Độc Chiếm Em - Hoè Cố

Chương 6

Giản Ương nhìn xuyên qua cành hoa hồng Austin, ánh mắt dừng ở góc trên bên phải của nhà kính.

Đó là chỗ đặt camera.

Mỗi lần White xuất hiện, ánh nhìn của ông ta luôn rất rõ ràng.

"Thì ra người Mỹ cũng thích giục cưới à?"

White trả lời rất hài hước: "Trung Quốc chẳng phải có câu yêu đương không lấy hôn nhân làm mục đích thì là lưu manh sao?"

Có vẻ vẫn là một người Mỹ truyền thống đấy. Vậy thì đừng để lại ấn tượng xấu cho ông ta.

Giản Ương dùng một câu trả lời mười người như một để ứng phó: "Tôi với bạn trai vẫn đang là sinh viên, cưới thì còn sớm quá."

"Ý là tốt nghiệp xong thì cưới?"

Giản Ương không biết có phải tư duy của người nước ngoài đều đơn giản như thế không, không nghe ra được sự "trung dung" trong lời nói của người Trung Quốc, lúc nào cũng tự động dịch lời cô từ chối thành một tầng nghĩa khác.

Nhưng cô cũng chẳng định giải thích thêm, bèn hàm hồ: "Cỡ đó đó."

Dù sao sau này cũng không làm nữa, trả lời chẳng chút áp lực.

Đầu bên kia không nói gì nữa.

Chưa đầy vài giây, điện thoại trong túi rung lên một cái, Giản Ương lấy ra xem, là tin nhắn bất ngờ của Chu Ôn Dục.

[Ương Ương Ương Ương Ương Ương Ương Ương Ương Ương Ương Ương Ương Ương Ương Ương Ương Ương Ương Ương Ương Ương Ương Ương Ương Ương Ương Ương Ương Ương Ương Ương Ương Ương Ương Ương Ương Ương Ương Ương Ương Ương Ương Ương^ ^]

Bên dưới còn spam cả loạt ảnh động chú cún nhảy múa, là meme Sylvanian rất hot gần đây.

Giản Ương nhịn cười không nổi: [Anh làm sao vậy?]

[Muốn hôn Ương Ương, nhưng không hôn được.]

[Gif chó con đập bàn.]

Giản Ương gửi lại một sticker mèo hôn gió.

Bởi vì nếu không kịp trả lời thì anh sẽ giận dỗi.

Chỉ là dính người một chút thôi, quen là được.

Trên đầu truyền đến âm thanh, hình như là tiếng ghế bị dịch chuyển.

Giản Ương lập tức phản ứng lại, cô đang lười biếng dưới mí mắt của ông chủ, liền tự giác cất điện thoại.

Dù trong túi vẫn tiếp tục rung, là Chu Ôn Dục gửi thêm mấy tin nữa nhưng cô không xem tiếp.

Giản Ương gọi một tiếng "Ngài White", áy náy xin lỗi, giải thích là vừa nãy đang trả lời tin nhắn gấp.

White phải một lúc sau mới phản hồi.

Tâm trạng ông ta có vẻ không tệ, giọng nói cao lên: "Không sao, ở đây em có thể tự do làm chuyện của mình."

Giản Ương khách sáo nói: "Sao mà được, ngài trả tôi mức lương theo giờ cao như vậy."

"Em xứng đáng."

White vẫn là một người quá đỗi đàng hoàng, Giản Ương nghĩ, không kiềm được mà hỏi ra nghi vấn chất chứa đã lâu trong lòng: "Thật ra tôi chỉ hiểu một chút kiến thức cơ bản về hoa, còn có nhiều người có kinh nghiệm hơn..."

"Hoa của tôi thích em, tôi cũng thích em."

Giản Ương hơi sững lại, mỉm cười: "Cảm ơn ngài."

Cô bắt đầu thật sự biết ơn vì cơ hội được nhận vào công việc này.

Mà người khiến cô phát hiện ra công việc ấy, không ai khác chính là Chu Ôn Dục.

Chính anh đã tìm thấy tin tuyển dụng của ngài White trên Twitter, rồi giới thiệu cho cô.

Giản Ương thường nghĩ anh giống như một thiên thần luôn mang lại may mắn cho cô.

Vì vậy khi kết thúc ca làm, Chu Ôn Dục đến đón cô, Giản Ương rất nghiêm túc ôm lấy anh: "Cảm ơn anh, A Dục."

"Vậy thì hôn anh đi."

Dù không biết lý do gì, nhưng anh lúc nào cũng vui vẻ đòi thưởng.

Giản Ương làm theo, hôn nhẹ một cái lên môi anh: "Vì quen biết anh nên em mới có cơ hội được làm việc ở đây. Ông chủ rất tốt, cuộc sống của em cũng cải thiện nhiều rồi."

Chi phí thuốc men của bà ngoại cô, phần lớn đều đến từ công việc làm thêm này.

"Gặp được anh thật sự là rất may mắn."

Chu Ôn Dục nhìn cô thật sâu, tim vì dòng máu chảy xiết mà gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cô là Ương Ương của anh.

Mềm mại, dịu dàng.

Dễ thương đến mức khiến anh sắp chết vì yêu mất rồi.

"Em mới là món quà của Chúa, bé cưng à."

Anh khẽ thì thầm.

...

Hai người gặp nhau vào một năm rưỡi trước, bắt đầu từ một sự cố tình cờ.

Trước kỳ nghỉ hè năm hai đại học, giảng viên của Giản Ương là cô Đường Tranh bỗng hỏi:

"Tôi nhớ năm nhất em có thi bằng hướng dẫn viên đúng không?"

Giản Ương hơi ngại gật đầu.

Hồi năm nhất cô không có định hướng rõ ràng, thi loạn đủ thứ chứng chỉ.

"Vậy tôi giới thiệu cho em một công việc."

Cô Đường có một người bạn cũ người Mỹ, vì quá bận nên muốn đưa cậu con trai cả nghịch như quỷ trong kỳ nghỉ hè đến nhà ông bà ngoại ở HongKong "thả rông" một thời gian.

Nhưng đã đến Trung Quốc rồi thì tiện thể cho đi tham quan danh thắng Kinh thị một chuyến.

Mà Giản Ương thì giỏi tiếng Anh, lại học chuyên ngành Lịch sử, còn có bằng hướng dẫn viên, đúng chuẩn người đồng hành lý tưởng.

"Bạn tôi rất hài lòng với điều kiện của em, lương ngày ba trăm đô, càng đi chơi lâu càng tốt."

Ba trăm.

Mà còn là đô.

Giản Ương đầu óc toàn là "ba trăm đô", không nghĩ ngợi gì mà nhận lời luôn.

Hôm ra sân bay đón, cô Đường gửi số hiệu chuyến bay đến.

[Quên nói, Siles tầm mười bảy tuổi, cao khoảng 1m9, là một cậu trai lai rất đẹp, đến lúc đó em chắc chắn vừa nhìn là nhận ra liền.]

Giản Ương chuẩn bị một bảng tên đón khách rất đẹp, trên đó viết to dòng chữ: [Siles/Silas/Cyrus]

Tất cả các phiên âm khả dĩ cho cái tên này, cô đều viết hết lên.

Vì lòng thành với ba trăm đô, cô còn mua một bó hoa chín đồng chín ở cổng trường, ôm cùng bảng tên.

Cô đứng hàng đầu tại khu đón khách, và khi nhìn thấy một cậu trai cao hơn hẳn người xung quanh một cái đầu, mặc áo phông trắng, quần cargo, tóc nâu đen, ngũ quan đẹp đẽ và sâu sắc bước ra khỏi cửa...

Ánh mắt Giản Ương dán chặt không thể dời nổi.

Tim cô đập thình thịch không ngừng.

Thiếu niên?

Cỡ 1m9?

Lai đẹp trai?

Nhìn một cái là thấy?

Cô giơ cao tấm bảng đón khách trong tay.

Cậu con trai đã nhìn thấy, nhưng không có phản ứng gì.

Giản Ương lại hướng về phía anh, vẫy mạnh hơn một chút.

Đối phương vẫn đang nhìn cô, nhưng bước chân không dừng lại.

Khi bóng dáng anh sắp khuất khỏi tầm mắt, hòa vào dòng người, Giản Ương gọi một tiếng: "Slies!"

Ánh mắt anh thay đổi, mang theo vẻ cảnh giác và dò xét, xuyên qua đám đông nhìn lại.

Tên cũng trùng khớp.

Giản Ương chạy nhanh về phía anh, đến gần rồi mới nhận ra khoảng cách chiều cao giữa hai người còn lớn hơn cô tưởng, cô phải ngẩng cổ rất cao mới có thể nói chuyện cùng anh.

Giản Ương mỉm cười, đưa bó hoa trong tay cho anh, nói bằng tiếng Anh: "Chào mừng đến Trung Quốc! Mẹ cậu chắc đã nói với cậu tên của tôi rồi chứ? Tôi là hướng dẫn viên của chuyến đi Kinh thị lần này, tên Giản Ương."

"Tôi đã sắp xếp xong lịch trình bảy ngày, tôi sẽ đồng hành cùng cậu suốt hành trình."

Cô Đường nói tiếng Trung của Siles không tốt, nên họ phải trao đổi bằng tiếng Anh.

Cậu trai cúi đầu nhìn bó hoa trong tay. Rồi lại ngẩng lên nhìn cô.

Giản Ương lúc này mới phát hiện tròng mắt của anh thoáng lóe ánh sáng xanh nhạt, như thể đang phân tích dữ liệu từ từng câu nói của cô.

Anh vẫn không lên tiếng, Giản Ương bắt đầu thấy lo, chẳng lẽ lễ nghi của người nước ngoài khác vậy sao?

"Các cậu gặp nhau thì... cần chào hỏi kiểu gì nhỉ?" Giản Ương lúng túng hỏi: "Có cần... ôm một cái không?"

Anh nhìn cô thật lâu.

Từ đôi mắt, xuống môi, rồi dừng lại ở cổ.

Khi bị Giản Ương nhìn lại, ánh mắt ấy mới chịu rời đi. Cảm giác trên người cô có chút thay đổi, dễ chịu hơn một chút, nhưng sự thay đổi quá tinh vi, cô hoàn toàn không nhận ra.

Cậu trai thật sự chậm rãi mở rộng hai tay, môi hồng nhạt khẽ cong lên một chút: "Hug me." (Ôm đi.)

Giọng nói trầm khàn như là đã lâu rồi chưa nói chuyện.

Giản Ương thử bước tới, cho một cái ôm mang tính lễ nghi.

Thật ra đối với người Trung Quốc, như thế là hơi vượt giới hạn rồi.

Nhưng anh đẹp trai như vậy, vượt ranh giới một chút cũng không sao.

Khoảnh khắc bị ôm, Giản Ương lập tức thấy hối hận.

Sức của anh quá mạnh.

Cánh tay anh đặt ngang sau gáy cô, là một vị trí không mấy an toàn. Giản Ương bất chợt cảm thấy một luồng khí lạnh trượt qua lưng.

Mãi cho đến khi anh khẽ thì thầm, giọng mơ hồ như nói mê: "Soft." (Mềm. Vô hại.)

Giản Ương đỏ bừng mặt: "C-có thể rồi chứ? Chúng ta nên đi thôi."

Tội nghiệp cô hướng dẫn viên nhỏ, thật ra đã nhận nhầm người.

Khóe môi Chu Ôn Dục (Siles) kéo ra một nụ cười mờ ám, bàn tay đặt trên động mạch cổ cô cũng âm thầm rút về.

"Xin lỗi."

Anh chỉ vào cái tên đầu tiên trên tấm bảng cô cầm, nói: "Đó mới là tên của tôi."

Giản Ương lùi lại vài bước, đáp: "Được rồi, Siles."

Dù trong tai cô thì mấy cách đọc ấy đều giống nhau cả.

Chu Ôn Dục nhìn thấy vành tai cô hơi ửng đỏ: "My little guide." (Cô hướng dẫn viên nhỏ của tôi.)

"Tôi nên gọi em là gì?"

"Cậu mới mười bảy thôi, tôi lớn hơn cậu đấy, mười chín rồi." Giản Ương không mấy thích chữ "hướng dẫn viên nhỏ".

"Mười bảy à..." Anh như suy nghĩ điều gì đó, rồi hỏi: "'Yang' của em là chữ nào?"

Giản Ương hơi khó xử, không biết làm sao dùng tiếng Anh để giải thích hình dạng chữ Hán.

Chu Ôn Dục đưa tay ra trước.

Bàn tay to, thon dài, một tay khác chỉ vào lòng bàn tay, đôi mắt hiện lên vẻ tò mò. Giản Ương hiểu ý, anh muốn cô viết vào tay mình, nhưng vẫn nghi ngờ: "Cậu có đọc được chữ Trung không...?"

Thì ra là đang đóng vai một cậu nhóc mười bảy tuổi không biết tiếng Trung. Chu Ôn Dục lắc đầu: "Anh chỉ muốn biết tên em thôi, có thể dạy anh không?"

Bị đôi mắt như vậy nhìn thẳng, Giản Ương không thể từ chối.

Cô lấy bút lông dạ từ túi tote, viết một chữ "泱" (Ương) lên lòng bàn tay anh.

Có lẽ do đầu bút hơi nhọn, khiến da hơi ngưa ngứa.

Bàn tay dưới ngòi bút gân xanh nổi lên, nhiệt độ cơ thể tăng cao.

Giản Ương nhanh chóng thu bút lại: "Đây là chữ 'Ương' của tôi, trong tiếng Trung có nghĩa là rộng lớn, bao la."

"Ương Ương."

Giản Ương khựng lại, bắt gặp ánh mắt ngoan ngoãn kia.

"Anh có thể gọi em như thế không?"

Cô vô thức gật đầu.

"Okay, Ương Ương."

Giản Ương thấy hơi sai sai.

Theo tuổi tác, anh lẽ ra phải gọi cô là "chị", dù người phương Tây thích gọi thẳng tên, thì cũng chỉ nên là "Ương", sao lại thành "Ương Ương" được.

Thôi kệ.

Chỉ là một cách gọi thôi, Giản Ương không để tâm nữa.

Cô đã có bằng lái từ khi tốt nghiệp cấp ba, lần này làm hướng dẫn viên nên đã đặc biệt thuê một chiếc xe để tiện di chuyển sau đó.

Lên xe rồi, cậu trai ngồi ở ghế phụ ngoan ngoãn thắt dây an toàn.

Anh ăn mặc sạch sẽ, khí chất cũng rất ngoan, khiến Giản Ương không tài nào liên hệ được anh với cái danh "tiểu ma vương" trong lời cô Đường nói.

Cảm giác được ánh mắt cô đang quan sát mình, anh còn chớp mắt một cái, nở nụ cười thân mật.

Giản Ương bị vẻ đẹp của anh đánh úp, vội vã quay đầu đi.

Đúng lúc này, Đường Tranh gọi điện đến, đầu dây bên kia có tiếng động gì đó, tín hiệu lúc có lúc không, Giản Ương hỏi một câu.

Đường Tranh nói đang đi khảo cổ, hỏi cô đã đón được người chưa.

Giản Ương đáp: "Vừa mới đón xong."

Đường Tranh chuyển cho Giản Ương một khoản tiền, nói là tiền du lịch Bối Lệ chuẩn bị cho Cyrus cùng với tiền hoa hồng của Giản Ương.

Bối Lệ đang đi công tác triền miên, không có thời gian lo cho tiểu ma vương này, đợi anh chơi chán ở Kinh thị rồi, Giản Ương sẽ đưa người đến chỗ nhà ngoại ở Cảng thành.

Giản Ương nhìn số tiền, sợ đến suýt làm rơi điện thoại: "Cô ơi, mười vạn á?!"

Trừ đi phần cô được chia thì vẫn còn gần chín vạn.

Chơi có bảy ngày, cần tiêu nhiều vậy sao?

"Đừng tiết kiệm, không đủ thì liên hệ với cô." Đường Tranh nói: "Mỗi khoản chi cứ liệt kê hóa đơn điện tử ra là được."

Nói xong câu đó, bên kia hoàn toàn mất tín hiệu.

Để lại Giản Ương đứng ngây ra trước khoản kinh phí khổng lồ, nhìn cậu trai xinh đẹp bên cạnh, hai mặt nhìn nhau.

Anh như đang suy nghĩ gì đó.

Giản Ương nhớ ra anh nghe không hiểu tiếng Trung, bèn giải thích sơ qua nội dung cuộc điện thoại ban nãy.

Nghe xong, anh lại hỏi một câu chẳng liên quan gì: "Tiền công của Ương Ương là bao nhiêu?"

Giản Ương do dự một chút rồi đáp: "Ba trăm đô một ngày."

Trên mặt anh hiện lên biểu cảm không thể tin nổi.

Sợ anh cho rằng cô không xứng đáng nhận số tiền lớn như vậy, Giản Ương vội giải thích: "Mẹ cậu rất hào phóng. Tôi nhất định sẽ chăm sóc cậu thật tốt, đưa cậu đi chơi vui vẻ."

Chu Ôn Dục nhìn chiếc cổ mảnh mai và bờ vai gầy hẹp của cô, giọng nói mang theo nụ cười nhàn nhạt: "Chăm sóc anh?"

Chỉ cần bấy nhiêu tiền là đủ sao?

Mỗi lần nói chuyện với anh, Giản Ương đều cảm thấy trong lời nói của anh như nặng trịch thứ gì đó, cô đổ dồn cảm giác áp lực đó cho ba trăm đô: "Tôi rất biết chăm người, cậu yên tâm đi."

Cậu trai bỗng cười tươi như nắng: "Vậy Ương Ương nhất định phải chăm sóc anh thật tốt nhé."

Giản Ương đạp ga, chắc nịch bảo: "Tôi sẽ làm được."

Giản Ương nghĩ, có lẽ cô cũng không tính là tự tâng bốc bản thân.

Sau khi mẹ tái hôn với bố dượng, đứa em trai sinh ra là do cô nuôi lớn, người lớn trong nhà đều khen cô ngoan ngoãn, biết chăm sóc người khác, sau này gả đi thì nhà chồng nhất định sẽ rất hài lòng.

Bạn bè cùng lứa bên cạnh cũng khen cô tỉ mỉ chu đáo, có cô bên cạnh thì chẳng bao giờ phải lo gì cả.

Nhưng như vậy có tính là ưu điểm không?

Giản Ương vừa bực cười vừa bất lực.

Nếu được người ta chăm, thì ai lại muốn sinh ra đã phải học cách chăm người khác?

Không ngờ sau này ở bên Chu Ôn Dục, lại là anh chăm sóc cô nhiều hơn.

Giản Ương sắp hai mươi tuổi, vốn đã đủ độc lập. Nhưng hai năm nay lại bị Chu Ôn Dục lo cho từ đầu tới cuối, khiến cô dần trở nên "thoái hóa".

Lần này về nhà, mẹ cô cũng nói cô làm việc không còn lanh lẹ như trước, cắt rau mà cũng cắt trúng tay.

Khoảnh khắc đó, Giản Ương dùng khăn giấy bịt lấy ngón tay đang rỉ máu, lặng lẽ nghĩ sau khi chia tay Chu Ôn Dục, có lẽ sẽ không còn ai đối xử với cô tốt đến như vậy nữa.

Ngẩng đầu lên, xe đã dừng trước cửa một tiệm trang sức.

Gương mặt Chu Ôn Dục tiến lại gần, cúi người giúp cô tháo dây an toàn.

Giản Ương nhớ đến chuyện tối qua từng nói sẽ cùng anh đi mua nhẫn đôi.

Vào cửa hàng rồi, nhân viên bán hàng giới thiệu như mưa rơi.

Nào là "một đời một kiếp", "tình yêu duy nhất", "các cặp mua nhẫn ở đây đều sẽ quay lại mua nhẫn cưới..."

Hỏi giá thì cái nào cũng năm con số trở lên.

Chu Ôn Dục nghe rất nghiêm túc, bị mấy lời đó dụ đến mức như sắp mua sạch cả cửa hàng.

Giản Ương thì âm thầm chọn một cặp nhẫn bạc trơn, hai chiếc cộng lại chưa tới một nghìn đồng, rồi trả tiền xong, gọi người lại.

Chu Ôn Dục có vẻ hơi chê, đầu nghiêng qua một bên.

Giản Ương thẳng tay kéo tay anh qua: "Đây là quà em tặng anh, anh không muốn nhận sao?"

Chu Ôn Dục lúc này mới liếc nhìn chiếc nhẫn: "Quà gì cơ?"

"Chỉ là... quà bình thường thôi."

Thấy Chu Ôn Dục xụ mặt xuống, Giản Ương ghé lại gần, cười tít mắt hỏi một câu: "Anh tưởng là quà gì?"

"Anh tưởng em định cầu hôn anh."

Giản Ương bật cười thành tiếng: "Cầu hôn anh, mấy trăm đồng tiền nhẫn là đủ à?"

Anh cúi đầu nhìn cô: "Đủ."

Giản Ương nhớ lại lời Phùng Nhược nói, thật sự cảm thấy anh có xu hướng "não yêu đương".

Thấy cô định đeo nhẫn vào ngón giữa, anh lấy tay kéo lại: "Anh muốn đeo ngón này."

Chu Ôn Dục chỉ vào ngón áp út, Giản Ương khựng lại một lúc rồi vẫn thuận theo anh.

Khi đang yêu thì cứ vui vẻ là được rồi.

...

[Hôm nay Ương Ương tặng mình nhẫn cầu hôn rồi. Mình thật sự rất hạnh phúc ^ ^ Ương Ương mới là món quà mà Thượng Đế ban cho mình.] -《Nhật ký Chu Ôn Dục 6》

Bình Luận (0)
Comment