Trận mưa xuân âm u, dịu dàng ấy, cứ ngắt quãng mãi cho đến tháng Tư.
Đúng vào tiết trời tháng Tư nhân gian, thời tiết không lạnh không nóng, vừa hay là mức nhiệt Giản Ương thích nhất.
Giản Ương cũng sinh vào khoảng thời gian này, bà nội nói đó là mùa hoa núi nở rộ rực rỡ.
Mà thứ Bảy tuần này chính là sinh nhật của cô.
Giản Ương thì chẳng có cảm giác gì đặc biệt, nhưng Chu Ôn Dục thì đã bắt đầu đếm ngược bên tai cô từ một tuần trước.
"Bảy ngày nữa, sinh nhật vui vẻ nhé Ương Ương."
"Sáu ngày nữa, sinh nhật vui vẻ nhé Ương Ương."
"Năm ngày nữa..."
"Dừng dừng dừng." Giản Ương không nhịn được bật cười, đưa tay bịt miệng anh lại: "Được rồi được rồi, chỉ là một ngày rất bình thường thôi mà."
Chu Ôn Dục không đồng ý, cắn nhẹ ngón tay cô: "Một năm chỉ có một lần, là ngày quan trọng nhất của anh và Ương Ương. Không cho nói nó là bình thường."
Hốc mắt Giản Ương hơi cay, nhưng trong lòng lại tràn đầy đến mức sắp tràn ra.
Sinh nhật từ nhỏ đến lớn của cô đều rất đơn giản, bà nội sẽ làm thêm vài món cô thích ăn.
Lên cấp ba ra thành phố học, Triệu Lâm cũng sẽ tổ chức sinh nhật cho cô, nhưng vì cô và Đoạn Việt sinh gần ngày nhau, mà Đoạn Việt lại sớm hơn hai ngày, nên Triệu Lâm gộp chung lại làm một.
Triệu Lâm còn từng giải thích với cô rằng nếu sinh nhật cô sớm hơn vài ngày, Đoạn Việt cũng sẽ cùng cô tổ chức, Giản Ương lựa chọn không nghi ngờ lời của Triệu Lâm.
Dù cho vốn dĩ chẳng có "nếu như" nào cả.
Nhưng từ khi ở bên Chu Ôn Dục, cái ngày vốn dĩ chẳng có gì đặc biệt với Giản Ương lại bất ngờ trở thành một chuyện vô cùng quan trọng trong mắt người khác.
Năm ngoái vào thời điểm này, Giản Ương còn tưởng Chu Ôn Dục không biết, vì cô chưa từng cố ý nhắc đến, nhưng một tuần trước sinh nhật, mỗi sáng thức dậy cô đều nhận được một đóa hồng cắm trong bình thủy tinh trên bàn ăn.
Trên đó còn ghim kèm một tấm thiệp nhỏ, đếm ngược chúc sinh nhật vui vẻ.
Đến đúng ngày 9 tháng 4, Chu Ôn Dục tặng cô một tủ đầy ắp quần áo, mỗi bộ đều được phối sẵn, khiến Giản Ương kinh ngạc trước sự "thăng cấp" trong gu thẩm mỹ của anh.
Yêu nhau rồi, Chu Ôn Dục cũng từng thử mua quần áo cho cô.
Nhưng mấy lần đặt hàng, toàn là những chiếc váy công chúa hoa lệ mà vô dụng chẳng thể mặc ra ngoài.
Sau này Giản Ương nhiều lần nhấn mạnh rằng phong cách ăn mặc phải đơn giản thường ngày, Chu Ôn Dục nghe rất nghiêm túc, gật đầu lia lịa.
Lần này lại có một bước ngoặt mang tính chất "đột phá".
Không có cô gái nào không thích quần áo đẹp, hôm ấy Giản Ương bị anh đè xuống thay từng bộ, bộ nào cũng vừa vặn và đẹp đến kinh ngạc.
Chu Ôn Dục cuối cùng nửa quỳ trên mặt đất, mắt sáng rực mê mẩn ngắm nhìn cô: "Bé con xinh đẹp."
Anh chui vào bên trong váy cô, bắt đầu hôn dọc lên trên, hơi thở phả lên theo từng đường cong.
Chủ nhân xinh đẹp được anh nuôi dưỡng, đương nhiên phải do chính tay anh bóc quà.
Sau hôm ấy, Giản Ương còn hỏi anh làm sao phối được nhiều bộ đẹp như thế, Chu Ôn Dục đắc ý đưa điện thoại cho cô xem.
Trong đó là hàng loạt trò chơi thay đồ dành cho con gái mà anh đã tải về.
Thậm chí anh còn dùng ảnh đại diện nữ để trà trộn vào vài group mặc đẹp, gọi mấy blogger thời trang là "chị em", hỏi cách phối đồ cho từng brand.
Không thể nghi ngờ đây là món quà chân thành nhất mà Giản Ương nhận được trong suốt 20 năm qua.
"Ương Ương." Giọng Triệu Lâm cắt ngang mạch suy nghĩ của Giản Ương, trong cuộc gọi video, bà nói vài ngày nữa là sinh nhật cô, muốn cô ra ngoài ăn món gì ngon một chút, còn bảo sẽ gửi ít bánh chưng và sủi cảo mới gói cho cô.
Giản Ương cười gật đầu.
Cô luôn biết Triệu Lâm cũng yêu thương cô, chỉ là không nhiều bằng Đoạn Việt. Nhưng chính cái chút yêu thương ấy lại trở thành xiềng xích khiến cô khó lòng thoát ra.
Triệu Lâm lại kể thêm vài chuyện gần đây của bà nội, bà cụ dạo này vẫn ổn, ăn uống ngủ nghỉ bình thường, chỉ là cứ nằm mãi trên giường, hơi tốn sức.
Giản Ương im lặng một lúc, nói: "Con sẽ nghĩ thêm cách..."
Dạo gần đây cô cũng có đi bệnh viện ở Kinh thị để khám và hỏi, câu trả lời nhận được cũng gần giống với lời bác sĩ lần trước. Còn các suất khám của chuyên gia đặc biệt thì đã bị đặt kín đến tận cuối năm, giá mua chui suất khám đã bị đẩy lên mấy vạn tệ.
"À đúng rồi, gần đây cô cả của Tiểu Việt còn đến bệnh viện thăm bà nội con, xách theo rất nhiều thuốc bổ đấy." Triệu Lâm bỗng nói.
Giản Ương nghe mà nhíu mày: "Bà ta đến thăm bà nội làm gì?"
Giản Ương không có mấy thiện cảm với cô cả bên nhà họ Đoạn, luôn hống hách, lời nói thì hay chèn ép Triệu Lâm.
"Con đừng nói vậy, lần này Đoạn Lan còn khá nhiệt tình đấy, nói là có người quen biết bác sĩ trưởng khoa xương khớp của bệnh viện tỉnh, có thể giúp đỡ nối mối gì đó."
Giản Ương không tin trên đời có chuyện tốt rơi từ trên trời xuống như vậy, do dự hỏi: "Bà ta còn nói gì nữa không?"
"Nghe nói người quen của Đoạn Lan ấy, nhà có một nhà máy rất lớn ở khu phát triển, trùng hợp là con trai nhà đó lại là bạn học cấp ba với con... chính là cái cậu Quý Vũ Trạch, con còn nhớ không?"
Giản Ương nhớ người này, là thành phần không học vấn không nghề nghiệp trong lớp thời cấp ba.
Quý Vũ Trạch từng theo đuổi cô một thời gian, không ngừng dây dưa quấy rối, vây chặn đủ kiểu, khiến cô trở thành chủ đề bàn tán của cả trường, mang đến cho Giản Ương một quãng thời gian vô cùng áp lực.
"Đoạn Lan nói Quý Vũ Trạch ấy vừa du học Mỹ về, sắp tới sẽ ở lại Ninh Thành giúp việc nhà, mà Ương Ương con cũng sắp về rồi, hay là gặp mặt..."
Nghe đến đây, Giản Ương còn không hiểu rõ mưu tính của Đoạn Lan thì quá ngây thơ. Trên mặt cô hiện lên một nụ cười nhạt nhẽo mang theo vẻ chế giễu: "Mẹ, mẹ biết tên đó là người thế nào không?"
Triệu Lâm ngẩn ra: "Nói sao cơ?"
Giọng bà đúng là không hay biết gì, Giản Ương cúi mắt, trong lòng chẳng rõ là tư vị gì.
Vừa may mắn lại vừa thất vọng.
May mắn là Triệu Lâm không chủ động đẩy cô vào hố lửa, nhưng thất vọng là vào thời điểm cô sụp đổ vì những hành vi không có ranh giới của Quý Vũ Trạch năm xưa, Triệu Lâm chưa từng chủ động đi tìm hiểu.
"Con không thích cậu ta." Giản Ương không muốn nói thêm, chỉ nhàn nhạt đáp: "Mẹ nói với Đoạn Lan đi, bảo bà ta đừng mơ mộng nữa."
Cô không còn tâm trạng nói thêm gì với Triệu Lâm, ứng phó vài câu rồi cúp máy.
...
Sắp đến thời điểm Chu Ôn Dục về nước, mấy ngày trước sinh nhật Giản Ương, anh bỗng hứng thú bừng bừng đòi đưa cô đi làm visa.
Chu Ôn Dục nói muốn cô làm visa Mỹ với thân phận hôn thê, anh đã giúp cô đăng ký visa K-1 rồi.
Giản Ương hoàn toàn không ngờ còn có chuyện visa này, cả người lạnh toát mồ hôi, cố gắng giữ bình tĩnh: "Mấy hôm nữa được không? Em nghe nói visa Mỹ rất khó đậu, em hơi lo."
Dù có chút không vui nhưng Chu Ôn Dục vẫn lựa chọn bao dung, kiên nhẫn nói: "Không sao, muộn chút cũng được."
"Đợi Ương Ương chuẩn bị xong, anh sẽ gọi điện cho đại sứ quán, bảo họ xử lý khẩn cấp."
Chu Ôn Dục vừa nhắc đến visa, Giản Ương mới thực sự ý thức rõ ràng rằng khoảng cách chia xa giữa họ gần ngay trước mắt, cô yên lặng ôm lấy anh.
Chu Ôn Dục rất hưởng thụ dáng vẻ thân mật làm nũng này của cô: "Ương Ương, anh đồng ý để em ôm anh chặt hơn, mạnh hơn chút nữa, tốt nhất là khiến anh không thở nổi."
Giản Ương nghe xong liền véo mũi anh: "Anh thích như vậy à? Còn thở nổi không?"
Cả hai đối mắt nhau, rồi cùng vì sự trẻ con ấy mà bật cười.
Sau khi quậy phá như vậy, Giản Ương lại rúc vào trong lòng anh, khẽ hỏi anh muộn nhất là ngày nào sẽ về nước.
Tuần sau cô sẽ kết thúc khóa học.
Ý cười nơi khóe môi Chu Ôn Dục dần thu lại.
Cái hạn chết tiệt mà Lyson đặt ra là trước tháng Năm.
Nhưng cái cảm giác lần đầu tiên bị uy h**p như này lại khiến anh vừa bực bội vừa cảm thấy hạnh phúc.
Chu Ôn Dục cúi đầu mỉm cười, hôn lên đôi môi nhàn nhạt hồng của Giản Ương, vì bé cưng Ương Ương của anh, anh nguyện ý, anh nguyện ý, anh nguyện ý ^ ^
"Thật ra thì là ngay tuần sau." Đến thời điểm thích hợp cần tạo chút cảm giác cấp bách, Chu Ôn Dục không nói thật, nhưng lại tỏ ra rất thấu hiểu: "Nhưng không sao, anh sẽ luôn đợi đến khi Ương Ương chuẩn bị xong."
Tuần sau à... cũng gần như là ngay sau khi cô đón sinh nhật xong.
Mi mắt Giản Ương khẽ run lên, một cơn đau âm ỉ nghẹn nơi lồng ngực truyền đến tuyến lệ, cô giấu đi nỗi chua xót, rúc đầu sâu hơn vào lòng ngực anh.
...
Lần nữa nhận được điện thoại từ Triệu Lâm là hai ngày sau đó.
Bên kia điện thoại, giọng bà đã không thể che giấu được tiếng khóc, sốt ruột nói: "Tiểu Việt cãi nhau với ba nó, bỏ nhà ra đi rồi."
Giản Ương chau mày, hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Triệu Lâm nói dạo gần đây trạng thái của Đoạn Việt không tốt, điểm thi giữa kỳ tụt mấy chục hạng. Trong bữa cơm, ba Đoạn tâm trạng không vui, dạy dỗ cậu ta mấy câu, Đoạn Việt liền cãi lại rằng tất cả đều là do ông không có bản lĩnh, nên cậu ta mới phải cố gắng như vậy.
Hai người cãi nhau kịch liệt, ba Đoạn giận quá tát cậu ta một cái, Đoạn Việt đập cửa bỏ đi.
Triệu Lâm bất lực nói: "Tiểu Việt để lại lời nhắn cho mẹ, nói nó đến Kinh thị rồi."
"Nó chưa từng đi Kinh thị, lỡ bị người ta lừa thì sao?"
"Ương Ương, con đi tìm em trai con có được không?"
Giản Ương an ủi Triệu Lâm mấy câu, nói: "Để con liên lạc với nó."
Cúp điện thoại xong, Giản Ương lập tức gọi cho Đoạn Việt.
Quan hệ giữa cô và người em trai này không thể nói là tốt, cũng chẳng đến mức quá tệ.
Sự cân bằng vi diệu này, từ lần đầu tiên cô bước vào nhà họ Đoạn đã sớm định sẵn. Khi ấy Đoạn Việt còn nhỏ, sẽ cố tình tuyên bố chủ quyền với Triệu Lâm trước mặt cô, mỗi khi Triệu Lâm quan tâm đến cô thì lập tức kiếm chuyện để giành lại sự chú ý.
Càng lớn, mấy hành vi trẻ con như thế không còn nữa, bọn họ cũng quay về mối quan hệ bình đạm như nước.
Giản Ương gọi mấy cuộc, đến cuộc cuối cùng, Đoạn Việt mới bắt máy.
"Em đang chỗ nào Kinh thị? Chị đến tìm em."
Đoạn Việt nói: "Em ở A Đại."
Giản Ương đang ở thư viện, nghe vậy liền thu dọn đồ đạc: "Gửi định vị cho chị, đợi chị một lát, chị đến ngay."
Trước Học viện Vi điện tử, Giản Ương nhìn thấy Đoạn Việt đeo balo. Đoạn Việt không giống Triệu Lâm, cũng chẳng giống cô, đường nét gương mặt giống hệt người nhà họ Đoạn.
Lâu rồi không gặp, cậu ta lại cao lên một chút, chỉ là khí chất u ám hơn nhiều.
"Sao lại chạy tới đây?" Giản Ương hỏi.
"Xem thử trường trong mơ."
Giản Ương liếc nhìn tòa nhà Học viện Vi điện tử, đây là một trong những học viện chủ lực của A Đại, là nơi hội tụ của các thủ khoa khắp tỉnh. Với thành tích hiện tại của Đoạn Việt, để thi đỗ vào đây quả thực là rất khó.
"Có cảm nhận gì không?"
Đoạn Việt hờ hững đáp: "Chán."
"Tại sao?" Giản Ương dừng bước.
Đoạn Việt đá một viên đá: "Chỉ là những con trâu bò có mức lương hơi cao mà thôi."
"Bạn thân của em chẳng cần cố gắng cũng có thể đi du học trường danh tiếng."
Giản Ương nghẹn họng.
Nếu là mấy năm trước, Giản Ương nhất định sẽ ngay lập tức chính nghĩa mà sửa lại quan điểm của cậu ta, nhưng giờ đây, cô lại chẳng nói nổi lời nào.
Mỗi người bình thường khi nhận ra sự khác biệt giai tầng không phải chỉ cần nỗ lực là có thể thay đổi, có lẽ đều sẽ trải qua một giai đoạn đau đớn như vậy.
Chỉ là thế giới trước khi Giản Ương vào đại học quá nhỏ hẹp, chưa từng tiếp xúc với những chuyện này, còn Đoạn Việt được ba Đoạn đổ tiền vào bồi dưỡng, cho học đủ kiểu lớp sở thích đắt đỏ và lớp học thêm nên đã sớm được mở mang đầu óc, hiểu rõ thế nào là người giàu, bởi vậy cơn đau ấy đến với cậu ta sớm hơn nhiều.
Trong lúc trò chuyện, hai người đi ngang qua Học viện Mạch tích hợp bên cạnh Học viện Vi điện tử.
"Đừng đặt tiêu chuẩn quá cao với bản thân." Giản Ương an ủi: "Người bình thường cũng có niềm vui của người bình thường."
Đoạn Việt nghe vậy thì bật cười: "Chị tưởng ai cũng giống chị, chẳng có chí tiến thủ, thi được vào A Đại rồi mà vẫn sống vất v..."
Lời còn chưa dứt, đầu cậu ta lập tức bị đập lệch sang một bên, sau đầu truyền đến một trận nóng rát, mắt lập tức hoa lên, bên tai cũng ù ù.
Tập hồ sơ bay đến cực kỳ bạo lực, rơi nặng nề xuống đất, bên trong còn có mấy tờ giấy rơi ra ngoài.
Giản Ương bị âm thanh đó làm cho giật mình, quay đầu lại liền đối diện với ánh mắt của Chu Ôn Dục không biết từ khi nào đã đứng trên bậc thềm của học viện.
Cô còn thấy mấy tờ giấy rơi trên đất là một số tài liệu liên quan đến trao đổi và hoàn thành khóa học.
Chu Ôn Dục đã từng nhắc buổi chiều anh phải đến học viện làm việc, lại trùng hợp như vậy, bọn họ đụng mặt đúng lúc.
"Bé cưng, còn đợi gì nữa." Chu Ôn Dục từ từ bước xuống bậc thang, cười tít mắt nói: "Tát thẳng vào mặt nó luôn đi."
"Là em trai em." Giản Ương lập tức giải thích, "Anh đừng hiểu lầm."
Chu Ôn Dục tất nhiên biết là em trai cô, nếu không đã chẳng đứng trên kia xem lâu như vậy.
Không chỉ thế, anh còn biết rõ từng kẻ khốn nạn trong nhà cô.
Anh nghiêng đầu một chút, "Ồ" một tiếng: "Vậy thì càng nên tát đi, bé cưng."
Lần thứ hai nghe thấy cách xưng hô của Chu Ôn Dục với Giản Ương, Đoạn Việt kinh ngạc ngẩng đầu lên, ngước nhìn người con trai cao đến đáng sợ kia.
Chu Ôn Dục bước đến gần, chỉ vào tập hồ sơ dưới đất, ra lệnh: "Nhặt lên cho tôi."
Anh cao hơn gần nửa cái đầu.
Áp chế tuyệt đối về thể hình có thể giải quyết mọi xung đột. Dù trong lòng đầy lửa giận, Đoạn Việt vẫn nhịn xuống không dám nói gì, không phục mà quay sang nhìn Giản Ương: "Chị, người này là ai? Chị yêu đương mà không nói với nhà một tiếng..."
Chu Ôn Dục đưa một tay nhấc cổ áo sau của Đoạn Việt lên, cong mắt nói: "Tôi đếm đến ba."
"Ba."
"Hai."
Đoạn Việt đã cảm thấy chân mình bị nhấc khỏi mặt đất, hô hấp cũng không thông, cái cảm giác bị một bàn tay bóp tròn bóp dẹp thật sự quá đáng sợ, cậu ta gắng gượng nói: "Anh thả tôi xuống trước, tôi nhặt, tôi nhặt ngay bây giờ."
Thấy mặt Đoạn Việt bị siết đến đỏ bừng, cho dù trong lòng Giản Ương cảm thấy cậu ta đáng bị dạy dỗ, cũng thấy có hơi quá, bước lên phía trước: "A Dục, anh mau thả nó xuống đi."
"Nghe Ương Ương hết." Chu Ôn Dục nhìn cô cười ngoan ngoãn.
Cuối cùng cũng buông tay, khoảnh khắc chân chạm đất, Đoạn Việt ôm cổ ho khan mấy tiếng liền, mắt đỏ hoe cúi xuống nhặt tập hồ sơ lên.
Khi cậu ta đưa hồ sơ cho Chu Ôn Dục, chàng trai vừa rồi còn u ám như Tu La kia bỗng thay đổi vẻ mặt, dùng giọng điệu ngọt ngào nói: "Bé cưng à, sao em trai em tới mà không nói với anh? Là anh rể, anh còn chưa mời nó ăn bữa nào."
Từ lúc gặp Chu Ôn Dục, đầu óc Giản Ương đã rối tung cả lên. Nghĩ đến chuyện bị Đoạn Việt bắt gặp, sau này kiểu gì nhà cũng biết, cô chỉ cảm thấy rắc rối vô cùng.
Cô bỏ qua những ý nghĩ lộn xộn, miễn cưỡng đáp: "Em cũng mới biết thôi."
"Vậy à?" Chu Ôn Dục cười nhìn Đoạn Việt: "Thế em trai muốn ăn gì?"
Thái độ của anh lúc này cứ như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, khiến người ta gần như thần kinh tê rần phát hoảng.
Đoạn Việt lại thấy rợn cả người, sắc mặt tái nhợt.
"Sao không nói gì?"
Đoạn Việt run run nói: "Tôi... tôi ăn gì cũng được."
Lúc ăn cơm, gần như chỉ có Chu Ôn Dục nói chuyện, vừa nói vừa gắp thức ăn cho Giản Ương, trò chuyện với cô.
Đoạn Việt bị xem như vật trang trí.
Một bàn đầy món ngon, Đoạn Việt lại chẳng có tí khẩu vị nào, thậm chí dạ dày còn vì căng thẳng mà co thắt lại.
Cậu ta cũng không hiểu sao mình lại phản ứng như vậy, giống như bị rắn độc rình rập, thần kinh luôn căng thẳng như thể bất cứ lúc nào cũng đứt phựt ra.
Đang ăn thì điện thoại của Giản Ương đổ chuông, là cuộc gọi từ Triệu Lâm, cô ra hiệu: "Em đi bên kia nghe điện thoại một chút."
Cô đi ra xa, nói với Triệu Lâm là đã tìm thấy Đoạn Việt rồi, bây giờ đang ăn tối.
Triệu Lâm cuối cùng cũng thở phào, lải nhải nói "thế thì tốt rồi", lại hỏi cô Đoạn Việt thế nào, rốt cuộc là chạy đi đâu.
Giản Ương lần lượt trả lời.
Khi Giản Ương không có mặt, Đoạn Việt ngồi như trên đống lửa, nhưng nhìn gương mặt mang nét lai Tây của chàng trai kia, vẫn không nhịn được hỏi: "Anh là người nước ngoài à?... Lai sao?"
Chu Ôn Dục cười tít mắt chớp chớp: "Phải rồi."
"Anh với chị tôi..."
"Không nhìn ra à? Bọn tôi đang yêu nhau đó."
Chu Ôn Dục không định nói chuyện kết hôn với những kẻ chẳng liên quan này, để tránh làm phiền đến quá trình đi đăng ký kết hôn của anh và Ương Ương.
Đoạn Việt nghe vậy thì cau mày.
Rõ ràng cậu ta nghe cô cả nói đang định giới thiệu bạn trai cho Giản Ương, gia đình kia còn rất có điều kiện.
Lại nghĩ đến lúc nhặt hồ sơ hôm nay, bên trên ghi là giấy chứng nhận kết thúc trao đổi học tập, còn viết là tháng này sẽ kết thúc, tức là người đàn ông này sắp rời đi rồi.
Thế thì họ còn yêu đương kiểu gì?
Đoạn Việt nghĩ mãi không ra, cô chị vốn luôn ngoan ngoãn trầm lặng của mình sao lại ở bên một người đàn ông nước ngoài sắp rời đi như vậy.
Nhưng mấy lời này cậu ta không dám nói, chỉ có thể nuốt vào bụng.
Không bao lâu sau, Giản Ương quay lại.
"Ăn xong thì đưa em về khách sạn." Cô nhàn nhạt nói, "Mai đưa em về."
Đoạn Việt không muốn quay về học mấy thứ vô dụng kia.
Cậu ta nhớ đến cô cả từng nói, nhà họ Quý rất vừa lòng với Giản Ương, vừa học cao vừa xinh đẹp, rất thích hợp làm con dâu, quan trọng nhất là thiếu gia nhà họ Quý thời cấp ba đã mê Giản Ương như điếu đổ, đúng kiểu trời sinh một cặp.
Nếu chị cậu ta gả vào đó, chẳng khác nào làm dâu nhà giàu, chỉ cần đưa chút sính lễ thôi là cậu ta đi du học nước ngoài như mấy đứa bạn rồi.
Đoạn Việt không thấy cô mình nói gì sai.
So với cái tên đàn ông ngoại quốc âm tình bất định, vô trách nhiệm, sắp sửa bỏ đi này, thì Giản Ương gả cho một người trong nước thích cô, gia đình lại giàu có, rõ ràng là đảm bảo cả đời hơn nhiều.
Họ đều là vì muốn tốt cho cô.
Tối đó đến khách sạn, khi Chu Ôn Dục đặt phòng, Giản Ương ra hiệu cho Đoạn Việt tránh ra, hạ giọng nói: "Chuyện này đừng nói với người nhà."
Đoạn Việt hếch mũi: "Chị cũng biết là sai à."
"Không." Giản Ương chưa bao giờ thấy yêu Chu Ôn Dục là sai, cô lạnh lùng nói, "Chị chỉ không muốn bị người nhà làm phiền."
Đoạn Việt không thể tin được lại nghe thấy những lời này từ miệng Giản Ương: "Chị... chị còn là chị em không?"
Giản Ương thản nhiên: "Em không muốn thì chị cũng có thể không làm."
Đoạn Việt im lặng.
Giản Ương còn định nói, thì Chu Ôn Dục đã gọi cô từ phía sau: "Ương Ương?"
"Đây."
Sau khi sắp xếp xong cho Đoạn Việt, còn quay video gửi cho Triệu Lâm, Giản Ương mới quay về.
Mọi chuyện dồn dập đến một chỗ, đầu cô hỗn loạn, lòng cũng rối bời.
Bệnh của bà, visa mà Chu Ôn Dục hỏi mỗi ngày, còn cả việc Đoạn Việt bất ngờ xuất hiện.
Mi mắt cô giật liên hồi, trong lồng ngực là một cảm giác bực bội và điềm xấu khó hiểu.
Và điềm xấu ấy ngay sáng hôm sau đã ứng nghiệm.
Vừa tiễn Đoạn Việt đến sân bay, Giản Ương liền nhận được điện thoại của Triệu Lâm.
Hai ngày Đoạn Việt đến, số cuộc gọi từ Triệu Lâm còn nhiều hơn cả tuần trước cộng lại, Giản Ương bất đắc dĩ nói: "Mẹ yên tâm đi, con đã tiễn nó đến sân bay rồi."
"Ương Ương! Con mau về đi." Giọng Triệu Lâm hoảng hốt, gần như nói không thành lời, "Bà con đột quỵ chảy máu não, kèm nhiều biến chứng khác, hiện đang cấp cứu rồi... Con, con mau về đi..."
Mi mắt Giản Ương run lên, sắc mặt lập tức trắng bệch.
"Sao lại thành ra thế này?" Ngoài phòng cấp cứu, Đoạn Nham nghiêm mặt nhìn chị gái mình là Đoạn Lan: "Chị vừa đến là bà ấy đã vào phòng cấp cứu rồi?"
Sắc mặt Đoạn Lan cũng khó coi, giọng nói chẳng còn thần khí như mọi khi: "Liên quan gì đến chị! Là Ương Ương cứ khăng khăng từ chối nhà họ Quý, chị chỉ là thấy lạ, có lòng tốt đến truyền lời, bảo bà khuyên nhủ nó, ai ngờ bà lại đột nhiên..."
Triệu Lâm xông lên, phẫn nộ nói: "Cái đó gọi là có lòng tốt à? Chị đứng trước mặt bà mà buông lời gièm pha, nói Ương Ương bị đàn ông nước ngoài..."
Câu sau bà nói không nổi nữa, giận đến mức tay cũng run rẩy.
Khi Đoạn Lan đến, bà vừa ra ngoài lấy nước, quay về thì đã nghe được đoạn hội thoại giữa Đoạn Lan và bà cụ ngoài cửa.
Từng câu từng chữ đều ám chỉ Giản Ương bị người nước ngoài bao nuôi, sống chung, tiền chữa bệnh cho bà cụ cũng không biết từ đâu mà có.
Còn bảo bà cụ tranh thủ lúc nhà họ Quý còn chưa biết gì, tự mình đi khuyên Giản Ương chia tay với tên người nước ngoài kia.
Rồi bà cụ liền tức đến mức đột quỵ.
"Nói vớ vẩn, gì mà tôi buông lời gièm pha." Đoạn Lan chống nạnh: "Không phải đều là con trai cô nói sao."
Vừa nói vừa lấy điện thoại ra cho Triệu Lâm xem đoạn chat.
Triệu Lâm càng thêm phẫn nộ: "Tiểu Việt nó đâu có nói khó nghe như chị! Nó chỉ bảo Ương Ương đang yêu một người con trai, sao vào miệng chị lại thành bị bao nuôi?!"
"Yêu đương đàng hoàng mà lại không nói với gia đình? Cpp xem Tiểu Việt nói gì, nó bảo thằng đó sắp về Mỹ, chẳng phải là chơi chán rồi..."
"Muốn cãi thì cút ra xa mà cãi."
Lời sau của Đoạn Lan bị một giọng nói lạnh lẽo cắt ngang.
Mấy người đều sững lại, chậm rãi quay đầu.
Nhìn thấy Giản Ương đứng phía sau, mặt không cảm xúc nhìn bọn họ.
...
"Năm nay tặng Ương Ương cái gì đây nhỉ? Muốn tặng nhiều nhiều cơ. Tiện thể đính kèm combo vận đen cho mấy kẻ đáng ghét kia nữa nhé ^ ^" -《Nhật ký Chu Ôn Dục 15》
【Tác giả có lời muốn nói】
Chương sau chia tay.
Bà nội sẽ không sao.
Đám họ hàng khốn nạn sẽ xui xẻo.
Ương Ương sẽ dần thoát khỏi gia đình nguyên sinh.