Nỗ Nhĩ Cáp Xích bắt đầu khởi binh từ năm hai mươi lăm tuổi đến nay, chưa từng nếm trải thất bại, trận Ninh Viễn ấy đối với ông ta là một đả kích không thể tưởng nổi. Ông ta giờ đã già yếu, khúc mắc khó được gỡ bỏ khiến cơ thể ngày một sa sút, thế nhưng ông ta lại không hề đề cập tới người thừa kế ngôi vị Hãn vương. Vẫn chủ trương giao việc nước cho Bát bối lặc cùng quản lý.
Ngày hai mươi ba tháng bảy, Nỗ Nhĩ Cáp Xích vì mụn nhọt giày vò quyết định đến suối nước nóng Thanh Hà để an dưỡng. Mồng bảy tháng tám, chợt có Hãn dụ truyền đến đô thành Thẩm Dương, mệnh cho Đại Phúc tấn Ô Lạp Na Lạp thị đi cùng đến Thanh Hà.
Trong thành Thẩm Dương nhất thời rơi vào tình trạng gấp gáp, A Ba Hợi vừa mới dẫn tùy tùng rời khỏi thành, mật thám của Hoàng Thái Cực lẻn đến Thanh Hà đã đưa về một tin chắc chắn: Đại Kim Hãn vương bệnh tình nguy kịch.
Thời cuộc căng thẳng, một loại tình thế tựa như cung đã căng nhưng tên vẫn chưa bắn. Nếu Hoàng Thái Cực có thể thăm dò được mật báo, tin rằng các Hòa Thạc Bối lặc khác hẳn là cũng không ngoại lệ. Hiện giờ giữa các gia đang theo dõi, kìm hãm nhau, tuy nói Nỗ Nhĩ Cáp Xích đã quyết định để Bát Hòa Thạc Bối lặc cùng cai quản chế độ, nhưng một nước không thể một ngày không có chủ, bất luận thế nào cũng phải chọn ra trong số đó một người thừa kế Hãn vị.
Đó là vị trí mà ai cũng mơ ước, rốt cuộc sẽ rơi vào người ai? Mặc dù tôi biết rõ người chiến thắng sau cùng là Hoàng Thái Cực, nhưng nhìn vào tình thế trước mắt, xem ra Hoàng Thái Cực thật sự không chiếm được nhiều ưu thế.
Đối với xu hướng phát triển sau này, ngay cả người đến từ tương lai như tôi cũng không còn nắm chắc hay tin tưởng tuyệt đối.
"Rốt cuộc chàng đang nghĩ gì thế?". Ngột ngạt ở nhà ba ngày, cuối cùng tôi không kìm được sự lo lắng, truy hỏi Hoàng Thái Cực,
"Trong lòng chàng có nắm chắc không?". Chàng luôn bày ra bộ dạng tựa hồ nhìn vào trông rất tự tin, nhưng tôi luôn cảm thấy vẻ tự nhiên bình tĩnh đó chỉ là biểu hiện giả dối nhằm diễn cho người ngoài xem.
Quả nhiên, sau giây lát trầm mặc, chàng chậm rãi mở miệng nói:
"Mấy hôm nay ta đều tìm cơ hội lẻn ra ngoài thành, trên thực tế những người khác đều đang vận dụng cái đầu của mình, lúc này ai cũng đều đang mong mỏi từng ngày có thể chạy tới Thanh Hà...". Tôi đương nhiên hiểu được chàng đang ám chỉ cái gì, đó là mặc kệ Nỗ Nhĩ Cáp Xích có sau cùng có lập di chiếu hay không, chỉ cần có thể gặp mặt một lần, dù có dùng cách dồn ép, một đám bọn họ cũng đều muốn đào cho ra khẩu dụ truyền ngôi từ Nỗ Nhĩ Cáp Xích đang mắc bệnh nặng đó, thậm chí lúc cần thiết cũng không tiếc dùng cả vũ lực.
Mắt trông thấy đã sắp diễn ra một hồi tranh đấu, người ngoài cuộc mù tịt không biết gì, nhưng tình hình bên trong đã biến hóa quỷ dị, sóng to gió lớn không ngừng cuồn cuộn.
Hoàng Thái Cực không thể ra ngoài! Đám Đại Thiện, A Mẫn, Mãng Cổ Nhĩ Thái... đang giám sát lẫn nhau, ai cũng đừng hòng nghĩ rằng có thể thoái mái rời khỏi Thẩm Dương nửa bước. Như vậy, còn người thân cận thì sao? Người thân cận của bọn họ có ai có thể khiến Nỗ Nhĩ Cáp Xích bệnh nặng buông lơi cảnh giác, đồng ý cho tiếp cận? Ngay lúc thời khắc đang khủng hoảng này, một người thân cận có thể đạt được tín nhiệm của Nỗ Nhĩ Cáp Xích sẽ trở thành một kẻ có tầm quan trọng nhất trong cuộc đua cuối cùng này.
Tôi không ngừng cắn môi, cắn đến khi cánh môi sưng đỏ không thể chịu nổi sự cứng chắc của răng nanh mà rách da chảy máu.
Thực ra lòng tôi đã có chủ ý, tuy rằng quá mức mạo hiểm, nhưng người đã đến bước đường cùng, dù có là một tia hy vọng cuối cùng cũng muốn bắt lấy thử một lần.
"Ta đi vậy, ta đi thử...". Sau khi liếm liếm mùi máu tươi nhàn nhạt ấy, sau cùng tôi hạ quyết tâm, bỗng chốc ngẩng đầu:
"Để ta đi!". Hoàng Thái Cực đột nhiên xoay người, kinh hãi nhìn tôi chằm chằm.
"Ta đi Thanh Hà...". "Không được!". Chàng không chút nghĩ ngợi, thẳng thừng cự tuyệt, trên khuôn mặt tuấn lãng không còn một giọt máu,
"Ta tuyệt đối không cho phép nàng đi mạo hiểm như vậy!". "Lúc này rồi, còn để ý cái gì chứ?". Tôi bĩu môi tự giễu, lông mi thoáng rung rung,
"Ta đã không còn là Đông Ca, hiện tại đã không còn giá trị lợi dụng nào. Thế nhưng, thân phận cũ Đông Ca có thể sẽ khiến Đại Hãn đặc cách gặp ta một lần. Không nói tới việc khác, chí ít, có lẽ ông ta sẽ gặp ta một lần, đây là cách duy nhất để tiếp cận ông ta. Nên là, để ta đi Thanh Hà nhé. Đã qua mười mấy năm rồi, ông ta sẽ không còn ôm mấy ý nghĩ gì đó với gái già Diệp Hách đã không còn giá trị là ta đây, chàng không cần phải lo lắng...". "Không được!". "Sao lại không được? Trừ ta ra, chàng còn có cách nào để tiếp cận được Đại Hãn? Lòng đa nghi của ông ta nặng như vậy, nếu như biết đó là người của Tứ đại Bối lặc các người, ông ta sẽ không thèm gặp ai đâu!". Hoàng Thái Cực đau đớn nhìn tôi, vừa lo lắng vừa nghi ngờ:
"Không...". "Vậy là quyết định rồi nhé!". Tôi quay đầu,
"Ta sẽ lập tức lên đường...". "Du Nhiên!". Chàng giữ chặt tay tôi, sắc mặt lạnh lẽo, năm ngón tay cứng đờ chậm rãi siết lại, cứng như sắt bó chặt lấy cổ tay tôi.
Tôi rút tay, nhưng rút không được, thử lần nữa xem...
"Thứ chàng muốn cũng là thứ mà ta muốn, mặc kệ là dùng thủ đoạn gì ta cũng đều sẽ nghĩ cách lấy được cho chàng! Người ta nói "Nuôi binh ngàn ngàn, dùng binh một giờ", ta và chàng đã là vợ chồng mười năm ân ái, đối với ta như thế đã đủ rồi, đời này điều ta hối tiếc nhất chính là không có cách nào sinh cho chàng một đứa con dù trai hay gái, chàng hãy để ta làm một chút chuyện cho chàng đi!". Tôi nghiêm giọng, dùng hết sức thoát khỏi sự trói buộc của chàng, bởi vì dùng sức quá mạnh, khiến cổ tay bị ma sát rách cả da.
Chàng bắt vào khoảng không, tay phải cứng đờ giữa không trung, ngơ ngác nhìn tôi.
"Ta... muốn chàng trở thành Đại Hãn! Hoàng Thái Cực... Chàng sẽ là Đại Hãn của Đại Kim! Chàng sẽ là Hoàng đế của Đại Thanh!". Tôi lách người, không để ý đến vẻ mặt của chàng, dứt khoát lao ra khỏi thư phòng.
Ngày mười một tháng tám, đám người của Nỗ Nhĩ Cáp Xích đã đi thuyền xuôi theo dòng Thái Tử Hà, vòng lại tiến vào Hồn Hà. Tôi cưỡi Tiểu Bạch chạy suốt đêm, lúc giữa trưa đã chạy tới thị trấn Ái Kê thuộc lưu vực Hồn Hà, trước mắt chạm phải đoàn thuyền của Đại Hãn Kim quốc.
Lá cờ tung bay, nghi trượng vàng, đoàn thuyền chậm rãi xuôi theo dòng chảy, trên chiếc thuyền rồng lớn nhất, thị vệ san sát nhau như rừng, canh phòng vô cùng nghiêm ngặt. Binh lính Lưỡng Hoàng kỳ trải rộng hai bên ven bờ, cưỡi ngựa đi theo thuyền, ngay ngắn có trật tự.
Tôi suy xét chắc hẳn A Ba Hợi đã gặp mặt Nỗ Nhĩ Cáp Xích, không chừng lúc này đang ở trên chiếc thuyền rồng đó. Nếu như tinh thần của Nỗ Nhĩ Cáp Xích vẫn còn tỉnh táo, có thể chống đỡ đến Thẩm Dương thì thôi, nhưng nếu không thể, vậy A Ba Hợi là vị phi tử mà Đại Hãn triệu kiến sau cùng, chỉ sợ sau này khó tránh việc cô ta giả mạo chỉ dụ của Hãn mà ăn nói xằng bậy. Nếu cô ta mượn danh di chiếu của Đại Hãn, tùy tiện chỉ đại một người thừa kế Hãn vị, như thế không phải sẽ rối tung hết sao?
Nhưng cô ta có khả năng coi trọng ai nhất?
Con trai của mình sao?
Đa Nhĩ Cổn và Đa Đạc tuổi vẫn còn nhỏ, không hề có công trạng gì đáng kể, không đủ thuyết phục đám đông, cũng không thể làm được gì; A Tế Cách không tồi, nhưng với thủ đoạn của y chỉ sợ không thể trấn áp được mấy Hòa Thạc khác, Nỗ Nhĩ Cáp Xích thi hành chế độ Bát Hòa Thạc Bối lặc cùng thống trị, chưa từng sụp đổ ngày nào, Hãn vị đó với năng lực của A Tế Cách mà ngồi lên, tương lai sẽ không có kết cuộc tốt đẹp.
Với trí tuệ nhạy bén của A Ba Hợi, không có khả năng không nhìn ra cục diện tàn khốc lúc này, nhất định Hãn vị chỉ có thể suy ra từ trong Tứ đại Bối lặc!
Mấu chốt là... bốn người đó, cô ta có khả năng chọn ai nhất?
Người... sẽ được chọn nhất...
Chỉ sợ là... Hắn!
Lòng tôi dần trầm xuống, phảng phất như đã trầm xuống đáy âm u của dòng Hồn Hà.
Đúng thế, ngoài con trai mình ra, người có khả năng được cô ta chọn nhất, chính là Đại Thiện! Hơn nữa, bất luận cô ta chọn ai, cũng tuyệt đối không hề đứng về phe Hoàng Thái Cực.
Hoàng Thái Cực không bảo đảm được lợi ích của cô ta!
"Hự!". Tôi kẹp bụng ngựa, vung roi nhắm về phía loan giá*
*Xe chở vua, gọi là "Loan giá" vì trên xe có treo chuông Loan_một loại chuông cổ có hình dáng hơi tương tự chiếc quạt cầm tay thời bấy giờ. Gặp Nỗ Nhĩ Cáp Xích thôi!
Mặc kệ ông ta sống hay chết, tóm lại không thể để mặc cho A Ba Hợi xằng bậy!
Tiểu Bạch hưng phấn hí lên một tiếng dài, gót sắt giẫm lên vùng bùn đất ven sông, phủ đầu xông vào đám binh lính Tương Hoàng kỳ.
"Kẻ nào?". "Có thích khách...". Tiếng quát tháo kêu la đồng loạt vang lên, xen lẫn tiếng leng keng va chạm của vũ khí bằng sắt, yêu đao trong tay tôi như tia sáng lấp lánh tuốt khỏi vỏ, sống đao chỉ vừa mới mở, ba cán thương đã đâm tới, mũi đao sắc bén toàn bộ vót rơi cán thương.
"Dừng tay!". Tôi ghìm cương hét lớn,
"Ta là con gái nuôi của Đại Hãn, Tôn Đái cách cách! Nay ta phụng chỉ dụ tới gặp Đại Hãn! Kẻ nào dám cản ta!". Năm đó Tôn Đái cách cách gả đến Ba Ước Đặc bộ của Mông Cổ Khách Nhĩ Khách, sau trượng phu nàng là Ân Cách Đức Nhĩ đập nhập theo Nỗ Nhĩ Cáp Xích, hai năm trước đã dời nhà đến đô thành Thẩm Dương. Cô nàng sống trong thành rào của Nỗ Nhĩ Cáp Xích đến năm hai mươi tám tuổi mới gả, đã thành một truyền kỳ gái già nối tiếp Đông Ca, tướng sĩ Bát kỳ ai cũng đều đã sớm biết rõ cái tên này.
Lúc này nghe thấy tôi báo tên, binh lính vây quanh tôi nhất thời sợ đến tay chân co cóng, vội vàng dừng công kích, chỉ là vẫn bao vây xung quanh tôi.
Tôi hít sâu một hơi, ngạo nghễ ngồi trên lưng ngựa.
Chốc lát, một gã Ngưu lục Ngạch chân của Tương Hoàng kỳ cưỡi ngựa từ trong đám người đi ra, quét mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đã dày công hóa trang cẩn thận của tôi một hồi, cao giọng hỏi:
"Cô thật sự là Tôn Đái cách cách?". Tôi ra vẻ tức giận, vung roi quất gã:
"Cẩu nô tài, ngươi mù à?". Sắc mặt gã hoảng hốt, vội vàng cúi đầu:
"Nô tài biết tội! Xin cách cách chờ một chút, nô tài đi thông báo cho Đại Hãn!". Nói xong, ra lệnh cho thủ hạ thân binh vẫy cờ.
Trên thuyền rồng cũng có người vẫy cờ ra hiệu, chờ hơn mười phút, bỗng từ rất xa xuất hiện một bóng dáng yểu điệu màu đỏ, xinh đẹp đứng tại mũi thuyền.
Tuy cách rất xa không thấy rõ diện mạo, nhưng lòng tôi tự khắc biết rõ, cô ta đúng là A Ba Hợi, cô ta ra ngoài đây e là muốn tự mình xác nhận. Nếu bàn về diện mạo, tôi và Tôn Đái không quá giống nhau, nhưng vóc dáng hai chúng tôi lại vô cùng giống, chỉ mong trong mười năm nay vóc dáng của Tôn Đái không có thay đổi, nếu không...
"Cách cách! Mời người...". Thái độ của Ngưu lục Ngạch Chân nọ bỗng thay đổi một trăm tám mươi độ, tôi biết rằng A Ba Hợi đã "xác nhận" xong, "Tôn Đái cách cách" là tôi đã an toàn vượt ải, có thể lên thuyền, nội tâm không khỏi căng thẳng, ngón tay khẽ run lên.
Trong chốc lát thuyền cập bến, tôi bước lên chiếc thuyền ba lá lắc lư trên boong tàu. Nắng trưa vô cùng gay gắt, dù tôi ăn mặc phong phanh, nhưng mồ hôi đã sớm thấm ướt áo, dính sát vào người, càng trở nên ngột ngạt.
Tiểu thái giám khom người dẫn tôi tiến vào khoang thuyền, mới bước qua bức màn châu, đã cảm thấy một trận mát lạnh phả vào mặt.
Thì ra trong khoang thuyền này có đặt nước đá, xuyên qua bức bình phong mỏng làm bằng gỗ liêm nhìn vào, hai tiểu a hoàn đang nhẹ nhàng quạt vào cái chậu vàng đựng nước đá, trên chiếc giường nhỏ mềm mại thấp thoáng một bóng dáng màu vàng đang lẳng lặng nằm nghiêng.
"Sao ngươi lại tới đây? Lá gan của ngươi cũng lớn thật, Đại Hãn vẫn chưa triệu kiến, vậy mà ngươi lại dám...". A Ba Hợi đứng bên này bức bình phong, đưa lưng về phía tôi căm giận nói.
Thân mình cô ta chậm rãi xoay lại, khi ánh mắt lạnh lẽo chạm vào tôi, bỗng sửng sốt, đồng tử đột nhiên co rút, cứng họng thốt ra một chữ:
"Ngươi...". Tôi không chờ cô ta nói tiếp, người hơi cong xuống, ngón cái tay trái đẩy chuôi đao, tay phải kéo một cái, thân đao đã bật khỏi vỏ. Eo lưng tôi đồng thời dùng sức, bất chấp vọt đến trước mặt A Ba Hợi, tay trái phát ra, rất nhanh chóng ghìm cổ cô ta vào giữa khuỷu tay mình.
"Á". Cô ta vốn quen sống thảnh thơi sung sướng, cơ thể mảnh mai chống không nổi sức ép như thế, nhất thời sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, đôi mắt trợn trừng còn lớn hơn cả chuông đồng, muôn kiểu sợ hãi nhìn vào tôi.
Nô tài trong khoang thuyền đã sớm bị dọa đến ôm đầu thét chói tai, quỳ trên đất co lại run rẩy.
Tôi luôn để ý đến động tĩnh sau bức bình phong, ngay từ lúc tôi tuốt đao khỏi vỏ, bóng người trên giường đã xoay người bật dậy, quát lớn:
"Kẻ nào?". Giọng nói như chuông đồng, Nỗ Nhĩ Cáp Xích sừng sững đứng thẳng trước giường.
Tôi mê muội một hồi.
Kẻ nào nói ông ta bị bệnh sắp chết? Khí thế như rồng như hổ của ông ta bây giờ, nhìn không ra chút dấu hiệu bệnh tật nào, càng nói chi đến bệnh tình nguy kịch?
Động tác của Nỗ Nhĩ Cáp Xích nhanh như gió, nhanh chóng bắt lấy cung tên đầu giường, giương cung cài tên, động tác lưu loát, liền mạch dứt khoát.
Lòng tôi lạnh lẽo, chỉ thấy một bước này thật oan uổng, rõ ràng đã đưa chính mình vào một cái bẫy đã được thiết kế tỉ mỉ.
"Ngươi là kẻ nào? Dám cả gan giả mạo Tôn Đái, có tin một tên này của ta bắn xuyên đầu ngươi?". Giữa tôi và ông ta chỉ cách nhau một bức bình phong mỏng manh, khoang thuyền chật hẹp, cách chưa quá hai trượng, với khoảng cách ấy thật không đủ để tôi xoay người trốn thoát.
Tin chắc với tài bắn cung chuẩn xác của Nỗ Nhĩ Cáp Xích, chỉ cần tôi hơi di chuyển một chút, chắc chắn sẽ bị ông ta bắn chết tại chỗ. Tôi nắm chặt chuôi đao, lòng bàn tay dính đầy mồ hôi, cơ thịt khắp người bởi vì siết quá chặt để đứng vững mà co rút đau đớn.
"Bối lặc gia...". Không hiểu sao, tôi lại đột nhiên nở nụ cười, có lẽ là đã sợ đến cực độ nên trái lại trong lòng đã trống rỗng,
"Gia lấy được giang sơn rồi, liệu có còn nhớ người bạn cũ này chăng?". Tay đang giơ cung của Nỗ Nhĩ Cáp Xích khẽ run lên, đầu mũi tên kim loại hơi hạ xuống, tôi thừa dịp đạp mạnh vào giá gỗ của bức bình phong.
Một tiếng ầm ầm vang trời, bức bình phong đã bị đạp ngã xuống vị trí Nỗ Nhĩ Cáp Xích đang đứng, tôi thừa dịp ông ta nhảy về sau để tránh, đẩy A Ba Hợi ra rồi xoay người cố gắng chạy tới cửa khoang thuyền.
"Đông Ca...". Một tiếng khàn quát chói tai tựa như sấm chớp nổ vang phía sau tôi,
"Là nàng... Ta biết là nàng...". Tay trái vừa mới chạm đến cửa khoang thuyền, tiếng xé gió bén nhọn đã từ phía sau đuổi tới, "Vút" một tiếng, mũi tên lông vũ đã sướt qua viền tai tôi, ghim tại nơi chỉ cách tôi chừng một tấc. Thân mũi tên không ngừng run rẩy, phát ra tiếng vù vù đinh tai nhức óc.
"Đông Ca...". Tiếng bước chân dồn dập mà ngổn ngang đang vọt tới từ phía sau,
"Không được đi! Không được đi...". Chỉ còn một bước, chỉ vẻn vẹn một bước nữa thôi...
Mắt nhìn vào nước sông cuồn cuộn ngoài cửa, thân thuyền đung đưa, đã cách bờ hướng về phía lòng sông. Tôi lạnh cả người, tuyệt vọng chậm rãi trượt xuống.
Một bàn tay run rẩy mạnh mẽ bắt lấy bả vai tôi:
"Đừng đi...". Âm điệu đột nhiên trầm xuống, chỉ còn sự run rẩy đang thì thào lẩm bẩm,
"Dù nàng là người hay ma... cũng xin nàng đừng rời đi...". Lực tay trên vai tôi chợt tăng thêm, tôi bị động để ông ta xoay người lại.
Trong tích tắc ánh mắt chạm vào nhau, hai vai ông ta rõ ràng run lên.
Ôi... tôi bi thương khẽ thở dài.
Lần cuối cùng tôi gặp ông ta, đã là mười sáu năm trước... năm ấy hai bên mép tóc của ông ta đã điểm chỉ bạc, nhưng hôm nay nhìn lại, đã già nua như thế, mái đầu đã bạc trắng cả rồi.
"Đông Ca...". Hai tay ông ta run rẩy nâng mặt tôi, cẩn thận vuốt ve,
"Thật sự là nàng sao? Thật sự...". "Đại Hãn! Ả không phải Đông Ca! Ả không phải...". A Ba Hợi thét chói tai xông đến, kéo lấy cánh tay Nỗ Nhĩ Cáp Xích,
"Ả là thích khách! Chàng tỉnh táo lại một chút... người đâu! Người đâu...". Theo tiếng kêu gào điên cuồng của cô ta, một đám thị vệ mặc giáp đã xuất hiện tiến vào. Nỗ Nhĩ Cáp Xích đột nhiên rống giận:
"Ta vẫn còn chưa chết, không tới phiên nàng khoa tay múa chân!". Sau đó xô A Ba Hợi ra, hướng về đám thị vệ kia phất tay,
"Cút ra! Không có mệnh lệnh của ta, ai cũng không được phép vào! Cút...". Đám thị vệ ai ai cũng sợ tới mức câm như hến, thị nữ thái giám trong khoang thuyền này cũng bị Nỗ Nhĩ Cáp Xích nổi điên đành vội vã chuồn khỏi. A Ba Hợi mặt mày không còn chút máu, thê lương đứng tại một góc trong phòng, hai tay chống vào vách khoang thuyền, ra sức đỡ lấy thân thể đang run rẩy.
"Đông Ca... Đông Ca...". Ông ta nỉ non tự nói với chính mình, đôi mắt rực sáng lạ thường, như si mê như điên dại,
"Nàng tới đón ta sao? Được... được...". Tôi đột nhiên phát hiện Nỗ Nhĩ Cáp Xích của lúc này đã không giống như trước, đôi môi ông ta nhợt nhạt, hai bên gò má nay đã ửng đỏ một màu...
Rốt cuộc A Ba Hợi cũng gắng gượng đứng thẳng người, chỉ vào tôi la lên:
"Ngươi rốt cuộc là kẻ nào? Dám cả gan giả thần giả quỷ trước mặt Đại Hãn, Đại Hãn thật bệnh đến hồ đồ rồi, nhưng thiếp vẫn phân rõ được thiệt giả phải trái... Ngươi rốt cuộc là được kẻ nào sai khiến...". Tôi kinh ngạc nhìn vào mắt Nỗ Nhĩ Cáp Xích, quả nhiên thấy vẻ mặt ông ta dường như đã có chút suy yếu. Lẽ nào....Nỗ Nhĩ Cáp Xích thật sự bị bệnh? Hơn nữa, bệnh tình không hề nhẹ?!
"Ta không hồ đồ...". Nỗ Nhĩ Cáp Xích đỡ lấy cánh tay tôi, nâng tôi từ trên mặt đất lên, ngữ khí khẳng định cùng cố chấp,
"Cô ấy là Đông Ca! Ta không đến mức hồ đồ ngay cả người con gái ta yêu nhất đời này cũng nhận sai! Cô ấy... Chính là Đông Ca!". "Đại Hãn chàng...". A Ba Hợi giận đến xanh mặt mày,
"Người con gái chàng yêu nhất đời này?". Cô ta nghiến răng, bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười to,
"Phải rồi! Phải rồi! Thiếp theo chàng cả đời, kề cận chàng cả đời, kết quả... chàng lại nói với thiếp, Đông Ca là người con gái mà chàng yêu nhất đời này... còn thiếp thì sao? Thiếp được xem là gì? Thiếp được xem là gì đây?". Nỗ Nhĩ Cáp Xích lạnh nhạt liếc cô ta, im lặng không lên tiếng.
A Ba Hợi run rẩy kịch liệt, bi thương gào lên:
"Thiếp chính là thứ thay thế cho người đàn bà đó! Thiếp biết... thiếp biết chính là như thế! Ngay từ đầu thiếp đã biết là vì ả... thiếp có được vinh sủng cùng nhớ thương của chàng, hết thẩy chẳng qua chỉ là vì để làm một Đông Ca! Đại Hãn...". Nước mắt dâng tràn khóe mi cô ta, dấu vết năm tháng đã in hằn lên khuôn mặt đó khiến kẻ khác không khỏi cảm khái thay, không khỏi sinh ra cảm xúc thương hại trong lòng
, người thiếu nữ như hoa trong ký ức,đảo mắt nay đã trở thành một người phụ nữ ba mươi sáu tuổi.
"Đại Hãn... chàng đối với thiếp quả thực không tệ! Chỉ là... thiếp rất không cam tâm! Thiếp không cam tâm... Vì sao thiếp không thể bằng ả? Vì sao mỗi người các ngươi đều nhớ mãi không quên ả, vì sao...". Tôi hiểu được những lời này không đơn giản là chỉ một mình Nỗ Nhĩ Cáp Xích, mà còn chỉ cả Đại Thiện, trong lòng cảm thấy ảm đạm, cảm thấy cô ta thật đáng thương tội nghiệp. Đang muốn nói với cô ta mấy câu, đột nhiên Nỗ Nhĩ Cáp Xích ở trước mặt bỗng run rẩy, hai mắt trợn lên, tức khắc ngã quỵ trên đất.
"Đại Hãn!". A Ba Hợi đau thương kêu to, bổ nhào qua ôm chặt lấy Nỗ Nhĩ Cáp Xích gào khóc thảm thiết,
"Đại Hãn! Chàng không thể có chuyện gì... chàng không thể bỏ mặc thiếp không quan tâm...". Tôi hết sức kinh hãi, trong chốc lát đờ đi.
A Ba Hợi thê thảm khóc lóc một hồi, Nỗ Nhĩ Cáp Xích mới cúi đầu rên rỉ một tiếng, gắng gượng mở mí mắt. Đôi mắt hoảng loạn di chuyển, dường như đang mờ mịt tìm kiếm thứ gì đó, qua một lát, đôi mắt đầy sốt ruột ấy chuyển hướng vào tôi, tầm mắt kiên định đặt ngay người tôi.
"Tốt quá... nàng vẫn ở đây...". Ông ta lặng lẽ thở dài.
Lòng tôi quặn thắt từng cơn. Nỗ Nhĩ Cáp Xích già nua sắp chết trước mặt này, khiến người ta sinh ra một loại cảm giác tang thương, vừa bất lực vừa thê lương trước một người anh hùng đang tiến vào thời khắc xế chiều của cuộc đời.
Người đàn ông này... Ông ta chính là Nỗ Nhĩ Cáp Xích! Đại Kim Hãn rong ruổi bạch sơn hắc thủy, gây dựng giang sơn, oai phong một cõi!
Ông ta nặng nề hít vào một hơi, tôi thấy sắc mặt ông ta đã khôi phục lại vẻ yên ổn, sóng mắt trong veo, dường như cái vẻ kiêu ngạo bễ nghễ nhìn thiên hạ ấy đã trở lại cái thân thể đó.
"Lại đây!". Ông ta mạnh mẽ nói, từng chữ rõ ràng,
"Ta muốn một câu nói của nàng, nếu nàng thật sự là Đông Ca, ta hỏi nàng một câu...". Tôi đoán việc này có mục đích, liền đánh bạo tiến về phía trước:
"Ông nói đi!". A Ba Hợi ngạc nhiên đánh giá tôi đầy nghi hoặc.
Ánh mắt Nỗ Nhĩ Cáp Xích tựa như điện:
"Nàng có yêu ta không? Đời này, đến tột cùng nàng có từng yêu ta không?". Tôi sửng sốt, thoáng nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn như trước thành thật trả lời,
"Không yêu... đến tận bây giờ ta vẫn không hề yêu ông!". A Ba Hợi đờ ra.
"Ha ha... ha ha...". Nỗ Nhĩ Cáp Xích bỗng ngửa mặt lên trời cười to, dáng vẻ như điên dại,
"Quả nhiên là Đông Ca! Quả nhiên không hổ là Đông Ca...". Dừng một chút, ánh mắt trở nên hung ác, sẳng giọng trừng tôi,
"Đông Ca, mặc kệ nàng có biến thành dáng vẻ như thế nào, nếu nàng thật sự là Đông Ca, nàng hẳn nhớ rõ ta đã từng nói, đời này nếu như ta không có được nàng, dù có chết ta cũng sẽ kéo nàng chôn cùng!". Ông ta nâng bút chỉ thẳng vào tôi, mũi nhọn sắc bén khiến cả người tôi phát run.
"Tuyên Đại Kim Quốc Hãn chỉ dụ...". Tôi thất thanh thét chói tai:
"Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì? Lúc trước ta bị ép gả tới Trát Lỗ Đặc bộ, toàn bộ cấp dưới đều bất bình thay ông, nhưng ông lại bỏ mặc ta, tuyên bố nói ta sinh ra để vong quốc, gièm pha ta gây họa cho bốn nước, nguyền rủa ta sống không lâu... Ta ở Trát Lỗ Đặc bộ sống không bằng chết, cái mạng này vào năm đó cũng đã bị chôn vùi ở Mông Cổ như ông mong muốn! Hiện giờ ta chỉ đang sống tạm bợ trên đời này, có liên quan gì tới ông? Có liên quan gì tới ông hả! Cái mạng này không còn là của ông nữa! Không còn nữa...". Dưới chân như nhũn ra, tôi té nhào xuống đất, lời của Nỗ Nhĩ Cáp Xích bởi vì thế mà tạm ngừng.
Tôi hoảng sợ ngây ra nhìn ông ta, ông ta lẳng lặng đối mặt với tôi. Sóng mắt khẽ chuyển, vẻ hung ác trong đó dần nhạt đi, lộ ra một vẻ thương tiếc nhàn nhạt như có như không.
Khóe miệng ông ta giương lên thành một đường cong, đôi môi nhợt nhạt lại chậm rãi mở ra...
Đầu óc tôi trở nên trống rỗng, trong lúc mù tịt không còn biết nên làm gì chợt thấy vẻ mặt Nỗ Nhĩ Cáp Xích đột ngột thay đổi, ngũ quan vì đau đớn mà vặn vẹo, cả người chấn động, từ trong miệng mãnh liệt phun ra một búng máu tươi, bắn tung tóe đầy mặt và cổ A Ba Hợi.
"Đại Hãn!". Cánh tay suy yếu rủ xuống, ông ta lẳng lặng nằm giữa khuỷu tay A Ba Hợi, im ắng chăm chú nhìn tôi.
Tôi kinh sợ nhìn con ngươi từng chút giãn ra của ông ta, rời rạc... cuối cùng mang theo một loại tình cảm phức tạp khó tả, bi thương không kìm lòng mà khép lại mí mắt.
"Đại Hãn...". A Ba Hợi ngây người, sau hai ba giây sau mới giật mình tỉnh ngộ, ôm lấy Nỗ Nhĩ Cáp Xích, siết chặt vào trong lòng mình rồi run rẩy gào khóc thảm thiết.