Độc Chiếm Em - Hoè Cố

Chương 55

Kyleman mỉm cười, ngân dài giọng đầy ẩn ý: "Lúc cậu mười lăm tuổi mới ra đời, cậu đâu có nói như vậy."

Họ từng đối mặt nhau trong ván bài poker Texas Hold'em. Khả năng tính bài và diễn xuất của tên này là điều Kyleman hiếm thấy trong đời, chỉ với số vốn nhỏ nhất, anh đã lật ngược cả ván bài, tiền cược nhân lên gấp trăm lần.

Từ một vạn đô la nhân lên thành một triệu đô la, Chu Ôn Dục thắng xong, đủng đỉnh đẩy đống chip chất cao như núi về phía hắn: "Tặng cậu đấy, quà gặp mặt."

Chu Ôn Dục tự giới thiệu: "Tôi có thể giúp cậu xử lý những khoản nợ xấu không giải quyết được. Tôi cũng cần sự giúp đỡ của cậu."

"Cậu muốn làm gì?" Kyleman hứng thú hỏi.

Trước mặt hắn, Chu Ôn Dục búng nhẹ ngón tay, cả bàn chip như tòa nhà cao tầng sụp đổ.

"Làm người trên vạn người."

Chu Ôn Dục đủ tàn nhẫn, đủ độc ác, cùng với Elbert là những người bạn mà Kyleman coi trọng nhất.

Kết quả tên Chu Ôn Dục này đột nhiên rút lui đòi hoàn lương, khiến Kyleman cảm thấy không chỉ bị bỏ rơi mà còn bị chơi một vố.

Biểu cảm của hai người họ đều âm trầm bất định, Giản Ương tưởng họ sắp nổi đóa.

Và quả thực là họ đã nổi đóa.

Elbert với vẻ mặt "cái quái gì thế này": "Cậu chơi tôi à?"

Chẳng phải bảo muốn làm người trên vạn người sao? Không làm nữa à?

Sắc mặt Kyleman cũng lạnh tanh, nhấp một ngụm rượu.

Giản Ương thế mà lại nhìn ra chút buồn bã chân thành từ vẻ mặt của họ.

Hóa ra là anh em thật à, cô cứ tưởng là hồ bằng cẩu hữu chứ.

Chu Ôn Dục uể oải đáp: "Tôi đã hứa với bé cưng của tôi rồi, sau này sẽ làm người tốt."

Anh ngáp một cái: "Ăn ngon chơi vui thì cứ gọi tôi, còn mấy thứ khác thì xin kiếu."

Elbert chửi thề một tiếng, Kyleman vẫn cười lạnh, cố đánh thức ký ức ngày xưa của anh: "Cậu còn nhớ năm mười lăm tuổi..."

"Nhớ chứ." Chu Ôn Dục cười khẽ, "Nguyện vọng là vợ con đề huề, chăn ấm nệm êm."

"Giờ thực hiện được rồi, có Ương Ương, có Liik."

Giản Ương trơ mắt nhìn hai người đối diện đi từ kinh hãi đến khinh thường, rồi uất ức đến mức hận không thể thổ huyết.

"Đợi hôn lễ tôi gửi thiệp mời cho ~" Chu Ôn Dục nắm tay Giản Ương đứng dậy, tay kia vẫy vẫy hờ hững, "Đặc biệt là Elbert, nhất định sẽ trao cho cậu giải thưởng diễn xuất đặc biệt trên sân khấu."

"Cậu tốt nhất nên mở to ba con mắt ra mà canh chừng, nếu không tôi nhất định sẽ lái xe tông chết cậu!" Elbert chửi với theo phía sau.

Chu Ôn Dục cười ha hả không dứt: "Mai tin tức cậu giả gái sẽ lên top tìm kiếm toàn cầu đấy ~"

Giản Ương không còn nghe thấy Elbert chửi bới gì phía sau nữa.

Cô bị anh dắt ra ngoài, nhìn Chu Ôn Dục đóng sầm cửa lại, ngăn cách cả một phòng ồn ào phù hoa.

"Đi thôi bé cưng." Chu Ôn Dục nắm chặt tay cô, đưa lên môi hôn, "Bẩn lắm, đừng ở đây nữa."

Anh vừa đi vừa hào hứng lải nhải với cô: "Chúng ta về tắm bồn tạo bọt, rồi ngủ một giấc thật ngon."

Chu Ôn Dục liếc nhìn biểu cảm của cô, ngọt ngào nói: "Còn muốn làm thêm vài lần với bé cưng nữa..."

"......"

Giản Ương kịp thời ngắt lời anh, hỏi: "Năm mười lăm tuổi, anh đã nói gì với họ?"

Nếu không thì tại sao hai người kia lại có vẻ bực bội như bị anh lừa gạt tình cảm thế.

Chu Ôn Dục mặt không đổi sắc nói: "Bọn họ bảo sẽ đưa anh đi làm người trên vạn người."

Thật sự rất xấu xa, đây là cố ý dụ dỗ người ta vào con đường lầm lạc... phải không?

Nhưng Giản Ương chợt cảm thấy có gì đó sai sai.

Lúc đó Chu Ôn Dục vẫn chỉ là một tên vô danh tiểu tốt vừa trốn khỏi trang viên, làm sao hai thiếu gia tài phiệt này lại đột nhiên đưa anh đi "làm người trên vạn người" được, cô không khỏi dừng lại: "Anh nói rõ ràng xem nào, là anh tìm họ hay là họ dụ dỗ anh?"

"......"

Vừa ngước mắt lên, cô lại bắt gặp ánh mắt lén lút quan sát của Chu Ôn Dục.

Cô đưa tay nhéo tai anh: "Anh thử nói chuyện kiểu đầu voi đuôi chuột với em lần nữa xem?"

Giản Ương coi như hiểu được phần nào tâm trạng của bọn Kyleman, tự mình tìm đến kết bạn với người ta, giờ đột nhiên rửa tay gác kiếm, ghét bỏ đá người ta đi, ai mà chẳng bực bội.

"Sau này anh muốn về nước cùng em à? Vậy anh không làm việc ở Neocore nữa sao?"

Trong thâm tâm Giản Ương không hy vọng như vậy, dù sao nơi này cũng chứa đựng tâm huyết của Chu Uyển Ngâm, dựa vào đâu mà Chu Ôn Dục phải chủ động dâng hai tay nhường cho người khác?

Chu Ôn Dục gật đầu: "Mấy năm nay chưa vội, anh muốn thành gia lập thất trước đã."

Giản Ương: ?

"Người Trung Quốc chẳng phải hay nói, thành gia rồi mới lập nghiệp sao?" Anh lại bày ra bộ dạng bất cần đời, ngáp một cái: "Anh cưới bé cưng trước rồi tính sau."

Giản Ương không biết anh đang nói đùa hay thật sự trong đầu chỉ toàn chuyện yêu đương kết hôn.

Hơn nữa họ gặp lại nhau đã một tháng, dù có đẹp trai đến đâu, nhớ nhung đến mấy thì thời kỳ trăng mật cũng qua rồi.

Quan trọng hơn là nếu Chu Ôn Dục thật sự không đi làm, chẳng làm gì cả, cô sẽ bị anh bám dính đến chết mất.

Hai người kẻ trước người sau vào phòng tổng thống, Chu Ôn Dục vẫn đang vui vẻ bàn chuyện tắm uyên ương sắp tới.

Cuối cùng cũng đến không gian riêng tư, Giản Ương kéo tay áo anh lại: "Không được! Anh phải tìm việc gì mà làm đi, không được ở nhà lêu lổng."

Có lẽ những đứa trẻ từ nhỏ không được đến trường học hành đàng hoàng như anh đều thế này, quá mức tản mạn, không có mục tiêu, lại còn mắc chứng tăng động không ngồi yên được.

Giản Ương thậm chí nghi ngờ bằng cấp Stanford của anh là thật hay giả, nghĩ vậy cô cũng hỏi luôn.

Chu Ôn Dục vừa nghe cô nghi ngờ bằng cấp của mình là giả, lập tức trợn tròn mắt: "Ương Ương? Anh là ai chứ, anh mà thi trượt Stanf..."

"Mang bằng tốt nghiệp ra đây cho em xem."

Người vừa nãy còn lải nhải không ngớt, trong nháy mắt như bị bóp nghẹt, im bặt.

Nghĩ cũng biết, sau khi Chu Ôn Dục trao đổi sinh trở về, ngày nào cũng đi khắp nơi gây chuyện, chắc chắn là không có thời gian đi học để bổ sung nốt số tín chỉ còn thiếu.

Có thể lúc đầu thi đậu là thật, dù sao chỉ số thông minh, năng lực và cả bối cảnh gia đình cũng bày ra đó, nhưng hiện tại có tốt nghiệp được hay không thì chưa biết.

Với sự hiểu biết của Giản Ương về anh, Chu Ôn Dục chắc chắn là trốn học được thì sẽ trốn, hồi trao đổi ở đại học A, một tiết học anh có thể nhắn cho cô mấy chục tin.

Mỗi lần gặp phải giáo sư thích điểm danh ngẫu nhiên là anh lại lải nhải than vãn trước giờ học.

Cho nên Giản Ương cẩn thận suy xét lại trong đầu, nếu nói Chu Ôn Dục đến bằng tốt nghiệp đại học cũng không có, thì chứng tỏ bằng cấp của anh cũng giống bà nội cô, chính là không có bằng cấp.

"Nếu anh không muốn đi làm, vậy thì đi học đi." Giản Ương nói thẳng.

Chu Ôn Dục ngước mắt lên, vẻ mặt như bị sét đánh: "Thế thì làm sao anh ở bên cạnh Ương Ương được?"

Giản Ương mỉm cười vỗ vỗ má anh: "Tình yêu có thể vượt qua muôn vàn khó khăn mà."

"Bây giờ em có thể chấp nhận yêu xa."

Tiến độ tập huấn nhanh hơn Giản Ương tưởng tượng, thực tập chỉ còn lại chưa đầy ba tháng, có thể kịp về nước trước Tết. Qua kỳ nghỉ đông, cô còn phải về viết báo cáo thực tập, tiếp tục viết luận văn đăng tạp chí, đến mùa thu là có thể tìm việc, chắc chắn không rảnh để ở lại Mỹ lâu dài.

Chu Ôn Dục khó có thể chấp nhận, mắt thấy sắp bùng nổ, Giản Ương nhanh tay đè anh lại: "Ồn ào nữa là trừ điểm đấy."

Anh mới không thèm quan tâm điểm chác gì, anh chỉ muốn...

"Anh đã được 70 điểm rồi, chỉ còn thiếu 10 điểm nữa là chuyển chính thức."

Một câu nói khiến Chu Ôn Dục đứng hình: "70?"

Giản Ương cười rạng rỡ, giơ ngón cái: "Đúng vậy, biểu hiện tối nay của anh rất tuyệt."

Chu Ôn Dục im lặng.

Giản Ương tưởng là có hiệu quả, ai ngờ giây tiếp theo, anh nắm chặt tay cô, lớn tiếng lên án: "Có bao nhiêu điểm cũng không thể che giấu việc Giản Ương em bỏ chồng bỏ con!"

Dù có khen ngợi bao nhiêu cũng không thể lấp đầy nỗi bực bội và lo âu khi phải xa cách Ương Ương.

Giản Ương trơ mắt nhìn hốc mắt anh đỏ lên, nói với cô: "Ương Ương lại định vứt bỏ anh, chỉ lo đi làm việc của mình thôi sao!"

"Vứt bỏ cái gì chứ?"

Ý định ban đầu của Giản Ương là muốn dẫn dắt mối quan hệ này trở nên bình thường và lành mạnh hơn.

Bởi vì cuộc đối thoại giữa Chu Ôn Dục và Kyleman, Elbert đã khiến cô cảm thấy áp lực.

Nhưng ít nhất anh cũng đang học làm người tốt, không còn chủ động đi làm chuyện xấu nữa, Giản Ương có thể chấp nhận điều này.

Nếu anh từ nay về sau không đi làm, cũng không đi học, cả ngày lẽo đẽo theo sau cô, Giản Ương chỉ cần tưởng tượng thôi đã thấy ngạt thở rồi.

Giống như hồi mới yêu, cô chỉ cần lơ là một chút không trả lời tin nhắn là sẽ nhận được hàng tá tin nhắn spam.

Đó cũng là điều Giản Ương luôn lo lắng, Chu Ôn Dục đặt trọn vẹn mục tiêu cuộc đời lên người cô, điều này thực sự quá b*nh h**n và nặng nề.

Cô không biết là do cảm giác an toàn cô cho anh chưa đủ, hay là bản tính Chu Ôn Dục vốn không thể thay đổi.

"Hai năm trước chẳng phải anh đi làm rất chăm chỉ sao? Sao giờ lại không đi?"

Chu Ôn Dục: "Vì việc của anh sắp xong rồi, sắp kết thúc rồi."

Người cần chỉnh anh cũng chỉnh rồi, lão già bất tử Lyson cũng sắp xuống đài, Ương Ương cũng bị anh cướp về bên cạnh, còn cần thiết phải tiếp tục làm mấy chuyện nhàm chán đó nữa sao?

Nằm không hưởng thụ tiền bạc, rồi cùng Ương Ương mỗi ngày sống hạnh phúc bên nhau là được rồi mà.

"Kết thúc cái gì?" Giản Ương hỏi anh.

Chu Ôn Dục cởi áo khoác, vừa đi vào phòng tắm xả nước, vừa ậm ừ lảng sang chuyện khác.

Giản Ương lập tức nhớ đến lời Yến Thính Lễ lần trước, Chu Ôn Dục có thể sắp làm chuyện gì đó.

"Anh muốn làm gì? Vậy sau khi kết thúc thì sao? Anh không làm gì nữa à?"

Giản Ương đầy đầu dấu chấm hỏi đi theo sau, nhìn anh uể oải nghịch nước, còn thả hạt thơm và rải cánh hoa vào bồn tắm.

Chu Ôn Dục dựa vào thành bồn tắm ngẫm nghĩ: "Anh quyết định sẽ trồng rau, trồng hoa, rồi nuôi thêm bò và cừu nữa."

"......"

Giản Ương chống hông: "Chuyện này không thực tế chút nào..."

Mắt Chu Ôn Dục sáng lên, quay đầu lại: "Có thể làm cùng bà nội mà."

Nghe anh nhắc đến bà nội, tim Giản Ương thắt lại thật mạnh.

"Nhưng mà..." Giản Ương ấp úng nửa ngày, vẫn cảm thấy ý tưởng này của Chu Ôn Dục thật quá sức tưởng tượng.

Cô cố gắng tìm hiểu nguyên do, nhẹ giọng hỏi: "Giống như cuộc sống trong game 《Điền viên ấm áp》 sao?"

Hóa ra anh thích chơi trò chơi này đến thế.

Chu Ôn Dục tắt vòi nước, bắt đầu dính người ghé sát lại đòi hôn, vừa chớp mắt làm nũng với cô: "Muốn vừa làm vừa nói với bé cưng cơ."

Bọt nước nhẹ nhàng tung lên những bọt sóng nhỏ.

Hơi nước mờ ảo, trái tim Chu Ôn Dục áp sát vào cô, đập liên hồi.

"Bây giờ nói được chưa?" Giản Ương hỏi anh.

Cô bỗng thấy buồn cười, cảm giác này sao giống như đang dạy dỗ đứa con trai không cầu tiến vậy.

Cô không biết bà Chu có đồng ý việc anh chẳng làm gì cả hay không, nhưng điều này đi ngược lại với giá trị quan của chính Giản Ương.

Một lúc sau Chu Ôn Dục nói: "Bé cưng, đừng ném anh ở lại đây một mình."

Giản Ương: "Hả?"

"Mệt lắm." Tóc Chu Ôn Dục bị hơi nước làm ẩm ướt, cọ vào cổ cô, giọng nói rầu rĩ: "Bé cưng, anh mệt lắm."

Anh đã sống mệt mỏi và nhơ nhuốc suốt 20 năm rồi.

Giản Ương sững sờ.

Cô vẫn luôn cho rằng anh có nguồn năng lượng dồi dào như bị tăng động, đây là lần đầu tiên Chu Ôn Dục nói "rất mệt" bên tai cô.

Nghe mà sống mũi cô cay cay.

"Tuyệt giao" với bọn Kyleman, muốn trở về đại lục, cũng là vì muốn cắt đứt hoàn toàn với quá khứ sao?

Cũng không phải muốn làm chuyện xấu, chỉ là không thể không làm.

Cứ mãi làm chuyện xấu, trả thù người khác quả thực rất mệt mỏi.

Thích chơi game làm ruộng, là thực sự rất muốn sống cuộc sống đơn giản như vậy nhỉ?

Giản Ương tự kiểm điểm xem mình có phạm sai lầm, quá gia trưởng hay không, khi cứ luôn cố gắng quy hoạch cuộc đời cho Chu Ôn Dục mà không coi anh như một cá thể bình đẳng.

Giản Ương càng lo lắng hơn, liệu có phải vết thương tinh thần của Chu Ôn Dục trước sau vẫn chưa lành, cần một kỳ nghỉ ngơi hoàn toàn.

Chu Ôn Dục đã đi một mình trên con đường lầy lội này quá lâu, quá lâu rồi.

Chịu thua trước cô, cũng là vì chú cún hư này thực sự đã mệt mỏi rồi phải không.

Trong lòng cô trăm mối ngổn ngang, cuối cùng thương xót nâng mặt anh lên, cúi đầu hôn nhẹ: "Vậy thì cùng em về nước đi."

Chu Ôn Dục vừa rơi nước mắt, vừa hung hăng hôn lấy cô.

Giản Ương v**t v* gáy anh, giữa những nụ hôn nói: "Em đưa A Dục đi gặp bà nội, sau đó anh cùng bà làm ruộng nhé."

Vừa hay ở quê nhà cô còn một mảnh đất hoang, trước kia bà nội hay trồng trọt, sau này chân cẳng không tiện nên chỉ đến mùa vụ rải ít hạt giống dễ trồng.

Giờ đất ngày càng cằn cỗi, vừa vặn để chú cún hư này đi cuốc đất.

Nuôi bò cừu thì hơi khó, ừm, mua cho anh mấy con gà con để lừa gạt chút vậy.

Chu Ôn Dục gật đầu lia lịa.

"Vậy Liik tính sao?" Giản Ương hỏi.

"Nó có cha nuôi rồi." Nói đến đây, Chu Ôn Dục khẽ hừ một tiếng.

Tuy nói vậy, nhưng Giản Ương cảm nhận được, chỉ khi cô nhắc đến Liik, Chu Ôn Dục mới để lộ chút cảm xúc không nỡ.

Giản Ương nhẹ giọng nói: "Anh sẽ nhớ Liik lắm đấy."

Bị Ương Ương phát hiện rồi.

Chu Ôn Dục "ừ" một tiếng, nắm lấy tay cô: "Chúng ta sẽ thường xuyên về thăm nó."

Dù sao thì Liik tuy ham ăn háo sắc ham chơi, vừa lười vừa tham, nhưng lại là kẻ duy nhất ngoài Ương Ương đã từng bảo vệ và cứu rỗi anh.

"Ương Ương phải tìm một công việc có nhiều kỳ nghỉ chút nhé." Chu Ôn Dục nói: "Đợi được nghỉ chúng ta về, còn phải đến trang viên xén lông cừu làm thảm nữa."

Giản Ương không nỡ nói lời từ chối, nhưng cũng lập tức nhớ ra một chuyện: "Làm giáo viên là nhiều kỳ nghỉ nhất, có cả nghỉ đông và nghỉ hè, nhưng anh lại làm mất công việc đó của em rồi."

Thấy Chu Ôn Dục lập tức nhắm mắt lại, lại bị lật lại nợ cũ, định giả ngu như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

"Công việc đó không xứng với Ương Ương." Chu Ôn Dục lầm bầm: "Ương Ương sẽ có tương lai tốt đẹp hơn."

Thứ hai còn phải đi làm, ngày hôm sau, Giản Ương định khởi hành về Los Angeles.

Dù đã "tuyệt giao", nhưng lễ nghi bề ngoài Kyleman vẫn làm rất chu đáo, mời họ ăn cơm.

"Còn mấy món quà nhỏ nữa." Elbert vỗ tay: "Muốn tặng cho người bạn 'tuyệt giao' của chúng tôi."

Mí mắt Chu Ôn Dục giật giật, ánh mắt cảnh cáo nhìn chằm chằm hai người kia.

Giản Ương cắn đũa, nhìn người hầu bưng tới những chiếc khay phủ vải nhung.

"Mở ra đi."

Trạng thái tinh thần điên rồ của hai người này chẳng kém gì Chu Ôn Dục, sợ nhìn thấy thứ gì kinh khủng, Giản Ương còn theo bản năng nhắm mắt lại.

Một lát sau, bên cạnh vang lên tiếng cười phá lên của Thẩm Tích Nguyệt.

Giản Ương mới mở mắt ra, thấy trên chiếc khay đầu tiên chất đầy từng hộp từng hộp thuốc.

Nhìn kỹ dòng chữ tiếng Anh, toàn là các loại thuốc tráng dương đủ kiểu dáng.

Elbert vẫn đang cười lớn: "Sản phẩm mới nhất do tập đoàn nghiên cứu chế tạo đấy, tặng hết cho ông bạn liệt dương Siles của chúng tôi, chúc sau này đời sống t*nh d*c hòa hợp nhé ~"

Ngay khoảnh khắc "món quà" được mở ra, hắn ta đã lập tức đứng dậy khỏi chỗ ngồi, né tránh "viên đạn" có thể bay tới.

Nhưng lần này hắn đoán sai rồi, trong phòng không hề vang lên tiếng súng "đoàng" nào cả.

Sắc mặt Chu Ôn Dục tuy âm trầm, nhưng thế mà lại không rút súng.

Elbert và Kyleman nhìn nhau, bỗng cảm thấy chút không quen và mất mát.

Kyleman búng tay một cái, người hầu tiếp theo lật tấm vải nhung lên, lần này lại là hai phong bao lì xì viết chữ Trung Quốc "Cung chúc tân hôn, bách niên hảo hợp".

Giản Ương lộ vẻ kinh ngạc.

"Vừa nãy đùa chút thôi." Kyleman nói, "Nghe nói người Trung Quốc kết hôn phải lì xì, không liên quan gì đến người bạn cũ Chu tiên sinh đã tuyệt giao của chúng tôi đâu, hai cái này đều tặng cho cô Giản đấy."

Giản Ương còn chưa kịp nói lời cảm ơn, một bàn tay đã không chút khách sáo mở ra.

Chu Ôn Dục mở phong bao đầu tiên, rút ra một lá bài poker bằng vàng hình quân Bích, bên trên còn quấn quanh con số 7 cách điệu.

Giản Ương còn chưa hiểu ý nghĩa là gì, nhưng sắc mặt Chu Ôn Dục nặng nề, rõ ràng không phải vẻ vui mừng.

"Cái này là gì vậy?" Giản Ương khó hiểu.

Cô lấy lá bài poker quân Bích bằng vàng từ tay Chu Ôn Dục.

Giản Ương nhớ Kyleman xăm hình này trên cánh tay.

Người hầu bên cạnh đã giải thích: "Dùng tấm thẻ vàng này, có thể tìm ngài Kyleman thực hiện một điều ước."

Kyleman nháy mắt với cô: "Trong phạm vi năng lực của tôi, cái gì cũng được nhé." Chỉ thiếu nước viết lên mặt dòng chữ hả hê "muốn chạy trốn tìm tôi cũng được".

Không thể không nói, rất có thành ý.

Sự đời vô thường, cô nghĩ nhỡ đâu Chu Ôn Dục - con chó điên nhỏ này lại gây ra chuyện gì, năng lực của cô không làm được gì, nhưng còn có thể cầu cứu Kyleman.

Đến nay Giản Ương mới chỉ thấy điều ước trong truyện Thần đèn Aladdin, cô chân thành nói lời cảm ơn.

"Không dùng đến đâu." Chu Ôn Dục hừ một tiếng nói, "Ương Ương ở bên cạnh tôi rồi, cái gì tôi cũng có thể cho cô ấy."

Kyleman nhún vai.

Giản Ương nhìn Chu Ôn Dục không chút khách sáo mở phong bao lì xì thứ hai ra, bên trong lại là một tấm thẻ màu vàng kim.

Cô ghé lại gần xem, bên trên có khắc logo tập đoàn Providence.

Giản Ương vẫn luôn cảm thấy cái tên Providence này vô cùng bá đạo.

Trong tiếng Anh, nó có nghĩa là sự phù hộ của Chúa hay Thiên ý.

Một tập đoàn dược phẩm lại tự tâng bốc mình là "Thần".

Nhưng quả thực, bọn họ có bản lĩnh thông thiên, nắm giữ sinh mệnh của người bình thường.

Chu Ôn Dục ném tấm thẻ đi, vẻ mặt đầy chính khí nói: "Ương Ương, thứ này không thể nhận."

Giản Ương nghe người hầu giải thích: "Sở hữu tấm thẻ này, cô Giản có thể xin được tất cả dược phẩm của tập đoàn Providence, bao gồm cả thuốc bị kiểm soát đặc biệt."

Hắn nhấn mạnh âm tiết "kiểm soát".

Giản Ương: "......"

Hai cái tên khốn này, một kẻ bảo cô tùy ý ước nguyện, một kẻ thì hận không thể để cô bỏ thuốc cấm cho Chu Ôn Dục rồi chạy trốn.

Đúng là kiểu "anh em tốt" khác người.

Tuy nhiên đối với Giản Ương mà nói, đây cũng là một món quà quý giá.

Tài nguyên y dược rất đắt đỏ, nếu bà nội lại có chỗ nào không khỏe, dược phẩm trên thị trường lại vàng thau lẫn lộn, nếu có thể dùng tấm thẻ này tìm được loại thuốc thích hợp nhất thì còn gì bằng.

Hóa ra mấy tên khốn cũng có chân tình, Giản Ương thực sự cảm nhận được điều đó.

v**t v* Liik đã ngoan ngoãn trở lại, đang phơi bụng làm nũng lăn lộn trước mặt mình, Giản Ương đứng trước trực thăng, nhìn ba người đàn ông đang nói chuyện.

Chu Ôn Dục phất tay, nhướng mày: "Tuyệt giao là lừa các cậu đấy. Lần sau gặp."

Hai người kia cười nhạo: "Cút đi, tuyệt giao thật đấy."

"Đám cưới sẽ gửi thiệp mời cho các cậu." Chu Ôn Dục cợt nhả.

Đi đến trước trực thăng, anh nhấc chân trước của sư tử lên: "Liik, chào tạm biệt các bố nuôi đi."

"Gào gào!"

Thẩm Tích Nguyệt không về Los Angeles mà đi thẳng đến trạm tiếp theo là Seattle.

Trên trực thăng trở về chỉ có hai người bọn họ và Liik.

Liik nằm phía sau ngáy khò khò, hai ngày nay ăn nhiều quá, bụng nó căng tròn, cảm giác lại béo lên mấy cân.

Giản Ương và Chu Ôn Dục ngồi ở cửa, ngắm phong cảnh bên ngoài.

Anh lại lải nhải bên tai, không ngừng hỏi cô hiện tại được bao nhiêu điểm, đã được chuyển chính thức chưa.

Giản Ương bảo chưa, anh liền hậm hực sán lại hôn cô.

"Hôm qua đã 70 điểm rồi, sao hôm nay vẫn chưa..."

Giản Ương bị quấn lấy đến phát mệt: "Anh gấp cái gì chứ?"

Chu Ôn Dục chỉ vào phong bao lì xì đỏ chót viết dòng chữ "Cung chúc tân hôn, bách niên hảo hợp" trong túi xách của cô.

Đỏ rực vui mừng như thế, thần kinh anh bị k*ch th*ch rồi.

Chu Ôn Dục sợ bị hai tên kia chê cười nên không dám hé răng nửa lời.

Bọn họ cứ tưởng anh sắp kết hôn thật.

Thực ra anh còn chưa được làm bạn trai nữa là.

Muốn kết hôn muốn kết hôn muốn kết hôn muốn kết hôn muốn kết hôn muốn kết hôn...!

Giản Ương lật úp phong bao lì xì lại, để anh không nhìn thấy hai dòng chữ kia nữa: "Được rồi, trật tự."

"Còn ồn ào là trừ mười điểm."

"......"

Lửa giận đầy bụng không có chỗ trút, ánh mắt Chu Ôn Dục quét về phía Liik đang gà gật ở hàng ghế sau.

Giản Ương thấy anh đột nhiên đi qua đó, lấy kìm cắt móng cho Liik để hả giận.

Liik bị đánh thức, trong họng phát ra tiếng gầm gừ bất mãn, thấy bị cắt móng thì nó bực bội nhe răng.

Chu Ôn Dục tát một cái làm ánh mắt nó trở nên trong trẻo ngay lập tức.

"Đồ vô dụng, mày mau bảo mẹ mày đồng ý kết hôn với tao đi!"

Giản Ương: "......"

-

"Kế hoạch một năm tới: Xây một điền viên Ương Ương. Trồng rau trồng hoa nuôi Ương Ương. Sau đó kết hôn!!! ^ ^ Miên Miên làm phù dâu nhí. Hmm, Lục Tắc có thể ngồi mâm chủ tọa làm chứng hôn cho chúng mình!" -《Nhật ký Chu Ôn Dục 55》

Bình Luận (0)
Comment