Độc Chiếm Em - Hoè Cố

Chương 37

Hôm nay là cuối tuần. Tối qua Thời Tuế đã đón Giản Ương từ ký túc xá công ty về biệt thự của mình.

Thời tiết ở California đẹp không chê vào đâu được. Sáng sớm, ánh nắng rực rỡ đã tràn qua khung cửa sổ. Tâm trạng Giản Ương háo hức và mong chờ hệt như cô bé tiểu học được báo tin ngày mai sẽ đi chơi xuân, khiến cô dậy sớm hơn hẳn mọi ngày.

Khi Giản Ương vệ sinh cá nhân xong và thu dọn hành lý ra khỏi phòng, bước chân cô nhẹ tênh.

Cô nghe quản gia nói chồng và con của Thời Tuế đêm qua về rất muộn nên hiện tại vẫn còn đang ngủ.

Vì buổi chiều mới xuất phát, thời gian còn sớm nên Giản Ương nhắn tin cho Thẩm Tích Nguyệt, rủ cô ấy ra ngoài đi dạo một chút. Thẩm Tích Nguyệt vừa mới ngủ dậy, bảo cần đánh răng rửa mặt và trang điểm đã.

Giản Ương xuống lầu, đi vào phòng ăn. Cô ngạc nhiên khi thấy trên chiếc ghế trước bàn ăn có một bé gái tết tóc đuôi sam, hai má phồng lên nhai miếng bánh sandwich nhỏ xíu. Bên cạnh bé, người quản gia da trắng đang rót sữa vào cốc.

Nghe thấy tiếng động, cô bé mở to đôi mắt tròn xoe nhìn sang.

Đôi mắt cô bé giống hệt Thời Tuế, to tròn và đen láy như hai quả nho.

Có thể thấy bố của đứa trẻ cũng rất đẹp trai, bởi trên khuôn mặt nhỏ nhắn ấy, mọi đường nét đều tinh xảo không chê vào đâu được: mũi cao, lông mi dài, đôi môi đầy đặn.

"Oa."

Cô bé nuốt vội miếng bánh trong miệng rồi mới cất tiếng: "Chào chị gái xinh đẹp ạ. Tên thật của em là Thời Cẩm, Cẩm trong 'cẩm tú', tên ở nhà là Miên Miên. Năm nay em ba tuổi rưỡi rồi ạ."

Giản Ương bị vẻ đáng yêu ấy làm cho "tình mẫu tử" trỗi dậy dạt dào. Cô ngồi xuống đối diện Miên Miên, dịu dàng nói: "Chào Miên Miên, em cũng xinh xắn lắm. Chị là Giản Ương, em có thể gọi chị là chị Ương Ương. Thời Tuế là mẹ em phải không?"

"Vâng ạ." Miên Miên gật đầu lia lịa.

Quản gia đứng bên cạnh giải thích rằng Tổng giám đốc Yến và phu nhân vẫn đang nghỉ ngơi, nhưng Miên Miên tràn đầy năng lượng nên dậy từ rất sớm, lại kêu đói bụng nên ông chuẩn bị bữa sáng cho cô bé trước.

Giản Ương vừa ăn sáng vừa trò chuyện với Miên Miên.

Miên Miên quả là một đứa trẻ được giáo dục rất tốt, ra dáng "bà cụ non" cảm ơn cô và mời cô đi du thuyền nghỉ dưỡng cùng mẹ mình.

Nhìn cách ăn mặc và chi dùng của cô bé, Giản Ương thầm nghĩ để cô bé đi khoang phổ thông thì đúng là ấm ức thật. Cô ngượng ngùng đáp: "Không có chi đâu em."

Một lúc sau, Thẩm Tích Nguyệt trang điểm xong cũng đi xuống.

Miên Miên cười tít mắt reo lên: "Lại thêm một chị gái xinh đẹp nữa kìa!", làm Thẩm Tích Nguyệt sướng rơn cả người.

Ba người càng nói chuyện càng hăng say. Khi biết hai cô định ra ngoài chơi, Miên Miên nằng nặc đòi đi theo.

Quản gia tỏ vẻ khó xử, lấy điện thoại ra: "Cái này... tôi cần phải xin ý kiến Yến..."

"Bác mà dám gọi điện lúc bố cháu đang ngủ thì nhất định là 'tèo' đấy nhé." Miên Miên nhắc nhở.

Câu nói này làm quản gia càng thêm khó xử. Đúng vậy, điều cấm kỵ nhất của Tổng giám đốc Yến là bị quấy rầy giấc ngủ.

"Vậy... cô Giản à, các cô có thể đợi Tổng giám đốc Yến dậy được không..."

Miên Miên lập tức lắc đầu quầy quậy: "Không chịu đâu, không chịu đâu. Bố cháu là chúa lười, cứ được nghỉ là ngủ nướng, cháu không thèm đợi bố đâu."

Đang lúc giằng co thì Thời Tuế vừa vặn đi xuống lầu. Nghe thấy mọi người bàn tán, cô ấy quyết định ngay với quản gia:

"Kệ anh ấy đi, tôi cũng đi cùng mọi người luôn."

"Bác cứ mang hết hành lý lên xe đi, lát nữa chơi xong chúng tôi sẽ đi thẳng ra bến cảng Long Beach."

Thời Tuế vốn đã sốt ruột không chờ được nữa, nhân lúc Yến Thính Lễ còn đang ngủ say liền rón rén dậy.

Đêm qua khi anh ta về đến biệt thự, nghe nói cô ấy chỉ định đưa Miên Miên đi du thuyền nghỉ dưỡng, anh ta đã làm ầm lên một trận. Hai người giằng co quá nửa đêm, còn "đánh nhau" mấy hiệp trên giường. Đến khi được "ăn uống no say", anh ta mới miễn cưỡng đồng ý chuyện này.

Mọi chuyện cứ thế thuận lợi được chốt hạ. Ba người lớn và một đứa trẻ vui vẻ lên xe.

Thời Tuế hào phóng mời khách, đưa hai cô bạn và Miên Miên đi Disney California.

Thời gian vui vẻ trôi qua nhanh chóng. Chập tối, khi rời khỏi công viên giải trí, họ liền khởi hành đến bến du thuyền.

Ngồi trên xe, Giản Ương đưa tay hứng lấy ánh chiều tà rực rỡ, cảm nhận làn gió nhẹ nhàng v**t v* khuôn mặt. Tâm trạng cô chưa bao giờ thư thái đến thế trong suốt mấy năm qua.

Cô cong mắt cười.

Đây nhất định sẽ là một kỳ nghỉ tuyệt vời nhất.

Điện thoại rung lên hai tiếng. Giản Ương cúi đầu, thấy email của Lục Tắc gửi đến kèm theo định vị:

[Tôi đợi cô ở chỗ này.]

Cùng lúc đó, Lục Tắc đang ngồi trên ghế sofa ở khách sạn Queen Mary với vẻ mặt sụp đổ. Cậu buộc phải gửi tin nhắn cho Giản Ương theo yêu cầu của Chu Ôn Dục.

Tai cậu bị ép đeo một chiếc tai nghe nhỏ xíu. Một khi đã bước chân lên du thuyền, mọi nhất cử nhất động của cậu đều phải tuân theo chỉ đạo của anh.

Trước mặt Lục Tắc là một tên vệ sĩ cao hơn hai mét, cơ bắp cuồn cuộn đang lăm lăm khẩu súng lục uy h**p: "Vui lòng không làm bất cứ động tác thừa thãi nào, cậu không gánh nổi hậu quả đâu."

Cơ mặt Lục Tắc giật giật vì phẫn nộ. Nhưng khi nhìn thấy khẩu súng trên tay gã, cậu lại bất lực cúi đầu xuống.

Tiếng bước chân từ phòng thay đồ vọng ra. Chu Ôn Dục ngân nga một giai điệu không tên trong cổ họng. Đây là lần thứ ba anh thay đồ, đứng ngắm nghía kỹ lưỡng trước gương.

Lục Tắc liếc nhìn một cái, chỉ cảm thấy tên này lẳng lơ hết chỗ nói.

Bên cạnh, Kyle đang xem kịch vui thì nhướng mày, cuối cùng cũng khôi phục lại chút dáng vẻ ngày xưa rồi.

Chu Ôn Dục, cái tên này chỉ có mỗi khuôn mặt là trông lừa tình, còn thực chất bên trong thì hư hỏng đến tận cùng. Nhuộm tóc, hút thuốc, uống rượu, cờ bạc, xăm mình, đua xe, chơi súng... không thiếu món nào. Năm mười hai tuổi, chỉ vì thích cảm giác đau đớn mà anh tự bấm sáu cái lỗ trên tai phải, ngay cả sụn tai cũng bấm hai cái.

Anh làm đủ mọi chuyện xấu, chỉ trừ hai thứ không động vào.

Một là t*nh d*c bừa bãi, bởi anh chê làm chuyện đó bẩn thỉu.

Hai là m* t**, anh không bao giờ cho phép bản thân bị lệ thuộc.

Còn lại thì anh đã chơi chán chê từ hồi mười mấy tuổi.

Hai năm ở đại lục phải đóng vai "bé ngoan", anh không đeo bất kỳ phụ kiện nào vi phạm hình tượng nhân vật. Hôm nay, tai phải anh đã đeo lại chiếc khuyên kim cương màu hồng, vành tai còn có hai chiếc vòng bạc hình rắn.

Toàn bộ tai phải lấp lánh ánh kim, trên cổ còn đeo một sợi dây chuyền bạc.

Thú vị đấy.

Kyle vuốt cằm, thế này là định xả vai hoàn toàn luôn à?

Hắn nhìn Chu Ôn Dục đang cố gắng tập cười trước gương sao cho giống với vẻ mỉm cười ngày trước.

Nhưng kết hợp với nét u ám quỷ dị không thể che giấu nơi đáy mắt, thoạt nhìn anh vẫn khác xa so với trước kia như hai người hoàn toàn khác biệt.

Ở ghế sofa phía sau, Elbert vắt chân chữ ngũ, lạnh lùng châm chọc: "Có thay đổi thế nào cũng vô dụng thôi. Cậu bây giờ trông cứ như con công xấu xí đang xòe đuôi ấy, già đi bao nhiêu rồi."

Nói xong, gã lập tức đứng dậy né tránh chiếc áo sơ mi khoác ngoài màu trắng hồng bay tới, là chiếc áo mà Chu Ôn Dục đã cẩn thận chọn làm "đồ đôi".

"Đừng giãy giụa nữa." Elbert né xong liền tiếp tục xả cơn oán khí tích tụ bấy lâu nay, "Trạng thái của bệnh nhân tâm thần thì làm sao mà tốt được. Zhou à, cậu bây giờ đúng là phong độ không còn như xưa nữa rồi."

Sắc mặt Chu Ôn Dục cực kỳ khó coi.

Lục Tắc nghe thấy thế thì trong lòng sướng rơn. Trăm phương ngàn kế thì đã sao? Dù có ăn diện thế nào đi nữa, tâm tư của Giản Ương cũng chẳng còn đặt ở nơi anh.

Thật bi ai làm sao.

Kyle nghịch con xúc xắc, liếc mắt đầy ẩn ý: "Đằng nào chả phải cởi, mặc cái gì mà chả giống nhau."

"Đúng không chú em?" Kyle cười híp mắt hỏi Lục Tắc: "Giúp Zhou của chúng ta thúc đẩy một mối tình vĩ đại như vậy, chú em có cảm nghĩ gì không?"

Đám người này ánh mắt đều nham hiểm như rắn độc, giây trước còn nói cười vui vẻ, giây sau có thể trở mặt ngay lập tức, lấy việc đùa giỡn cảm xúc của người khác làm thú vui.

Lục Tắc khi còn là cậu thiếu niên mười mấy tuổi chưa hiểu chuyện, cũng từng ngưỡng mộ cái cách bọn họ cao ngạo thao túng cuộc đời người khác.

Giờ đây khi người bị thao túng lại chính là mình, Lục Tắc cúi đầu nói: "Tôi chỉ hy vọng sau chuyện này các người sẽ buông tha cho tôi."

Điện thoại rung lên một tiếng, Lục Tắc nhìn thấy email trả lời của Giản Ương.

"Họ đến rồi."

"Bắt đầu thôi nào." Kyle đứng dậy cười lớn: "Chúc Zhouzhou của chúng ta có hai đêm tuyệt vời nhé."

-

Giản Ương nhắn tin cho Lục Tắc trước mười phút.

Đến địa điểm hẹn, qua cửa kính xe, cô nhìn thấy Lục Tắc đã đứng đợi dưới chân du thuyền từ lâu.

Cậu có vẻ gầy đi một chút, sắc mặt cũng không được hồng hào như trước.

"Ương Ương, chàng trai lai Tây đẹp trai kia là bạn chị nói đấy hả?"

Thẩm Tích Nguyệt cũng nhìn thấy Lục Tắc. Cậu mặc chiếc áo ba lỗ đơn giản, khoác ngoài là áo sơ mi hoa, phong cách ăn mặc đậm chất trai Mỹ điển hình.

Nghe vậy, Thời Tuế tò mò ghé sát lại, mang theo cả Miên Miên đang ở trong lòng mình.

Bốn cô gái cùng ghé vào cửa sổ xe ngó ra ngoài.

"Oa, lại là một anh đẹp trai nữa kìa." Miên Miên thốt lên.

Thời Tuế dùng con mắt nhà nghề của dân mỹ thuật phân tích: "Là một anh chàng con lai rất điển trai và rạng rỡ, chắc chắn rất chăm tập thể thao, đường nét cơ bắp tuyệt thật đấy."

"Ương Ương, chẳng phải chị thích con lai sao?" Thẩm Tích Nguyệt huých tay cô, làm mặt quỷ: "Sao không 'bắt' lấy anh chàng này?"

Giản Ương lắc đầu: "Chỉ là bạn bè thôi, chị không có cảm giác gì cả."

Thời Tuế chống cằm trầm ngâm, sực nhớ ra lần gặp cậu thiếu niên Chu Ôn Dục 16 tuổi ở trang viên: "Nói đến con lai, chị cũng từng gặp một cậu bé cực kỳ xinh đẹp, giờ chắc cũng trạc tuổi Ương Ương đấy."

Thẩm Tích Nguyệt tỏ vẻ hứng thú: "Có ảnh không chị? Chị Tuế Tuế giới thiệu đi mà."

"Không có đâu." Thời Tuế xua tay: "Thằng bé đó tính nết xấu lắm, không hợp đâu."

Xe dừng bánh, Giản Ương xuống trước, đi tới trước mặt Lục Tắc chào hỏi.

Lục Tắc đang thẫn thờ, nhìn thấy cô, cậu phải mất một lúc lâu mới phản ứng lại: "Ương Ương... đã lâu không gặp."

Khác hẳn với sự năng động thể hiện qua email, khí chất của cậu hôm nay có phần u ám, nặng nề.

Giản Ương lấy làm lạ: "Đã lâu không gặp. Dạo này cậu... có chuyện gì không vui à?"

"Vui vẻ lên cho tao."

Giọng nói lạnh băng vang lên trong tai nghe.

Trong lòng Lục Tắc vừa oán hận vừa tuyệt vọng, nhưng vẫn phải gượng cười với Giản Ương: "Không có, đương nhiên là không có rồi, tôi chỉ đang ngẩn người chút thôi."

Ánh mắt cậu dừng lại ở đoàn người đang đi tới phía sau lưng Giản Ương: "Đây đều là bạn cô à?"

"Ừ." Giản Ương gật đầu, giải thích rằng cô cần mua thêm một vé nữa ở chỗ cậu, vì con của bạn cũng đi cùng: "Cậu bảo là vừa khéo có 5 vé đúng không? Tôi mua hết 4 vé còn lại nhé."

Cô từng nghe Bối Lị kể bà có ba người con, đúng là gia đình 5 người.

"Xe phía sau bọn tôi còn 6 vệ sĩ nữa, nhưng họ đã tự mua vé rồi."

Lục Tắc nhìn Giản Ương cẩn thận đếm tiền USD rồi đưa cho mình.

Ánh mắt cậu dừng lại trên người cô bé ba tuổi kia, cảm giác tội lỗi như đang thiêu đốt tâm can cậu: "Trẻ con... trẻ con cũng đi à?"

"Ừ."

Thẩm Tích Nguyệt vừa xách túi đi tới, vồn vã chào hỏi: "Hello soái ca, khi nào chúng tôi được vào trong thế?"

"Bảo bọn họ lên tàu ngay." Giọng nói trong tai nghe ra lệnh.

Lục Tắc đáp: "Bây giờ vào được luôn rồi."

"Hoan hô! Mẹ ơi mình xông lên nào ~" Miên Miên đeo ba lô nhỏ, giơ tay reo hò, kéo tay Thời Tuế đi về phía trước.

Thẩm Tích Nguyệt khoác tay Giản Ương, cười nói vui vẻ đi theo sau.

Trước màn hình giám sát lớn, Chu Ôn Dục nhìn đoàn người từng bước, từng bước đi lên cầu thang du thuyền, cho đến khi hoàn toàn bước vào khoang tàu, nhận lấy vòng tay được phát cho mỗi người, và cánh cửa khoang khép lại sau lưng họ.

Chuyến đi đã mong chờ từ lâu, nhưng ngay khoảnh khắc cửa khoang đóng lại sau lưng, bước chân Giản Ương bỗng khựng lại. Một nỗi bất an kỳ lạ chạy dọc sống lưng cô.

"Sao thế Ương Ương?" Thẩm Tích Nguyệt nhận ra sắc mặt cô thay đổi.

Lục Tắc cũng nhìn cô, buộc phải hỏi theo sự thúc giục trong tai nghe: "Có chuyện gì vậy?"

Giản Ương nhíu mày suy nghĩ một chút, rồi sực nhớ ra điều gì, sắc mặt hơi biến đổi: "Ví đựng sạc dự phòng và sim điện thoại của tôi để quên trên xe rồi. Mọi người cứ đi trước đi, tôi quay lại lấy."

Trong tai nghe, tiếng thúc giục càng lúc càng dồn dập, Lục Tắc đành mở miệng: "Để tôi đi lấy giúp cô."

Giản Ương lắc đầu: "Chắc cậu không tìm thấy đâu."

Cô để ở khe đựng đồ sau lưng ghế, vị trí khá khuất. Giản Ương vừa nói vừa quay người, ra hiệu cho nhân viên mở cửa.

"Bắt cô ấy quay lại ngay, Get her back!"

Giọng nói trong tai nghe gấp gáp hơn hẳn, tên điên kia bắt đầu sốt ruột rồi.

Lục Tắc vừa bực bội lại vừa mong Giản Ương mau chóng rời đi. Trong lúc cấp bách, cậu nói: "Để tôi đi cùng cô."

Giản Ương nghe vậy liền liếc nhìn cậu một cái.

"Hiện tại chỉ còn một tiếng nữa là tàu khởi hành." Nhân viên mỉm cười nhắc nhở, "Thưa cô, trên du thuyền chúng tôi có dịch vụ bán sim và các thiết bị điện tử..."

"Đúng đấy." Lục Tắc bị thúc giục đến đau cả đầu: "Nếu không để tôi mua cho cô cái mới."

Giản Ương lại liếc cậu thêm cái nữa, phủ định ngay: "Đi đi về về hơn nửa tiếng là đủ rồi, vẫn còn kịp."

Sim điện thoại vốn đã đắt, mua trên du thuyền lại càng đắt gấp đôi, cô không muốn tốn tiền oan uổng.

Hơn nữa Lục Tắc lấy tư cách gì mà mua cho cô chứ?

Giản Ương chào Thời Tuế, rồi bảo nhân viên mở cửa khoang.

Cuối cùng cô cũng hít thở lại bầu không khí của đất liền.

Khoảnh khắc đứng trên mặt đất, Giản Ương nhận ra nguồn gốc của nỗi bất an.

Con người là sinh vật của mặt đất. Một khi chân không còn chạm đất, bước vào một môi trường khép kín lênh đênh trên biển, ít nhất đối với cô, đó là điều khó lòng thích ứng ngay lập tức.

Lục Tắc nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ loảng xoảng ở đầu bên kia tai nghe.

Là Chu Ôn Dục đang phát điên.

Lục Tắc cười lạnh trong lòng.

Trong khoảng thời gian Giản Ương ở Mỹ, anh có vô số cách để vây hãm cô. Vậy mà lại chọn cách chờ đợi lâu như vậy, lừa cô lên chiếc du thuyền khép kín này, tâm địa phải nói là hiểm ác vô cùng.

Tên điên này muốn mượn hoàn cảnh tuyệt vọng ấy để hoàn toàn kiểm soát và bẻ gãy ý chí của Giản Ương.

Nhưng vì chờ đợi quá lâu, chỉ cần một chút biến số nhỏ cũng đủ khiến cảm xúc của anh mất kiểm soát như vậy.

"Mày đi theo cô ấy." Chu Ôn Dục ra lệnh.

Lục Tắc uể oải đi theo, nhìn bóng lưng Giản Ương, thầm cầu nguyện cô sẽ không bao giờ quay lại nữa.

Đi được một nửa, Giản Ương nhận ra Lục Tắc đang đi theo mình.

Cô nhíu mày, cảm thấy hành vi hiện tại của cậu quá mức nhiệt tình. Giản Ương rất lo sợ lại dính vào những rắc rối không đáng có.

Lấy xong ví trên xe, cô quay đầu hỏi: "Sao cậu còn đi theo tôi làm gì? Tôi đi cùng vệ sĩ của chị Thời Tuế rồi mà."

"Lo cô không biết đường."

Giản Ương đáp ngắn gọn: "Thật ra không cần đâu, trí nhớ của tôi tốt lắm."

"Nhưng cũng cảm ơn sự quan tâm của cậu với tư cách bạn bè nhé." Cô nhấn mạnh bốn chữ "tư cách bạn bè".

Tiếng cười vui sướng vang lên trong tai nghe, tên kia lại bắt đầu tự mình đa tình: "Bé cưng của tao, chỉ yêu mỗi tao thôi."

Lục Tắc không thể hiểu nổi làm sao anh có thể chuyển hóa sự từ chối của Giản Ương thành "tình yêu" dành cho anh được.

Nhìn đồng hồ, Thẩm Tích Nguyệt cũng nhắn tin hỏi thăm. Đúng là phải nhanh chân lên thôi.

Khi quay lại cửa lên du thuyền, chỉ còn 20 phút nữa là tàu nhổ neo.

Giản Ương lại ngẩng đầu nhìn bầu trời một lần nữa.

Chân trời ánh lên sắc vàng vọt, màn đêm sắp buông xuống. Hôm nay là trăng khuyết hình bán nguyệt.

Không khí có chút khô nóng. Sự mong chờ và phấn khích ban đầu bỗng dưng chuyển thành một nỗi nôn nóng mơ hồ.

Bước chân lên cầu thang của Giản Ương rất chậm, thậm chí cô có cảm giác muốn quay đầu bỏ đi ngay lập tức.

Nhưng lý trí nhắc nhở cô rằng Thời Tuế và Thẩm Tích Nguyệt đều đang ở bên trong, cô không thể làm ra hành động thiếu lịch sự như vậy được.

Cho đến khi bước hết cầu thang, đến cửa khoang, nhân viên mỉm cười mở rộng cửa.

Nhìn Giản Ương bước vào, khoảnh khắc cánh cửa đóng lại lần nữa, tiếng thở nặng nề trong tai nghe mới rút đi. Chu Ôn Dục khẽ cười thành tiếng, lại bắt đầu ngân nga giai điệu không tên kia.

Quản gia hướng dẫn đưa cô về phòng.

Vị trí phòng của họ rất đẹp, Giản Ương và Thẩm Tích Nguyệt ở chung một phòng có tầm nhìn hướng biển tuyệt vời.

Bước vào trong, mọi thứ đập vào mắt đều là sự xa hoa tráng lệ mà trí tưởng tượng nghèo nàn của Giản Ương không thể hình dung nổi.

Trong không khí thoang thoảng mùi nước hoa nồng nàn. Giản Ương không biết đó là mùi gì, nhưng khi hít vào lồng ngực, thần kinh cô cảm nhận được một sự thư thái dễ chịu.

Dòng người đi lại rất đông, nhưng dường như đều có sự thống nhất, đa phần đều mặc trang phục và phụ kiện màu hồng.

Quản gia đi trước dẫn đường và giới thiệu cho nhóm của Giản Ương.

"Du thuyền Vô Hạn Chú có 20 tầng boong, 18 tầng dành cho du khách sử dụng. Bao gồm cả nhân viên, tổng cộng có thể chứa được 10.000 người. Chúng ta sẽ xuất phát từ Los Angeles, đi đến bờ biển xanh thẳm của Mexico."

Người quản gia còn giới thiệu các tiện ích giải trí ở từng tầng, có quán bar, nhà hát, rạp chiếu phim, thậm chí là phòng gym, phòng massage, salon làm đẹp... có cái miễn phí, có cái phải trả thêm phí.

Quản gia nói rất nhiều, nhưng nhấn mạnh nhất vẫn là sự kiện đặc biệt và nổi tiếng nhất của du thuyền Vô Hạn Chú - "Đêm Vô Hạn Chú", diễn ra ngay tối nay.

"Là hoạt động gì vậy ạ?"

Quản gia giới thiệu rằng "Đêm Vô Hạn Chú" được tổ chức tại tầng 18, với rượu và ẩm thực cao cấp phục vụ không giới hạn, cùng vô số màn trình diễn đặc sắc.

Ông ta nói vòng vo hồi lâu, cuối cùng cô mới hiểu ra đó là một sòng bạc.

Kể từ vụ việc của Đoạn Việt, Giản Ương luôn tránh xa những nơi như thế này. Cô "à" một tiếng rồi không hỏi thêm nữa.

Nhưng quản gia vẫn nhiệt tình giới thiệu: "Đêm Vô Hạn Chú của chúng tôi có một thông lệ, tất cả du khách lên tàu đều được trang bị vòng tay định danh."

"Chúng ta sẽ có ba vòng quay thưởng lớn vào lúc 10 giờ, 11 giờ và 12 giờ đêm. Chủ nhân hào phóng của chúng tôi sẽ chọn ngẫu nhiên những vị khách may mắn để trao tặng 500.000, 800.000 và 1.000.000 USD."

"Vị khách may mắn nhất trúng thưởng lúc 12 giờ đêm còn được nâng hạng phòng lên phòng suite hạng sang view biển toàn cảnh ở tầng 21 trong suốt hành trình còn lại. Đây là phần thưởng đặc biệt mà chủ nhân dành tặng cho người may mắn nhất đêm nay."

"Xin mời quý cô xinh đẹp hãy thưởng thức ẩm thực và rượu ngon miễn phí của chúng tôi, cùng trải nghiệm sự cuồng nhiệt của 'Đêm Vô Hạn Chú' nhé!"

"À đúng rồi, hôm nay là buổi tiệc theo chủ đề màu hồng, mặc váy lễ phục màu hồng sẽ giúp tăng thêm chỉ số may mắn đấy ạ."

Phải công nhận rằng chủ nhân của sòng bạc này thực sự am hiểu lòng tham của con người. Chỉ cần dùng những chiêu trò như vậy là đủ để dẫn dụ người ta bước vào vòng xoáy, rồi vạn kiếp bất phục.

Bỏ ra 1% lợi nhuận để câu khách, nhưng chắc chắn sẽ đòi lại 100% từ chính bản thân con mồi.

Quản gia dẫn Giản Ương đến trước cửa phòng.

Phòng của các cô nằm ở tầng 7, thuộc đoạn giữa thân tàu.

Chủ nhân chiếc du thuyền này rất phóng khoáng, thiết kế phòng ốc không hề chật chội, mỗi tầng boong tàu chỉ có 50 phòng suite.

Trước khi mở cửa, quản gia chúc phúc: "May mắn không có giới hạn, Đêm Vô Hạn Chú chào đón người may mắn nhất như cô."

Giản Ương gật đầu cho có lệ, cô chưa từng thấy ai xui xẻo hơn mình, nói gì đến may mắn nhất.

Đúng lúc này, loa phát thanh trong khoang vang lên.

Giọng nữ ngọt ngào thông báo: "Cửa khoang đã đóng. Còn 5 phút nữa du thuyền sẽ khởi hành. Chúc quý khách có một chuyến đi vui vẻ."

Nghe thấy tiếng cửa khoang đóng lại, hàng mi Giản Ương khẽ rung: "Tôi nhớ ngày mai tàu sẽ dừng ở Ensenada phải không?"

Quản gia chưa hề nhắc đến chuyện này với cô.

Ông ta khựng lại một chút rồi mới trả lời: "Vâng, thưa cô. Có vấn đề gì không ạ?"

Giản Ương buột miệng bịa lý do: "Tôi bị say sóng, đến lúc đó có thể tôi muốn xuống nghỉ ngơi một chút."

Quản gia lập tức cười xòa: "Cô cứ yên tâm, du thuyền của chúng tôi được trang bị cánh cân bằng hình vây cá tiên tiến nhất, trọng tải thân tàu hơn 100.000 tấn..."

Cánh cửa phòng sau lưng bật mở, Thẩm Tích Nguyệt nghe thấy giọng cô liền chạy ra.

"Chị đến rồi! Làm em cứ sợ chị không kịp."

Thẩm Tích Nguyệt kéo tay cô: "À phải rồi, chị có mang quần áo hay phụ kiện màu hồng nào không? Em vừa lục tung vali lên mà không thấy cái nào cả."

Giản Ương nhớ đến cái chủ đề "Pink" mà quản gia vừa nhắc tới: "Em định đi tham gia cái Đêm Vô Hạn Chú đó à?"

"Ừ, em muốn đi quay vlog làm tư liệu, em cảm thấy chủ đề này sẽ hút view lắm." Thẩm Tích Nguyệt khoác tay cô: "Chị Thời Tuế bận trông Miên Miên không đi được, Ương Ương đi cùng em nhé."

"... Để chị nghĩ đã."

Giản Ương quay đầu lại, nhìn thấy Lục Tắc vẫn đang đứng đợi ở cửa.

Cậu cau mày, dường như lại đang thẫn thờ, tai phải vẫn đeo chiếc tai nghe không biết để nghe nhạc hay chỉ để làm cảnh.

Giản Ương nhìn cậu một lúc lâu.

"Còn cậu, soái ca có đi không?" Thẩm Tích Nguyệt hỏi.

Nhận được mệnh lệnh lạnh lùng qua tai nghe, Lục Tắc đáp: "Khuyên mọi người nên đi một lần, đây là đặc sản của du thuyền mà."

Thẩm Tích Nguyệt liền hẹn giờ với cậu.

Trước khi cửa đóng lại, Giản Ương mới thu hồi ánh mắt đang dừng trên mặt Lục Tắc.

-

Giản Ương không mang theo bất kỳ quần áo hay phụ kiện màu hồng nào.

Cô không bao giờ tự mua quần áo màu nhạt như vậy, bởi vì thường xuyên phải di chuyển, màu nhạt rất dễ bẩn. Kẻ duy nhất có chấp niệm với màu sắc này chỉ có tên b**n th** Chu Ôn Dục.

Trong hai năm đó, anh đã mua cho cô rất nhiều váy áo màu hồng, trang điểm cho cô như con búp bê sứ của anh.

Cứ nghĩ đến con người ấy, bóng tối lại bao trùm lấy cô.

Giản Ương cảm thấy hơi khó thở, ngón tay đang gấp quần áo siết chặt lại.

"Ương Ương, chị đi xuống lầu mua quần áo với em đi?" Thẩm Tích Nguyệt nói: "Em phải mặc đúng chủ đề thì mới dễ câu view."

Giản Ương trấn tĩnh lại: "Ừm."

Khu cửa hàng thời trang và phụ kiện ở boong tàu tầng dưới cũng đông nghịt người.

Thẩm Tích Nguyệt thử rất nhiều bộ. Giản Ương liếc nhìn giá cả, bộ nào cũng đắt đỏ, vài trăm đô la một bộ. Cô đặt mác giá xuống, đứng đợi sang một bên.

"Chị không thử xem sao Ương Ương? Em mua tặng chị nhé."

Giản Ương lập tức xua tay từ chối.

Thẩm Tích Nguyệt lay lay cánh tay cô: "Nhưng ở đây có nhiều bộ em thích lắm, mà hôm nay em chỉ mặc được một bộ thôi. Hay là em mua rồi cho chị mượn mặc tối nay nha."

Cảm nhận được sự quan tâm khéo léo của cô ấy, cuối cùng Giản Ương cũng gật đầu.

Nhân viên cửa hàng đánh giá cô một lượt, rồi quay vào trong lấy ra một chiếc váy liền màu trắng hồng.

Giản Ương thắc mắc: "Đây là...?"

Nhân viên giải thích chiếc váy này đã hết size, thấy dáng cô vừa vặn nên lấy ra cho thử.

Thẩm Tích Nguyệt ra hiệu cho Giản Ương: "Em thích cái này! Ương Ương chị thử trước đi."

Giản Ương mặc thử lên người.

Đây là chiếc váy liền xòe rộng màu trắng hồng, thiết kế ôm sát eo, dài đến bắp chân, phần tùng váy bồng bềnh cực kỳ tôn dáng, khiến cơ thể trông thanh mảnh, yểu điệu. Chất vải cũng rất mềm mại.

Thẩm Tích Nguyệt trầm trồ: "Oa! Đẹp quá đi mất."

Cô nàng còn hạ giọng thì thầm: "Ương Ương, lần đầu tiên em phát hiện chị 'có da có thịt' thế này đấy."

Giản Ương vừa mặc vào đã lắc đầu: "Nhưng chị thấy hơi chật."

Đặc biệt là phần ngực và eo, cứ như được đo ni đóng giày theo kích cỡ của cô vậy. Nhưng để phục vụ cho việc ngắm nhìn và làm hài lòng người khác thì cô chẳng thấy thoải mái chút nào.

Tuy nhiên Thẩm Tích Nguyệt lại rất thích, đặc biệt khi hỏi giá chỉ có 100 đô la, cô ấy không ngừng kinh ngạc: "Sao rẻ thế? Em mua cái này bình thường cũng phải 300 đô rồi."

Nhân viên cửa hàng chỉ giải thích do size số lẻ, tạm thời chưa tìm được người mua phù hợp, hơn nữa chủ đề màu hồng chỉ làm trong đợt này thôi.

Cuối cùng Thẩm Tích Nguyệt kiên quyết mua bằng được với lý do "rẻ thế này không mua thì phí của giời".

"Ương Ương, chị mặc bộ này thực sự, thực sự rất đẹp. Lát nữa chị đi quay video cùng em nhé?! Em có thể đoán trước được chỉ cần mặt chị xuất hiện thôi là view sẽ tăng vù vù cho xem."

"Chị Ương Ương giúp em gái khởi nghiệp với mà, em thực sự muốn kiếm cơm từ nghề này lắm, không muốn quay về học thạc sĩ rồi ăn bám bố mẹ nữa đâu." Cô ấy chắp tay làm điệu bộ đáng thương cầu xin.

Giản Ương không chịu nổi sự mè nheo của bạn, cuối cùng cũng đành nhượng bộ đồng ý.

Hình ảnh của cô hiện lên trên màn hình giám sát lớn.

Chu Ôn Dục chạm vào màn hình, phóng to chi tiết hết cỡ, ghé sát mặt vào, ánh mắt quét qua từng tấc da thịt của cô.

Ánh nhìn càn rỡ dừng lại nơi b* ng*c trắng nõn, lớp vải ôm sát căng phồng lên, phô bày hình dáng tròn trịa đầy đặn.

Anh là người rõ nhất kích thước nơi đó.

Càng biết rõ sự mềm mại kiều nộn ấy, chỉ cần vùi mặt vào l**m vài cái là đầu nh* h** sẽ e thẹn dựng đứng lên, khẽ nhéo nhẹ một cái là "bé cưng" của anh sẽ ướt đẫm một mảng.

Chu Ôn Dục nhắm mắt lại, hít sâu một hơi dài.

Gân xanh trên mu bàn tay nổi lên vì sự hưng phấn không thể kiềm chế. Anh vớ lấy ly rượu vang bên cạnh, yết hầu chuyển động, uống cạn một hơi, cố gắng trấn áp cơn d*c v*ng đang gào thét đau nhức khắp toàn thân.

"Xem ra thuốc của Elbert có tác dụng thật đấy." Kyle đi tới từ phía sau, ánh mắt lướt qua hạ bộ của ananh, cười đầy ác ý.

Gã hất cằm về phía Giản Ương trên màn hình: "Cô bé này nhỏ nhắn thế kia, cậu đừng có làm người ta hỏng mất đấy nhé."

Chu Ôn Dục dùng áo che lại phần th*n d***, cụp mắt xuống rồi bất ngờ ném mạnh chiếc ly trong tay về phía gã.

"Lại làm sao nữa?" Kyle không đề phòng nên bị ném trúng ngay người.

"Mồm miệng sạch sẽ chút đi."

Đúng là không thể hiểu nổi.

Kyle gãi mặt. Chính bản thân anh thì "chào cờ", không biết đang nghĩ đến chuyện dơ bẩn gì, thế mà mình nói một câu cũng không được à?

-

Thẩm Tích Nguyệt chụp ảnh bên trái, quay phim bên phải, rồi họ cũng đến được chỗ hẹn gặp Lục Tắc.

Giản Ương thấy cậu đang cúi gằm mặt, lại thẫn thờ trong vô thức, tai phải vẫn đeo chiếc tai nghe nhỏ xíu kia.

"Cậu đang nghe nhạc à?" Giản Ương bước tới cắt ngang dòng suy tư của cậu: "Đeo mãi thế không đau tai sao?"

"Không đau, không đau." Lục Tắc vội đáp, "Trông ngầu mà."

"Đi thôi." Cậu đứng thẳng người dậy, "Chúng ta phải đến sớm một chút, nếu không sẽ hết suất vào cửa."

Thang máy chật cứng người. Mùi cơ thể đặc trưng của người da trắng trộn lẫn với mùi nước hoa nồng nặc khiến Giản Ương phải nín thở.

Tầng 18 đang có một hàng người xếp dài dằng dặc. Du khách xếp hàng vào cửa đều mặc những bộ trang phục màu hồng tượng trưng cho sự may mắn.

Bên trong vọng ra tiếng nhạc xập xình liên hồi, tiếng máy đánh bạc vận hành, tiếng xúc xắc quay, tiếng hò reo kinh ngạc. Mùi nước hoa k*ch th*ch tinh thần, mùi thức ăn quyến rũ, mùi rượu nồng nàn... từng đợt xộc vào mũi.

Dù vẫn đang xếp hàng, Giản Ương đã có thể nhìn thấy từ xa một cái cây bằng vàng ròng khổng lồ, tráng lệ nằm ngay vị trí trung tâm. Nghe nói giá trị chế tác lên đến vài trăm triệu đô la, một sự giàu sang phú quý ngập trời mà bộ não nghèo nàn của cô không thể nào tưởng tượng nổi.

Cuối cùng sau khi kiểm soát chặt chẽ số lượng khách, họ cũng được vào bên trong sòng bạc. Nhân viên mỉm cười cúi chào: "Chúc hai quý cô mặc đồ hồng xinh đẹp gặp nhiều may mắn."

Trước đây chỉ nhìn thấy những cảnh tượng xa hoa trụy lạc này qua video, giờ đây Giản Ương mới thực sự đặt chân vào.

Không hổ danh là chủ đề "Pink", toàn bộ khung cảnh được thiết kế như một tòa lâu đài mộng ảo, đâu đâu cũng ngập tràn hoa tươi. Mùi nước hoa ở đây càng nồng nàn hơn, dễ dàng khơi dậy những dây thần kinh hưng phấn của con người.

Trong khi Thẩm Tích Nguyệt mải mê quay vlog, Giản Ương đưa mắt quan sát xung quanh. Cô nhìn thấy ở bàn bên cạnh, một người đàn ông da đen đang cười điên cuồng, tay đập mạnh xuống bàn rồi vươn dài cánh tay vơ vét toàn bộ số chip về phía mình.

Giản Ương liếc nhìn con số đang nhảy múa trên bàn.

1,68 triệu đô la Mỹ. Số tiền khổng lồ ấy kiếm được chỉ trong một cái búng tay.

Trái ngược với tên đó, người đàn ông da trắng gốc Latin ngồi bên cạnh mặt mày trắng bệch, đôi môi run rẩy không ngừng.

Giản Ương cuối cùng cũng hiểu vì sao Đoạn Việt lại chìm đắm vào thứ này không thể dứt ra được.

Bởi vì đạt được quá dễ dàng, ngưỡng kh*** c*m của não bộ bị đẩy lên quá cao, khiến những điều bình đạm khác trong cuộc sống không còn đủ sức làm dao động thần kinh của cậu ta nữa.

Giống hệt như cách Chu Ôn Dục thực hiện sự kiểm soát đối với cô, thực chất chẳng khác nào một canh bạc. Anh tạo ra hội chứng nghiện, đẩy ngưỡng giá trị của tình yêu lên cao vút, khiến cô khó lòng cai được.

... Tên khốn nạn.

Giản Ương mím chặt môi, vẻ mặt lạnh nhạt lướt qua đám đông, đi thẳng đến khu vực ẩm thực.

Đồ ăn ở tầng này đều là cực phẩm của cả du thuyền, hội tụ tinh hoa ẩm thực thế giới. Nếu chỉ đơn thuần là đến ăn cơm thì quả thực rất tuyệt. Giản Ương cắn một miếng sushi cá chình thơm phức.

Thẩm Tích Nguyệt ăn vội vài miếng rồi lại chạy ra giữa sòng bạc để quay video.

Sòng bạc mở cửa lúc 21 giờ, khi họ vào đến nơi thì đã gần 22 giờ.

Để hâm nóng bầu không khí, vòng quay thưởng đầu tiên sắp bắt đầu. Dòng người chen chúc xô đẩy, màn hình lớn giữa sảnh đã hiển thị đủ con số 1500 người tham gia.

Dãy mã số trên màn hình lớn nhảy múa với tốc độ chóng mặt, k*ch th*ch thần kinh thị giác của mọi người đến cực độ.

Rõ ràng chuyện tốt này chẳng liên quan gì đến mình, nhưng khi kết quả hiện ra, Giản Ương vẫn khẽ ngước mắt nhìn lên. Quả nhiên đó là một dãy số chẳng dính dáng gì đến cả ba người bọn họ.

Cách đó không xa, một người đàn ông da trắng tóc vàng, ban nãy còn ủ rũ cụp đuôi, giờ bỗng giơ cao hai tay, đôi mắt đỏ ngầu đứng phắt lên ghế gào thét: "Là tao! Tao lại có tiền rồi! Tăng cược! Tao muốn tăng cược để gỡ lại!"

Giản Ương nhìn cảnh tượng ấy, cảm thấy sống lưng lạnh toát và ghê rợn.

Thần kinh con người thực sự có thể bị thao túng đến mức độ này sao?

Khi Chu Ôn Dục kiểm soát cô, liệu cô có trông thảm hại như gã đàn ông kia không?

Giản Ương cảm thấy dạ dày cuộn lên một trận nôn nao.

Cô quyết định hóa bi phẫn thành sự thèm ăn, đi một vòng nếm thử mỗi món một chút.

Tiếng hò reo trong sảnh lại vang dội, vòng thứ hai với giải thưởng 800.000 đô la sắp mở thưởng.

Thẩm Tích Nguyệt quay xong tư liệu lại chạy về ăn chút gì đó. Đến vòng này, cô ấy ngồi xuống, tò mò chờ đợi người may mắn tiếp theo.

Giản Ương cũng phân tâm nhìn lên màn hình điện tử khổng lồ.

Vòng này tiết tấu còn nhanh hơn, các con số nhảy múa điên cuồng, thách thức giới hạn thị giác của con người.

"Hả? Là em sao?!"

Thẩm Tích Nguyệt bật dậy, không dám tin vào mắt mình, liên tục so sánh con số trên màn hình lớn với mã số trên vòng tay của mình.

Mãi cho đến khi nhân viên mặc áo đuôi tôm đến mời cô ấy đi đổi thưởng, cô ấy mới thực sự tin là thật. Thẩm Tích Nguyệt phấn khích nắm chặt tay Giản Ương: "Trời ơi! Ương Ương, chị đúng là thần may mắn của em! Chị mua vé cho em, kết quả em trúng thưởng!"

"A a a thế này thì em đi du lịch vòng quanh thế giới cũng không cần xin tiền bố mẹ nữa rồi! Ương Ương, em nhất định sẽ mua thật nhiều, thật nhiều quà cho chị!"

Thẩm Tích Nguyệt hớn hở đi theo nhân viên đổi thưởng: "Ương Ương, chị trông máy quay giúp em nhé, em quay lại ngay."

"Ừ, đi đi."

Giản Ương nhìn theo bóng lưng cô ấy, trong lòng có chút ngưỡng mộ, nhưng nhiều hơn là sự kinh ngạc.

Cô chợt nhớ ra tấm vé thân phận này vốn dĩ thuộc về gia đình Lục Tắc, bèn quay sang quan sát sắc mặt cậu.

Kết quả cậu chỉ rũ mắt xuống, lại đang thất thần.

Giản Ương nhìn chằm chằm cậu, nói: "Đây là vé tôi mua lại của cậu, Nguyệt Nguyệt lại trúng thưởng, đến lúc đó tôi sẽ bảo em ấy gửi chút quà cho bố cậu nhé."

"Không sao đâu." Cậu nhìn màn hình, đáp lại bằng giọng vô cảm.

Trạng thái của cậu hoàn toàn không bình thường.

Thẩm Tích Nguyệt đi chuyến này rất lâu. Giản Ương nhắn tin nhưng cô ấy không trả lời. Cô bèn hỏi nhân viên mặc áo đuôi tôm gần đó.

Nhân viên giải thích rằng đây là quy trình bình thường, việc đối chiếu thông tin cá nhân cần một khoảng thời gian khá dài.

Thẩm Tích Nguyệt mãi không quay lại, máy quay của cô ấy vẫn để ở đây.

Tiếng phục vụ bàn cắt ngang dòng suy tư của cô: "Thưa cô, cô có muốn dùng chút rượu không ạ?"

Cảm giác nôn nóng trong lòng Giản Ương ngày càng nặng nề: "Không cần đâu, cảm ơn."

"Bắt cô ấy uống đi. Ly bên trái ấy." Giọng ra lệnh vang lên trong tai nghe.

Lục Tắc nhận lấy ly rượu từ tay phục vụ, nói: "Rượu ở đây hương vị khá ổn đấy, có thêm hương liệu đặc biệt, nồng độ cồn gần như bằng không, lại còn có tác dụng giúp tỉnh táo nữa."

Giản Ương nhìn động tác của cậu: Lục Tắc cố tình bỏ qua ly rượu ở gần để với lấy ly rượu ở xa hơn đưa cho cô.

Kể từ lúc gặp mặt hôm nay, cô đã lờ mờ cảm thấy có gì đó kỳ lạ, và đến hành động bất thường này, sự nghi ngờ đã lên đến đỉnh điểm.

Từ lúc lên du thuyền đến giờ, Giản Ương luôn quy kết những biểu hiện thiếu chừng mực của Lục Tắc là do cậu muốn theo đuổi cô.

Từ hồi cấp hai, cấp ba, Giản Ương đã gặp rất nhiều người theo đuổi kiểu này. Do h*m m**n chinh phục quấy phá, họ thường có những hành động thiếu ranh giới. Dù không thoải mái lắm, nhưng nhìn chung Giản Ương vẫn có thể nhẫn nại cho qua.

Nhưng giờ phút này, ngón tay Giản Ương khi cầm lấy ly rượu đã bắt đầu run lên trong vô thức.

Cảm giác bất an mang tính sinh lý xuất hiện từ lúc bước lên du thuyền và cánh cửa khoang đóng lại, giờ đây rốt cuộc không thể nào kìm nén xuống được nữa.

Sắp đến 12 giờ đêm, vòng quay thưởng lớn nhất cuối cùng cũng sắp bắt đầu.

Màn hình lớn đang đếm ngược một phút.

Giản Ương nhìn chằm chằm vào khuôn mặt người đối diện, đột nhiên hỏi: "Lục Tắc, cậu vẫn đang theo đuổi tôi phải không?"

"Cái gì cơ?"

"Nếu không thì tại sao cậu lại nhiệt tình mời tôi lên du thuyền này làm gì?"

"À, ừ... Đúng vậy."

"Thế cậu có thể đến Trung Quốc không? Tôi không chấp nhận yêu xa đâu."

Trong tai nghe bỗng nhiên im bặt, một sự im lặng chết chóc bao trùm. Cảm giác áp lực vô hình như ngàn cân đang đè nặng lên Lục Tắc.

Bị kẹp ở giữa, Lục Tắc chỉ muốn có ai đó cho mình một phát súng kết liễu cho xong, còn hơn là chịu sự tra tấn tinh thần này: "Tôi, tôi..."

"Người bạn gái yêu xa trước đây của cậu ở đâu nhỉ? Hình như cậu nói với tôi là New York?"

"Ừ... New York."

"Không phải Chicago sao?"

Lục Tắc sững người: "Tôi nhớ nhầm... Tôi..."

"Thực ra cậu chưa bao giờ nói với tôi là bạn gái yêu xa của cậu ở đâu cả."

Lục Tắc cứng họng.

"Ha."

Chu Ôn Dục túm lấy dây xích của Liik đứng phắt dậy, một cước đá văng chiếc ghế bên cạnh.

"Thằng ngu xuẩn này, phá hỏng đêm bất ngờ triệu đô tao dành cho bé cưng rồi!"

Anh vốn đã chuẩn bị sẵn sàng để chiêm ngưỡng vẻ mặt của bé cưng đáng thương khi trúng giải một triệu đô la Mỹ.

Một kẻ nghèo khó khi bất ngờ nhận được món tiền khổng lồ từ trên trời rơi xuống, sau cơn mừng rỡ như điên, lại nhìn thấy anh thì sẽ thế nào?

Sẽ thất vọng, ủ rũ, hay là phẫn nộ gào thét?

Ương Ương vào lúc đó mới là miếng mồi ngon lành nhất để anh nuốt trọn.

Chu Ôn Dục nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát với ánh mắt của kẻ đi săn. Đột nhiên anh nhướng mày:

"Nhưng mà đuổi bắt bé cưng, rồi tóm gọn lấy cô ấy, cũng thú vị lắm đấy."

Khóe môi anh nhếch lên một nụ cười b*nh h**n, ngón tay ấn dãy số gọi điện thoại: "Nghe lệnh tao, tao muốn đổi cách chơi."

Giản Ương đã không còn nghe thấy những âm thanh ồn ào xung quanh nữa.

Thời khắc 0 giờ sắp điểm, cùng với tiếng sư tử gầm vang dội, màn hình điện tử xuất hiện một con sư tử vàng khổng lồ đang chậm rãi bước tới.

Cô chợt nhớ ra mình từng đọc được ở đâu đó rằng, sư tử vàng xuất hiện là biểu tượng cho sự hiện diện của những tỷ phú trăm tỷ.

Màn hình điện tử bắt đầu đếm ngược 30 giây cuối cùng, đám đông bên dưới điên cuồng hò reo theo từng nhịp.

Những ký ức xa xăm ùa về trong tâm trí. Tất cả những suy đoán hoang đường mà cô từng cố gạt đi, nỗi sợ hãi ngập đầu, tất cả cùng lúc ập đến tấn công đại não cô trong khoảnh khắc này.

Ngón tay Giản Ương giấu dưới gầm bàn run rẩy dữ dội. Để xác minh suy đoán cuối cùng, cô cắn răng nói với Lục Tắc:

"Tuy khoảng cách giữa chúng ta rất xa, nhưng tình yêu có thể vượt qua muôn vàn khó khăn."

"Chúng ta có thể..."

"Đoàng!"

Tiếng súng nổ chát chúa, điên cuồng vang lên, hoàn toàn át đi giọng nói của cô.

Quả cầu khí khổng lồ hình trái tim màu hồng trên trần nhà bị viên đạn bắn vỡ tung.

Bên trong không phải là cánh hoa lãng mạn, mà là hàng vạn tờ đô la Mỹ, như thiên nữ tán hoa, bay lả tả xuống khắp khán phòng. Cả sòng bạc chìm trong hỗn loạn.

Cùng lúc đó, giọng nói ngọt ngào từ loa phát thanh vang lên bằng tiếng Anh:

"Cảm ơn tất cả quý khách đã đến tham dự 'Đêm Vô Hạn Chú' của chúng tôi. Hôm nay là ngày lành để chủ nhân của chúng tôi, ngài Siles cùng vị hôn thê Ms.Giản kết thúc chuỗi ngày yêu xa."

"1 triệu đô la Mỹ này là quà tặng dành cho mỗi vị khách may mắn có mặt tại đây."

"Cuối cùng, xin gửi lời chúc phúc tốt đẹp nhất tới Siles và Ms.Giản."

Trong tầm mắt Giản Ương là cảnh tượng điên cuồng nhất mà cô từng chứng kiến. Đám đông như những con thú chưa được thuần hóa, cổ họng phát ra những tiếng gào rú vô nghĩa, vừa cười lớn vừa nằm rạp xuống đất vơ vét tiền.

Họ tranh cướp đến đỏ cả mắt, thậm chí còn chửi bới và ẩu đả lẫn nhau.

Lục Tắc ném chiếc tai nghe bên tai phải vào ly rượu, cậu đột ngột đứng dậy: "Chạy đi, cô chạy ngay đi."

"Ương Ương, nhanh lên, đi tìm Thời Tuế..."

"Cô ấy có thể sẽ bảo vệ được cô đấy."

Đây là biện pháp cuối cùng mà Lục Tắc có thể nghĩ ra.

Hồi chiều ở khách sạn Queen Mary, khi Chu Ôn Dục trò chuyện với Kyle và Elbert, tên điên ấy chỉ phẫn nộ nguyền rủa mỗi khi nhắc đến chồng của Thời Tuế. Nhưng anh lại kiên quyết từ chối đề nghị giết con tin Thời Tuế của Kyle. Đó là lần đầu tiên Lục Tắc thấy Chu Ôn Dục không thể nhẫn tâm xuống tay với một người.

Sắc mặt Giản Ương tái nhợt, môi mím chặt. Cô ném cho cậu một ánh nhìn lạnh băng cuối cùng rồi xoay người lao vào đám đông.

Sự hỗn loạn chính là lớp vỏ bọc an toàn nhất lúc này.

Dáng người nhỏ nhắn của cô lọt thỏm giữa đám người da trắng to cao. Nhưng chiếc váy chết tiệt với phần cổ và eo bó sát khiến cô gần như không thở nổi khi chạy.

Vừa thoát khỏi sòng bạc, Giản Ương đã thở hồng hộc.

Thang máy chật như nêm cối, cô đành quay đầu chạy vào lối thoát hiểm.

Phòng của Thời Tuế cũng ở tầng 7. Từ đây chạy xuống phải qua 11 tầng lầu.

Tuy cô không rõ Thời Tuế sẽ giúp mình bằng cách nào, nhưng đó là hy vọng duy nhất. Hơn nữa trốn vào tầng 7 nơi có đầy đủ phòng ốc và đông người qua lại vẫn an toàn hơn nhiều.

Còn 7 tiếng nữa, chỉ cần trốn được đến sáng mai khi tàu cập bến Ensenada, chỉ cần đợi được đến lúc cập bến...

Giản Ương không hề biết rằng, từng biểu cảm trên khuôn mặt cô lúc này đều đang hiện lên rõ mồn một trên màn hình giám sát.

Chu Ôn Dục vừa di chuyển màn hình điện thoại, vừa bước vào thang máy chuyên dụng từ tầng thượng, thong thả nói với Liik: "Lát nữa phải dịu dàng với mẹ đấy nhé."

Khi thang máy đến tầng 7, anh xích Liik vào tay vịn cầu thang: "Ở đây ngoan ngoãn đợi mẹ, cho mẹ một bất ngờ nhé ~"

"Grừ grừ grừ ~" Liik ngửa cổ đáp lại.

Khóe môi Chu Ôn Dục nhếch lên thật cao, ánh mắt lóe lên tia sáng xanh đầy hưng phấn. Anh ấn nút thang máy đi lên tầng 9.

Cả lối thoát hiểm vắng lặng, chỉ có tiếng bước chân dồn dập của Giản Ương vang vọng.

Cô nhìn số tầng đang dần giảm xuống, mệt đến đứt hơi nhưng vẫn không dám dừng lại.

Mười một, mười, chín, tám, bảy...

Trong đầu Giản Ương hiện rõ số phòng của Thời Tuế và Miên Miên, chỉ cần qua khúc cua cầu thang này, đi thêm ba bốn phòng nữa là tới.

Tầng cuối cùng rồi.

Giản Ương đi đến khúc cua giữa tầng 8 và tầng 7, vừa quay người lại thì một bóng đen khổng lồ đã chắn ngang cầu thang, chặn đứng mọi lối đi.

Nó phấn khích chồm về phía cô, thè lưỡi thở hồng hộc phả hơi vào mặt cô.

Khoảnh khắc nhìn rõ đó là thứ gì, da đầu Giản Ương tê rần, tóc gáy dựng đứng.

Cô muốn hít thở nhưng chiếc váy quá chật, cô bóp chặt cổ họng, tưởng chừng như sắp chết ngạt vì sợ hãi.

Giản Ương cau mày lùi lại từng bước chậm chạp, mồ hôi lạnh toát ra ướt đẫm sống lưng, màng nhĩ ong ong chấn động.

"Bé cưng."

Một giọng nói quỷ mị bất ngờ vang lên từ phía sau lưng.

Giản Ương cứng đờ tại chỗ, sắc mặt trắng bệch không còn giọt máu.

Cô muốn xoay người lại, nhưng thắt lưng đã bị một đôi tay rắn chắc như gọng kìm siết chặt, chỉ cần một bàn tay anb cũng có thể dễ dàng ôm trọn lấy eo cô.

Đó là một người đàn ông có vóc dáng to lớn, áp đảo hoàn toàn so với cô.

Cùng lúc đó, sau gần hai năm xa cách, chất giọng quỷ mị đặc trưng của Chu Ôn Dục vang lên bên tai cô. Mũi anh dán sát vào da thịt cô, hít hà một cách si mê đầy sỗ sàng.

Anh nhẹ nhàng nhả từng chữ:

"Anh bắt được em rồi nhé."

-

[Ương Ương vẫn không chịu tin lời mình nói nhỉ. Chẳng phải mình đã nói rồi sao? Rằng mình nhất định, nhất định sẽ bắt được cô ấy? Ương Ương thơm quá, mềm quá, ngọt quá. Cuối cùng mình cũng có thể ăn trọn cô ấy rồi ^ ^] - Nhật ký Chu Ôn Dục 37.

Bình Luận (0)
Comment