Editor: Hàn Phong
______________
“Chờ đã, từ từ, chúng ta đây là đang…?”
Tiêu Triết để tay lên vai cậu, chỉ nghĩ cậu say mơ màng rồi nên kiên nhẫn giải thích “Chú của em không yên tâm nên quyết định cùng ở lại khách sạn với chúng ta. Phòng anh đặt trước không đủ lớn nên chú ấy liên lạc với nhân viên khách sạn đổi phòng.”
Ba, ba người, ở cùng nhau?!
Du Dữu bị phát triển nằm ngoài dự đoán này dọa sợ ngây người. Tại sao cảm giác kịch bản càng ngày càng kì dị vậy?!
Trong nguyên tác tuy quan hệ giữa Tiêu học trưởng và Thương Am không tốt nhưng đó là do Thương Am đơn phương Tiêu Triết là heo lấy cải trắng, là người xấu, là kẻ địch. Mâu thuẫn giữa hai người tận sau này mới bộc phát, giai đoạn trước không làm phiền nhau hoặc gườm nhau chằm chằm.
Lúc này lại còn muốn ở chung một phòng!
Trong mắt Du Dữu thì tần suất xuất hiện của pháo hôi càng nhiều thì chết càng nhanh. Hoàn toàn không phải chuyện tốt. Không ngờ rằng cậu chỉ không muốn học trưởng vô tội bị cuốn vào lại biến khéo thành vụng.
Du Dữu giãy dụa mở miệng hỏi, một tay còn nắm ống tay áo của Tiêu Triết “Học trưởng anh không về thì người nhà không lo ạ?”
Tiêu Triết bị cậu chọc cười, quen tay vuốt xuôi mũi cậu “Du Dữu ngốc, hôm nay không phải cuối tuần. Người nhà sẽ nghĩ anh trọ ở trường như bình thường thôi.”
“À, ha ha.” Du Dữu cười gượng.
Xong, không xử được.
Keng, giá trị hắc hóa của mục tiêu +1, giá trị hiện tại: 7.
A a a!
Hệ thống: Đừng gào. Thực ra cũng hợp lý mà, trong nguyên tác hai người đối đầu bởi vì hiểu nhầm là quan hệ nam nam. Bây giờ Thương Am không hiểu nhầm Tiêu Triết nhưng Tiêu Triết lại hiểu nhầm Thương Am. Cậu lúc mới gặp đã thể hiện ra không biết Thương Am nên anh ta chỉ lo cho an toàn của cậu thôi.
Là, là thế ha?
Hệ thống: Chắc vậy… đó.
Học trưởng đúng là người tốt.
Bấy giờ Thương Am đã cúp điện thoại, ánh mặt lạnh xuống nhìn thẳng vào người tốt Tiêu Triết “Chiều nay lúc 2:40 cậu đã đặt trước phòng khách sạn? Vì sao?”
Keng, giá trị hắc hóa của mục tiêu +3, giá trị hiện tại: 10.
Dường như là phát hiện ra âm mưu của lão sói xám, thiếu chút là tra hỏi Tiêu Triết có phải là cố ý không. Cố ý lấy cớ ký túc xá đóng cửa, cố ý chuốc say Du Dữu, cố ý kéo dài thời gian không cho cậu về trường, cố ý sắp xếp mọi thứ của tối nay.
Tra hỏi bất ngờ khiến thần kinh Tiêu Triết căng thẳng, ý cười trên khuôn mặt tắt dần.
“Có thể ngài hiểu nhầm rồi. Vào buổi tối khách sạn rất khó đặt, càng về khuya thì càng dễ gặp trường hợp khách sạn hợp lệ hết phòng. Cho nên tôi có thói quen buổi tối ra ngoài chơi đều đặt trước một phòng để đề phòng trường hợp bất đắc dĩ.”
Lý do max điểm, logic max điểm, không hổ danh là học bá Tiêu Triết với trí thông minh siêu cao.
Anh ta rất thông minh, biết Thương Am đang nghi ngờ mình về điều gì, biết phải giải thích như thế nào mới thể hiện được mình không có ý đồ.
Tuy rằng Du Dữu đã xem qua nguyên tác, cũng không say thật nên biết rằng ban đầu Tiêu học trưởng định ở bên ngoài với mình một ngày. Đây là sự quan tâm giữa bạn bè của Tiêu Triết. Anh ta biết Du Dữu bị rất nhiều bạn học xa lánh cô lập. Người trong ký túc xá cũng có thành kiến với cậu. Mà cậu sau khi xảy ra những chuyện này cũng không muốn về ký túc.
Mà Tiêu Triết là dùng thời cơ thích hợp, cho cậu một lý do không cần từ chối để cậu không phải mở miệng xin giúp đỡ; không cần đề nghị đi cùng cũng có thể thuận nước đẩy thuyền không về ký túc; hưởng thụ có bạn ở cạnh an ủi.
Nhưng nếu nói thật chắc chắn sẽ khiến Thương Am hiểu nhầm – khi giải thích là từ phía Tiêu Triết.
Du Dữu nhìn ánh mắt Thương Am, thấy mặc dù sắc mặt dịu lại nhưng cũng không tin tưởng lý do này, biết ngay Tiêu Triết lừa dối không qua ải rồi.
Mà giá trị hắc hóa cũng không giảm sau lời giải thích đó.
Cậu trông mong nhìn Thương Am, mở miệng nhỏ giọng gọi chú với chút giọng mũi trong lời nói.
“Chú Thương, là cháu nói với học trưởng không muốn về ký túc. Ngài đừng giận…”
Keng, giá trị hắc hóa của mục tiêu +5! Giá trị hiện tại: 15!
Du Dữu ngẩn người, nhìn sắc mặt Thương Am liền lập tức đổi giọng.
“Ấy, không không không. Thương ca, ngài là anh không phải chú!”
Thương Am: “…”
Kí chủ, cậu bị ngu hả? Rõ ràng mục tiêu tức giận không phải vì lý do này!
“Ngài không già chút nào! Già mà dẻo… Ấy, là cực kì trẻ trung!”
Keng, giá trị hắc hóa của mục tiêu -1. Giá trị hiện tại: 14.
Hệ thống:???
Du Dữu: Hệ thống cậu vừa nói gì á?
Không có gì… Hệ thống nói như hết hơi, chỉ là muốn nhắc cậu trước mặt mục tiêu đừng nói giúp người ngoài.
Thương Am thu lại lạnh lùng trong đáy mắt, từ giọng nói nghe không rõ vui giận “Thật à?”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Du Dữu gật đầu như gà con mổ thóc, dục vọng cầu sinh mãnh liệt, mặt mang dáng vẻ áy náy không thôi, tiếp tục giải thích “Cháu không muốn về, không gặp được ngài thì cháu chẳng muốn đi chỗ nào cả. Chú à, thật xin lỗi, cháu tùy hứng rồi.”
Vừa không chú ý thì xưng hô đã đổi lại rồi.
“Hiện tại cậu thấy tôi rồi.” Thương Am ánh mắt mềm xuống, ngữ khí cũng nhẹ đi “Muốn gặp tôi cũng không tính là tùy hứng. Là do tôi trước đó quá khắt khe với cậu. Chỉ là…”
Du Dữu chớp mắt, vẻ mặt chân thành tỏ vẻ khiêm tốn nghe giảng “Chỉ là gì ạ?”
“Chỉ là học trưởng của cậu đêm nay cùng cậu uống rượu giải sầu, quan tâm giúp đỡ cậu. Cậu ta là người tốt quan tâm mọi người, nhân tình này nhớ mà trả, không thể coi lòng tốt của người khác là chuyện tất nhiên.” Thương Am thấp giọng, dùng giọng mà họ hay nói chuyện trong điện thoại, dịu dàng kiên nhẫn dạy Du Dữu cách làm người.
Tiêu Triết đứng cạnh nghe thế nhíu mày. Anh ta cảm thấy đạo lý này nói không sai nhưng lại khiến quan hệ giữa anh ta cùng Du Dữu thật xa lạ. Tình nghĩa giữa họ còn cần tính toán so đo rõ ràng như thế?
Du Dữu lại không phát hiện ra không đúng chỗ nào, chỉ gật đầu đồng ý, biểu hiện mình rất ngoan “Cháu biết rồi. Là người thì phải nghĩa khí. Lần sau cháu sẽ uống rượu tâm sự cùng với học trưởng!”
Tiêu Triết cười.
Keng! Giá trị hắc hóa của mục tiêu +2, giá trị hiện tại: 16.
??? Chắc chắn là giá trị tăng ấy hả, không phải giảm à? Là ảnh bảo tui có ơn tất báo mà!
Chắc chắn đấy.
Đúng lúc này nhân viên khách sạn ra đón, cúi đầu khom lưng thông báo phòng lớn 3 gian đã chuẩn bị xong, cũng đưa cho họ ba thẻ phòng.
Dường như vì Thương Am là ông chủ nên người đến tiếp đón cũng không rời đi ngay mà chu đáo dẫn đường ở phía trước. Nhìn thấy họ mang theo đồ ăn còn hỏi có cần phải chuẩn bị mấy bộ dao nĩa không.
“Mấy bộ?” Du Dữu siết chặt túi gà, sắc mặt khẩn trương nhìn hai người còn lại.
Thương Am và cậu liếc nhau xong đồng loạt nhìn Tiêu Triết đang đi tới, ánh mắt mạnh mẽ.
Tiêu Triết không đọc hiểu được ý hai người, không nói gì nên một giây sau Thương Am nói với nhân viên phục vụ “Hai bộ là được rồi, cảm ơn.”
Du Dữu: “Hai bộ?”
Thương Am gật đầu “Đúng, hai người vẫn là sinh viên, cơ thể vẫn còn đang phát triển. Nên ăn nhiều một chút. Tôi ăn tối rồi mới đến, không cần ăn thêm.”
“À vậy tôi cũng không cần” Tiêu Triết xua tay “Tôi ăn khoai tây với salad nhiều rồi.”
“Chú Thương ăn thật rồi ạ?” Du Dữu vẫn không yên tâm “Hay cứ lấy ba bộ đi… dù sao đồ này cũng không sợ thừa.”
Tiêu Triết nhìn Du Dữu oai phong lẫm liệt, cứ như Khổng Dung nhường lê* nên bật cười, nhịn không được mà đùa “Đây là tự em nói nhé? Thế anh muốn một cái đùi gà.”
“Vâng, ba người chúng ta chia đều. Em không sao, sẽ không đến mức ăn không no, cũng sẽ không tham ăn không biết đủ.” Du Dữu nhịn đau cắt thịt, vẻ mặt nghiêm túc.
Tiêu Triết giật mình, càng cảm thấy hôm nay Du Dữu cực kì nghe lời, không giống bình thường lắm.
Hay vì cồn? Hay vì bên cạnh có thêm một người nữa?
“Được rồi, đi vào trước đã.” Thương Am đứng cạnh lên tiếng nhắc nhở, bọn họ đã đi đến trước cửa phòng, nhân viên phục vụ vừa rồi cũng đã rời đi.
Vừa vào phòng Du Dữu nắm được cơ hội thể hiện nhịn đau cắt thịt, cho rằng Tiêu học trưởng ở lại vì muốn phần gà chiên này.
Tiêu Triết cũng không có ý muốn ngủ sớm, nhìn cậu hiểu nhầm đến thế nên định tùy tiện ăn hai ba miếng cho qua. Cuối cùng anh ta vừa kéo một miếng đùi xuống thì thấy ánh mắt chăm chú của Du Dữu suýt không cầm vững miếng gà.
Thế này đâu phải bộ dạng muốn chia sẻ bữa ăn khuya với anh ta. Đây nào phải bộ dạng tỏ ra hào phóng chia sẻ đồ ăn trước mặt người lớn, kỳ thực đau lòng không buông được đến suýt khóc luôn được chứ?
Cũng đúng, Du Dữu bình thường rất tiết kiệm. Ngoại trừ những lúc đi tập thể bắt buộc phải AA* thì anh ta chưa từng thấy Du Dữu chủ động mua đồ ăn vặt gì. Dù có tiền dư ra cũng phải cố gắng cất đi, càng ít tự mua cho bản thân thịt cá mỹ thực như này.
(*AA: chia đều)
Nếu hôm nay không gặp Thương Am thì Tiêu Triết vẫn nghĩ cả nhà Du Dữu đều rất nghèo, hiện tại có vẻ…
Nghĩ bình thường Du Dữu một miếng thịt cũng không ăn nhiều, học đại học mà gầy như học sinh cấp hai. Tiêu Triết lại không nuốt nổi miếng thịt đùi gà trong tay, chỉ cảm thấy trong lòng như nghẹn lại. Anh ta thấy Du Dữu vẫn đang nhìn mình chằm chằm, tâm vừa nghĩ đến thì đổi ý.
Thế là khi Du Dữu đang dùng ánh mắt cực thèm ăn tấn công, bên miệng lại xuất hiện miếng thịt đùi nho nhỏ, vô thức mở miệng cắn luôn.
Keng! Giá trị hắc hóa +5, giá trị hiện tại: 21.
Du Dữu nghẹn, lập tức nhả miếng thịt còn hằn dấu răng ra. Bị dọa rồi.
Sau đó quay đầu nhìn sang Thương Am đang đứng cạnh, mặt ấm ức vô tội.
Thương Am: “…”
Tiêu Triết: “???”
Thương Am: “Sao không ăn?”
Du Dữu: “Cháu… cháu không nên chiếm lợi, ăn phần của học trưởng.”
Tiêu Triết không biết làm sao đành đứng dậy, ngồi không nổi nữa “Du Dữu, đây là chú của em mua cho em, không cần khách sáo thế. Thực ra anh buồn ngủ, trước khi ngủ cũng không ăn được. Em ăn nốt phần của anh đi, anh ngủ trước.”
Du Dữu khôi phục tinh thần, ngồi dậy khoát tay “Ha? Thật ạ? Tiêu học trưởng ngủ ngon!”
Mắt thấy Tiêu Triết rửa mặt qua loa rồi về phòng ngủ đóng cửa lại, đèn trong phòng hắt ra qua khe cửa bên dưới cũng tắt; Du Dữu thở phào nhẹ nhõm.
Cùng lúc ở trong lòng chúc mừng tác chiến thành công. Cuối cùng cũng tách hai người họ ra rồi, giảm bớt thời gian ở chung thành công.
Bấy giờ cậu mới nhận ra ánh mắt của Thương Am vẫn dừng ở trên người mình, chưa từng di chuyển.
Du Dữu bị hắn nhìn chằm chằm như thế, lại nghĩ đến phải đánh đổi 5 điểm giá trị hắc hóa thì vui mừng trong lòng cũng phai nhạt bớt. Trong lúc bị nhìn thấy hơi sợ, lông tơ nhàn nhạt trên tay cũng từng sợi từng sợi dựng đứng lên.
Đúng lúc này khí áp quanh thân hắn dịu lại, cười nhẹ một tiếng.
Hắn nói “Du Dữu, cậu lo tôi sẽ tin lời đồn, hiểu nhầm cậu giống mọi người, sinh ra thành kiến với cậu à?”
Cái gì?
Du Dữu chớp mắt, đầu lưỡi liếm khóe miệng nếm được vị mỡ đông mặn. Cậu không theo kịp được suy nghĩ của hắn.
“Cháu…”
“Cậu lớn lên dưới mắt tôi.” Thương Am ánh mắt cùng giọng nói đều dịu di, ánh sáng trong phòng khách không biết từ bao giờ tối hơn, mang tới sự mê hoặc nhân tâm “Người khác đánh giá, đối xử với cậu thế nào không quan trọng. Bọn họ không phải mắt của tôi, tai của tôi nên sẽ không thay đổi hình ảnh của cậu trong lòng tôi.”
Du Dữu bấy giờ mới phản ứng kịp Thương Am đang nhắc đến sự việc xảy ra không lâu trước khi cậu xuyên đến. Trên sân trường, trên mạng có rất nhiều người bàn tán công kích, khiến một sinh viên mới xuất hiện không lâu bị đẩy lên đầu ngọn sóng
Cũng bởi vì những việc này nên hôm nay cậu mới mua say, sau đó khóc nháo muốn gặp chú Thương.
“Chú…” Du Dữu phối hợp ra vẻ rất cảm động rất chân thành nghe.
“Du Dữu, cậu chỉ cần biết, người quyết định tôi nhìn nhận cậu thế nào, đối đãi ra sao chỉ có chính cậu.” Thương Am tiếp tục nói, như là trấn an cậu nhóc đang tuổi dậy thì bị tổn thương. Hắn bước qua, đặt tay lên đỉnh đầu bông xù, để tóc ngắn chạm tay rồi chậm rãi buông ra, nhìn bọn nó hoạt bát quật cường trở lại vị trí cũ. Nụ cười của hắn rất sâu, mang theo vui vẻ chân thành.
“Cho nên, ngoan một chút. Tôi tin cậu sẽ không làm tôi thất vọng.”
“Cháu biết!” Mặc dù biết rõ tình huống nhưng cảm giác dọa người này vẫn áp thẳng lên gáy cậu. Dọa Du Dữu giật mình, dục vọng cầu sinh mạnh mẽ vươn lên “A, ý cháu là cháu sẽ ngoan! Ngài mãi mãi là chú Thương cháu kính yêu nhất, là người thân duy nhất của cháu! Các chuyện khác cháu sẽ xử lý tốt không khiến chú thêm phiền. Cháu, cháu sẽ không chơi gay nữa!”
Keng!
Tác giả có lời muốn nói:
Thương Am:? Em lặp lại lần nữa??
*Điển cố ‘Khổng Dung nhường lê’ mọi người đọc thêm ở đây để hiểu rõ hơn nhé.
https://lilicious14.wordpress.com/2012/01/08/dien-co-khong-dung-nhuong-le/