Đại sảnh Tuyết Phủ.
- Tổ mẫu, mời người dùng trà.
Liễu Trầm Ngư và Chu Diễn Đồng thay nhau mời trà cho Chu Vệ Liên. Đây được xem là tục lệ của Tuyết Gia. Cứ mỗi sáng, chủ mẫu cùng các di nương đều phải đến đại sảnh đúng giờ. Nếu Tổ mẫu còn sống thì dâng trà, nếu người đã khuất thì dâng hương. Chu Vệ Liên gật đầu vài cái rồi nhấp một ngụm trà.
- Liễu thị! Tuy ở vị trí chủ mẫu chưa lâu nhưng ngươi cũng khá thành thục mọi thứ. Cứ thế mà phát huy.
- Tạ ơn Tổ mẫu đã nhắc nhở.
Liễu Trầm Ngư cúi thấp đầu. Bao nhiêu công sức bỏ ra thì sao có thể uổng phí được. Cứ đà này, thế nào cả Tuyết Phủ cũng nằm gọn trong tay.
- Tổ mẫu, đại tỷ nhi có quà muốn tặng người.
- Thật vậy sao?
Vừa nghe Chu Diễn Đồng nói, Chu Vệ Liên liền mừng rỡ. Trước giờ Tuyết Tinh Hoa rất khéo tay, làm thứ gì cũng thuận mắt. Dù mới lên chín nhưng y rất thành thạo việc thêu thùa.
- Tổ mẫu, Tinh Hoa có một đôi hài mới tặng người. Ban đầu chỉ bình thường nhưng tự tay tiểu nữ đã thêu thêm hai con phượng hoàng.
Tuyết Tinh Hoa vui vẻ mang đôi hài mới ra trước mặt Chu Vệ Liên. Tổ mẫu rất thích loài phượng hoàng nên khi Tuyết Tinh Hoa tặng chúng làm y rất phấn khởi.
- Rất giỏi, đây là phần thưởng của ngươi.
Chu Vệ Liên lấy một cây trâm cài đầu được điêu khắc tinh xảo cho Tuyết Tinh Hoa. Nhận lấy quà, Tuyết Tinh Hoa cười tít cả mắt.
- Tạ ơn Tổ mẫu!
- Tổ mẫu, tiểu nữ cũng có quà tặng người.
Tuyết Phấn Đại cùng Tứ tỷ nhi, cũng là nhi nữ của Liễu Thị, Tuyết Mỹ Luân mang một Thạch cầu mang đến trước Chu Vệ Liên. Tuyết Mỹ Luân nay vừa lên năm nhưng tính tình lại ranh mãnh, háo thắng.
- Đây là Thạch cầu sao?
Chu Vệ Liên khá hài lòng, trong bộ sưu tập đúng là loại cầu nào cũng có nhưng chỉ thiếu mỗi Thạch cầu. Thấy Chu Vệ Liên cũng còn vẻ nghi ngờ. Liễu Trầm Ngư liền cất lời.
- Đây đúng thật là Thạch cầu do anh trai của thiếp thân mua từ Nhuận Bắc.
- Được rồi! Đây là quà của hai ngươi.
Chu Vệ Liên đưa cho Tuyết Phấn Đại và Tuyết Mỹ Luân hai mảnh ngọc bội, một cái màu xanh lục, một cái màu xanh lam.
- Đa tạ Tổ mẫu!
- À Diễn Đồng, Mai Thiên đã đi Lam Dạ được bao lâu rồi nhỉ?
Chợt nhớ đến Tuyết Mai Thiên, đại công tử của Tuyết Phủ. Chu Vệ Liên hỏi ngay Chu Diễn Đồng.
- Thưa Tổ mẫu, Thiên nhi đã đi được hơn một năm, khoảng hai năm nữa là quay trở về.
- Bây giờ lo mà tính toán, trang hoàn lại phòng của Thiên nhi trước. Đích trưởng tử Tuyết Phủ không thể để qua loa.
- Vâng!
- Tam tỷ nhi, ngươi là đích nữ nên cùng A Phúc đi đến thực phòng lấy một ít thuốc cho ta.
Tuyết Phấn Đại nghe đến tên mình thì giật nảy người. Trước giờ có bao giờ Chu Vệ Liên bảo y đi lấy thuốc đâu. Tự nhiên hôm nay lại muốn cơ chứ. Nhỡ mà sai sót thì sẽ bị trách phạt cho xem.
- Tổ mẫu muốn lấy loại nào ạ?
- Loại Hoạn Nhĩ Hồng và Thảo Vi Sương, mỗi thứ một nắm.
Tuyết Phấn Đại gãi đầu. Hoạn Nhĩ, Thảo Vi gì chứ. Đúng là khó nhớ mà. Chu Vệ Liên chống khuỷ tay lên bàn rồi áp bàn tay vào trán. Tâm trạng có chút không vui. Ngày trước mỗi sáng giờ mão, vào canh năm đều do tự tay Tuyết Băng Tâm lấy thuốc mang đến Thực phòng cho Diêu Tử Ngọc sắc. Đến cuối buổi dâng trà là thuốc đã bớt nóng, vừa lúc dùng được. Tiểu nha đầu đó và Diêu Tử Ngọc không còn ở đây, trong lòng cứ như mất mát đi thứ gì đó.
- Thôi thì chốc nữa rồi hẳn lấy. A Tiên, một lát nữa đi theo Tam tỷ nhi dạy y phân biệt loại thuốc ra đi.
- Vâng, lão phu nhân.
Cùng lúc đó, Tuyết Quán Tòng từ ngoài vào trong. Sắc mặt lại trông rất căng thẳng. Hôm nay thượng Triều, mọi thứ đều thuận lợi chỉ có mỗi chuyện của Ngũ Hoàng tử là hơi đau đầu. Đã hai năm trôi qua vẫn chưa tìm được Tuyết Băng Tâm. Hoàng Thượng thì không nói gì. Nhưng Hoàng hậu và Vân Phi cứ lấy đó làm cớ khó dễ chuyện hôn sự với Ngũ Hoàng tử. Lỡ như không phải Nhị tỷ nhi mà là Tuyết Phấn Đại được đính ước thì ngày tháng sau này của y cũng không an nhàn. Ngay lúc này đây Tuyết Quán Tòng vẫn còn một gia đình hoà thuận, đùm bọc lẫn nhau là niềm an ủi to lớn. Đó chính là một niềm may mắn nhất cuộc đời này.
- Lão gia đã về!
Trông thấy Tuyết Quán Tòng, tất cả đều cúi đầu trừ Chu Vệ Liên đang an tọa ở giữa đại sảnh.
- Mẫu thân!
- Ừm, Tòng nhi, ngươi ngồi đi.
Tuyết Quán Tòng thở dài rồi ngồi xuống. Bao nhiêu tâm tư đều cất gọn hết trong lòng. Suốt ngày than dài thở vắn chỉ khiến người khác thêm lo lắng.
- Ngươi lại có tâm sự sao?
Rót một ít trà vào tách, Chu Vệ Liên như nhìn rõ hết tâm tư của Tuyết Quán Tòng. Đẩy nhẹ về phía y, Chu Vệ Liên thở hắt ra. Trông thấy mẹ mình lo lắng, Tuyết Quán Tòng vỗ về.
- Cũng là vài chuyện cũ, không đáng để mẫu thân lo sợ.
- Làm thế nào cũng phải thoả đáng cho ta. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Nghe bấy nhiêu đây, Tuyết Quán Tòng cũng đủ hiểu Chu Vệ Liên đang nói điều gì. Lắc đầu vài cái, gần đây Tuyết phủ đúng là gặp rất nhiều bi thương. Từ thê tử cho đến nữ nhi cũng đều ra đi. Thế gian này còn ai khổ bằng y?
- Thánh Chỉ đến!
Từ ngoài đã nghe tiếng của Ôn công công vọng vào. Tuyết Quán Tòng đỡ lấy Chu Vệ Liên rồi cùng nhau ra phía trước quỳ xuống. Trong cả đại sảnh những ai có mặt cũng phải quỳ theo. Ôn công công đi vào, theo sau có rất nhiều thái giám và binh lính. Lúc vừa đến trước cửa thì tất cả đều đồng thanh.
- Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
- Tuyết Tể tướng tiếp chỉ.
- Có hạ thần!
- Phụng Thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết. Thời hạn tìm lại nhị nhi nữ Tuyết Băng Tâm đã qua rất lâu. Sau những phút giây suy nghĩ, trẫm quyết định định hôn ước Ngũ hoàng tử Ninh Diệu Khôn và đích nữ Tuyết Gia, tam nhi nữ Tuyết Phấn Đại. Khi đủ mười lăm tuổi, lập thành Vương phi. Khâm thử!
- Hạ thần lĩnh chỉ. Hoàng Thượng anh minh!
___
Ninh Quân Trầm loay hoay giữa khung cảnh mờ ảo, trắng xóa trước mặt. Nơi này vừa xa lạ, vừa lạnh lẽo. Nhưng lại có một cảm giác rất quen thuộc. Ở đây rốt cuộc là đâu? Tại sao y lại ở đây? Bỗng nhiên phía trước có một cây hoa Dạ Ảnh rất to. Những cánh hoa đỏ thắm bay tự do trong không trung, tạo nên một bức tranh vô cùng sinh động. Đứng ở gốc cây là một vị cô nương trẻ tuổi. Thân hình mảnh khảnh, long lanh như giọt sương ban mai. Đưa tay nâng một cánh hoa, từng hành động cử chỉ đều rất nhẹ nhàng, từ tốn.
Không dấu được sự tò mò trong lòng. Ninh Quân Trầm vội vã bước đến gần y. Dừng cách cô nương ấy một khoảng vừa đủ, Ninh Quân Trầm nhíu mày hỏi.
- Vị cô nương này cho ta hỏi đây là đâu? Nàng là ai?
Người đó ngưng ngay động tác, không quay đầu nhìn lại. Chất giọng cất lên đầy kiêu sa và rất êm tai.
- Thiếp là ai sao?
Mỉm cười nhẹ một cái, vị cô nương ấy quay lại nhìn Ninh Quân Trầm. Trông thấy nhan sắc trước mắt, Ninh Quân Trầm như hoảng hốt. Từ trước đến giờ y chưa từng nhìn thấy một người con gái đẹp đến thế. Trông rất mong manh tựa cánh hoa anh đào. Định bước đến gần người ấy nhưng hình như có một bức tường vô hình ngăn cản lại. Không cần chủ động, người kia cũng tự bước đến gần trước mặt. Áp tay vào bên má Ninh Quân Trầm, đôi môi mềm khẽ thốt lên.
- Thiếp chính là thê tử của chàng, Đấng Quân Vương tương lai.
Như đang bị thôi miên, Ninh Quân Trầm định đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé kia nhưng cả cơ thể không thể cử động được, chỉ có thể đứng nhìn người ấy. Gần ngay trước mặt nhưng dù có thế nào thì cũng không thể với tới.
- Thê tử của ta?
- Chiến Quốc sắp lung lay. Hẹn 8 năm sau, thiếp sẽ quay về gặp chàng.
Nói rồi vị cô nương ấy quay lưng bỏ đi. Đến khi Ninh Quân Trầm có thể cử động cơ thể thì người ấy đã đi khuất bóng. Tất cả những gì trước mắt đều biến mất chỉ còn lại trong lòng y toàn là xao động. Cảm giác này chưa bao giờ có. Khi gặp được người trong mộng thì sẽ có loại cảm xúc này sao?
- Cô nương, ta còn chưa biết tên nàng. Cô nương! Cô nương!
Bật người ngồi dậy, Ninh Quân Trầm mở to mắt, mồ hôi nhễ nhại. Hoá ra là mơ. Nhưng giấc mơ này thật đến nỗi y cứ nghĩ là nó vừa xảy ra. Cơ thể còn cảm nhận được cả hơi ấm lúc nãy rất rõ ràng. Đây vốn thực chỉ là một giấc mơ thôi à? Giấc mơ rõ ràng là đẹp như vậy mà lại khiến Ninh Quân Trầm phát sốt. Cả người nóng hừng hực.
Trong lúc Ninh Quân Trầm đang thất thần thì bên ngoài, Tuyết Băng Tâm đẩy cửa đi vào. Bưng khay gỗ trên tay, Tuyết Băng Tâm đặt xuống bàn nhỏ bên cạnh giường. Áp tay lên trán Ninh Quân Trầm, y chu môi.
- Đã bớt nóng rồi! Lúc nãy ngươi mơ gì mà cứ lẩm nhẩm thế?
- Ngươi còn nhỏ, không hiểu đâu.
Ninh Quân Trầm xua tay. Chợt y nhận ra, sau khi Tuyết Băng Tâm chạm vào cơ thể dù bất kỳ ở đâu thì sức nóng trong người đều dịu đi. Như mùa hè nóng nực được nhảy xuống hồ nước mát lạnh. Rốt cuộc tiểu nha đầu trước mắt có y thuật gì mà cao siêu đến vậy?
- Haiz, ngươi uống thuốc đi. Chân của ngươi chỉ cần tịnh dưỡng thêm vài ngày nữa là lành lặn rồi. Ngày mai nhị sư thúc sẽ đến chữa trị tiếp cho ngươi.
Tuyết Băng Tâm đưa cho Ninh Quân Trầm bát thuốc. Người trước mặt có gì đó rất quen thuộc. Có nét giống với người mà Tuyết Băng Tâm yêu quý. Mỗi lần được người đó ôm vào lòng, bế y đi dạo ngắm cảnh thì bất kể một ai cũng không thể bất kính với Tuyết Băng Tâm, kể cả Tuyết Quán Tòng.
- Ngươi đã từng vào Cung chưa?
Đôi mắt Ninh Quân Trầm nhìn Tuyết Băng Tâm có gì đó trông đợi. Tiểu nha đầu này hình như đã gặp đâu đó rồi thì phải. Nghe hỏi như thế, Tuyết Băng Tâm thoáng giật mình. Nửa định nói ra nhưng một nửa thì không. Phong nương đã căn dặn dù là ai cũng không được hé lộ thân phận của mình. Lắc đầu một cái, y cười hì.
- Ta chưa đến đó. Ở đây cách kinh thành xa như vậy, ta còn chưa biết ngọ môn quan ra sao nữa.
- Ừm!
Tuyết Băng Tâm suy nghĩ hồi lâu vẫn không hiểu Ninh Quân Trầm hỏi vậy là có ý gì. Ngày trước y ra vào Hoàng Cung như cơm bữa, muốn là có thể vào. Từng người trong đó Tuyết Băng Tâm đều quen mặt. Hoàng thượng có năm người hoàng tử nhưng không có công chúa. Chỉ có Đại hoàng tử Ninh Duẫn Kham và Ngũ hoàng tử Ninh Diệu Khôn là y đã gặp mặt rồi. Còn ba vị khi đến mặt mũi thế nào cũng không rõ. Đặc biệt là vị Tam hoàng tử Ninh Quân Trầm. Nổi tiếng được Hoàng Thượng cưng chiều nhất bội, từ nhỏ đã xem trời bằng vung. Thích đi thì đi, đứng thì đứng những ai cản đường đều bị hắn ném vào ngục. Cuộc sống hoàn toàn tách biệt, không dễ dàng gặp mặt. Đến Hoàng Thượng muốn gặp hắn cũng phải cần hắn cho phép cung nữ, thái giám mở cửa. Nghĩ bao nhiêu đó thôi thì cũng khiến Tuyết Băng Tâm rùng mình. Đáng sợ thật!