tia hoảng sợ:
"Sao nàng lại làm ra được thứ đó?" "Hai năm trước sứ thần Thiên triều là Dư Hi Nguyên có đến Phí A Lạp, tặng hai ả ca vũ cho Nỗ Nhĩ Cáp Xích, vì sợ các nàng chạy trốn hoặc sinh dị tâm, nên đã cho hai ả ta uống bí dược, trước khi rời đi sứ thần đó đã đưa phương thuốc này cho Nỗ Nhĩ Cáp Xích, dặn rằng sau này qua một khoảng thời gian thì liền cho hai ả uống một viên, đợi sau khi hai ả thật lòng thuần phục rồi, thì mới cho giải dược. Nỗ Nhĩ Cáp Xích đã đem hai nữ nhân này cho hai người con của mình, nhưng vào mùa thu năm trước, vị nào đó trong nhà của nhị a ca Đại Thiện không chịu nghe lời, muốn chạy trốn, sau đó đã phát độc mà chết đi, thi thể sau khi chết hoàn toàn thay đổi, để ngăn chặn truyền nhiễm, ngay hôm đó liền đưa ra ngoài thành hỏa táng......" Tay đang bóp cổ tôi thoáng nới lỏng. Với việc hắn chú trọng đến Kiến Châu, lúc Dư Hi Nguyên đại diện cho Đại Minh đến đưa cho Nỗ Nhĩ Cáp Xích những gì, hắn hẳn là biết rõ ràng. Thân phật thật của Tễ Nguyệt và Hân Nguyệt cũng không qua mắt được Chử Anh, đối với bên ngoài cũng không phải là bí mật gì, tôi đem lời bịa đặt tỉ mỉ kể lại, thật giả lẫn lộn, không để hắn có chút nghi ngờ.
"Là......là nha phiến?" Tôi đột nhiên nhớ ra nha phiến chính là thuốc phiện mà người đời sau kêu, không nhớ rõ là đã từng xem qua bản tư liệu lịch sử nào, trên đó kể lại rằng vào những năm cuối triều Minh, nha phiến là cống phẩm của Xiêm La quốc, bởi vì hiếm có, giá tính bằng hoàng kim, là vật phẩm mà chỉ những kẻ có tiền ở kinh thành mới hút.
Tôi ha ha cười, khép miệng không nói, chỉ mới ngủ gà ngủ gật liền bật dậy lấy gối kê đầu. Thứ tôi cho hắn ăn bất quá chỉ là chút mảnh trà hương trong túi thơm mà thôi, có độc hay không tôi không rõ lắm, có lẽ sau khi nếm qua ruột sẽ hơi thắt một chút, có điều có thật sự có vị vừa chua vừa cay, khó ăn chết đi được.
Ánh mắt hắn nhìn tôi đầy hận ý, tôi nghĩ nếu như có thể, chắc chắn hắn sẽ bổ nhào về phía trước cắn chết tôi.
"Quả nhiên là nha phiến! Nàng đúng là một nữ nhân có lòng dạ nham hiểm độc ác! Rốt cuộc nàng muốn làm gì? Lẽ nào là Nỗ Nhĩ Cáp Xích phái nàng tới đối phó ta?" Cuối cùng hắn thẹn quá hóa giận,
"Hắn đối với ngươi đến tột cùng thì có gì tốt, mà ngươi lại có thể tuyệt vọng đi theo hắn? Chẳng lẽ ngươi không biết rằng chung quy sẽ có một ngày, hắn liên hợp với Ô Lạp đến đối phó Diệp Hách sao?" "Nỗ Nhĩ Cáp Xích là một kẻ có tài! Là người hùng của Nữ Chân!" Những lời này tôi nói không hề sai chút nào, Thanh Thái Tổ hiển nhiên là một người có tài! Huống hồ một chút kỹ xạo nhỏ nhoi ấy nếu bị tôi cùng sử dụng trên người Nỗ Nhĩ Cáp Xích, thì khẳng định hắn chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn thấu. Chỉ có con lợn đần Mạnh Cách Bố Lộc mới có thể mắc mưu dễ dàng như vậy!
Lợn chính là lợn! Dù cho có khiêng tới Bắc Kinh đi nữa, thì vẫn là một con lợn ngu ngốc vô dụng thôi! Không khó để tưởng tượng, nếu như lúc trước hắn không dùng thủ đoạn hạ lưu đê tiện đó, thì nhất định là tranh không lại Ngạt Thương.
"Có điều......" Tôi nói, việc trước mắt vẫn là không nên nói ra hết sạch, ngộ nhỡ chọc giận hắn, hắn chỉ cần tát một cái thì tôi liền ngọc nát đá tan, chẳng phải là tiêu đời sao?
"Ta cũng không phải là người đứng bên phía Nỗ Nhĩ Cáp Xích. Ngươi đừng quên, rằng ta có một mối thù giết cha không đội trời chung với Nỗ Nhĩ Cáp Xích!" "Thế thì nàng......" "Rất đơn giản, nếu ngươi muốn có được ta, thì trước tiên phải cưới hỏi đàng hoàng, nếu không ta thà chết cũng sẽ không tằng tịu với ngươi!" Hắn dần khôi phục bình tĩnh, nghe tôi nói như thế, liền thu lại sự khinh thường, lộ ra vài phần tôn kính:
"Việc này đơn giản, ta đã sớm hướng Bố Dương Cổ mà đề thân rồi, hắn cũng đã đồng ý, giờ ta lập tức mang nàng về Cáp Đạt, ta nàng vợ chồng thân tâm đồng nhất, từ nay về sau tuy hai nhưng một......" Tôi nghe thấy những lời ấy thì liền ghê tởm đến dựng cả tóc gáy, vội ngắt lời nói:
"Khoan hãy vội, nếu như ca ca ta đã đáp ứng hôn sự này thì ta cũng không lý gì lại phản đối. Chẳng qua là, trước đây ta đã phát ra lời thề độc được thần linh chứng giám, không dám tùy tiện vi phạm------Nếu ngươi muốn ta lấy ngươi, thì ngươi cần phải đem đầu Nỗ Nhĩ Cáp Xích đến đây!" Mạnh Cách Bố Lộc tựa hồ không lường trước rằng tôi lại có khí phách kiên cường của nữ tử như vậy, liền ngơ ngác nhìn tôi cả buổi, tôi bị hắn nhìn chòng chọc đến ứa mồ hôi, vì thế giả vờ ra làm ra vẻ trào phúng nói:
"Sao thế, sợ à?" "Hừ, Nỗ Nhĩ Cáp Xích có gì mà phải sợ?" Hắn nắm cằm tôi, vững vàng trừng mắt với tôi,
"Nàng là của ta, nàng mãi là của ta......" "Ta thật mong chờ ngày đó sẽ đến." Tôi lạnh nhạt nói, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Muốn giết Nỗ Nhĩ Cáp Xích à? Sợ là Mạnh Cách Bố Lộc hắn còn chưa đủ tư cách!
"Nha phiến đó......" "Việc này thì ngươi có thể yên tâm, ta nhất định sẽ theo định kỳ vào mùng một và mười lăm đưa cho ngươi, bảo vệ ngươi không phải khổ sở với cơn ngứa ngáy tê dại, đợi đến ngày thành thân của ta và ngươi, ta chắc chắn sẽ dâng lên hai tay, tuyệt không đổi ý." Trời mới biết nha phiến rốt cuộc có thuốc giải hay không, với góc độ của người hút nghiện thuốc phiện ở thời hiện đại mà nói, thì căn bản khó giải------Có điều, thứ mà tôi hạ cũng không phải là nha phiến, cho nên ai mà quan tâm nó thật hay giả, có thể hù người là được rồi.
Mạnh Cách Bố Lộc quả nhiên kiến thức nông cạn, không chút hoài nghi, chỉ buông tay ra, nịnh cười với tôi.
Một cọc khế ước mua bán hôn nhân chính trị đã nằm trong tay tôi------Tôi thà rằng tự bán chính bản thân mình, còn tốt hơn là để Bố Dương Cổ bán tôi!
Vào lúc tôi bước ra khỏi phòng, Cát Đái đang ngồi xổm ngoài cửa, lệ rơi đầy mặt. Thấy tôi quần áo không chỉnh tề đi ra, đầu tiên thì nàng sửng sốt, sau đó lại thảm thiết khóc lên, nhào lên ôm chặt lấy tôi.
"Nha đầu ngốc này, khóc gì chứ? Có gì phải khóc?" Tôi nhẹ giọng an ủi nàng, dưới cổng vòm ở phía xa có một bóng người đang đứng, chính là Bố Dương Cổ.
Tôi hất cằm, ôn hòa cười với hắn, ánh mắt hắn thoáng áy náy, thân ảnh vội lẩn tránh sau cổng vòm.
"Cách cách! Người chịu ủy khuất rồi......nếu như bát a ca biết......" "Suỵt------" Tôi che miệng nàng, nàng nghẹn lời trong cổ rất lâu.
"Ta hỏi này, chuyện của bát a ca đã thu xếp ổn thỏa chưa?" Nàng rưng rưng gật đầu.
Tôi buông nàng ra, nàng liền nhỏ giọng nói bên tai tôi:
"Đã theo lời phân phó của cách cách, hóa trang cho gia thành dáng vẻ của Cáp cáp châu tử, lẫn vào đám người rời khỏi thành, liên tục đi cả ngày lẫn đêm thì không cần phải mất ba bốn ngày, liền có thể chạy về Phí A Lạp." Tôi hài lòng gật đầu, chỉ cần Hoàng Thái Cực có thể bình an rời khỏi Diệp Hách, thì đã dỡ xuống nỗi lo âu về sau của tôi, tiếp theo tôi lại muốn nhìn thấy, sau khi Nỗ Nhĩ Cáp Xích biết được tôi bị Mạnh Cách Bố Lộc trói buộc làm tân nương, thì hắn sẽ có phản ứng ra sao.
Là thật tâm yêu tôi, hay là hư tình giả ý, để xem lần này hắn sẽ làm như thế nào.