*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lại mười năm phút sau, Du Dữu thoải mái khoan khoái lau khô người, mặc áo ngủ hơn nữa còn tiện tay phun khử mùi không khí, bật quạt thông gió.
Qua cửa tốt đẹp.
Khi vào phòng thì Thương Am vẫn chưa ngủ. Cậu vừa mở cửa đã nhìn thấy ánh mắt trực diện của Thương Am.
Du Dữu trong lòng ấm áp. Ảnh vẫn chờ mình rồi cùng ngủ sao? Quan tâm quá đi.
Mặt cậu vẫn còn đỏ, chạy như điên qua, chui vào chăn rồi đắp kín chỉ lộ ra cái đầu “Chú, ngủ ngon!”
“Ừ.” Thương Am vẫn nhìn cậu, bỗng nắm tay đang thả ở sau buông ra, đặt lên trán cậu một chút. Sau khi xác nhận được chuyện gì xong thì hoang mang.
Chỉ là vẻ mặt hoang mang ít ỏi đó trong ánh sáng mờ mờ thì cũng không nhìn rõ được, cũng không bị nhóc lừa gạt bên cạnh để ý.
Hắn thở dài “Ngủ đi.”
Du Dữu cả người cả thoái, một đêm không mộng.
Đến cả tướng ngủ cũng tốt hơn, cả đêm chỉ đánh thức Thương Am hai lần.
Một lần là Du Dữu xoay người 90°, hai cái đùi cùng mông đều đè lên người Thương Am làm hơi ngạt thở.
Lần hai là lúc Du Dữu nằm mơ, tay túm lấy bọc con cháu của Thương Am, miệng thì lẩm bẩm nói mớ, khóe miệng thì sáng lấp lánh nước bọt
“Bánh cao lương[1]… Một đồng… Hả? À… Hai…”
Thương Am sợ cậu trong mơ mua bánh cao lương thật, lấy tay cậu ra, để về giường.
Liên tục xác nhận cậu nhóc này nằm mơ thật chứ không phải giả vờ thì Thương Am mới bình tĩnh lại.
Cũng may ngày hôm sau Du Dữu tự tỉnh, cậu ngủ ngon quá rồi. Lúc rời giường thì Thương Am đã ngồi ở phòng khách. Trên mặt bàn có trứng ốp thịt xông khói và sữa bò nóng.
Du Dữu hơi hoang mang. Cậu nhớ rõ bình thường Thương Am ăn sáng trứng ốp thịt xông khói đều kết hợp với cà phê.
“Chú? Vì sao không phải là cà phê?”
Thương Am ngồi ở sofa quay đầu lại nhìn cậu “Trẻ con ít uống cà phê.”
Du Dữu ngồi sang, yên lặng cho một muôi đường vào sữa. Cậu nhận ra sữa bò vẫn ấm, phía trên có một tầng váng sữa mỏng, thực sự là hoàn hảo.
Giải thi nấu ăn mười giờ bắt đầu, giờ mới hơn tám giờ, vẫn còn sớm. Sau khi Du Dữu ăn sáng và thu dọn xong thì đeo balô lên định đi ra ngoài. Cậu bước từng bước cẩn thận, luôn mong ngóng nhìn Thương Am đang ngồi trên ghế.
Đến bước thứ ba, Thương Am cũng chú ý đến ánh mắt cậu.
“Đi sớm về sớm.”
“Dạ! Cảm ơn chú~!” Du Dữu chỉ thiếu điều nhảy dựng lên.
Có trời mới biết cậu lúc đầu không định ở cố thêm đêm nữa, chỉ muốn Thương Am tiễn cậu đi đến trường, tiện thể tham gia xem cậu tranh tài. Dù sao hôm nay có phụ huynh của con em tham gia cũng nhiều.
Kết quả cậu không nói thành lời được, ám chỉ bằng ánh mắt nửa ngày lại trực tiếp được ở lại!
Có đôi khi tư duy không cùng một kênh cũng không phải chuyện xấu.
Gọi là thi đấu nấu ăn nhưng thực ra là do học sinh tự phát tổ chức, giải trí là chính. Hiện nay thì tình hình gia đình của sinh viên khá tốt, lên đại học phải nấu cơm thì cũng ít. Chính vì thế mà tổ chức giải thi lần này, cũng không mang tính chuyên nghiệp.
Nấu cơm nhiều, khá có kinh nghiệm đều có thể đi đến bán kết. Trong vòng đấu loại phần lớn mọi người tham gia đều chỉ vui thôi, vừa phát trực tiếp vừa làm trò. Dường như họ tham gia không phải so kỹ năng mà là so những pha xử lý món ăn đáng sợ.
Một bạn học nam còn phục chế lại món ăn nổi tiếng trong truyền thuyết – cá hướng về trời[2].
Còn có ngự tỷ cosplay Tae Shimura[3], mỉm cười dịu dàng làm ra món trứng tráng cháy đen.
Hoặc là kỹ năng nấu nướng khá tốt nhưng tới chơi, mặc quần áo có hình “Tiểu đầu bếp cung đình[4]”. Lúc mở nồi còn cho thêm ánh sáng hiệu ứng, còn mở thêm nhạc nền của phim hoạt hình đó nữa.
Người nghiêm túc nhất thì khoe kỹ năng dùng dao, biểu diễn khắc dưa hấu. Bọn họ thực ra chẳng quan tâm mình có lấy được thưởng không. Chỉ cần vào được vòng trong, tranh thủ lúc câu lạc bộ phát thanh truyền hình của trường đến phỏng vấn ghi hình thì xoát độ tồn tại. Có người còn tranh thủ thông báo tìm bạn trai bạn gái.
Thật sự là trăm hoa đua nở.
Có những hình ảnh này so sánh thì hình dáng Du Dữu yên tĩnh ngoan ngoãn hoàn toàn không đáng chú ý. Ung dung chậm rãi thái thịt, từ tốn lấy nồi dưới đất.
Có lẽ trước đó vụ ảnh chụp vẫn có tiếng, hoặc cậu không nổi trội nên nhóm truyền hình của trường cũng không quay cậu. Ngược lại có một bạn học chơi livestream sán đến, vừa quay vừa nói mấy lời không quá lễ phép giới thiệu với mọi người. Nói rằng đây là tiểu thụ thanh thuần trước đó vừa mới nổi.
Du Dữu vẫn đứng ngay tại chỗ, nghe thế thì nhíu mày nhưng cũng không để ý.
Cậu sẽ không như nguyên tác vì bị những người này ảnh hưởng mà suy sụp tinh thần, bị xấu mặt liên tục.
Trước những tình cảnh này nguyên chủ đều là bộ dạng đáng thương cúi đầu không dám nhìn người, luống cuống tay chân nên mắc sai, làm sai đồ ăn. Hơn nữa tóc xõa xuống che mắt nên cả người càng u ám và dễ bắt nạt.
Du Dữu trong lòng lẩm bẩm, vẫn không nhanh không chậm trình bày món ăn. Còn trang trí thêm một viên củ cải nhỏ khắc hoa. Sau đó cậu hào phóng ngẩng đầu lên cười cười với ống kính của bạn học.
Bấy giờ cậu đang đội mũ đầu bếp nho nhỏ, vì lý do vệ sinh nên nửa gương mặt bị che bởi khẩu trang trong suốt, mới nhìn thì như đang cố che giấu bản thân. Nhưng bỗng nhiên ngẩng đầu cười thì cả người đều toát ra vẻ tươi sáng, một đôi mắt tròn, không mang chút lo lắng nào.
Lúc này cậu cũng bày xong đồ ăn, tháo khẩu trang xuống lộ ra cái cằm tuyệt đẹp, gương mặt lộ ra càng mềm mại.
Nhưng dao phay lại bị cậu cầm lên, dưới sự phản quang của ánh sáng mặt trời lại được ngón tay trắng nõn cầm. Tư thế đó giống cậu nhóc ngây thơ cầm bóng bay.
Du Dữu mắt nhìn ống kính mỉm cười, lộ ra bộ dáng không phục, lên tiếng phản đối “Tôi thấy tôi rất công mà? Thụ chỗ nào vậy? Bạn học à, đừng có nói loạn nha.”
Nam sinh cầm gậy tự sướng bị nụ cười và dao phay trong tay cậu làm lung lay một chút, tí thì không kịp phản ứng, gương mặt vẫn choáng váng chỉ chớp mắt.
Hai giây sau, livestream trực tiếp bùng nổ. Một lượng lớn bạn học nữ tràn vào, điên cuồng comment tạo thành đạn mạc[5].
Nam sinh cũng giật mình, tùy cơ ứng biến mà cười theo, giả vờ sợ hãi nói “Uầy, dữ ghê! Tôi sai rồi sai rồi. Huynh đệ à, mau mau buông đao xuống ha ha ha có chuyện gì cũng từ từ nói~”
Tiêu Triết thấy có người làm khó Du Dữu, vất vả gạt mọi người ra chạy vào nhìn thấy là màn như thế.
Cùng lúc đó sự khác biệt khiến người xem cảm thấy đáng yêu, Tiêu Triết phần lớn là kinh ngạc, trong lòng thì nóng lên. Anh ta không giống những người kia không quen hoặc chỉ biết mặt Du Dữu. Tiêu Triết nhớ rõ những người này thuận miệng đùa cợt, đồn đãi, dị nghị mà Du Dữu đã tìm mình mua say như nào, đau khổ ra sao.
Nhưng Du Dữu trước mắt lại giả vờ như không để ý chút nào, hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Cậu giấu đi tất cả những bóng ma cũng như chua xót, chỉ để lại ngọt ngào cùng đùa cợt.
Ngay cả mũ đầu bếp trắng nhỏ cũng không đội ngay ngắn, ở giữa không biết đụng phải cái gì mà hơi lõm xuống khiến lộ chiều cao thật của Du Dữu. Nhưng hai bên cạnh mũ thì vểnh lên, như đang giấu đôi tai thỏ bên dưới.
Tiêu Triết chưa kịp nghĩ thì đi qua, nghe theo tiếng lòng của mình nắm phần mũ vểnh lên, nhìn nhưa kiểm tra bên trong có giấu lỗ tai thật không.
“Ấy, Tiêu học trưởng cũng đến ạ?”
Du Dữu nhận ra buông dao phay xuống, không tránh không né ngẩng đầu lên, nhìn học trưởng.
Đáp lại cậu là nụ cười ấm áp.
Livestream lại bùng nổ.
Du Dữu nhận ra vị bạn học livestream kia vẫn chưa đi, trong mắt mang theo lo lắng nên lùi lại kéo giãn khoảng cách với Tiêu Triết.
Cậu không muốn trong khi làm nhiệm vụ lại liên lụy đến Tiêu Triết, cũng không muốn để mọi người cho rằng quan hệ giữa hai người rất tốt, như thế không an toàn.
Nhưng Tiêu Triết lại hiểu nhầm “Du Dữu, đừng sợ. Miệng người thì nói thế nào chẳng được, nhưng anh không nhát gan đến thế.”
Tiêu Triết cho rằng Du Dữu lo lắng những lời truyền miệng sẽ ảnh hưởng đến anh ta.
HIV-AIDS, lạm giao, mại dâm,… Những lời độc miệng, độc tâm như này.
Đến cả những bạn cùng phòng của cậu cũng dùng cách đứng ở phía đối lập để rửa sạch cho bản thân. Nhưng Tiêu Triết không sợ mà anh ta càng không sợ thì Du Dữu càng thấy tình bạn này quá đáng quý, không thể hại đối phương được.
Trong một chốc bầu không khí càng ấm áp. Nhìn hai người lo lắng, suy nghĩ vì nhau đúng là năng lực tích cực trên thế gian.
Cùng lúc đó, trong căn phòng u ám, lạnh lẽo nào đó. Thương Am đang nhìn hình ảnh trên điện thoại di động, khóe miệng cong xuống.
Rất nhanh sau đó hắn rời khỏi phòng livestream, không xem những dòng chữ chạy trên màn hình nói công thế này thụ thế kia nữa. Dường như phát chán với những thằng hề nhảy tới nhảy lui.
Thương Am đổi cửa sổ, nhìn lại một phòng livestream khác. So sánh ra thì chủ blog này không cười đùa nhiều, cũng không dùng giọng điệu vui đùa nói những câu chuyện hài nhảm, có vẻ rất nghiêm túc.
Không lâu sau dựa vào hình ảnh hắn thấy giải đấu đã kết thúc vòng loại, tuyên bố danh sách học sinh vào vòng bán kết.
Trong đó tất nhiên có tên Du Dữu.
Đến thời gian nghỉ giữa giờ, chủ phòng trực tiếp rất nhanh tìm đến Du Dữu, microphone cầm trong tay chĩa thẳng về cậu nhóc vẫn chưa chuẩn bị gì, hỏi ra vấn đề sắc bén.
“Xin hỏi bạn Du Dữu, trên diễn đàn lan truyền bạn bị bệnh AIDS. Với việc này bạn có lời bình gì không? Trước khi tham gia giải đấu này bạn có xem topic đó chưa?”
Du Dữu có vẻ không nghĩ người này bỗng xông tới, trong tay còn đang vụng trộm ăn gì đó. Khi nghe thấy tiếng vội vàng đứng dậy, đồ trong tay thì giấu về sau.
“Đã xem rồi. Cũng chẳng có gì để nói. Tôi không quản được miệng của họ mà?”
“Bạn Du Dữu, vừa rồi bạn đang ăn gì, tại sao phải giấu? Có thể mang ra để mọi người xem được không?”
Sau câu hỏi này thì đạn mạc sôi nổi hẳn lên. Phần lớn mọi người thấy nắm được nhược điểm gì, kêu gào chắc chắn là đang uống thuốc, chắc chắn là bằng chứng bị bệnh rồi.
“Cái này… không hay lắm…” Du Dữu hơi ngượng, tay vẫn giấu ở sau không chịu lấy ra.
“Mọi người trên kênh vẫn đang chờ. Bạn Du Dữu à, mấy nghìn người đang chờ bạn đó. Bạn nhẫn tâm để mọi người thất vọng? Hay có thể nói bạn vừa ăn đồ gì mọi người không thể thấy?”
“Cũng không phải…” Vành tai Du Dữu hơi hồng “Cũng được, nếu bạn đã kiên trì muốn xem như thế thì xem thôi.”
Cậu đưa mở tay ra.
Trong lòng bàn tay là khối xương nhỏ, giống xương gà xương vịt, có hình chữ U, hai đầu còn có hai phần nhọn nhô lên.
Người phỏng vấn cậu lộ vẻ mặt khó hiểu “Cậu gặm xương làm gì? Sao còn phải giấu đi?”
Du Dữu nghiêng đầu sang, giọng hơi nhỏ nhưng vẫn rõ ràng, lộ ra chút không vui “Gặm xương thì sao? Không ăn được thì cũng không cho tôi chơi luôn hả?”
“Chơi?”
“Đúng, như này này…” Du Dữu hít sâu một hơi, vẻ mặt không thèm quan tâm gì nữa, mất mặt thì mất mặt thôi, cho phần xương đã gặm sạch sẽ vào miệng.
Hai phần xương nhô lên lộ ra khỏi môi, sau khi ngậm vào miệng thì lộ ra nhìn giống răng nanh của Vampire.
Chủ phòng: “…”
Những người xem livestream: “…???”
Du Dữu nhìn phản ứng của hắn ta, im lặng đỏ mặt, tháo răng nanh xuống dùng giấy bếp bọc lại, thẹn quá thành giận nói “Sao nào sao nào! Chẳng nhẽ cậu chưa từng chơi trò này chắc?! Là cậu khăng khăng đòi xem!”
Thương Am vẫn đang xem trực tiếp, mí mắt giật giật, im lặng cúi đầu xuống. Sau đó hắn chầm chậm nhắm mắt, đưa tay vuốt mũi như là đang cực kì bất đắc dĩ.
Tác giả có lời muốn nói:
Du Dữu: Không được cười!
[1] Bánh cao lương. Hình dáng mỹ miều của bánh này đây ạ =)))))
[2] Cá hướng về trời (仰望星空) Bác nào có hứng thú lấy nguyên cụm kia tra google là ra nhé. Để tránh ảnh hưởng mỹ quan đô thị nên em dùng cái ảnh hoạt hình cho nhẹ nhàng =))))))
[3] Tae Shimura hay Otae (Ảnh trái). Là chị gái của Shimura Shinpachi (Ảnh phải), một nhân vật trong bộ Manga/ Anime nổi tiếng Gintama.
[4] Tiểu đầu bếp cung đình (中华小当家). Một bộ phim hoạt hình về ẩm thực.
[5] Đạn mạc. Bác nào xem livestream Trung rồi thì chắc sẽ hay nhìn thấy cái này. Nó như ảnh dưới nhé.