Độc Chiếm Em - Hoè Cố

Chương 25

Thế giới của Giản Ương trời đất quay cuồng, cô thực sự đã bị cơn giận làm cho mất hết lý trí.

Quên mất người trước mắt này không chỉ là "bạn trai cũ" trên danh nghĩa, mà còn là một ác ma làm đủ mọi chuyện xấu xa.

Da của Chu Ôn Dục rất mịn màng, và còn thuộc tuýp cơ địa dễ để lại sẹo. Mấy dấu tay cô tát anh mấy lần trước đó, rất nhiều lần phải đến ngày hôm sau mới từ từ tan đi, anh cũng không xử lý gì cả, cứ mang theo cái dấu tay đó lượn lờ trước mặt cô. Giản Ương khi đó còn thấy đau lòng và áy náy.

Lần này mặt Chu Ôn Dục nhanh chóng đỏ bừng lên, khóe môi đỏ mọng cũng có một vệt rách nhỏ.
Anh chậm rãi đưa tay lên, dùng đầu ngón tay quệt qua khóe môi. Biểu cảm vẫn ngạc nhiên và vô hại.

Nhưng nơi đáy mắt đang rũ xuống lại nhanh chóng phủ lên một lớp âm u đáng sợ.

Là ai? Là ai lại giở trò rồi sao?Nếu không bé cưng của anh sao lại nỡ đánh anh mắng anh chứ? Anh dạo này ngoan như vậy mà.

"Bé cưng, anh đau quá." Chu Ôn Dục dùng má cọ vào tay Giản Ương, ngay lúc cô định kín đáo né ra, độ cong khóe môi anh thoáng chốc vặn vẹo.
Anh lập tức há miệng cắn lấy ngón tay đang co lại của Giản Ương, đầu lưỡi còn cố tình ph*ng đ*ng l**m: "Anh không hiểu."

Anh ngước mắt lên, là màu mắt hơi ánh xanh xinh đẹp, vô tội. Lông mày rậm, ngũ quan sâu sắc hoàn hảo, nổi bật trên gò má trắng nõn hây hây hồng, hoàn toàn là dung mạo của một thiên thần.

"Anh làm sai ở đâu à?"

Ngón tay Giản Ương bị l**m cho ướt sũng. Cô vừa nhìn là lỗ chân lông toàn thân co rụt lại, cảm thấy một trận ớn lạnh dâng lên. Đồng thời Giản Ương cũng dần bình tĩnh lại. Những lời chất vấn đã vọt lên đến cổ họng, sắp sửa thốt ra cũng bị cô nuốt ngược trở vào.

Không được kích động. Ít nhất không phải là bây giờ. Bà nội vẫn chưa phẫu thuật xong, không thể vạch mặt anh ngay được.

Giản Ương nhắm mắt lại, quay đầu về, khôi phục giọng điệu bình thường: "Xin lỗi, vừa rồi tâm trạng em không tốt lắm."

Chu Ôn Dục nhìn cô chăm chăm, ánh mắt lập lòe. Giản Ương bị nhìn đến toàn thân sởn gai ốc, không chắc anh có tin hay không.

Ngay khi cô chuẩn bị tiếp tục tìm cớ giải thích, Chu Ôn Dục khẽ cười, dụi mặt vào lòng bàn tay cô, lại khôi phục giọng nói ngọt ngào kia: "Không cần nói xin lỗi với anh, em có thể trút giận lên anh bất cứ lúc nào."

"Ai bảo Ương Ương là bé cưng của anh chứ."

Lại là cái điệu bộ cố tình tỏ ra yếu đuối, thực chất là muốn khơi gợi lòng áy náy của cô. Giản Ương không nhịn được phải quay đầu đi. Đủ loại cảm xúc quấn lấy. Tức giận, ghê tởm, hoảng hốt, sợ hãi, mờ mịt. Còn có từng tầng nỗi bi thương tột độ cuồn cuộn dâng lên đến cổ họng.

Giản Ương lại nghĩ đến đoạn video kia. Chu Ôn Dục trong video điên cuồng máu lạnh, mất hết nhân tính, lấy việc đùa bỡn người khác làm vui. Vậy Chu Ôn Dục trước mặt đây là ai? Rốt cuộc cái nào mới là thật?

Toàn bộ quãng thời gian yêu đương hai năm nay, đều là anh diễn kịch sao? Vậy cô là gì chứ? Là món đồ chơi tầng đáy mà anh không tiếc mọi giá cũng phải chiếm hữu và thuần hóa sao? Điên cuồng lừa gạt cô đến Mỹ như vậy, là để đùa bỡn cô triệt để, để từ trên cao nhìn xuống dáng vẻ kinh hãi, giãy giụa, sụp đổ rồi bỏ chạy của cô sao?

Hốc mắt Giản Ương đã khô cạn đến không thể rơi lệ, chỉ có thể mệt mỏi rũ mắt xuống. Nhưng nội tâm lại như trút một trận mưa rào, cuốn trôi thế giới của cô, không còn một ngọn cỏ.

Chu Ôn Dục vẫn ở bên cạnh hỏi cô, có phải chuyện nhà họ Đoạn làm cô buồn bã phiền lòng không. Giản Ương duy trì chiếc mặt nạ, thuận thế đổ mọi sự bất thường của mình cho nhà họ Đoạn: "Ừm."

"Bé cưng, em lúc nào cũng quá lương thiện, vì những người hay chuyện không đáng mà hao tổn bản thân." Chu Ôn Dục nói với cô như vậy.

Ánh mắt anh nhìn sang, vậy mà lại tỏ ra dịu dàng và thương tiếc như thể thật sự đang đau lòng vì cô. Giản Ương dời tầm mắt, gần như muốn bật cười thành tiếng.

Trở lại căn hộ, rất nhiều món đồ chơi nhỏ bên trong đã bị Chu Ôn Dục cho vào túi hành lý, nói là đóng gói gửi về Mỹ. Giản Ương thản nhiên lướt qua, trong lòng dâng lên một nỗi chế giễu lạnh lùng. Diễn vở kịch vô vị này, hà tất phải vậy?

Cô vừa đứng thẳng, eo đã bị một cánh tay từ phía sau ôm ngang, Chu Ôn Dục làm nũng bên tai cô, nói trên mặt đau quá.

"Bé cưng hôn anh đi, dỗ anh đi mà."

Giản Ương không biết, ở phía sau nơi cô không nhìn thấy, Chu Ôn Dục đang từng chút một phân tích, đánh giá biểu cảm vi diệu của cô.

Bé cưng của anh đúng là có chút không ổn rồi. Lại bị con tiện nhân nào phá rối sao? Trước khi về nước, có phải nên cài máy nghe lén cho cô thì thích hợp hơn không. Nhưng anh thật sự không muốn đối xử với bé cưng của mình như vậy. Thôi thì cho thêm một cơ hội nữa vậy.

"Ương Ương." Lòng bàn tay Chu Ôn Dục nâng cằm Giản Ương, xoay mặt cô lại, cười nói, "Bây giờ hôn anh một cái đi. Nếu không anh cũng sẽ tức giận đấy."

Anh cẩn thận quan sát biểu cảm của Giản Ương, khẽ chớp mắt: "Đến lúc đó có lẽ cần phải làm bé cưng một cái mới có thể dịu lại được."

Giọng điệu của anh hơi trầm xuống, ở bên nhau gần hai năm, Giản Ương đã biết đây là điềm báo anh thật sự không vui. Nhưng bây giờ cô chỉ cần nghĩ đến việc phải chủ động hôn anh, là dạ dày liền kháng cự mà cuộn lên.

"Em muốn nói lâu rồi." Giản Ương gạt tay anh ra, tay kia kéo cổ áo anh xuống, bình tĩnh nói: "Em không thích anh nói chuyện với em kiểu này."

Lông mày Chu Ôn Dục khẽ nhướng lên. Anh nhìn cô chằm chằm, hình như không hề tức giận, nhưng hơi thở lại đột nhiên trở nên dồn dập, trong mắt cũng lóe lên ánh sáng hưng phấn hơn.

"Ương Ương, có thể kéo mạnh thêm chút nữa." Anh phối hợp cúi cổ xuống, yết hầu trượt lên xuống, nói: "Anh thích dáng vẻ lạnh lùng này của bé cưng lắm."

Giây phút này, Giản Ương thậm chí rất muốn ném anh ra ngoài. Trong mắt Chu Ôn Dục thì sự tức giận, bất mãn, xa cách của cô đều có thể xem là đang tán tỉnh và là tình thú. Về cơ bản, anh đang ngạo mạn cúi nhìn sự yếu đuối của cô.

Cô đánh anh, mắng anh, thì đối với Chu Ôn Dục mà nói, cũng chỉ giống như bị mèo cưng cào vào mặt một cái, là chuyện cười cho qua.

Giản Ương lùi về sau một bước, buông tay ra một cách bất lực.

"Sao thế?" Chu Ôn Dục ghé mặt sát vào, khó hiểu hỏi: "Ương Ương vẫn còn giận anh à?"

Giọng điệu như thể đang hỏi thú cưng đột nhiên trở nên cáu kỉnh không rõ lý do.

Giản Ương nhếch môi cười, xoay người nói: "Anh ở đây nghỉ ngơi đi, tối nay em phải đến bệnh viện chăm bà."

Bệnh viện chỉ cách đây hai con phố, thành phố nhỏ nên không cần lái xe.

Trong nhà chỉ bật một ngọn đèn, trước khi Giản Ương rời đi, cô nhìn thấy Chu Ôn Dục đang đứng tựa vào khung cửa, khuôn mặt tranh sáng tranh tối.

Sống lưng Giản Ương căng cứng, phảng phất như có một cơn gió lạnh thổi qua. Nhận ra ánh mắt của cô, Chu Ôn Dục chậm rãi nở một nụ cười ngọt ngào: "Bé cưng, anh ở nhà chờ em."

"Gửi lời hỏi thăm bà giúp anh nhé, bảo bà cứ yên tâm chờ phẫu thuật."

Phẫu thuật, phẫu thuật, phẫu thuật...

Giản Ương quay người nhắm mắt lại, cố sống cố chết đè nén cảm xúc, "ừm" một tiếng.

Đến bệnh viện, Giản Ương ngồi bên giường bệnh, không kiểm soát được mà ngẩn người. Bị bà lo lắng hỏi thăm, Giản Ương mới sực tỉnh, sắc mặt của mình đã rõ ràng đến vậy rồi sao?

Giản Ương viện cớ nói hơi mệt, đi vào nhà vệ sinh của bệnh viện. Trong gương, cô nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của mình cùng đôi mắt tựa như một vũng nước tù.

Kỹ năng diễn xuất kém cỏi thế này của cô, ngay cả bà nội cũng nhìn ra rồi, còn có thể giấu được Chu Ôn Dục sao?

Không được. Không được. Không được.

Cô bắt buộc phải giấu cho qua. Cô không thể dùng bà nội để cược xem tên điên này còn có nhân tính hay không nữa.

Cô không chỉ muốn chia tay. Mà còn phải trước khi đá anh một cước, lợi dụng triệt để giá trị của anh để chữa khỏi bệnh cho bà nội.

Chu Ôn Dục không phải thích lừa gạt sao? Vậy thì xem ai lừa được ai. Giản Ương nhìn chằm chằm bản thân trong gương, đôi mắt đen láy từ từ trở nên lạnh lùng.

Sáng sớm hôm sau, Giản Ương đổi ca với dì giúp việc, xuống đến dưới lầu bệnh viện liền thấy Chu Ôn Dục đang lười biếng dựa vào bên cửa. Anh đang cúi mắt nhìn điện thoại, hàng lông mày nhíu lại, toàn thân toát ra một lớp âm u và lạnh lùng.

Giản Ương rất ít khi dùng góc nhìn của người ngoài cuộc để nhìn Chu Ôn Dục một mình như thế này. Hoàn toàn thoát khỏi lớp filter, Giản Ương mới phát hiện lúc cô không có ở đây, ánh mắt anh đối đãi với vạn vật bên ngoài lại lạnh nhạt như một vũng nước tù, không hề có chút tò mò nào. Hoàn toàn là một loại lười biếng và lạnh lùng sau khi mọi d*c v*ng đều đã được thỏa mãn.

Giản Ương cũng không nhìn được mấy giây, bởi vì Chu Ôn Dục nhạy cảm với ánh mắt của người khác đến mức hơi đáng sợ, giống như cái người vào sòng bạc chụp trộm kia. Khoảnh khắc Chu Ôn Dục nhấc mí mắt nhìn sang, Giản Ương như bị bóp nghẹt cổ họng, cô vô thức nín thở.

"Bé cưng!" Biểu cảm của Chu Ôn Dục chuyển biến quá tự nhiên, đuôi mắt hơi nhướng lên, khóe môi cong lên, cả người liền như tuyết xuân tan chảy, đẹp đến tột cùng: "Em ra rồi à."

Đợi anh chạy tới, Giản Ương tự nhiên đưa chiếc túi trong tay cho anh, như thường lệ khoác lấy cánh tay anh, ngáp một cái rồi nói: "Ừm, hôm qua em không ngủ ngon lắm, muốn về ngủ một giấc."

Chu Ôn Dục nhìn cánh tay đang được cô ôm thân mật, đuôi mắt nhướng lên một cách rất khó nhận ra.

Ồ. Bé cưng của anh hôm nay đột nhiên ngọt ngào quá nhỉ.

"Còn không đi sao?" Giản Ương lắc lắc cánh tay anh: "Em buồn ngủ quá, lát nữa về nấu chút bánh trôi cho em ăn."

Bảo bối lại sai vặt anh rồi. Giống như trước đây vậy.

Chu Ôn Dục tiêu hóa tầng cảm giác quen thuộc mà lại xa lạ này, thuận thế làm nũng: "Vậy bé cưng phải hôn anh, nấu mấy cái thì hôn mấy lần."

Anh thản nhiên quan sát phản ứng của Ương Ương.

Không phải kháng cự, né tránh hay thờ ơ, cô giống như trước đây, đỏ mặt đẩy anh: "Về nhà rồi hôn."

Ăn sáu cái bánh trôi. Thì phải hôn sáu lần.

Chu Ôn Dục ngồi trên chiếc sofa nhỏ trong căn phòng cho thuê, nhìn Ương Ương của anh, hai tay cô dịu dàng nâng lấy hai má anh. Gò má hôm qua bị đánh vẫn còn hơi đau, được bàn tay cô lướt nhẹ qua tựa như thương tiếc.

Sau đó Ương Ương đỏ mặt, y như thời còn yêu nhau trước đây, cô ngại ngùng, dè dặt ngậm lấy môi anh. Thật lâu sau Chu Ôn Dục khẽ chớp chớp mắt

Dường như có thứ gì đó không kiểm soát được mà rơi xuống, hàng mi dài cũng ươn ướt một mảng.

Giản Ương nếm phải vị mặn chát. Không biết anh lại muốn diễn trò gì, sắc mặt cô có thoáng chốc không tự nhiên, rồi nhanh chóng che giấu đi: "Sao thế?"

Chu Ôn Dục chỉ ôm lấy cô, tựa đầu lên vai cô, hết lần này đến lần khác thì thầm tên cô.

"Ương Ương."

"Ương Ương."

"Ương Ương."

Dòng máu nóng ấm chảy qua, tràn ngập khắp tứ chi bách hài. Giống như được sống lại lần nữa.

Anh hít nhẹ một hơi, khàn giọng nói: "Yêu anh, cứ như vậy mà yêu anh."

"Nếu không anh sắp chết mất."

Giản Ương rũ mắt. Giờ phút này Chu Ôn Dục không thể nhìn thấy biểu cảm của cô, ánh mắt cô lạnh lùng khó hiểu.

Rốt cuộc là đang diễn vở kịch tình yêu đau khổ gì đây, lừa gạt cô rồi lại trêu đùa tình cảm của cô, là một chuyện vui đến thế sao?

Giản Ương yên lặng nhìn, tay vẫn như thường lệ khẽ vuốt mái tóc mềm mại của anh. Cô nói ra những lời đã chuẩn bị sẵn một cách không gợn sóng: "A Dục, hôm qua vì bị ảnh hưởng ở nhà họ Đoạn nên tâm trạng em thật sự không tốt lắm. Lấy anh ra trút giận là em không đúng."

Chu Ôn Dục dùng má cọ vào tay cô, lắc đầu nói: "Anh không để tâm đâu bé cưng."

Giản Ương ngoắc ngoắc ngón tay: "Vậy thì đưa mặt qua đây."

Anh đỏ hoe vành mắt mà sáp lại gần.

Gương mặt này của Chu Ôn Dục thật sự là đẹp một cách tự nhiên, trang điểm cũng không đạt được hiệu quả này.

Không cần thuốc nhuộm lông mày, mà đã mọc thành lông mày màu nâu tương tự như màu tóc.
Xương mày sâu đè lên mắt, sống mũi cao bẩm sinh đến mức có đường viền C tự nhiên, quai hàm góc cạnh rõ nét, cánh môi đỏ mọng.

Giản Ương đưa tay, khẽ v**t v* gò má phải vẫn còn ửng đỏ của anh. Đôi mắt xinh đẹp của Chu Ôn Dục chuyên chú nhìn cô. Giản Ương cố ý véo mạnh một cái vào chỗ hôm qua bị tát, thấy anh đau đến khẽ nhíu mày, nhưng toàn thân vẫn không có một chút công kích và sắc bén nào.

"Có phải đau lắm không?" Cô lộ ra vẻ mặt hơi đau lòng, nhưng móng tay lại lướt qua khóe môi hôm qua bị rách của anh.

"Bé cưng sờ một cái là không đau nữa rồi." Chu Ôn Dục lắc đầu nói.

Bộ dạng bây giờ của anh đúng là giống một con chó trung thành, Giản Ương nghĩ.

Đùa bỡn cô thôi mà, có cần phải làm đến mức này không?

Giản Ương cười cười, tiếp tục hôn anh. Tay cũng men theo áo phông của anh sờ lên trên. Đã quá lâu rồi anh không được cô chủ động thân mật, cơ bụng và cơ ngực dưới lòng bàn tay cô đều vì được v**t v* mà hưng phấn, sung huyết căng phồng lên. Giản Ương học theo động tác thường ngày của anh, dùng móng tay cấu vào nụ hoa cưng cứng.

Thấy Chu Ôn Dục nhíu mày một cái. Bản tính của anh có lẽ là không thích khoảnh khắc mất đi quyền chủ động như thế này.

Tay ấn lên eo sau của cô, là muốn bất cứ lúc nào cũng mạnh mẽ lật khách làm chủ. Nhưng miệng lại nói những lời yếu thế, ngoan ngoãn, dỗ ngon dỗ ngọt: "Bé cưng, bây giờ em muốn 'sử dụng' anh sao?"

"Vậy anh có biết 'sử dụng' là gì không?" Giản Ương nói.

Chu Ôn Dục cười rộ lên: "Là để bé cưng ở trên đó."

"Sai rồi." Giản Ương nói: "'Sử dụng' là em muốn làm gì thì làm đó, anh không có bất kỳ quyền lên tiếng nào."

"Tay, bây giờ bỏ ra."

Chu Ôn Dục đột nhiên "ưm" một tiếng.

"Bé cưng, anh khó chịu quá, cúi đầu xuống hôn anh được không?"

Giản Ương cười lạnh trong lòng. Đúng là thông minh. Mở miệng toàn là "chủ nhân", "cún con", "sử dụng". Trên hành động thực tế, rốt cuộc ai mới là chủ nhân?

Giản Ương bóp cằm anh: "Anh dựa vào đâu mà ra lệnh cho em?"

Khóe môi Chu Ôn Dục nhếch lên, tay bỏ xuống, dang ra một bên: "Anh sai rồi."

Nhưng anh chỉ hơi nhúc nhích một cái, Giản Ương liền trượt từ eo anh xuống. Thuận theo trọng lực, ngồi vào g*** h** ch*n anh.

Chu Ôn Dục th* d*c, ý cười nơi khóe mắt càng rõ ràng hơn: "Bé cưng, chỗ này rất muốn được em 'sử dụng'."

"Tiểu Ương thương anh một chút được không." Anh cong môi, không để lại dấu vết mà cọ lên trên.

Giản Ương cảm nhận được ý vị tranh đoạt vi diệu trong không khí. d*c v*ng khống chế tuyệt đối mạnh mẽ của Chu Ôn Dục đã bắt đầu lộ ra. Một con sói đội lốt cừu. Trước đây anh chính là thích thú nhìn cô bị mình lừa gạt, dẫn dắt, điều giáo trên giường như vậy.

Giản Ương đột nhiên không nặng không nhẹ tát một cái vào cái nơi đang vô liêm sỉ dựng đứng lên kia. Chu Ôn Dục không kiểm soát được mà hét lên một tiếng.

"Bị đánh như vậy cũng sướng được à?" Giản Ương dùng ngón cái m*n tr*n cánh môi anh một cách đùa bỡn, bình tĩnh nói: "Anh thật sự là cậu con trai ph*ng đ*ng nhất mà em từng thấy."

Lông mày nhíu chặt, đợi cảm giác vừa đau vừa tê kia qua đi. Khi mở mắt ra lần nữa, anh nhìn chằm chằm Giản Ương, đột nhiên nhe răng cười một cái. Tính công kích nặng nề trong mắt anh hoàn toàn bại lộ, cười híp mắt nói: "Vậy bây giờ anh sẽ để bé cưng ngồi lên, ăn cái thứ ph*ng đ*ng này."
"Lát nữa xem ai sẽ ph*ng đ*ng hơn ai."

Giản Ương bị nhìn đến tê dại da đầu, muốn lùi lại nhưng chợt nhận ra sự khó khăn trong quá trình muốn dẫn dắt và khống chế Chu Ôn Dục.

Hành động bất thường nếu biểu hiện quá rõ ràng, anh ta sẽ nghi ngờ.

Giản Ương cúi đầu hôn lên môi anh một cái.

Dùng giọng điệu ngoan ngoãn dịu dàng như mọi khi nói: "A Dục, em không muốn làm."

"Em chỉ muốn sờ anh một chút thôi."

Giản Ương trơ mắt nhìn ánh mắt Chu Ôn Dục thoáng ngẩn ra, rồi nhẹ nhàng như gió xuân mưa bụi, anh áp má vào lòng bàn tay cô đầy lưu luyến.

Cô thuận thế thừa thắng xông lên: "Anh có thể để em trói anh lại không?"

Tất nhiên là không thể.

Chu Ôn Dục không thể bị kiểm soát.

Tuổi thơ yếu đuối của anh từng bị trói lại ném cho chó săn, bị kéo lê trên đất bằng vạt áo. Từ khi có được sức mạnh, anh chưa từng để bản thân rơi vào thế yếu dễ bị kiềm hãm.

Chu Ôn Dục dùng đủ loại lời nói dối, thao túng tinh thần cô suốt gần hai năm.

Mãi đến bây giờ, Giản Ương mới thực sự nhận ra điều đó.

Trong lúc anh im lặng, trái tim Giản Ương cũng căng thẳng.

Cô đang thử thăm dò giới hạn của một con dã thú chưa từng bị thuần hóa, chỉ đang giả vờ ngoan ngoãn ẩn mình.

Cô cụp mắt, ngón tay v**t v* má Chu Ôn Dục, rồi dịu dàng hôn lên mí mắt anh, tiếp tục nói: "Anh là bạn trai em, chúng ta sắp sang Mỹ kết hôn rồi."

"Em không thể thực sự 'sử dụng' anh một lần sao?"

Thực sự sử dụng.

Chính là khiến anh hoàn toàn mất đi khả năng phản kháng, để cô toàn quyền điều khiển.

Mấy giây trôi qua trong im lặng.

"Em yêu anh sao?" Anh bất chợt hỏi.

Giản Ương bình tĩnh: "Yêu, em yêu anh."

Chu Ôn Dục không còn vẻ đùa cợt như trước, lông mi cụp xuống, giọng nói rất nhẹ: "Nếu yêu anh thì tại sao lại đòi chia tay?"

Anh trông rất nghiêm túc.

Nhưng Giản Ương lại cảm thấy buồn cười vô cùng.

Lừa dối cô, khống chế cô, đùa bỡn cô như vậy, thế mà còn quan tâm đến cái gọi là "tình yêu" hư vô mờ mịt này sao?

Chẳng lẽ chỉ vì lừa được một tấm chân tình, mới càng thỏa mãn được cái thú hư hỏng b**n th** trong lòng anh?

"Chính vì em yêu anh, không muốn làm lỡ dở anh, nên mới đề nghị chia tay."

Đó từng là câu trả lời thật lòng.

Nhưng bây giờ lại là lời nói dối.

Đáp lại lời cô là nụ hôn ngoan ngoãn của Chu Ôn Dục lên má cô.

"Bé cưng, đến trói anh lại đi."

"Anh cho phép em làm bất cứ chuyện gì với anh."

Nghe được câu trả lời này, Giản Ương đứng yên tại chỗ mấy giây.

Cô không ngờ anh sẽ đồng ý.

Tối qua cô đã nhớ lại và suy nghĩ cả đêm.

Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, từng giai đoạn một, cô đều bị Chu Ôn Dục dùng lời nói dối dắt mũi.

Anh dùng một thân phận hoàn toàn giả tạo, thâm nhập, thuần hóa, kiểm soát cô.

Bề ngoài thì Chu Ôn Dục ở vị trí thấp, nghe lời cô, bị cô sai khiến, nhưng thực tế lại nhìn thấu cô hoàn toàn.

Không chỉ như vậy, anh còn tham lam rút lấy giá trị cảm xúc từ việc đùa giỡn, lừa gạt cô, thưởng thức việc cô nghiêm túc dốc lòng vào đoạn tình cảm này.

Cũng giống như một người ở chiều không gian cao hơn, thao túng nhân vật trong trò chơi để trải nghiệm cuộc sống.

Lúc cần thì nạp tiền chơi tiếp, không cần thì kiếm cớ đá bay.

Loại người như vậy, lấy việc đùa bỡn người khác làm thói quen, tuyệt đối sẽ không dễ dàng để bản thân rơi vào thế yếu.

Những gì Giản Ương làm hôm nay là để thử giới hạn của anh, không ngờ lại dễ hơn tưởng tượng rất nhiều.

Là thực sự xem thường cô đến mức nhỏ bé nực cười, hoàn toàn không có tính uy h**p sao?

Trong nhà vẫn còn nhiều dây thừng dùng để đóng hành lý.

Giản Ương dùng chúng trói chặt Chu Ôn Dục vào ghế, ngay trước mặt anh buộc một nút chết rất chặt, anh cũng không hề có động tác phản kháng nào.

Chu Ôn Dục luôn ngoan ngoãn nhìn cô, cho đến khi bị dây trói khống chế hoàn toàn.

Vẻ mặt anh vẫn rất ung dung như thể hoàn toàn không lo lắng cô sẽ làm gì.

Giản Ương mím môi, cầm lấy chiếc kéo bên cạnh định cắt áo anh.

Chu Ôn Dục nhướng mày, có vẻ thấy thú vị, còn bật cười khẽ một tiếng từ trong cổ họng.

"Bé cưng, cắt xong rồi có cần chụp ảnh tạo hình mới cho anh không?"

Cô vừa rồi còn ngồi trên người anh, khiến người anh nóng bừng, Chu Ôn Dục còn dùng h* th*n cọ vào cô.

Giản Ương nhìn mà bực, cúi mắt, tiện tay dùng cán kéo đập lên anh một cái: "Ai cho anh đứng lên hả?"

Cổ họng Chu Ôn Dục bật ra một tiếng th* d*c.
Giản Ương tiếp tục cắt phần vải ở chỗ đó.

Cô nghĩ dù đàn ông có kiêu ngạo đến mấy, khi bị dao chỉ vào cũng không thể vênh váo được nữa.
Cô cố tình run tay, ra vẻ không cầm chắc kéo.

Vẻ ung dung bất cần trên mặt Chu Ôn Dục cũng vơi đi phần nào.

Giản Ương cảm nhận rõ ánh mắt anh quét tới, đặc biệt là khi lưỡi kéo lạnh băng, sắc bén, nguy hiểm trượt qua chỗ có mạch máu nổi rõ.

Nhưng Chu Ôn Dục vẫn không lên tiếng, chỉ có cơ đùi siết chặt lại một chút.

Rốt cuộc là tâm lý cỡ nào?

Động tác của Giản Ương cũng khựng lại.

Cô ngước mắt lên, chăm chú nhìn vào mắt anh: "Anh không sợ em sẽ làm chuyện gì xấu sao?"

Chu Ôn Dục cong môi, dịu dàng nói: "Không sợ, vì Ương Ương yêu anh mà."

"Đó là lừa anh thôi, bây giờ em chẳng yêu anh chút nào."

Ánh mắt Chu Ôn Dục khi nhìn cô thoáng hiện một tia bất thường, trong chớp mắt đã trở nên u ám rợn người.

Thần kinh Giản Ương cũng căng lên.

Cô lại ngồi lên đùi anh, cười hôn anh một cái: "Thế mà cũng tin à, em sẽ không lừa anh đâu A Dục."

Chu Ôn Dục nhắm mắt lại, thì thầm bên tai cô: "Anh tin bé cưng."

-

【Nhật ký Chu Ôn Dục 25】Mẹ nói, khi lớn lên phải tôn trọng cô gái mà mình thích. Suy nghĩ cả đêm, vẫn quyết định không nghe lén nữa. Đã kiên trì gần hai năm rồi. Anh phải tin vào bé cưng của mình.

Bình Luận (0)
Comment