Trên bàn là hai bát mì nước suông Chu Ôn Dục vừa nấu, kèm theo mấy món mặn hợp khẩu vị Giản Ương.
"Ương Ương, có bít tết áp chảo, đùi gà quay nè." Chu Ôn Dục đẩy đĩa thức ăn đến trước mặt cô, chớp mắt như dâng bảo vật: "Còn có khoai tây sợi xào chua cay mà Ương Ương thích nhất nữa."
Biết Giản Ương không thích ăn đồ quá thanh đạm, anh đã xào thêm một đĩa khoai tây sợi chua cay thật thơm.
Chu Ôn Dục còn chìa ngón tay ra trước mặt Giản Ương, khoe chỗ hổ khẩu hơi ửng đỏ: "Ớt cay lắm đó, tay anh bị bỏng rát hết cả rồi, Ương Ương thổi cho anh đi."
"......"
Mấy chuyện vặt vãnh này, Giản Ương cũng chiều anh.
Cô liếc nhìn qua, thổi nhẹ vào chỗ đó: "Tự lấy kem đánh răng bôi vào đi, sẽ đỡ hơn nhiều đấy."
Chu Ôn Dục lập tức nâng niu bàn tay vừa được thổi, mắt cười cong cong: "Không sao đâu, một hơi tiên khí của Ương Ương là khỏi ngay rồi."
Giản Ương không thể không thừa nhận, những lúc Chu Ôn Dục không giở chứng, tính cách anh thực sự rất ngọt ngào đáng yêu.
Hồi mới yêu nhau, cô thường xuyên bị anh đốn tim.
Hai năm chia tay, mỗi khi nhớ lại những ngày tháng bị anh ngụy trang lừa gạt, Giản Ương lại nghiến răng nghiến lợi, thầm mắng anh là đồ giả tạo.
Nhưng sau khi đọc nhật ký của Chu Uyển Ngâm, cô cảm thấy có lẽ Chu Ôn Dục không phải đang diễn.
Không có ai dạy dỗ, anh cứ lặp đi lặp lại việc đọc nhật ký của mẹ, tự nuôi mình lớn lên thành người như bây giờ.
Dù vẫn là nhân cách phân liệt, một nửa ngọt ngào giống Chu Uyển Ngâm, một nửa tàn ác giống Lyson.
Nhưng chỉ cần cảm thấy hạnh phúc, nửa giống Lyson kia sẽ tự động lẩn trốn.
Dưới ánh mắt mong chờ của anh, Giản Ương gắp một sợi khoai tây to bằng ngón út lên, khó có thể gọi đây là "sợi" được, nhưng cô vẫn nể tình bỏ vào miệng. Trước cái nhìn lấp lánh đòi khen ngợi của Chu Ôn Dục, cô giơ ngón cái: "Ngon."
Thực ra tay nghề nấu nướng của Chu Ôn Dục chỉ có thể nói là bình thường, chẳng dính dáng gì đến hai chữ "mỹ vị". Anh lại không cho cô vào bếp, nên trước kia cứ dăm bữa nửa tháng là lại quấn lấy cô đòi ra ngoài ăn.
Trong khi cô đang dốc lòng kiểm soát cân nặng thì đến tháng thứ ba yêu nhau, bước lên cân, Giản Ương phát hiện mình tăng vèo năm sáu cân, sau đó ngày nào cũng phải vất vả kiêm khem.
Bây giờ lại thế nữa rồi.
Chu Ôn Dục tự làm cho mình mì soba với trứng gà và bít tết để kiểm soát mỡ, còn bát của cô thì đầy ú ụ mì trắng, bít tết và cả cái đùi gà to tướng.
"......"
Trên TV đang phát bản tin thời sự. Lúc Giản Ương rửa mặt, cô dỏng tai lên nghe ngóng.
Cô nhớ bốn năm trước, tin tức Lyson bị tấn công đã lan truyền khắp toàn cầu, ngay cả báo chí trong nước cũng đưa tin rầm rộ.
Lần này tin tức lại bị phong tỏa. Giản Ương lướt điện thoại cả ngày trời cũng chẳng thấy mẩu tin nào liên quan đến ông ta.
Cô vẫn chưa biết phát súng kia rốt cuộc đã khiến lão b**n th** đó ra sao rồi.
Sau khi sự hưng phấn tối qua qua đi, nỗi sợ hãi muộn màng bắt đầu len lỏi.
Cô thế mà lại dám nổ súng bắn Lyson ngay tại địa bàn ông ta một tay che trời ư? Lỡ bị tống vào tù thì đời cô coi như xong.
Đúng là yêu vào lú lẫn, Giản Ương tự mắng mình.
Ở bên cạnh tên điên nhỏ, quả nhiên cũng bị lây bệnh điên.
Giản Ương lại bắt đầu hồi tưởng chuyện tối qua. Lyson bị thương, trước khi hôn mê miệng vẫn lảm nhảm sai người đi tìm nhật ký.
Nhưng chẳng ai hiểu ý ông ta. Hai tên vệ sĩ vây kín hộ tống ông ta vào phòng ngủ gần đó, người hầu nháo nhào đi tìm bông băng thuốc sát trùng, Wendy thì khẩn cấp liên hệ bác sĩ riêng.
Trong lúc hỗn loạn đó, Giản Ương mới nhanh chóng đưa Chu Ôn Dục đi tìm cuốn nhật ký rồi rời đi.
Mọi chuyện suôn sẻ quá mức. Nếu Lyson có tâm địa trả thù nặng nề hơn chút nữa thì chắc đã sớm cho người bắt giữ họ lại rồi, nhưng tuyệt nhiên không có động tĩnh gì.
Liếc nhìn Chu Ôn Dục, anh vẫn đang không ngừng gắp thịt bò đã áp chảo vào bát cô.
Trong nháy mắt, thịt trong bát đã chất thành núi.
Giản Ương dùng đũa gạt đũa anh ra: "Được rồi, ăn không hết đâu!" Cô nói ra nỗi lo lắng trong lòng: "Lyson có báo cảnh sát đến bắt em không nhỉ?"
Mắt thấy sắc mặt Chu Ôn Dục dần trở nên ngưng trọng khi nhìn cô, anh rất ít khi lộ ra vẻ mặt như vậy.
Giản Ương bị anh nhìn đến mức tim thót lại, càng thêm sợ hãi.
Bị bắt ở Mỹ... là có tiền án tiền sự đấy.
Cô mím môi, lập tức lấy điện thoại ra tra cứu xem bên này tội cố ý gây thương tích bằng súng bị phạt bao nhiêu năm tù. Càng xem, sắc mặt Giản Ương càng nghiêm trọng.
Chu Ôn Dục cũng ghé đầu lại, mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm vào má cô, lồng ngực rung lên vì nén cười.
Nhìn Giản Ương căng thẳng xoắn ngón tay vào nhau, vẻ mặt thẫn thờ như người thật thà cuối cùng cũng nhận ra mình phạm pháp sắp gặp xui xẻo, anh ôm chầm lấy cô, bật cười thành tiếng.
"Ương Ương à Ương Ương." Chu Ôn Dục hạnh phúc cọ cọ vào má cô, "Em có biết không, em sắp yêu chết anh rồi."
Ương Ương ngoan ngoãn, đáng yêu và có nguyên tắc nhất trên đời của anh.
Vì anh mà sắp phải vào đồn cảnh sát rồi.
Tình yêu vĩ đại biết bao!
Chu Ôn Dục lại tự mình phiên dịch một cách thượng thừa, sướng đến mức từng tế bào toàn thân đều giãn ra.
Từng phút từng giây đều cảm nhận được cảm giác được yêu thương, thật sự quá tuyệt vời ^ ^
Trong lòng Giản Ương đã chấp nhận sự thật xui xẻo này: "Anh phải thuê luật sư giỏi cho em đấy."
Hệ thống pháp luật bên này khác biệt, luật sư rất quan trọng. Bộ não Giản Ương đang vận hành hết tốc lực, nhưng lại cảm thấy thực ra Lyson chắc chắn không muốn kiện cô ra tòa. Địa vị xã hội của ông ta cao như vậy, mà cô nhất định sẽ vạch trần bộ mặt thật của ông ta trước tòa, ông ta chắc chắn không cho phép danh tiếng của mình có vết nhơ...
Tư duy Giản Ương đã lan man đến việc vụ kiện sẽ diễn ra thế nào, quay sang nhìn Chu Ôn Dục thì thấy anh vẫn đang tít mắt cười, cả người tỏa ra bong bóng màu hồng hạnh phúc.
Cô vỗ một cái đánh tỉnh anh: "Khoan hãy nói chuyện yêu đương! Anh hiểu luật pháp bên này hơn, nghĩ cách giúp em đi, em không muốn vào tù đâu."
"Đừng sợ." Chu Ôn Dục ôm cô ngồi lên đùi, cánh tay vòng qua eo, cả người to lớn bao bọc lấy cô, lập tức mang lại cho Giản Ương cảm giác an tâm vô cùng tận.
Anh tựa đầu vào vai cô, thì thầm vào tai: "Ương Ương chỉ cần yêu anh, bảo vệ anh một cách ngông cuồng thôi, phần còn lại để anh giải quyết."
Chu Ôn Dục nắm lấy ngón tay cô, siết chặt.
Anh đã rất bẩn thỉu rồi, bẩn thêm chút nữa cũng không sao.
"Ương Ương sẽ mãi mãi sạch sẽ." Anh thì thầm bên tai cô.
Giản Ương đợi mấy ngày, mọi chuyện vẫn sóng yên biển lặng. Tin tức về việc Lyson bị thương vẫn bị phong tỏa, không lọt ra ngoài một chút nào.
Ông ta thậm chí còn thường xuyên xuất hiện, hoạt động trước công chúng, tham gia diễn thuyết tuyên truyền.
Khi Giản Ương lướt tin tức mới biết nguyên nhân, kỳ bầu cử thống đốc bang mới đang diễn ra. Là ứng cử viên hàng đầu trong bang, Lyson cần đi khắp nơi diễn thuyết tuyên truyền, nâng cao độ nhận diện trước công chúng.
Tin tức bị trả thù bằng súng vô cớ thế này cũng được coi là bê bối, tự nhiên không tiện để lộ ra.
Thấy tin này, Giản Ương thở phào nhẹ nhõm. Lyson đã nén đau để ra ngoài hoạt động chứng tỏ ông ta rất coi trọng cuộc bầu cử lần này, càng sẽ không gây rắc rối cho cô vào thời điểm mấu chốt, chọc giận Chu Ôn Dục để rồi lưỡng bại câu thương.
Danh tiếng ông ta dày công xây dựng và duy trì bao nhiêu năm nay, chẳng qua là vì sớm đã bị quyền thế và địa vị làm mờ mắt, chỉ muốn từng bước leo l*n đ*nh cao.
Thậm chí để tuyên truyền, Lyson còn mang theo cả Cloan.
Sức thuyết phục của một đứa trẻ xinh đẹp, thông minh và cực kỳ sùng bái cha mình thường rất mạnh mẽ.
Mấy tin tức bên ngoài này chẳng ảnh hưởng gì đến Chu Ôn Dục. Ngày nào anh cũng ru rú trong cái "chuồng chim bồ câu" của cô, nấu cơm rửa bát, cách ngày lại về biệt thự một lần để dắt Liik đi dạo.
Buổi tối, hai người còn lái xe ra bờ biển cắm trại, dùng kính thiên văn ngắm sao.
Chu Ôn Dục cứ lêu lổng như vậy khiến Giản Ương càng thêm bất an, cô huých vai anh: "Sao mấy hôm nay anh không đến công ty làm việc?"
"Không muốn làm." Chu Ôn Dục dính lấy cô, vẻ mặt như kẻ si tình đắm chìm trong yêu đương, mất hết lý trí: "Chỉ muốn ở bên cạnh Ương Ương thôi."
"......"
Dù Giản Ương có thích anh đến mấy thì mấy ngày nay cũng bị anh bám dính đến phát mệt. Chu Ôn Dục ngoại trừ tập thể dục cần thiết ra thì chẳng làm gì cả, đợi cô tan làm là sán lại, mắt long lanh đòi đi theo khắp nơi.
Quá dính người, như kẹo mạch nha, dứt mãi không ra.
"Yêu xa lâu như vậy, anh nhớ Ương Ương quá đi mất." Chu Ôn Dục ôm chặt cô: "Ương Ương phải bù đắp khoảng thời gian thiếu hụt cho anh."
Ý anh là hai năm xa cách, giờ mới gặp lại hơn mười ngày thôi, làm sao mà đủ được.
Giản Ương nhíu mày: "Cái gì gọi là không muốn làm?"
"Là không đi làm nữa." Chu Ôn Dục đáp tỉnh bơ.
"?" Giản Ương: "Anh không đi làm thì làm gì?"
"Thì chơi với Ương Ương chứ làm gì?"
Giản Ương đầy đầu dấu chấm hỏi: "Anh cũng phải tìm việc gì đó mà làm chứ?"
"Con người nhất định phải đi làm sao?" Chu Ôn Dục nghiêng đầu: "Anh đã rất giàu rồi, mỗi ngày rải tiền cũng không hết, tại sao còn phải đi làm để hành hạ bản thân chứ?"
Hơn nữa anh sắp làm một chuyện xấu tày trời, giờ mà đến Neocore đi làm thì sẽ bị cổ đông ném trứng thối mất ^o^
"......" Trái tim của Giản Ương - người từ nhỏ đã lập chí phải làm việc chăm chỉ kiếm thật nhiều tiền - đột nhiên như trúng một phát đạn.
Nhưng Giản Ương vẫn còn nhớ hình ảnh hăng hái của anh trong video buổi họp báo.
Tài trí của Chu Ôn Dục được di truyền từ Chu Uyển Ngâm, bộ não thiên tài của họ không nên bị lãng phí. Anh nên kế thừa chí hướng của mẹ, làm nên sự nghiệp vĩ đại hơn, chứ sao có thể suốt ngày lêu lổng, đặt trọn vẹn mục tiêu cuộc đời lên người cô được.
Nhưng cô không nói những lời này với Chu Ôn Dục. Bị bỏ rơi hai năm, thời gian này anh càng dính người hơn một chút thì cứ coi như đang dỗ dành cún con vậy.
Giản Ương dựa vào ngực anh, gió biển mát rượi phả vào mặt. Thấy tâm trạng anh đang tốt, cô quyết định chính thức bắt đầu công tác "cải tạo tư tưởng".
"Ngày mai là cuối tuần, chị Thời Tuế bảo Yến tổng sẽ đưa Miên Miên đến." Giản Ương nói: "Anh đi cùng em đến nhà họ, nói lời xin lỗi nhé."
Thấy Chu Ôn Dục trợn tròn mắt không thể tin nổi, vẻ mặt đầy uất ức và phẫn hận, Giản Ương nhéo má anh bổ sung: "Chỉ xin lỗi chị Thời Tuế thôi."
Thế cũng không được.
Vừa tưởng tượng đến cảnh tên tiện nhân Yến Thính Lễ đứng bên cạnh đắc ý xem kịch vui là Chu Ôn Dục lại muốn lái xe đâm bay hắn ta.
"Tại sao xin lỗi lại phải làm trước mặt Yến Thính Lễ?"
Giản Ương: "Như vậy càng có thành ý."
"Không, anh không muốn." Chu Ôn Dục tỏ vẻ như mình mới là nạn nhân lớn nhất: "Anh cũng bị bắt nạt mà, sao chỉ có mình anh phải xin lỗi?"
"Ương Ương, anh cũng bị bắt nạt đấy." Chu Ôn Dục nhấn mạnh, "Vì Yến Thính Lễ mà anh không thể cùng Ương Ương về nước!"
Giản Ương cũng nghĩ đến điểm này, xoa đầu anh: "Cho nên ngày mai anh làm chị Thời Tuế vui một chút, biết đâu Yến tổng giúp đỡ, anh lại có thể..."
Chu Ôn Dục lập tức sầm mặt: "Anh có cách khác, không cần hắn."
Thôi xong, lại lỡ chạm vào lòng hiếu thắng của anh rồi.
Trong đầu Chu Ôn Dục vẫn còn in đậm cảnh tượng ở sân bay ngày hôm đó, anh bị cả phòng quay lưng chỉ trích, Ương Ương quyết tuyệt nói không bao giờ gặp lại anh nữa, rồi bỏ chạy không ngoảnh đầu lại.
Anh thực sự, thực sự rất buồn.
Chu Ôn Dục đột nhiên im bặt, quay đầu đi chỗ khác, tủi thân dụi mắt.
Giản Ương không biết lại chọc giận anh chỗ nào, nhưng nỗi bi thương nồng đậm toát ra từ người anh vẫn khiến cô mủi lòng.
Tên này luôn có vô vàn cách khiến cô mềm lòng. Nhất thời Giản Ương cũng không thể cứng rắn yêu cầu anh xin lỗi trước mặt người nhà họ nữa.
"Vậy anh muốn thế nào mới chịu xin lỗi?"
Chu Ôn Dục quay phắt lại: "Em bắt Yến Thính Lễ cũng phải xin lỗi anh, cả hai xin lỗi lẫn nhau."
"......"
Giản Ương lạnh lùng: "Em không làm được."
"Cho nên Ương Ương chỉ biết bắt nạt quả hồng mềm là anh thôi." Anh thậm chí còn dùng cả câu thành ngữ quê mùa.
Vì Giản Ương ra lệnh cấm anh không được dùng từ "tiện" nữa, cô phát hiện gần đây Chu Ôn Dục bắt đầu học bổ túc tiếng Trung.
Xem phim truyền hình để học ngôn ngữ cũng là một phương pháp không tồi.
Giản Ương thấy vậy còn khen một câu, nhưng ngay sau đó cô nhận ra phim truyền hình anh xem chẳng phải thứ tốt đẹp gì.
Toàn là mấy bộ phim tình cảm gia đình chiếu giờ vàng lúc 8 giờ tối, cốt truyện lắt léo, nhiều nhất là ngoại tình, vợ cả vùng lên, còn dính dáng đến ân oán tình thù đời trước.
"Ương Ương xem này, phim truyền hình của các em cũng thích chửi tiện nhân đấy thôi." Chu Ôn Dục chỉ vào màn hình nói lý lẽ: "Anh học theo bọn họ đấy chứ."
Giản Ương cứ bị anh đánh lạc hướng, tưởng rằng tiếng Trung của anh là do Chu Uyển Ngâm dạy.
Nhưng Chu Uyển Ngâm sao có thể dạy anh chửi bậy.
Bản thân Lyson không biết tiếng Trung, với sự thù hận của ông ta đối với Chu Uyển Ngâm thì càng không đời nào thuê gia sư dạy Chu Ôn Dục.
Chắc chắn là chú cún con ngốc nghếch này tự học, văn học kinh điển nuốt không trôi, bèn xem trộm mấy bộ phim truyền hình nổi tiếng nhập khẩu này, sau đó chắt lọc tinh hoa, loại bỏ cặn bã theo cách riêng của mình.
Giờ mồm mép cũng lanh lợi hơn rồi, Giản Ương vòng vo châm chọc anh: "Phải, quả hồng mềm, anh là mềm nhất."
Tiếng Trung của Chu Ôn Dục lúc này đột nhiên tốt lạ thường, nghe ra ngay cô đang mỉa mai mình.
Thấy ánh mắt cô thay đổi, anh l**m môi, ôm eo cô rồi nhào tới.
Hai người lăn vào lều trại, quần áo cọ xát, Chu Ôn Dục tùy ý x** n*n da thịt mềm mại trơn láng.
Hung hăng chìm vào, vừa cười vừa nói: "Rõ ràng chỗ này của bé cưng mới là mềm nhất."
Anh ghé sát tai cô, Giản Ương tưởng anh lại định nói mấy lời th* t*c hạ lưu, đã chuẩn bị sẵn sàng để mắng lại, ai ngờ Chu Ôn Dục đột nhiên ngâm nga bên tai cô: "Xuân đáo nhân gian hoa lộng sắc, liễu yêu khoản bãi, hoa tâm khinh sách, lộ tích mẫu đơn khai." (1) (Xuân đến nhân gian hoa khoe sắc, eo liễu thướt tha, nh** h** hé mở, sương đọng mẫu đơn khai)
Giản Ương hoàn toàn ngớ người, mất hai giây mới nhận ra tên Tây giả cầy này đang ngâm thơ dâm gì, mặt cô bùng cháy dữ dội.
"Anh..."
Chu Ôn Dục phì cười, đuôi lông mày nhướng lên đắc ý, vẻ mặt như muốn nói "có phải bị anh mê hoặc rồi không", khoe khoang thành quả học tập thời gian qua với cô: "Ương tiểu nương tử, còn không mau cùng phu quân điên loan đảo phượng..."
Giản Ương nổi da gà khắp người, vỗ nhẹ một cái, bịt cái miệng đang lải nhải của anh lại: "Câm miệng!"
Chu Ôn Dục nhíu mày, không cam lòng trước phản ứng lạnh nhạt của cô, hậm hực nói: "Anh đã học thuộc lòng lâu lắm đấy!"
Anh tưởng Ương Ương sẽ thích lắm chứ.
Ương Ương thích lịch sử, miệng thỉnh thoảng lại thốt ra vài câu thơ cổ anh nghe chẳng hiểu gì. Ai ngờ sau khi anh hào hứng đáp lại, cô chẳng những không thèm nhìn mà còn tỏ vẻ khinh bỉ.
Gần đây đang học lại tiếng Trung, Chu Ôn Dục muốn tạo bất ngờ cho Ương Ương, đỡ để cô lại đi nói mấy lời chua loét sến súa với gã đàn ông khác, kiểu như Trần Tư Dịch ấy.
Thấy anh vẫn chưa phục, Giản Ương thầm thở dài trong lòng, ấn gáy anh xuống, v**t v* mái tóc trấn an, dỗ dành: "Được rồi, cảm ơn anh đã vì em mà học những thứ này. Nhưng em vẫn thích cách nói chuyện vốn có của anh hơn."
Chu Ôn Dục im lặng vài giây, hỏi bên tai cô: "Vậy hôm nay anh muốn ở trong người bé cưng cả đêm không rút ra, có được không?"
"......"
Bình minh ló dạng, ngắm xong mặt trời mọc.
Họ quay về ngủ một giấc, tỉnh dậy Giản Ương lại tính chuyện đến nhà Thời Tuế xin lỗi.
Câu nói "xin lỗi lẫn nhau" của Chu Ôn Dục, Giản Ương cũng thấy có chút lý lẽ.
Thực ra cô cũng cho rằng Yến Thính Lễ không phải dạng vừa, hai người này cứ dây dưa mãi cũng chẳng tốt cho ai.
Nếu có thể xin lỗi lẫn nhau, bắt tay giảng hòa thì tốt quá.
Thế là Giản Ương lén gọi điện cho Thời Tuế nhắc đến chuyện này.
Cô cũng lo lắng mình có quá thiên vị Chu Ôn Dục, dung túng anh làm càn hay không, nên khi gọi cho Thời Tuế, khí thế cũng yếu ớt: "Chị Thời Tuế, chị có biết A Dục và Yến tổng có hiềm khích gì không ạ?"
"Nếu là A Dục quá đáng, em nhất định bắt anh ấy xin lỗi thành khẩn trước..."
Ai ngờ Thời Tuế khi biết chuyện Yến Thính Lễ làm với Chu Ôn Dục cũng kinh ngạc không thôi: "Chị đã bảo sao lại xui xẻo thế, còn kéo cả em dính vào Chu Ôn Dục, hóa ra đều là do tên cẩu tặc Yến Thính Lễ gây thù chuốc oán!"
Thời Tuế tức giận đi đi lại lại: "Tự mình gây chuyện ở bên ngoài, lại còn bảo chị là nước Mỹ nhiều kẻ tâm thần, không cho chị đi, lát nữa chị phải mắng cho một trận."
Giản Ương: "......"
Cuối cùng cô cũng biết được nguồn cơn ân oán năm xưa giữa Yến Thính Lễ và Chu Ôn Dục từ chỗ Thời Tuế.
Nguyên nhân gây ra đương nhiên đúng là do Chu Ôn Dục gây sự trước...
Thời gian quay ngược về 20 năm trước.
Mẹ của Yến Thính Lễ mở công ty công nghệ, là bạn cùng trường đại học với Chu Uyển Ngâm.
Lúc đó Neocore đã giữ vị thế độc quyền trên thị trường chip quốc tế, một "con chip" khó cầu, họ muốn tìm quan hệ để nhập sản phẩm.
Nhưng Tống Tiệp dù gửi email hay gọi điện thoại đều không thể liên lạc được với Chu Uyển Ngâm.
Có lẽ do họ làm ầm ĩ quá, Lyson chủ động liên hệ, giải thích rằng bà nhà Chu Uyển Ngâm gặp vấn đề về tinh thần, đang tịnh dưỡng ở nhà. Để xua tan nghi ngờ, ông ta lịch sự mời cả gia đình họ đến nhà làm khách.
Chính lần làm khách này đã khiến Chu Ôn Dục 4 tuổi và Yến Thính Lễ lớn hơn anh 7 tuổi kết oán.
Không biết thế nào mà anh lại không vừa mắt người nhà Yến Thính Lễ, mắng anh ta là đứa trẻ cha không thương mẹ không yêu, không ai cần, bố mẹ anh ta chỉ thích em trai anh ta thôi, còn vênh váo nhấn mạnh: "Tao không giống mày, tao có mẹ yêu thương."
Không chỉ mắng Yến Thính Lễ, anh còn ác ý nguyền rủa bố mẹ Yến Thính Lễ: "Chúc bố mẹ mày chết sớm một chút."
Chỉ vì chuyện này mà Yến Thính Lễ ghi thù nửa đời người. Cưới Thời Tuế ở Mỹ, còn cố tình dẫn vợ mới cưới đến lượn lờ trước mặt anh, sau đó Thời Tuế bị Chu Ôn Dục cố ý thả Liik ra dọa cho hồn xiêu phách lạc.
Giản Ương nghe mà muốn độn thổ, ấp úng cắn môi, thật sự ngại không dám nhắc lại chuyện "xin lỗi lẫn nhau" nữa.
Nhưng thái độ của Thời Tuế vẫn ổn, cô ấy chỉ thấy hai người này đều trẻ con và thần kinh như nhau, vì vài câu nói đùa hồi nhỏ mà kết oán sâu như vậy.
"Bây giờ chị đi nói với A Lễ ngay." Thời Tuế nói: "Anh ấy làm nhiều chuyện xấu như vậy, cũng nên xin lỗi đi."
Gọi xong cuộc điện thoại này, Giản Ương về phòng, tức giận tát một cái vào đầu Chu Ôn Dục đang giả vờ giả vịt xem công văn tiếng Trung.
"Anh còn muốn xin lỗi lẫn nhau à?" Không đợi Chu Ôn Dục phản ứng, Giản Ương xách tai anh lên, chống nạnh mắng: "Cái đồ xấu xa này, hồi nhỏ sao tự nhiên lại đi chửi Yến tổng, còn trù ẻo bố mẹ người ta nữa hả?"
"Đau đau đau!" Tiếng kêu của Chu Ôn Dục còn to hơn cả cô.
Giản Ương cảm thấy biểu hiện của anh quả thực làm cô mất hết mặt mũi, vậy mà cô còn mặt dày đi yêu cầu xin lỗi lẫn nhau.
"Nói đi, tại sao lại chửi người ta?"
Chu Ôn Dục nhìn cô, lồng ngực phập phồng, hốc mắt đột nhiên đỏ lên: "Là do bọn họ đáng chết!"
"Anh..."
"Hại chết mẹ anh!"
Chu Ôn Dục lén đi tìm người dì đó cầu cứu, cầu xin bà ta nghĩ cách cứu mẹ, nhưng bà ta vì lợi ích Lyson đưa ra mà chọn cách khoanh tay đứng nhìn.
Anh mắng Yến Thính Lễ vài câu không ai yêu thì làm sao? Đó chẳng phải là sự thật à? Còn không cho người ta nói sao?
Bố mẹ anh ta đê tiện như vậy.
Chu Ôn Dục nói ra uẩn khúc bên trong, biểu cảm của Giản Ương trống rỗng. Một lúc sau, cánh tay run rẩy của cô ôm chặt lấy gáy anh, xoa dịu cảm xúc của anh.
Cô vừa áy náy vừa đau lòng, lập tức cảm thấy việc mình ép anh xin lỗi trước đó thật đáng chết.
"Không sao đâu, xin lỗi anh, không xin lỗi nữa, em không ép anh xin lỗi nữa."
Nghe Giản Ương nói "không xin lỗi nữa", Chu Ôn Dục hé một mắt lên, lén lút quan sát cô.
Thấy Ương Ương vẻ mặt đầy đau lòng, lại là dáng vẻ toàn tâm toàn ý yêu thương anh, anh thỏa mãn vô cùng, hít sâu một hơi, hấp thu nguồn dinh dưỡng hạnh phúc này.
Miệng còn được đà lấn tới: "Đúng thế Ương Ương, anh mới không thèm xin lỗi, không những không xin lỗi, mà còn phải bắt Yến Thính Lễ đến xin lỗi anh."
Nhưng việc nào ra việc đó.
Giản Ương không để bị anh dắt mũi, chuyện nào ra chuyện đó, cô phân biệt rất rõ ràng.
Chu Ôn Dục chửi bố mẹ Yến Thính Lễ thì cứ chửi, họ quả thực đáng hận.
Nhưng lúc đó Yến Thính Lễ cũng chỉ là một đứa trẻ, không thể chi phối sự lựa chọn của cha mẹ mình. Chu Ôn Dục đâm chọc vào nỗi đau của người khác như vậy chẳng lẽ là đúng sao?
Giản Ương vừa cúi đầu xuống liền bắt gặp ngay ánh mắt Chu Ôn Dục đang lén lút quan sát cô, tiếng bàn tính trong mắt anh gảy tanh tách sắp văng cả ra ngoài rồi.
Bị cô phát hiện, anh nhanh chóng chớp mắt, cụp mi xuống.
"......"
Giản Ương vừa đau lòng lại vừa buồn cười.
Đúng lúc này, điện thoại Thời Tuế gọi tới. Trước mặt Chu Ôn Dục, Giản Ương mở loa ngoài.
"A Lễ bảo anh ấy đồng ý xin lỗi lẫn nhau rồi." Thời Tuế uống một ngụm nước cho đỡ khô cổ, tranh luận nãy giờ khiến cô ấy khát khô cả họng.
Đương nhiên nguyên văn lời Yến Thính Lễ không phải như vậy.
Yến Thính Lễ tuy thỏa hiệp nhưng cuối cùng vẫn cười khẩy nhấn mạnh: "Anh chỉ lười lãng phí thời gian với loại du thủ du thực này thôi."
Chu Ôn Dục lập tức nhao nhao: "Hắn phải xin lỗi anh trư..."
Giản Ương trừng mắt lườm anh một cái.
Chu Ôn Dục miễn cưỡng ngậm miệng lại.
Cô chân thành cảm ơn Thời Tuế: "Được rồi, vậy bây giờ em sẽ đưa A Dục đến tận nhà nhận lỗi."
"Được, tiện thể qua ăn cơm tối luôn." Thời Tuế cười tủm tỉm nói, "Hòa khí sinh tài, cung hỷ phát tài."
Nhà không xa, đều nằm trong cùng một khu dân cư.
Giản Ương chuẩn bị quà cáp tay xách nách mang theo đúng lễ nghĩa người Trung Quốc khi đến làm khách, dắt theo Chu Ôn Dục mặt đầy vẻ không tình nguyện sang nhà Thời Tuế.
Tâm trạng Giản Ương rất tốt, Chu Ôn Dục chịu xin lỗi chính là bước đầu tiên anh nguyện ý thay đổi để tốt hơn.
Cứ bắt đầu từ Thời Tuế, rồi từng người một.
Giản Ương bấm chuông, cửa mở ra. Cô nhìn thấy Thời Tuế dắt tay Miên Miên, Yến Thính Lễ cũng đứng ở cửa với vẻ mặt miễn cưỡng y hệt Chu Ôn Dục.
Cô bấm vào lòng bàn tay Chu Ôn Dục ra hiệu anh chào hỏi nhiệt tình lên, khóe mắt cũng liếc thấy Thời Tuế đang giật giật ống tay áo Yến Thính Lễ.
Hai người đàn ông không ai chịu mở lời trước.
Cuối cùng vẫn là Miên Miên phá vỡ cục diện bế tắc, cô bé cong mắt vỗ tay: "Oa, anh ơi, bây giờ không cần có em bé mà anh và chị Ương Ương vẫn yêu nhau kìa. Miên Miên thấy hết đó nha."
Một giây, hai giây.
Giản Ương trơ mắt nhìn Chu Ôn Dục đột ngột thay đổi sắc mặt: "Ương Ương, anh đã bảo Miên Miên là một đứa trẻ ngoan mà, mắt nhìn người của anh không bao giờ sai đâu."
"......"
Lúc anh tống cổ người ta đi anh đâu có nói thế.
"Miên Miên, xin lỗi nhé, anh trai không để em ăn hết sủi cảo tôm." Chu Ôn Dục tự nhiên như ruồi bước vào nhà, "Lần sau anh đền cho em gấp mười lần."
"Còn cả cô Thời Tuế nữa, xin lỗi." Anh nói: "Tôi không nên bắt cóc Miên Miên, cũng không nên thả Liik ra dọa cô, mong cô tha thứ."
Thời Tuế lập tức xua tay: "Không sao, chuyện qua lâu rồi."
Giản Ương nhìn dáng vẻ của anh, thế mà lại nảy sinh cảm giác cảm động kiểu "nhà có cún con mới trưởng thành".
Yến Thính Lễ cũng bày ra thái độ chủ nhà mời khách, mời bọn họ vào trong.
Hai người đàn ông này không ai chịu nói ra hai chữ "xin lỗi" với đối phương trước, nhưng cứ thế mà khó hiểu đạt được sự hòa giải thế kỷ.
Bởi vì lúc ra về, Giản Ương nghe thấy Yến Thính Lễ nhàn nhạt nhắc nhở một câu.
Tuy vẫn là giọng điệu lạnh lùng, nhưng không khó để nghe ra ý khuyên nhủ bên trong: "Việc cậu sắp làm rất nguy hiểm, bảo vệ người bên cạnh cho tốt vào."
Giản Ương sững sờ, tim thắt lại, muốn hỏi cho rõ, nhưng hai người đàn ông đều ngầm hiểu ý nhau mà không nói thêm, một chữ cũng không nhắc lại.
"Lời anh vừa nói là có ý gì?" Đợi đóng cửa lại, Thời Tuế hỏi.
"Tên này gần đây đang bán tháo cổ phiếu, phía sau cậu ta sắp có động thái lớn đấy."
Bán cổ phiếu giá cao chính là để thu mua lại giá thấp, làm một cú hốt bạc.
Không khó đoán, Chu Ôn Dục lại sắp gây chuyện rồi. Cụ thể là chuyện gì, Yến Thính Lễ suy đoán một chút, có liên quan đến cuộc bầu cử của Lyson chăng?
Thú vị đấy.
-
"Miên Miên đúng là một đứa trẻ đáng yêu. Liếc mắt cái là nhìn ra ngay mình và Ương Ương đang yêu nhau. Quả nhiên là không bắt nhầm ^v^" -《Nhật ký Chu Ôn Dục 51》