Trả lời xong email, Giản Ương đặt điện thoại xuống.
Cô cảm thấy khó hiểu.
Cuộc trò chuyện giữa cô và Lục Tắc chẳng hề vượt quá giới hạn, sao đối phương lại đột nhiên nảy sinh tâm tư như thế?
Chẳng lẽ người nước ngoài dễ dàng thích một ai đó như vậy sao?
Giản Ương lại nghĩ đến tên điên rồ Chu Ôn Dục kia.
Cô chỉ dẫn anh chơi ở Kinh thị bảy ngày, vậy mà đã bị lừa bịp đến mức đeo bám không rời.
Tình cảm của anh lại dễ dàng đến thế sao? Biết đâu giờ đã thích người khác rồi?
Thấy Trần Tư Dịch đang đi về phía này, Giản Ương cố gắng ngăn mình suy nghĩ miên man, kiềm chế bản thân không tiếp tục mất tập trung.
"Ương Ương." Trần Tư Dịch đưa bó hoa hồng đỏ rực được gói tinh tế đến trước mặt cô: "Lần đầu tiên tặng hoa, không biết em có thích không."
"Nhưng vẫn hy vọng em có thể nhận lấy bó hoa này, dù có đồng ý hay không." Anh ấy nửa đùa nửa thật, "Mua rồi mà mang về thì sẽ bị chê cười mất."
Hàng mi của Giản Ương rũ xuống, nhìn chằm chằm bó hoa trước mắt, hồi lâu vẫn chưa lấy lại thần trí.
Cô từng nhận được rất nhiều hoa.
Trước sinh nhật, trước ngày lễ, thậm chí là vào những "ngày kỷ niệm" mà chính cô còn không hiểu nổi có gì đáng để ăn mừng.
Ví dụ như ngày kỷ niệm lần đầu gặp mặt, ngày kỷ niệm nụ hôn đầu, dĩ nhiên còn có cả... đêm đầu tiên.
Chu Ôn Dục lúc nào cũng tràn đầy năng lượng, đắm chìm trong việc tạo ra những bất ngờ, sau đó lại nũng nịu đòi hỏi thêm nhiều hơn.
Hoa tươi, kẹo ngọt, trang sức.
Giản Ương đã nhận được vô số món quà đủ kiểu đủ loại.
Những bất ngờ và lãng mạn cô thiếu hụt trong quá trình trưởng thành, trong vòng hai năm ngắn ngủi, Chu Ôn Dục đã đền bù cho cô gấp mười lần.
Đến mức khiến cho ngưỡng cảm xúc của Giản Ương trở nên rất cao.
Vì vậy5 khi nhìn thấy bó hoa Trần Tư Dịch tặng cùng ánh mắt chân thành kia, cô cố gắng khơi dậy một chút xao động và rung động.
Nhưng ngoài lời cảm ơn, Giản Ương chẳng còn cảm giác gì khác.
Đừng, đừng có nhớ đến Chu Ôn Dục nữa!
Giản Ương bắt đầu ghét chính mình vì lại lơ đễnh vào thời điểm không thích hợp.
"Cảm ơn anh." Cuối cùng cô vẫn đưa tay nhận lấy bó hoa, khẽ nói: "Rất đẹp, em rất thích."
Trần Tư Dịch có vẻ rất vui, nhưng giọng nói vẫn dịu dàng kiềm chế. Anh ấy hơi ngại ngùng mím môi: "Ương Ương, chắc em cũng hiểu tâm ý của anh."
"Anh đã thích em từ hồi cấp ba, nhưng vẫn luôn không nói ra."
"Đến lúc có thể nói, thì em đã..." Anh ấy dừng lại một chút: "Cho nên lần này anh không muốn chờ nữa."
"Không cần em lập tức đồng ý, chỉ là nếu em có ý định bắt đầu lại một mối quan hệ, thì có thể cân nhắc đến anh trước."
Lời nói của Trần Tư Dịch rất chân thành, từ ánh mắt của anh ấy, Giản Ương thấy được sự trân trọng dịu dàng.
Anh ấy thật sự là một chàng trai rất tốt trên mọi phương diện.
Hiếu thuận với mẹ, tôn trọng phụ nữ, chu đáo chín chắn, có chí tiến thủ.
Anh ấy còn có một tính cách trầm ổn, kín đáo, ôn hòa như nước, tình cảm của anh ấy cũng như suối nhỏ róc rách, không cuồn cuộn mãnh liệt, mà giống như tình yêu của những người bình thường: bình thản, lâu dài.
Giản Ương cố gắng khơi dậy những cảm xúc mà lẽ ra khi yêu nên có, rung động, vui mừng, tim đập thình thịch.
Nhưng không có.
Dù cố gắng thế nào cũng không có.
Trong lòng cô như mặt nước chết lặng.
Trước loại "vô năng trong tình yêu" này, Giản Ương đột nhiên cảm thấy nỗi sợ hãi ngập đầu.
"Trừ anh ra, còn ai có thể yêu em như thế này."
"Cả thế giới anh yêu bé cưng nhất."
"Bé cưng rời khỏi anh thì không sống nổi đâu."
Tất cả những lời của Chu Ôn Dục, dường như trong khoảnh khắc này đều hóa thành lời nguyền đã định.
Trong lòng Giản Ương dấy lên một cơn sóng phản kháng mãnh liệt, sắc mặt cô trở nên trắng bệch.
Chính cảm giác gấp gáp này khiến cô đột ngột ngẩng đầu lên, nói: "Em đồng ý."
"Chúng ta... có thể thử xem."
Biểu cảm của Trần Tư Dịch biến đổi, giọng nói trước nay luôn bình ổn nay cũng dao động rõ rệt: "Anh..."
"Xin lỗi, Ương Ương." Anh ấy đứng dậy hít sâu một hơi: "Anh cần bình tĩnh một chút."
"Anh thật sự rất vui."
Thấy gương mặt rạng rỡ của anh ấy, Giản Ương ngẩn ngơ nhìn mặt bàn, trong lòng lại bị bao phủ bởi một khoảng trống lớn và sự mờ mịt, cùng từng đợt từng đợt áy náy.
Rốt cuộc cô đang làm gì vậy? Chỉ vì phản kháng, vì giận dỗi mà tùy tiện thử chấp nhận tấm lòng chân thành của người khác sao?
Nhưng lời đồng ý đã nói ra thì không thể rút lại, Giản Ương cân nhắc lời nói, cất giọng: "Nhưng sắp tới em phải theo giáo sư làm nghiên cứu, mấy tháng liền chúng ta không thể gặp nhau."
"Hơn nữa bản thân em rất nhạt nhẽo, khi yêu cũng chẳng có gì thú vị."
"Chi bằng... anh suy nghĩ thêm..."
Bàn tay của Giản Ương bỗng nhiên bị nắm lấy.
Nhiệt độ của một người đàn ông xa lạ bao trùm lấy cô, khác hẳn với đôi tay luôn ấm áp, có vết chai ở hổ khẩu và lòng bàn tay của Chu Ôn Dục, tay của Trần Tư Dịch chỉ có vết chai dày ở đầu ngón cái và ngón giữa bên phải.
Đó là những vết chai do cầm bút lâu năm, Giản Ương cũng có.
Cô lại mất tập trung thêm lần nữa.
Chu Ôn Dục những lúc rảnh rỗi thường sờ nắn vết chai ở ngón tay cô, tò mò hỏi: "Ương Ương, em đã viết bao nhiêu chữ vậy?"
Giản Ương lắc đầu: "Em cũng không đếm nổi."
Cô nói học sinh khối xã hội ở cấp ba, chỉ một bài thi đã phải viết mấy ngàn chữ, ruột bút dùng đến cả trăm chiếc.
Chu Ôn Dục tỏ vẻ chấn động: "Thật đúng là tra tấn."
Giản Ương vuốt lại ngón cái của anh: "Vậy sao anh không có?"
"Anh đâu có viết chữ nhiều."
"Vậy mấy cái vết chai này là do làm gì mà có..." Giản Ương chỉ vào lòng bàn tay anh.
Chu Ôn Dục chớp mắt với cô, cười không nói.
Bây giờ Giản Ương mới hiểu ra, những vết chai trên tay Chu Ôn Dục là do tập bắn súng, còn lại là do thuần hóa con "thú cưng" kia của anh mà có.
"Không sao đâu, Ương Ương." Trần Tư Dịch vẫn rất thấu hiểu sự chần chừ của cô, vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô như muốn an ủi: "Ngần ấy năm qua rồi, anh cũng không để tâm đến chút thời gian này nữa."
"Nếu em chưa sẵn sàng, anh có thể coi như đang trong thời gian thử việc. Sau khi em và anh tiếp xúc một thời gian, rồi hẵng đưa ra quyết định cũng không muộn."
Giản Ương hoàn hồn lại, cô ghét cay ghét đắng bản thân cứ không ngừng nhớ đến Chu Ôn Dục của mình.
Cô gạt bỏ tất cả những suy nghĩ hỗn loạn, trấn định lại tinh thần: "...Cảm ơn anh."
Lúc về gặp phải tắc đường, khi Trần Tư Dịch đưa cô về đến dưới ký túc xá, trời đã khuya.
Thấy Giản Ương ôm bó hoa trở về, Phùng Nhược kinh ngạc: "Woa! Vậy là cưa đổ rồi? Cậu đồng ý rồi hả!"
Giản Ương khẽ đáp: "Ừm."
"Chúc mừng chúc mừng!" Phùng Nhược dí sát lại khen ngợi: "Hoa đẹp quá, đàn anh thật có lòng."
Đẹp lắm sao?
Giản Ương cúi đầu, cô như bị làm hư bởi những món quà muôn màu muôn vẻ ngày xưa, đến mức chẳng còn phân biệt được thế nào là đẹp nữa.
Cô ngẩn người một lúc, rồi ngồi trở lại ghế, liếc thấy chiếc hộp nhẫn kim cương màu hồng mà cô đã cất đi, mới chợt nhớ ra Lục Tắc bị cô dùng vài câu qua loa đuổi đi.
Cả buổi tối cô bồn chồn bất an, suýt chút nữa quên mất cậu.
Giản Ương vội mở hộp thư trên điện thoại.
Vừa xem thì thấy bên đó đã thu hồi rất nhiều email chưa đọc, cô mơ mơ hồ hồ, chẳng biết cậu đã gửi gì.
Cô gõ màn hình: [Cho tôi một địa chỉ, tôi sẽ gửi lại nhẫn cho cậu.]
Nghĩ một chút, Giản Ương lại gửi thêm một lý do từ chối nghiêm túc: [Tình cảm giữa tôi và bạn trai hiện tại rất ổn định.]
[Có thể cậu chỉ vì thất tình nên mới muốn nhanh chóng tìm một nơi để gửi gắm tình cảm.]
[Ra ngoài nhiều một chút, cậu sẽ gặp được cô gái hợp ý hơn.]
Bên đó cũng không trả lời nữa.
Nghĩ đến chênh lệch múi giờ, bên kia giờ là sáng sớm, chắc đã ngủ rồi.
Đúng lúc này, Thẩm Tích Nguyệt gọi video đến, Giản Ương bấm nhận.
"Ương Ương, sao rồi sao rồi!" Thẩm Tích Nguyệt hào hứng hỏi, "Đàn anh tỏ tình chưa? Chị đồng ý chưa? Hai người ở bên nhau chưa?"
Giọng cô ấy đầy vẻ hóng chuyện, Giản Ương nổi hứng trêu chọc, úp mở: "Em đoán xem."
"Ây da e. không muốn đoán đâu, mau mau mau, chị chiều lòng em chút đi mà." Thẩm Tích Nguyệt làm nũng.
Giản Ương thu lại nụ cười, vừa định trả lời thì đột nhiên điện thoại rung lên dữ dội, bật ra một thông báo cảnh báo.
Cô sững người vài giây mới phản ứng lại, đây là chương trình chống nghe lén mà Bùi Quan Ngọc từng cài vào điện thoại cô.
Bùi Quan Ngọc nói, nếu có người cố hack vào nhà mạng để nghe lén, chương trình này sẽ lập tức cảnh báo.
Nhưng đã gần một năm trôi qua, chương trình này chưa từng phản ứng lần nào, khiến Giản Ương gần như đã buông lỏng cảnh giác, quên bẵng đi mất.
Thẩm Tích Nguyệt vẫn đang hỏi, sắc mặt Giản Ương chợt căng thẳng, sống lưng cũng lạnh toát.
Nhưng chỉ vài giây sau, điện thoại lại khôi phục bình thường, chương trình hiện thông báo: "Môi trường hiện tại an toàn."
"Ương Ương? Sao chị im lặng vậy?" Thẩm Tích Nguyệt không hay biết gì.
Tay Giản Ương vẫn hơi run: "Vừa rồi cái chương trình mà em họ em cài cho chị... cảnh báo rồi."
Bên kia cũng hít sâu một hơi, nhỏ giọng: "Má ơi, thằng điên kia vẫn đang nghe lén chị à?! Đây là lần thứ mấy rồi?"
"Chỉ lần này thôi."
Ý thức được có thể đang bị nghe trộm, Thẩm Tích Nguyệt lập tức im bặt, không dám nói thêm câu nào.
Giản Ương chờ một lát, thấy chỉ có vài giây bất thường, cô lắc đầu nói: "Không sao đâu, giờ ổn rồi, chắc chỉ là bị lỗi hệ thống thôi."
Thẩm Tích Nguyệt nuốt nước bọt, định nói bộ não của thằng b**n th** kia giống như một con robot lập trình, những thứ nó làm ra thì cực kỳ khó lỗi.
Nhưng sợ khiến Giản Ương thêm lo, cô ấy không nói ra.
Vì sự cố xen ngang đó, Giản Ương cũng không dài dòng nữa: "Chị đồng ý rồi, em nói đúng, chị thật sự nên bắt đầu thử một mối quan hệ mới, lành mạnh hơn."
Giống như Trần Tư Dịch từng nói, bọn họ là cùng một loại người.
Cùng nỗ lực, cùng cầu tiến, rất xứng đôi.
Quan trọng nhất là cô cần phải cai nghiện Chu Ôn Dục.
Hai năm yêu đương này, thật sự đúng như cô từng nghĩ, ngọt như mật, mà cũng như độc dược.
Chu Ôn Dục cho cô một tình yêu khó ai có thể tái hiện, cũng khiến cô nghiện nặng đến mức không dứt ra nổi.
Những tế bào thần kinh về tình yêu trong não cô đã bị k*ch th*ch đến mức không thể yêu nổi người khác nữa.
Giản Ương bắt buộc phải thoát ra.
Ở phía bên kia đại dương.
Trời vừa hửng sáng.
Lục Tắc nằm vật dưới đất, ánh mắt trống rỗng.
Cả đêm không chợp mắt, cậu sắp phát điên rồi.
Chỉ là đi uống vài ly với bạn ở quán bar, nửa đêm ra ngoài thì bị túm cổ lôi lên xe, lần thứ ba bị bắt cóc.
Vất vả lắm mới được mấy tháng yên ổn sau vụ Chu Ôn Dục bị tấn công kh*ng b*, giờ lại về vạch xuất phát.
Giữa đêm, Chu Ôn Dục vậy mà vẫn còn ở văn phòng, tay chống trán, mặt trắng bệch như ác quỷ, tay cũng đang run rẩy, trên đó còn có vết cắt do kính cứa, máu chảy ròng ròng.
Máu nhuộm đỏ nửa bên cằm, mà anh lại hoàn toàn không cảm giác được gì.
"Lại đây." Khuôn mặt Chu Ôn Dục chìm trong bóng tối, ánh xanh trong mắt như quỷ hỏa lặng lẽ cháy, khóa chặt vào mặt Lục Tắc.
"Lại đây, dỗ cô ấy quay về cho tôi."
Hai chân Lục Tắc run rẩy, sắp chết vì sợ.
Cậu có một điều hối hận nhất trong đời, chính là hai năm trước sao lại không nghe lời mẹ, không lên chuyến bay đi du lịch Kinh thị đó.
Cậu đứng im tại chỗ, không dám nhúc nhích.
Bị vệ sĩ đá một cú, mới phải cắn răng bước tới, nhìn lên màn hình máy tính, thấy Chu Ôn Dục dùng tài khoản email của mình, điên dại gửi một đống email dài ngoằng.
Đến khi thấy tin nhắn của Giản Ương ở đầu danh sách, Lục Tắc mới hiểu ra vì sao Chu Ôn Dục lại điên đến thế.
Bắt đầu từ dòng của Giản Ương trở xuống.
Toàn là những dòng chữ đủ khiến người ta rớt tim.
[Đừng đùa nữa Ương Ương, bạn trai gì chứ?]
[Dù từ chối cũng không cần nói kiểu đó ha ha]
[Tôi không có ý gì hết, chỉ là món quà bình thường thôi mà]
[Không cần nói đùa kiểu đó]
[Đừng đùa nữa]
[Xin lỗi, tôi sai rồi. Nhẫn có thể trả lại.]
[Sao cô không trả lời?]
[Trả lời tôi đi]
[Cô đang làm gì đó? Hẹn hò hả?]
[Cô đang làm gì!!!]
[Đừng đừng đừng đừng đừng đừng đừng đừng đừng...!!!]
Riêng từ "đừng", Lục Tắc đếm sơ sơ đã ba trang, đọc đến mức thở gấp.
[Con tiện nhân nào]
[Là con tiện nào dụ dỗ em?]
[Bắt đầu từ khi nào?]
[Nó chạm vào em chưa?]
[Hai người đang làm gì?]
[Ương Ương]
[Làm ơn trả lời anh một câu thôi]
[Để ý đến anh một chút đi]
[Anh đau lòng đến sắp chết rồi]
[Ương Ương]
[Em dám, sao em dám chứ]
[Anh hận em]
[Anh sẽ g**t ch*t cái thằng dám chạm vào em]
[Anh sẽ cho Liik cắn đứt cái thứ bẩn thỉu của nó, quăng xuống biển cho cá mập ăn]
Lục Tắc đọc xong thấy chỗ dưới đau nhói, mí mắt cũng giật liên hồi.
Điều duy nhất đáng mừng là mấy cái email này vẫn chưa được đọc.
Mail chưa đọc vẫn có thể thu hồi, cậu động tay, nhanh chóng rút lại toàn bộ email, khóe mắt liếc về phía Chu Ôn Dục.
"Cô ấy chưa kịp xem đâu." Lục Tắc căng giọng, căng thẳng nói: "Tôi đã thu hồi rồi, nếu không đợi anh bị lộ tẩy, cô ấy sẽ không bao giờ quan tâm đến bất kỳ ai trong chúng ta nữa."
Thật ra cậu cũng chẳng muốn nhắc nhở, tốt nhất là để Giản Ương tự mình phát hiện ra rồi tránh xa.
Nhưng cậu thật sự lo, với trạng thái tinh thần hiện giờ của Chu Ôn Dục, nếu thật sự mất liên lạc với Giản Ương, liệu có nổi điên mà trút giận lên mình không, trực tiếp xé vé cậu luôn ấy chứ.
Kim đồng hồ tíc tắc tíc tắc.
Đã là nửa đêm về sáng, trời sắp sáng rồi.
Lục Tắc đã tỉnh rượu được phân nửa, đoán giờ bên đại lục chắc tầm chín, mười giờ tối.
Cũng đúng lúc ấy, "đinh" một tiếng, là Giản Ương đã trả lời email.
Thấy nội dung trong thư, đặc biệt là câu "tình cảm với bạn trai rất ổn định", Lục Tắc nghẹn một hơi, chân mềm nhũn gần như đứng không vững.
Chu Ôn Dục bất động, dán mắt nhìn chằm chằm vào mấy dòng tin kia.
Yết hầu phát ra tiếng khàn khàn, trầm đục, là âm điệu muốn nói lại vì quá đau đớn mà không thể phát ra tiếng.
Lục Tắc thấy anh nhìn chết trân vào màn hình máy tính.
Trong trạng thái tinh thần bấp bênh như vậy mà còn viết code, tùy tiện xâm nhập vào nhà mạng đại lục, dễ dàng nối được đường truyền.
Lục Tắc nghe được tiếng Giản Ương đang nói chuyện với ai đó.
Nhưng chỉ nghe vài giây, Chu Ôn Dục đã phát hiện ra điều gì đó, lập tức ngắt kết nối, mu bàn tay tức giận đến mức nổi đầy gân xanh.
"Thẩm Tích Nguyệt, con khốn."
"Bùi Quan Ngọc... chó điên."
"Yến Thính Lễ, cút đi chết đi."
Anh đọc từng cái tên một, như thể đang ghi chép sổ tử.
Dù không có tên mình, Lục Tắc cũng rùng mình lùi lại một bước.
Chu Ôn Dục tiếp tục gõ bàn phím như bay, màn hình nhảy liên tục.
Hình như không còn chuyện gì liên quan đến cậu nữa, Lục Tắc buồn ngủ đến muốn chết, len lén rút vào bóng tối sau ghế sofa, định tranh thủ chợp mắt một lát.
Còn chưa kịp nhắm mắt. Lại vang lên tiếng của Giản Ương từ máy tính, lần này hình như không bị bên kia phát hiện.
Lục Tắc phản ứng lại một lúc, nhận ra Chu Ôn Dục vẫn chưa chịu bỏ cuộc, lại nghe lén Thẩm Tích Nguyệt.
Lần này, anh nghe rất rõ ràng từ miệng Giản Ương nói ra câu: "Chị đồng ý rồi."
"Rầm"
Chu Ôn Dục lập tức hất đổ máy tính. Lục Tắc nhíu mày, rút người vào sau sofa, cố gắng giảm thiểu sự tồn tại, nhưng vẫn bị túm cổ áo kéo tới trước điện thoại.
Khuôn mặt Chu Ôn Dục đầy nước mắt.
Dưới góc nhìn của đàn ông, anh đúng là đẹp, dáng vẻ khóc lóc này chỉ khiến người ta thấy yếu ớt chứ không thảm hại.
Là kiểu hình mà con gái sẽ mềm lòng.
Tiếc là Giản Ương không có ở đây.
Khóc cũng chẳng ai thấy.
Chu Ôn Dục ra lệnh cho cậu: "Cậu gọi cho Ương Ương."
"Hỏi rõ chi tiết."
"Bảo cô ấy chia tay."
Lục Tắc chỉ vào mình, phản đối: "Tôi?!"
Cái gì vậy?
Cậu thì là cái thá gì? Giản Ương dựa vào đâu mà phải nghe lời cậu?
Chu Ôn Dục cong môi, giơ súng lên, dí thẳng vào trán cậu.
"......"
Trước khi đi ngủ, Giản Ương nhận được email phản hồi từ Lục Tắc.
Cậu hỏi cô có thể gọi điện được không.
Giản Ương thở dài trong lòng, nghĩ tới chiếc nhẫn không rõ giá trị kia, vẫn trả lời là được.
Cuộc gọi của Lục Tắc tới.
Bình thường họ chỉ liên lạc qua email, đây là lần đầu tiên Giản Ương cho cậu số điện thoại.
Giọng Lục Tắc nghe hơi khàn khàn mệt mỏi, còn mang theo chút căng thẳng kỳ lạ.
"Ương Ương... Ừm."
"Là tôi."
Giản Ương: "Tôi ghi nhận ý tốt của cậu, nhưng cái nhẫn phải trả lại, cho tôi địa chỉ đi."
"Đó là hàng fake, không cần gửi lại đâu." Lục Tắc nhìn sắc mặt Chu Ôn Dục, nói: "Hàng thật phải mấy chục triệu lận, tôi lấy đâu ra tiền mua."
Nghe vậy, Giản Ương thở phào nhẹ nhõm.
"Mail tôi gửi, cậu đọc kỹ chưa? Cảm ơn vì tình cảm của cậu, chúc cậu sớm tìm được cô gái vừa ý."
"Đọc rồi đọc rồi." Dưới sự ra hiệu của Chu Ôn Dục, cậu hỏi tiếp: "Chuyện... bạn trai là thật sao?"
Bên kia im lặng hai giây: "...Đương nhiên là thật."
Lục Tắc không hiểu, chuyện đã được chứng thực từ nhiều phía như vậy, Chu Ôn Dục tại sao còn muốn tự hành hạ bản thân mà nghe đi nghe lại.
Nhưng cậu vẫn phải cắn răng nói tiếp theo kịch bản: "Cô thích anh ta à?"
Giản Ương rũ mi mắt.
Hôm nay cô nhận được lời chúc của bạn thân, sau khi đánh giá mọi mặt của Trần Tư Dịch, ai cũng chúc mừng cô bắt đầu một mối tình mới.
Không ai hỏi thật ra cô có thích Trần Tư Dịch hay không.
Trong thế giới của người lớn, thích hóa ra lại là chỉ tiêu xếp sau trong một mối quan hệ.
Nhưng Giản Ương vẫn trả lời: "Đương nhiên, không thích thì yêu đương kiểu gì."
Tay Chu Ôn Dục nắm súng run rẩy, Lục Tắc sợ anh bóp cò, giọng cũng run theo.
Vẫn phải hỏi ra câu hỏi tử vong mà Chu Ôn Dục ra hiệu: "So với tên họ Chu kia thì sao?"
Lần này, đầu dây bên kia im lặng thật lâu thật lâu.
"Không có gì để so cả." Giọng Giản Ương nhẹ như sợi liễu: "Kết thúc rồi thì nên nhìn về phía trước."
Câu trả lời này khiến Lục Tắc thở phào một hơi, ít nhất cô không nói thẳng là thích bạn trai mới hơn.
Cậu quay đầu, thấy Chu Ôn Dục đang dùng điện thoại gõ một hàng chữ mới, giơ ra cho cậu nhìn.
Thái dương Lục Tắc giật giật, mím môi mãi không nói nên lời.
Nòng súng lạnh lẽo đã lên đạn, đặt trên vai.
Chu Ôn Dục bắt đầu đếm ngược ba, hai, một, Lục Tắc hoảng hồn, nhắm mắt hỏi đại: "Vậy bao giờ cô chia tay bạn trai mới?"
Nói ra câu hỏi nực cười đó, Lục Tắc sống không bằng chết mà nhắm tịt mắt lại.
Giản Ương: "Chia tay cái gì? Cậu đang nói cái gì vậy?"
"Cô sắp phải đi nghiên cứu thực địa nữa mà, chẳng phải lại yêu xa sao? Sao lần này lại được?"
Giản Ương không ngờ thằng nhóc ngoại quốc này lại nghiêm túc vậy.
Không muốn giải thích lòng vòng, cô qua loa: "Không giống nhau."
"Khác chỗ nào."
"Là vì cô yêu bạn trai mới nhiều hơn à?"
"Không chia tay là tính cưới à?"
Đầu bên kia liên tục truy hỏi, mỗi câu đều khiến Giản Ương không muốn, cũng không thể trả lời.
Cô nhanh chóng cắt đứt cuộc trò chuyện: "Thôi, tôi mệt rồi, đến đây thôi."
"Chúc cậu sớm tìm được người con gái mà cậu thích."
Nói xong, Giản Ương cúp máy.
Nghe tiếng tút tút trong điện thoại, lòng Lục Tắc cũng chìm xuống đáy.
Dù Giản Ương không nói thẳng. Nhưng chẳng phải câu trả lời quá rõ ràng rồi sao?
Ai là chơi đùa, ai là thật lòng, rõ rành rành.
Đến cả Lục Tắc cũng có chút thương hại Chu Ôn Dục.
Cách nhau hàng vạn dặm, một người bên này đau đến đứt từng đoạn ruột, từng khúc tim, người kia bên kia đã bắt đầu một cuộc sống mới.
"Tôi đã nói hết lời anh bảo rồi đấy." Lục Tắc nuốt nước miếng.
Nòng súng cuối cùng cũng hạ xuống.
Chu Ôn Dục cụp mi mắt, như con rối vô hồn mà quay người.
Nhưng mới bước được vài bước, cả người anh chống không nổi nữa, nặng nề ngã quỵ xuống thảm.
Vệ sĩ canh ngoài cửa vội vàng bước tới đỡ.
Lục Tắc nhìn Chu Ôn Dục được đỡ dậy.
Anh đã không còn phản ứng với thế giới bên ngoài nữa, thật sự là đau đến mức cơ thể không chịu nổi, mất ý thức mà ngất đi, giờ ai muốn giết cũng dễ như trở bàn tay.
Cái tai họa mà gia tộc Whitney tìm đủ cách cũng không diệt được, vậy mà lại bị vài lời nói nhẹ hẫng đánh gục đến bất tỉnh, chẳng gượng dậy nổi.
【Tình yêu có thể vượt mọi khó khăn. Nên yêu xa với Trần Tư Dịch thì được.】
-
"Ương Ương chưa từng yêu tôi. Tôi hận cô ấy. Cô ấy sẽ không thể dỗ tôi được nữa. Tôi sẽ trả thù cô ấy. Trả thù bằng cách kéo cô ấy mục ruỗng bên tôi cả đời." -《Nhật ký Chu Ôn Dục 32》