Độc Chiếm Em - Hoè Cố

Chương 4

Căn hộ gần khu đại học, đến trường chỉ khoảng mười phút lái xe.

Trước đây nếu thời tiết phù hợp, Chu Ôn Dục thường thích đạp xe địa hình chở cô đi hơn.

Lúc anh đạp xe, cơ lưng dưới sẽ chuyển động, sống lưng có thể nhìn rõ các mấu gai cột sống. Từ con dốc trước căn hộ lao xuống, gió vù vù quét qua, thổi tung quần áo, để lộ một đoạn eo thon rắn rỏi.

Chu Ôn Dục luôn bắt cô ôm lấy anh, rõ ràng eo rất nhột.

Hôm nay trời nắng đẹp, Giản Ương như thường lệ đứng dưới lầu chờ anh đạp xe tới.

Đang cúi đầu đọc thời sự thì một chiếc xe đen dừng lại trước mặt.

Giản Ương không để tâm, lùi về sau một bước.

Nhưng chiếc xe vẫn dừng ở đó.

Một lát sau, Chu Ôn Dục bước xuống xe: "Ương Ương."

Giản Ương nhìn Chu Ôn Dục, lại nhìn logo dựng đứng đầu xe.

Nhìn tới nhìn lui vài lần.

Nếu cô không nhớ nhầm, đây là logo siêu xe chỉ từng thấy trong bãi xe ngầm ở khu CBD trung tâm.

Chu Ôn Dục mở cửa xe nói: "Ương Ương, mau lên xe đi, thoải mái hơn xe đạp nhiều."

Vẻ mặt như đang khoe bảo bối.

"Anh... chiếc xe này..." Giản Ương thấy choáng váng: "Anh thuê hết bao nhiêu tiền?"

"Không phải thuê." Chu Ôn Dục kéo cô vào ghế phụ: "Người họ Yến kia không có ở Kinh thị, để nhiều xe vậy cũng lãng phí, anh lái giúp anh ta."

Người họ Yến...

Giản Ương phản ứng lại: "Ý anh là... Yến tổng đó à? Anh làm sao mượn được xe đắt như vậy của người ta?"

"Anh ta không có mắt thẩm mỹ." Chu Ôn Dục cúi người thắt dây an toàn cho cô, vẻ mặt nghiêm túc: "Trong gara xe, anh chỉ vừa mắt mỗi chiếc này."

Trong lòng Giản Ương vang lên một dãy dấu ba chấm kéo dài.

Có lẽ đàn ông đều phô trương như vậy... trong túi có hai nghìn mà dám thổi lên thành hai mươi triệu.

Chu Ôn Dục bình thường rất có giáo dưỡng, chưa bao giờ nói xấu người khác sau lưng, chỉ duy nhất với vị Yến tổng nổi tiếng kia là ngoại lệ.

Trên danh nghĩa Chu Ôn Dục vẫn đang làm việc cho Yến Thính Lễ, nhưng qua lời anh nói thì hoàn toàn không có chút tôn trọng nào.

Giản Ương còn từng tra mấy bài báo về Yến Thính Lễ, người đàn ông ấy tuổi trẻ tài cao, nổi bật rực rỡ.

Quan trọng nhất là trong chuyện tình cảm cũng một lòng một dạ, là mẫu đàn ông tốt không chê vào đâu được, trong ngoài đều hoàn hảo.

Sao lại giống cái kiểu "mặt người dạ thú", "cầm thú đội lốt người" mà Chu Ôn Dục miêu tả?

"Anh ấy chịu cho anh mượn xe, chứng tỏ cũng là người tốt."

"Không tốt. Không tốt. Không tốt." Chu Ôn Dục nói: "Không được khen người đàn ông khác."

Giản Ương bị anh làm cho nhức đầu: "Được rồi được rồi... em thu hồi."

Lần đầu tiên ngồi siêu xe, cô nhẹ nhàng sờ lên lớp da ghế đắt tiền bên dưới, ngồi rất nhẹ nhàng.

Thật ra cũng không thoải mái hơn xe đạp là bao, trong đầu cô vụt qua suy nghĩ đó như tia chớp.

Chu Ôn Dục vẫn chưa xong: "Ương Ương, em quá hiền lành, dễ bị mấy tên cặn bã lừa gạt."

Anh cứ luôn nói cô dễ bị lừa, rõ ràng người từng bị lừa sạch tiền, không nơi nương tựa chính là anh.

Giản Ương không muốn cãi, chỉ khẽ hừ một tiếng.

Xe sắp đến cổng trường, đi ngang qua bãi đỗ dành cho xe ngoài trường, Chu Ôn Dục không hề giảm tốc.

A Đại không cho phép sinh viên lái xe vào trường.

Giản Ương vừa định nhắc thì Chu Ôn Dục đã đánh lái, lái thẳng vào cổng trường.

Bảo vệ không hề ngăn lại. Trên bảng điện tử hiện rõ biển số xe, biển nền xanh lá, nghĩa là chiếc xe này được phép tự do ra vào A Đại.

Xung quanh đổ dồn nhiều ánh mắt nhìn lại.

Nhưng lớp kính xe có độ cản sáng cao đã chắn hết mọi tầm nhìn.

Trước giờ Giản Ương cũng là một trong những ánh mắt đó.

Có thể là ban đêm đi ngang qua trung tâm thương mại, nghe tiếng động cơ siêu xe rền vang, hoặc là khi làm thêm trong những bữa tiệc cao cấp ở khách sạn, nhìn thấy gara đầy ắp xe sang.

Giản Ương liếc nhìn Chu Ôn Dục.

Anh dường như không nhận ra những người ngoài kia, giống như con người cũng không để ý đến đàn kiến dưới chân.

Cách hành xử hoàn toàn khác biệt ấy của Chu Ôn Dục khiến Giản Ương cảm thấy một sự chia cắt kỳ lạ.

Khiến cô chợt nghĩ cho dù tốt nghiệp không nỡ chia tay, thì sau này họ cũng nhất định sẽ chia tay.

Rõ ràng cùng học một trường đại học, cô chỉ có thể nghĩ ra những công việc làm thêm rẻ tiền để kiếm tiền, còn Chu Ôn Dục thì đã trực tiếp kết nối với những nhân vật tầm cỡ chỉ có trên bản tin tài chính.

Giống như vô tình, khoảng cách giữa họ đã rất xa rồi.

Giống như chuyện lái siêu xe vào trường này, cô thì bất an, còn Chu Ôn Dục lại bình thản.

"Bé cưng."

Giản Ương quay đầu, đối mặt với gương mặt đang tiến gần của Chu Ôn Dục. Anh đã dừng xe trong gara ngầm của trường, cúi người tháo dây an toàn cho cô: "Đang nghĩ gì vậy?"

Ánh mắt Chu Ôn Dục dày đặc và dịu dàng, mỗi khi nhìn cô, luôn khẽ cúi đầu một cách rất chu đáo.

Chống cằm ngẩng đầu nhìn cô, khiến Giản Ương không tự chủ mà nói hết suy nghĩ trong lòng: "Chiếc xe này quá phô trương, em ngồi không thấy thoải mái."

Biểu cảm của Chu Ôn Dục thoáng thay đổi một chút.

Chốc lát sau, anh bất ngờ nghiêng người dụi mặt vào má cô: "Ương Ương, em sờ thử tim anh xem, có nhanh không."

Anh kéo tay cô đặt lên ngực mình.

Giản Ương chẳng sờ thấy gì cả, nhưng Chu Ôn Dục vẫn cứ dựa sát vào cô, vừa kề sát vừa kể lể: "Vừa nãy bên ngoài nhiều người quá, anh cũng thấy không thoải mái."

Giản Ương nghi hoặc: "Nhưng em thấy anh lúc đó bình thản lắm mà."

"Giả vờ đấy."

"Xuỳ." Cô bật cười không nhịn được, nỗi mất mát mơ hồ trong lòng phút chốc tan biến.

Giản Ương phải đi học, kịp thời ngăn Chu Ôn Dục càng lúc càng sát lại gần, xoa nhẹ mái tóc mềm mại của anh một cái rồi xuống xe đi vào giảng đường.

"Cạch."

Khoảnh khắc cửa xe khóa lại, nụ cười trên mặt Chu Ôn Dục lập tức tan biến: "Gọi cho Yến Thính Lễ."

Trong xe vang lên giọng nói của trợ lý AI – mẫu robot 3.0pro mới nhất do công ty Trí Liên Tương Lai vừa niêm yết: "Vâng, thưa ngài Chu. Đã kết nối cuộc gọi đến ngài Yến."

Yến Thính Lễ bắt máy rất chậm, giọng điệu khó chịu: "Chuyện gì?"

"Tôi muốn đổi một chiếc xe bình thường hơn." Chu Ôn Dục nói thẳng: "Bạn gái tôi không thích, nhưng tôi cũng không muốn để cô ấy phơi nắng nữa."

"Chỉ mới tháng trước, đứa em trai thứ sáu từ phôi thai thiết kế theo gen của cậu đã ra đời tại Manhattan, Lyson rất vui, cuối cùng cũng tạo ra được bộ gen mà ông ta ưng ý nhất." Yến Thính Lễ cố ý ngừng lại một chút: "Tóc vàng, mắt xanh."

"Còn cậu thì vẫn đang chơi trò gia đình nhỏ của mình à?"

"Chiếc Audi anh dùng hồi đại học thế nào, đủ kín đáo đấy."

Yến Thính Lễ im lặng một lúc: "Tôi thật sự lo cho cô gái vô tội đó."

Chu Ôn Dục bật cười một tiếng: "Không cần anh lo, tụi tôi tốt nghiệp là sẽ kết hôn."

Yến Thính Lễ như vừa nghe được chuyện gì buồn cười lắm: "Lyson đã bị cậu đánh lừa bằng định vị giả, mò đến tận Thượng Hải, ông bố tìm con cũng khổ mà, tôi có thể giúp ông ấy một tay."

Không khí bỗng chốc trở nên ngột ngạt.

Đầu dây bên kia cười rồi hỏi: "Sao anh vẫn chưa chết đi vậy?"

Yến Thính Lễ: "Chỉ có cậu sẽ chết thôi, khi tất cả những lời nói dối bị vạch trần."

"Ương Ương yêu tôi, dựa dẫm vào tôi, sẽ không bao giờ rời bỏ tôi."

"Cô ấy từng thấy bộ dạng cậu cầm súng giết bố chưa?"

"Lúc anh ghen tuông nhìn xấu xí thật đấy."

"Tôi đã kết hôn rồi. Có gì khiến tôi phải ghen với cậu?"

"Vì anh không có một mối tình thanh xuân đẹp như của tụi tôi."

"Cậu nhất định sẽ bị đá, tôi nói rồi."

"Nghe cứ như người từng bị đá ấy nhỉ."

"......"

Hai người lời qua tiếng lại, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Không biết là ai không nhịn được mà cúp máy trước.

"Tạch" cuộc gọi kết thúc.

...

Hôm nay là buổi học chỉ kéo dài bốn tuần, cũng là tiết chuyên ngành cuối cùng trong đời đại học của Giản Ương.

Cô đến muộn, bạn cùng phòng là Phùng Nhược thấy cô liền vẫy tay gọi.

Giản Ương từ hè năm hai đã ra ngoài thuê nhà ở ghép để đi làm thêm, tuy sau đó không về ký túc xá ở nữa nhưng quan hệ với các bạn cùng phòng vẫn rất tốt.

Vừa ngồi xuống, Phùng Nhược hỏi: "Lần này sao cậu lại xin nghỉ mấy hôm liền vậy?"

"Bà ngoại tớ nhập viện." Giản Ương khẽ nói: "Tớ không thể đi được."

"Giờ đỡ chút nào chưa?"

Giản Ương lắc đầu: "Chỉ mong có tiến triển thôi."

Kinh nghiệm từ trường học và gia đình luôn giao thoa lẫn nhau, khiến Giản Ương thường xuyên có cảm giác như mình đang sống giữa hai thế giới.

Ở trường, Chu Ôn Dục đưa cô năm nghìn để đổi vé máy bay, tặng cô rất nhiều quần áo hàng hiệu, lái Cullinan vào tận trong trường.

Còn ở nhà, bà ngoại cô lâm bệnh, tiền thuốc thang đều phải gom góp từ tiền làm thêm của cô.

Buổi học không quá căng, Giản Ương đặt điện thoại dưới sách giáo trình.

Phùng Nhược liếc nhìn qua, ngạc nhiên hỏi: "Cậu đang xem phỏng vấn tuyển giáo viên à?"

Giản Ương mỉm cười, gật đầu.

"Cậu thi ở đâu thế? Qua vòng viết chưa?"

"Trường cấp ba ở quê." Giản Ương nói khẽ: "Tết có đợt tuyển riêng, tớ ôn trước mấy bộ đề, đi thử một lần, không ngờ may mắn vào được vòng phỏng vấn."

"Cậu giỏi quá rồi đấy!" Phùng Nhược giơ ngón cái khen ngợi, rồi lại thở dài, "Ngành của tụi mình ngoài thi nghiên cứu sinh hoặc thi biên chế, cũng chẳng biết làm gì nữa."

Giản Ương có phần thất thần. Cô thật sự cũng không biết mình nên làm gì.

Công việc ở quê, mẹ và bà ngoại đang nằm viện đều rất ưng ý, cô không có định hướng gì, đành tạm thời thuận theo ý họ.

"Vậy nếu cậu về quê, anh đẹp trai họ Chu kia tính sao?" Phùng Nhược nửa đùa nửa thật: "Mang anh ta về luôn à?"

Giản Ương bật cười: "Sao anh ấy chịu theo tớ về chứ."

"Phải rồi ha, ảnh là người Mỹ mà, thế hai người định sao?"

Tay cầm bút của Giản Ương khựng lại, đúng lúc chuông hết tiết vang lên, cô thu dọn sách vở: "Đành bước tới đâu tính tới đó thôi."

"Nhưng tớ cảm thấy nha, Chu Ôn Dục chắc chắn sẽ không chia tay với cậu đâu." Phùng Nhược đi bên cạnh cô: "Anh ấy thích cậu như thế, tớ chưa từng thấy ai yêu đương mà simp bồ như vậy luôn á."

Đã có không ít bạn nói Chu Ôn Dục bị "não yêu đương", nhưng Giản Ương lại không thích cách nói có phần mỉa mai đó.

Cô giơ ngón tay tạo thành khoảng cách nhỏ xíu: "Chỉ là hơi hơi dính người thôi."

Phùng Nhược cảm thấy chữ "dính người" quá nhẹ.

Trong mắt cô ấy, Chu Ôn Dục đối với Giản Ương là một kiểu độc chiếm gần như b*nh h**n.

Lần đầu tiên Phùng Nhược gặp Chu Ôn Dục là vào đầu năm ba, lúc Giản Ương chuyển khỏi ký túc xá.

Giản Ương xin phép quản lý ký túc để bạn trai vào giúp chuyển đồ.

Sau một mùa hè không gặp, Giản Ương đã có bạn trai và còn muốn ra ngoài ở riêng, Phùng Nhược và mấy bạn cùng phòng đều nghĩ cô bị lừa nên lo lắng không yên.

Nhưng lo lắng ấy gần như tan biến quá nửa ngay khi nhìn thấy gương mặt đẹp trai của Chu Ôn Dục.

Chàng thiếu niên ấy cao gần chạm khung cửa, vóc người to lớn, vừa bước vào ký túc là cả phòng như chật hẳn lại.

Làn da lại trắng như sữa, ánh mắt long lanh lấp lánh, mỉm cười chào hỏi bọn họ: "Chào các chị, tôi là bạn trai của Ương Ương, tên là Chu Ôn Dục, cũng có thể gọi tôi là Siles."

"Chị á?"

Giản Ương giải thích: "Anh ấy bằng tuổi tớ." Mà cô lại học trước một năm, nhỏ tuổi hơn các bạn cùng phòng.

Nên trước khi đến, cô đã dặn Chu Ôn Dục gọi họ là chị.

Hôm ấy, Phùng Nhược lần đầu cảm nhận được cái gọi là "bạn trai lực".

Giản Ương có rất nhiều đồ nhỏ linh tinh, bình thường xếp gọn gàng, nhưng lúc chuyển nhà lại cực kỳ phiền.

Cộng lại có đến bảy tám cái thùng to, hai nữ sinh mới khiêng nổi một cái, vậy mà Chu Ôn Dục đi đi lại lại bốn lượt là chuyển hết, thở cũng không hụt.

Giản Ương cao 1m65, đứng cạnh Chu Ôn Dục chỉ vừa đến vai, trông như một chú thỏ trắng mềm mại.

Ánh mắt anh chưa từng rời khỏi Giản Ương dù chỉ một giây.

Giản Ương thật sự rất thơm, rất trắng, rất xinh, rất dịu dàng.

Chênh lệch thể hình lớn như vậy, Phùng Nhược lo lắng không biết Chu Ôn Dục có làm cô "hỏng mất" hay không.

Hỏng mất.

Phùng Nhược bị chính từ ngữ vừa nảy ra trong đầu làm cho hoảng sợ, thầm tự trách mình lên mấy cái trang CP bậy bạ quá nhiều, hỏng cả não.

"Cái túi này là gì vậy?" Trước khi đi, Chu Ôn Dục hỏi.

"Là đồ linh tinh dọn ra thôi." Giản Ương nói: "Nhược Nhược bảo khi xuống tầng sẽ tiện tay vứt giúp em."

Giản Ương bị cô quản lý ký túc gọi đi điền đơn.

"Anh có thể xem thử không?" Chu Ôn Dục hỏi.

"Ờ, anh cứ xem đi."

Chu Ôn Dục ngồi xổm xuống, mở túi ra.

Ngón tay thon dài khẽ gắp ra một tấm bưu thiếp chi chít chữ.

Phùng Nhược liếc qua đã nhận ra đó là thư tỏ tình một bạn nam cùng lớp viết cho Giản Ương vào đêm Giáng Sinh năm ngoái. Trong túi còn có cả một con búp bê tặng kèm.

Nhưng cậu bạn này có bạn gái yêu xa, vì chuyện này mà Giản Ương còn bị bạn gái cậu ta tìm được nick để thêm wechat chất vấn.

Chỉ là giờ đã bị Giản Ương vứt đi, chứng tỏ là thứ không quan trọng, Phùng Nhược cũng chẳng buồn nhắc đến.

"Tách" một tiếng.

Là tiếng bánh xe bật lửa quay.

"Trong ký túc không được đốt lửa đâu..." Bạn cùng phòng Trần Nghệ giật mình la lên.

Chu Ôn Dục làm như không nghe thấy, thản nhiên châm lửa đốt tấm bưu thiếp, cả con búp bê bên dưới cũng cháy theo.

Anh vẫn ngồi xổm, ngọn lửa gần như đã l**m đến hàng chân mày và mí mắt của mình.

"Suỵt." Anh chỉ giơ một ngón tay đặt lên môi, cười rạng rỡ nói: "Đừng gọi quản lý ký túc tới nha."

-

"Nói lại lần nữa, Ương Ương yêu tôi, dựa dẫm vào tôi, sẽ không bao giờ rời bỏ tôi. Yến Thính Lễ, thừa nhận đi, anh đang rất ghen tị đó ^ ^"《Nhật ký Chu Ôn Dục 4》

Bình Luận (0)
Comment