Hai người ướt sũng trở về từ con suối nhỏ ở thôn trấn bên dưới huyện thành.
Vệt đỏ ửng trên mặt Giản Ương vẫn chưa kịp lặn đi. Rõ ràng là xuống sông tắm, nhưng trên người lại cảm thấy nhớp nháp ẩm ướt, vừa vào cửa cô đã đi thẳng vào phòng tắm rửa sạch sẽ, chẳng thèm để ý đến kẻ đang đi theo phía sau.
Chu Ôn Dục nhàn nhã dạo bước theo sau, trên tay còn xách một cái xô đỏ nhỏ, bên trong là chiến lợi phẩm bọn họ vừa lật đá bắt được mấy con cua đồng.
Ương Ương nói những con cua này còn non, tẩm bột rồi thả vào chảo dầu chiên cho đến khi lớp vỏ nứt ra, hương vị sẽ rất tươi ngon, cắn một miếng là giòn rụm.
Chu Ôn Dục đứng một bên quan sát bà nội thành thục tẩm bột cho cua, sau đó ném vào chảo dầu đang sôi.
Lúc Giản Ương đi ra, ngửi thấy mùi cua chiên thơm phức, cô lập tức sán lại gần. Khi bà nội rắc chút muối rồi đưa cho cô nếm thử, cô há miệng cắn lấy cái càng cua.
Vẫn là hương vị của ngày bé, thơm thơm ngọt ngọt, nhai trong miệng giòn tan rôm rốp.
Cô vừa ăn vừa nhìn Chu Ôn Dục, thấy đáy mắt xanh lam của anh đang rung động dữ dội.
Trong nước có đủ các loại cao lương mỹ vị, đủ các phương pháp nấu nướng kỳ quái, nhưng loại cua nhỏ xíu chẳng có bao nhiêu thịt thế này mà cũng có cách để ăn sao?
Giản Ương đưa một cái càng nhỏ khác tới bên miệng anh: "Anh có ăn không?"
Chu Ôn Dục rũ mắt xuống, môi hơi hé ra rồi lại mím lại, hiển nhiên là rất miễn cưỡng khi phải tiếp nhận loại thức ăn kỳ lạ này.
Tuy biểu cảm trông có vẻ miễn cưỡng, nhưng anh vẫn rất nghe lời mà há miệng ăn để ủng hộ cô.
Giản Ương cứ thế nhìn anh nhai nhai.
Tiếng rôm rốp vang lên.
Đầu tiên là hơi nhíu mày.
Biểu cảm giống như đang suy tư, đang dư vị, đang...
Sau đó anh nhìn vào trong chảo, l**m l**m môi: "Bà nội, con muốn ăn thêm một cái nữa."
"......"
Nhìn bộ dạng này của anh, Giản Ương đột nhiên nhớ lại một đoạn chi tiết từng được nhắc đến trong nhật ký của Chu Uyển Ngâm.
Chu Uyển Ngâm kể rằng hồi bé ở trại trẻ mồ côi, bà cùng bạn bè xuống sông bắt cá con, cứ thế rắc chút muối và tiêu rồi nướng tại chỗ. Vậy mà hương vị ấy sau này dù có ăn bao nhiêu sơn hào hải vị cũng không thể nào tìm lại được.
Đối với những cuốn nhật ký của Chu Uyển Ngâm, Chu Ôn Dục chắc chắn còn quen thuộc hơn cô.
Giản Ương nảy sinh một nghi vấn đã ấp ủ từ lâu. Mẹ của Chu Ôn Dục cũng là một người phụ nữ kiên cường nỗ lực đi lên từ tầng lớp thấp, đã chịu đựng rất nhiều khổ cực, chính là kiểu "người tầng dưới chót" mà tên chó điên nhỏ này luôn treo bên miệng với vẻ khinh thường.
Đến mức Giản Ương cho tới nay vẫn chưa hiểu được ác ý của Chu Ôn Dục đối với người tầng dưới chót rốt cuộc đến từ đâu.
Rõ ràng lúc bình thường, anh cũng sẽ nếm thử những món ăn dân dã thô sơ thế này, thậm chí còn cảm thấy rất ngon.
Đi trên đường, anh cũng không tỏ vẻ khinh thị rõ ràng nào đối với công nhân vệ sinh hay người lao động, đối với một người dân lao động như bà nội, anh cũng ngoan ngoãn nghe lời vô cùng.
Giản Ương quyết định nhân vấn đề này, phải hỏi anh cho ra nhẽ.
Cua được vớt ra, hai người bưng đĩa, anh một cái tôi một cái, vừa ăn vừa xem phim ngắn, nhoáng cái đã hết hơn nửa đĩa.
"Thích ăn không?"
Chu Ôn Dục gật gật đầu: "Ở trong rất tuyên."
Bà nội nói chuyện có khẩu âm địa phương, từ "tươi ngon" lại nói thành "tuyên".
Dù sao Chu Ôn Dục cũng nghe không hiểu, cứ hùa theo nói bừa là được.
Giản Ương nín cười, dùng khăn ướt lau tay, thình lình chọc anh: "Đây chính là đồ ăn của người tầng lớp thấp chúng em đấy. Sao anh cũng ăn ngon lành thế?"
Chu Ôn Dục làm như đột nhiên mất trí nhớ, nói: "Đều là con người cả, làm gì có phân biệt cao thấp giàu nghèo."
Giản Ương: ".....?"
"Đây chẳng phải là lời trước kia anh..."
Chu Ôn Dục chớp mắt: "Anh không nhớ gì cả."
Lồng ngực Giản Ương phập phồng, nhéo má anh: "Đừng có giả ngu với em, trả lời đàng hoàng xem nào."
Một lát sau, Chu Ôn Dục mới giơ cái càng cua cuối cùng lên trước mặt cô.
Khi sinh mệnh bị uy h**p, con cua sẽ giương vũ khí duy nhất trên người ra để phòng ngự, dù là đối mặt với đối thủ mạnh mẽ đến mức sự phản kháng ấy trở nên nực cười.
Tương tự như vậy, khi sự sống của bản thân không thể duy trì ổn định, Chu Ôn Dục cũng sẽ bình đẳng dùng ác ý để làm tổn thương tất cả mọi người.
Mà người ở tầng lớp thấp lại là nhóm người bấp bênh nhất trong kết cấu xã hội này, dễ dàng vì cái lợi nhỏ nhoi mà bán đứng chính mình, cũng bán đứng cả người khác.
Năm 6 tuổi, khi chân còn chưa lành hẳn, bảo vệ của trang viên đã bị mấy đứa em trai em gái cùng cha khác mẹ đê tiện kia của anh mua chuộc.
Bọn chúng dắt theo ba con chó săn, khí thế hung hăng xông vào.
Lyson nhắm một mắt mở một mắt, hay nói đúng hơn là vui vẻ nhìn thấy thành quả, nhìn anh bị lăng nhục để anh phải tìm kiếm sự giúp đỡ của ông ta, cam tâm tình nguyện bị thuần hóa.
Từ đó Chu Ôn Dục ngộ ra một đạo lý: Bị tổn thương thì nhất định phải trả thù.
Lại còn phải trả thù gấp 10 lần.
Không chỉ mấy đứa quỷ nhỏ nhà Whitney, anh bình đẳng căm hận cả đám người trong biệt thự đã khoanh tay đứng nhìn, hoặc là vì lợi ích mà phản bội kia, những kẻ được gọi là "người hạ đẳng".
Giản Ương nghe anh ấp úng kể xong, suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng hiểu được ý của Chu Ôn Dục.
Khác với sự ngạo mạn nhìn xuống của tầng lớp tinh anh truyền thống, thứ anh khinh bỉ không phải là công việc, sự nghèo khó hay chuyện ăn mặc ngủ nghỉ của "người tầng dưới chót", mà là những phẩm tính thấp kém nảy sinh từ sự "nghèo khó".
"Không nên phân chia như vậy." Giản Ương uốn nắn, "Bất luận kẻ nào cũng có người tốt người xấu, không nên chia thành thượng đẳng hay hạ đẳng."
Chu Ôn Dục nhướng mày: "Vậy anh hỏi Ương Ương nhé."
"Vào lúc em không biết anh là ai, nếu Lyson cho em 5 triệu tệ, bảo em chia tay với anh, em có chia tay không?"
Giản Ương: "......"
Như bị người ta bóp nghẹt yết hầu, cô hơi hé môi, đột nhiên không phát ra được tiếng nào.
Một sự trầm mặc quỷ dị bao trùm.
Cô trơ mắt nhìn Chu Ôn Dục vì sự im lặng này mà trừng lớn mắt, lại có điềm báo sắp tức giận đến phát điên.
"Được được được..." Giản Ương bước lên phía trước, đè anh lại: "Bỏ qua, chúng ta bỏ qua đề tài này."
Chu Ôn Dục chỉ mới nghĩ đến việc thực sự có người cầm tiền dụ dỗ Ương Ương chia tay, mà cô nói không chừng sẽ đồng ý, là trái tim anh đã sắp nổ tung: "Anh cứ muốn nói đấy!"
Thế là Giản Ương thực sự đi suy tư về khả năng này, phát hiện quan niệm của Chu Ôn Dục cũng hoàn toàn có cái lý của nó.
Vào lúc cô cùng đường mạt lộ, bà nội bị bệnh, tiền đồ mờ mịt, chỉ cần chia tay là có thể nhận được một khoản tiền như vậy, chẳng khác nào nguồn nước giữa sa mạc.
Chẳng trách có câu nói, tình chủng (kẻ si tình) chỉ sinh ra ở chốn hào môn. Bởi vì trong cuộc sống của "người tầng dưới chót" có quá nhiều thứ phải lo toan cố kỵ.
Nhưng Chu Ôn Dục đâu có quan tâm cái này cái kia, lập tức lại muốn ầm ĩ với cô.
Giản Ương bịt miệng anh lại: "Không có nếu như!"
Hai người còn muốn triển khai tranh luận về cái lý luận có chút triết học này, thì bà nội phe phẩy quạt đi vào, cắt ngang cuộc trò chuyện, Giản Ương thầm thở phào nhẹ nhõm.
Bà hỏi bữa tối có ăn mì không, thêm thịt bò kho và trứng gà rau xanh.
Hai người đều đang để dành sức cãi nhau, liền gật đầu trước đã.
Mì nóng hổi được bưng lên bàn, vừa ăn cơm, bà nội vừa tán gẫu chuyện bát quái.
"Ương Ương, con có biết không, Tiểu Trần sắp đính hôn rồi đấy, dịp Quốc khánh này sẽ về quê làm đám hỏi."
Giản Ương ngẩng đầu: "...Hả?"
Cái đầu bên cạnh cũng lập tức dựng thẳng lên, giọng điệu không dám tin cất cao: "...Đính hôn?!"
"Đúng thế, bà nghe cô Tiểu Lâm hàng xóm nói."
Cô Tiểu Lâm này chính là dì hàng xóm mà hai người đã ghé qua làm khách trong kỳ nghỉ đông, từng làm bà mối, được mệnh danh là "Ninh Thị bách sự thông" (người biết tuốt ở Ninh Thị). Việc dì ấy nhanh chóng biết tin tức của Trần Tư Dịch và loan truyền ra ngoài cũng không phải là không thể.
"Hắn ta dựa vào cái gì mà nhanh như vậy đã được đính hôn?" Chu Ôn Dục tức giận đặt đũa xuống cái "cạch".
Anh và Ương Ương đã bao nhiêu năm rồi cơ chứ!
Giản Ương: "?"
Cô nghiêng đầu nhìn anh đột nhiên kích động.
Bà nội lẩm bẩm: "Nó năm nay cũng hai mươi lăm rồi nhỉ, tính cả tuổi mụ là hai mươi sáu, thêm hai năm nữa là ba mươi rồi, đính hôn cũng là vừa."
Giản Ương cứ thế nghe bà nội dùng hai câu nói đã phóng đại tuổi của người ta thêm 5 tuổi.
Chu Ôn Dục bĩu môi: "Con tuổi mụ là hai mươi tư, thêm hai năm nữa cũng ba mươi rồi bà nội."
Bà nội cười khẽ một tiếng, đột nhiên lại không phóng đại tuổi nữa: "Con á, bốn bỏ năm lên, xóa đi cái số lẻ, mới 20 tuổi thôi, vẫn là chàng trai trẻ."
Chu Ôn Dục mở to mắt: "Không thể xóa đi được đâu bà ơi!"
Trước đó Ương Ương liền lấy cái cớ này để từ chối anh.
Khó khăn lắm mới lớn thêm được hai năm. Giờ mà xóa đi thì đến giấy chứng nhận kết hôn cũng không lãnh được mất!
Giản Ương nhìn thấy ý cười lóe lên trong mắt bà nội, biết bà cũng đang trêu chọc Chu Ôn Dục.
Sắc mặt Chu Ôn Dục biến hóa khôn lường.
Nhìn ra được anh rất muốn bày tỏ sự bất mãn và chế giễu đối với Trần Tư Dịch, nhưng đoán chừng vì có người lớn ở đây nên không dám nói ra miệng.
Chỉ có thể buồn bực chọc chọc bát mì.
Giản Ương lại cùng bà nội hàn huyên vài câu, hỏi nhà gái có phải người địa phương không.
"Phải, cô Lâm nói là bạn cấp ba của tụi nó, nhà gái vẫn luôn rất thích Tiểu Trần, hiện tại cũng đang ở Kinh Thị."
Giản Ương gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, trong lòng thầm chúc phúc.
Đoán chừng là tìm được tình cảm thực sự phù hợp lại thoải mái, nên mới có thể định chuyện trăm năm nhanh như vậy.
Cơm nước xong xuôi, cô và Chu Ôn Dục cùng nhau dọn dẹp bát đũa.
Chu Ôn Dục rửa bát, dang hai tay ra, hất cằm để Giản Ương đeo tạp dề cho anh.
Vào đến phòng bếp, không ở trước mặt bà nội nữa, anh lập tức thay đổi sắc mặt, âm dương quái khí nói: "Em nhìn xem, đây chính là 'tiểu tam' không đáng tin cậy."
"Mới đó được bao lâu, thế mà đã lập tức thay người mới..."
Giản Ương búng nước lên mặt anh: "Đây là chuyện hợp tan bình thường."
Người ta mà cứ mãi không yêu đương không kết hôn, Chu Ôn Dục nói không chừng lại bảo anh ấy chưa từ bỏ ý đồ xấu.
Bình thường yêu đương kết hôn theo đúng quy trình, lại bị anh giẫm một cước là bất trung bất nghĩa.
Đúng là kiểu gì anh cũng có lý do để mắng người ta được.
Chu Ôn Dục chỉ có thể trút sự bực dọc vào đống bát đũa trong bồn, rửa đến mức kêu loảng xoảng rầm rầm.
"Người ta quen nhau chưa đến một năm mà đã đính hôn rồi..."
Liếc thấy Ương Ương chẳng thèm nhìn mình lấy một cái, anh càng tức tối hơn, cố tình nói to: "Ương Ương, anh luyện chữ lâu lắm rồi đấy. Anh muốn viết thiệp mời."
Giản Ương biết ngay mà, bà nội vừa nhắc đến chuyện kia là tâm tư anh lại bắt đầu rục rịch.
Cô thầm nghĩ trong bụng, cái vòng bạn bè của anh lèo tèo chẳng được mấy mống, viết được mấy tấm thiệp mời chứ? Trừ bạn bè của cô ra, đến lúc đó bên anh liệu có được bao nhiêu người đến dự.
Giản Ương lạnh lùng đáp: "Luyện tiếp đi, viết còn chưa đủ đẹp đâu."
Cô trơ mắt nhìn Chu Ôn Dục giơ cái bát lên thật cao, rồi lại nhẹ nhàng đặt xuống, liếc xéo cô một cái đầy oán trách và không phục.
Anh đã luyện chữ lâu lắm rồi, lần nào Ương Ương cũng bảo phải tiếp tục cố gắng. Rốt cuộc bao giờ mới là điểm dừng đây? Chẳng lẽ đợi đến lúc anh thành nhà thư pháp luôn à?
Suy nghĩ của Giản Ương lại hoàn toàn khác.
Con gái trong giới của cô, dù đang yêu đương thì trước mắt cũng chưa có ai định kết hôn cả. Mọi người đều đang nỗ lực vì học vị, công việc, chức vụ, có ai tuổi còn trẻ mà đã vội lấy chồng đâu.
Hơn nữa Giản Ương từng tiếp xúc với nhiều thông tin xã hội và những ví dụ ngay bên cạnh, khiến cô có chút sợ hãi và bài xích chuyện hôn nhân.
Mặc dù Giản Ương biết rất rõ đời này người bên cạnh cô cũng chỉ có thể là Chu Ôn Dục. Với cái kiểu dính người như sam của anh, bọn họ không kết hôn thì cũng chẳng khác gì đã kết hôn rồi.
Phim truyền hình bắt đầu chiếu, bà nội rủ Chu Ôn Dục cùng xem. Anh rửa bát xong cũng không còn thời gian nói chuyện riêng, đành phải ra phòng khách.
Đêm khuya thanh vắng, khi Giản Ương sắp chìm vào giấc ngủ thì nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra cực nhẹ.
Chu Ôn Dục quen cửa quen nẻo lén lút mò vào.
Lên giường cũng không thể giống như ở Kinh Thị trực tiếp lao vào người cô được, bởi vì chiếc giường nhỏ của Giản Ương không chịu nổi sức nặng của anh, rất có thể sẽ sập.
Đến lúc đó làm kinh động đến bà nội thì đúng là tai nạn xấu hổ để đời, có mười cái miệng cũng không giải thích nổi.
Giản Ương đã thành thói quen, lăn sang bên cạnh nhường ra một chỗ.
Chu Ôn Dục lập tức dính sát vào.
Nhiệt độ trên người anh khiến Giản Ương nằm trong phòng điều hòa 26 độ cũng thấy hơi nóng, cô phải chỉnh nhiệt độ thấp xuống chút nữa.
Ban ngày thì giả vờ đứng đắn, không tiện anh anh em em trước mặt người lớn, đến ban đêm, hoặc là tranh thủ chút thời gian riêng tư, anh lại hiện nguyên hình.
"Bé cưng, bé cưng, bé cưng ơi..." Anh cứ lảm nhảm dính nhớp bên tai cô.
Giản Ương chỉ đành xoay người lại nhìn anh.
"Anh đã suy đi tính lại, nghĩ tới nghĩ lui rất kỹ rồi."
Giản Ương bất lực: "Nói đi."
"Anh muốn kết hôn với Ương Ương."
"......"
Đôi mắt anh trong bóng đêm lấp lánh ánh xanh lam như sóng nước, Giản Ương khẽ ngửi, trên người anh thậm chí còn có mùi nước hoa nhàn nhạt, rõ ràng là đang cố tình quyến rũ cô.
Ngón tay Giản Ương nhéo nhéo má anh, hững hờ nói: "Vậy xin mời kể cho em nghe 5 cái lợi ích của việc kết hôn xem nào."
Sự im lặng bao trùm ngay tức khắc.
Có thể thấy Chu Ôn Dục đang "đại não phong bạo", mắt đảo liên tục để suy nghĩ.
Hồi lâu sau, anh nói ra câu đầu tiên: "Cái lợi thứ nhất, chúng ta sẽ có giấy đăng ký kết hôn."
Giản Ương kinh ngạc: "Giấy kết hôn thì có tác dụng gì?"
Chu Ôn Dục hất cằm: "Có thể đem đi khoe khoang."
Anh còn có thể mang theo bên người mọi lúc mọi nơi.
Lại còn photo ra mấy trăm bản, lúc tổ chức đám cưới ở Las Vegas sẽ tung cùng với tiền đô la. Ai nhặt được bản photo giấy kết hôn cũng coi như nhận được lời chúc phúc, mỗi người thưởng thêm 1000 đô.
Khóe môi Giản Ương giật giật.
Nhìn vẻ mặt đang chìm đắm say sưa trong tưởng tượng về việc "khoe khoang" của anh, cô không nỡ dội gáo nước lạnh, miễn cưỡng coi như đó là một lợi ích.
"Sau đó thì sao?"
Chu Ôn Dục lại cười tít mắt: "Có thể gọi nhau là ông xã bà xã."
"Ương Ương sẽ gọi anh là ông xã mỗi ngày ~"
Cho đến nay, trừ cái tin nhắn [Ông xã] ở sân bay lần đó ra, Ương Ương chưa từng gọi anh một câu nào như thế. Dù anh có làm nũng hay mè nheo trên giường thế nào cũng không được.
Ương Ương thật là cố chấp, thật là xấu tính.
Giản Ương thầm nghĩ, cho dù có kết hôn, cô cũng sẽ không treo hai chữ "ông xã" bên miệng mỗi ngày đâu. Nhưng cô không vạch trần ảo tưởng này, cũng liệt nó vào một cái lợi ích.
"Tiếp tục."
"Còn có thể hợp pháp chuyển tài sản của anh cho Ương Ương, để Ương Ương tiêu tiền của anh."
Hiện tại ngoại trừ chi tiêu chung của hai người và những món đồ anh tự mua tặng, thì những thứ Ương Ương mua qua mạng vẫn là dùng tiền riêng của cô.
Điều này luôn làm anh rất thất vọng.
Tiền của anh tiêu mãi không hết, Ương Ương lẽ ra phải thỏa thích tiêu pha mới đúng. Kết hôn rồi thì có thể coi như "sính lễ", đưa hết cho Ương Ương và bà nội.
Trong lòng Giản Ương khẽ động. Sự giáo dục từ nhỏ và cảm giác ranh giới khiến cô luôn cảm thấy dùng bao nhiêu của người khác thì phải trả lại giá trị tương đương. Cộng thêm trước kia cô từng có những tâm tư nhạy cảm khi yêu đương, đến giờ vẫn chưa hoàn toàn vượt qua chướng ngại tâm lý để có thể không kiêng nể gì mà quẹt thẻ của anh.
Giản Ương nhẹ giọng hỏi: "Tiêu tiền của anh, đối với anh mà nói cũng là lợi ích sao?"
Chu Ôn Dục gật đầu thật mạnh: "Đương nhiên, có Ương Ương giúp anh tiêu tiền, anh sẽ rất hạnh phúc."
Giản Ương trêu chọc: "Anh không sợ nuôi em thành kẻ vật chất xa xỉ sao?"
"Vậy thì càng tốt hơn." Mắt Chu Ôn Dục sáng rực lên, "Như thế Ương Ương càng không thể rời bỏ anh, chỉ có anh mới nuôi nổi bé cưng thôi."
"Mấy 'tiểu tam' bên ngoài làm gì có năng lực này."
Nói không xúc động chút nào là giả.
Giản Ương từ nhỏ đã thiếu cảm giác an toàn, phần lớn là do vấn đề tiền bạc. Những trải nghiệm và bóng ma thuở nhỏ thật sự sẽ đeo bám cả một đời.
Không chỉ cô, mà ngay cả Chu Uyển Ngâm, dù công ty đã lên sàn, trong tay có lượng vốn lớn, nhưng vẫn sẽ xót xa khi uống một ly cà phê giá 8 đô la.
Giản Ương từng nghĩ nỗi lo âu này sẽ như hình với bóng suốt đời, dù trong tay cô có đủ tiền đi chăng nữa. Nhưng thật sự đã gặp được một người, dường như có thể chữa lành hoàn toàn chứng lo âu này.
Dù anh có rất nhiều khuyết điểm, nhân cách cũng có khiếm khuyết, nhưng anh thật sự đã dâng lên cho cô cả thế giới.
Giọng Giản Ương dần khàn đi: "Đến cái thứ tư rồi."
"Chúng ta sẽ có thêm những khoảng thời gian quan trọng nhất, đáng giá nhất để ăn mừng vui vẻ hàng năm."
"Là gì?"
"Ngày kỷ niệm kết hôn." Chu Ôn Dục đắc ý nói, "Ngày kỷ niệm lĩnh chứng, ngày kỷ niệm đính hôn."
Giản Ương cười khẽ: "Ừ, tính cho anh một cái lợi ích nữa."
"Cái cuối cùng đâu?"
Chu Ôn Dục nằm xuống, ôm lấy cô, đặt một con gấu nhỏ lên người anh. Hai người mặt đối mặt, ánh mắt nhìn thẳng vào nhau.
"Cái cuối cùng." Chu Ôn Dục chớp chớp mắt, cố ý úp mở hồi lâu không nói.
Giản Ương có chút không chờ nổi, cảm nhận trái tim đang đập thình thịch. Ngay cả trái tim lạnh lẽo cứng rắn chưa từng nghĩ đến việc kết hôn sớm của cô, trong khoảnh khắc này cũng như sắp tan chảy.
"Anh và Ương Ương có một mái nhà chung."
"Hiện tại có chúng ta, có bà nội, có Liik, có lẽ sau này còn sẽ có thành viên mới."
"Nếu như Ương Ương nguyện ý thì kết hôn xong chúng ta có thể sinh em bé."
"Không nguyện ý thì không sinh."
Chu Ôn Dục nghĩ nghĩ: "Ví dụ như để Liik sinh mấy đứa, chúng ta nuôi con cho nó."
"Hoặc là chúng ta đi tranh thủ một chút, làm cha mẹ đỡ đầu cho con người ta."
Giản Ương nhìn anh, nước mắt dâng đầy hốc mắt, vừa muốn khóc lại vừa muốn cười.
Cái câu "suy đi tính lại, nghĩ tới nghĩ lui" của Chu Ôn Dục xem ra là lời nói thật.
Kết hôn thật sự không còn là khẩu hiệu anh treo bên miệng, cũng không phải mục đích phải đạt được bằng mọi thủ đoạn. Mà là chuyện anh đã suy nghĩ rất kỹ, rất lâu trong lòng.
Chu Ôn Dục trước mắt có lẽ vẫn chưa được tính là một người rất tốt. Nhưng trong thế giới của cô, anh là người tốt với cô nhất.
Nếu Chu Ôn Dục đã nghiêm túc như vậy, Giản Ương nghĩ, cô cũng nên cho anh một câu trả lời nghiêm túc.
"Em còn một năm nữa mới tốt nghiệp."
Ai ngờ vừa nghe thấy hai chữ "tốt nghiệp", sắc mặt Chu Ôn Dục liền thay đổi: "Không cho phép nói cái gì mà tốt nghiệp rồi mới kết hôn nữa..."
Rõ ràng kết hôn rất sớm đã có thể làm rồi. Trực tiếp đi cục dân chính vài phút là xong chuyện. Trung Quốc làm gì có cái quy định phải tốt nghiệp mới được kết hôn! Ương Ương lại lừa anh!
Giản Ương đều không nghĩ đến tầng nghĩa này, cách mấy giây mới phản ứng lại, trước đó lúc lừa gạt anh cô cũng từng nói "tốt nghiệp rồi kết hôn".
Cô liền không nói tiếp chuyện đó nữa: "Vậy anh muốn kết hôn thế nào?"
Chu Ôn Dục lầm bầm: "Đương nhiên là trực tiếp đi cục dân chính."
Giản Ương đẩy đầu anh, lại cảm thấy anh không chân thành: "Nghĩ hay nhỉ."
Cô hừ nhẹ: "Cầu hôn đâu? Đính hôn đâu?"
Chu Ôn Dục lập tức bật dậy, không thèm để ý chút nào, khóe môi cười toe toét, trực tiếp quỳ một gối xuống giường hướng về phía cô: "Van cầu Ương Ương đấy, kết hôn với anh đi."
"Còn muốn quỳ thế nào nữa bé cưng?"
"Cần quỳ hai đầu gối không?"
Giản Ương: "......"
Quỳ hai đầu gối ở trên giường là quỳ người chết đấy!
Cô nghiêm mặt kéo người dậy: "Đứng lên, loại cầu hôn này vô hiệu."
Chu Ôn Dục vẫn cứ hi hi ha ha, đuôi lông mày đều hớn hở, ngược lại cũng chẳng thèm để ý chuyện "cầu hôn thất bại".
Giản Ương phản ứng một lúc mới nhìn ra tâm tư của anh.
Kỳ thật lằng nhằng mãi cũng chỉ là muốn dỗ dành cô chuyện kết hôn, thăm dò thái độ của cô mà thôi. Lúc này thấy cô đã "nhả ra", mục đích của anh cũng đã đạt được rồi.
Chu Ôn Dục nằm lại xuống giường, thân mật hôn môi cô một cái.
Đột nhiên anh nói: "Bé cưng."
"Qua mấy ngày nữa chúng ta về Mỹ đi."
Giản Ương sửng sốt một chút: "Là đi nghỉ phép sao?"
"Tính là vậy đi." Chu Ôn Dục đan mười ngón tay vào tay cô, hôn nhẹ lên mu bàn tay cô.
"Anh muốn đi gặp Liik, gặp lại mấy người bạn đã từng tuyệt giao, rồi đưa Ương Ương đi chơi một chút."
"Còn có..." Giọng Chu Ôn Dục ngày càng trầm xuống, "Anh muốn đưa Ương Ương đi thăm mẹ."
Sắp đến ngày giỗ của mẹ anh.
Năm ngoái cũng vào tầm này, anh đi thăm mẹ thì bị trúng đạn, nhưng lúc đó Ương Ương không ở bên cạnh.
Giọng nói trầm muộn của Chu Ôn Dục khiến sống mũi Giản Ương cay cay, cô gật đầu thật mạnh, ôm lấy anh: "Được."
Vài ngày sau bọn họ tạm biệt bà nội, bay thẳng từ Kinh Thị đến San Francisco.
Sau hơn nửa năm, Giản Ương trở lại trang viên Dopunt, kinh ngạc phát hiện đội ngũ quản gia ở đây đều đã đổi sang những gương mặt mới.
Cô quay sang nhìn Chu Ôn Dục, anh nhướng mày: "Bé cưng nói muốn đổi mà."
Trước kia anh lười đổi, dù sao cũng chẳng mấy khi qua đêm ở đây.
Hơn nữa giữ lại những người hầu và quản gia cũ này, thỉnh thoảng nhìn thấy cũng có thể nhớ đến mẹ. Có nhiều người nhớ đến Chu Uyển Ngâm hơn, thì có lẽ bà vẫn chưa thực sự chết đi theo đúng nghĩa.
Dù cho anh rất ghét bọn họ.
Quản gia mới và Sophina thuộc cùng một công ty, là một nữ quản gia ôn hòa, chu đáo và cẩn thận.
Bọn họ vừa đáp xuống, chiếc trực thăng từ Las Vegas cũng hạ cánh trên nóc nhà.
Chuông điện thoại vang lên, là tin nhắn thoại của Kyleman để lại.
"Con trai của cậu đến rồi đấy, mau ra mà tiếp giá."
Quá lâu không gặp Liik, Giản Ương cũng không khỏi nhớ mong. Chu Ôn Dục lại lái chiếc xe từng vi phạm tốc độ kia, đánh một đường cong tuyệt đẹp, lao vút đến cái "ổ" của Liik.
Tiếng sư tử gầm quen thuộc đã truyền qua cửa kính xe.
Xuống xe, khi nhìn thấy Liik bằng xương bằng thịt, Giản Ương chấn động toàn tập.
Hơn nửa năm nay nó đã tăng bao nhiêu cân thế này, rốt cuộc là ăn hết bao nhiêu con bê rồi?!
Chỗ này chắc phải béo lên mấy chục cân ấy chứ!
Liik lập tức muốn lao về phía bọn họ, nhân viên huấn luyện suýt chút nữa thì không kéo nổi.
Giản Ương vẫn hơi sợ cái quán tính lao tới bất thình lình này, cô lùi lại nấp sau lưng Chu Ôn Dục.
Chỉ thấy anh khi nhìn thấy Liik, trên mặt lộ ra vẻ vui sướng hệt như một đứa trẻ.
Anh dang rộng hai tay: "Lại đây."
Gã to xác kia trực tiếp chồm tới, Chu Ôn Dục cũng thuận thế ngã ra bãi cỏ phía sau.
Giản Ương nhìn Liik không ngừng làm nũng lăn lộn trên người anh, trong cổ họng phát ra tiếng gừ gừ.
"Cái thằng này." Chu Ôn Dục rên lên một tiếng, suýt chút nữa thì bị nó đè cho nội thương. Đột nhiên anh trở mặt, vỗ một chưởng vào bờm nó: "Béo chết đi được!"
Liik đương nhiên cũng trở mặt nhanh như lật bánh tráng, há cái miệng rộng ra cãi tay đôi với anh, còn vẩy cả nước miếng lên người anh.
Chu Ôn Dục cười lạnh: "Từ hôm nay bắt đầu cắt cơm, ăn thực đơn giảm béo."
Liik nghe không hiểu, nó chỉ nghe hiểu mỗi chữ "ăn".
Trong cổ họng nó phát ra âm thanh vui vẻ, đi vòng quanh Giản Ương như để chào mừng, cái mũi khụt khịt ngửi không ngừng, sau đó dụi cái đầu to khủng khiếp vào bắp chân cô. Đợi đến khi Giản Ương đưa tay sờ đầu, nó liền híp mắt nằm ườn ra trên bãi cỏ.
Trong khoảng thời gian Liik đi theo cha nuôi, đàn cừu trong trang viên sinh sôi phồn thịnh, trải dài trên đồng cỏ, cừu lớn nhàn nhã dẫn theo cừu nhỏ đi ăn cỏ.
Mắt Chu Ôn Dục sáng lấp lánh: "Bé cưng, chúng ta có thể cạo lông cừu con để làm thảm đấy!"
Chiều hôm đó, hai người đi theo nhân viên quản lý học cách cạo lông cừu.
Bãi cỏ xanh mướt, đàn cừu trắng phau.
Nhưng cạo lông cừu nói thì dễ, thực tế ngay cả việc giữ con cừu lại cũng rất khó khăn.
Chu Ôn Dục bị một con cừu đá cho mười mấy phát, người ngợm chật vật, cuối cùng mới giúp con cừu trút bỏ được lớp áo "dày cộm".
Giản Ương thì càng khỏi phải nói.
Hai người đầu bù tóc rối bận rộn cả buổi chiều mới cạo xong được bốn con, nhìn nhau thở dài, cảm thán sâu sắc rằng làm "chủ nông trường" quả thực không phải chuyện dễ dàng.
"Còn không nghe lời nữa là tao cho Liik ăn buffet bây giờ." Trước khi đi, Chu Ôn Dục còn hung hăng quay lại hù dọa đàn cừu.
Số lông cừu cạo được đã giao cho quản gia, yêu cầu gửi đi gia công làm thảm và chăn.
"Đợi làm xong, bé cưng cùng anh thử nghiệm trên thảm một chút nhé, để xem có thật sự mềm mại giống như trong mộng không..."
Giản Ương véo tai anh: "Anh ngậm miệng lại đi."
Tin tức bọn họ trở về đương nhiên không giấu được Lyson.
Giản Ương để ý thấy người của Lyson đã đến trang viên mấy lần, nhưng đều bị người của Chu Ôn Dục mời về.
Đến tận bây giờ, Lyson vẫn còn đòi Chu Ôn Dục cuốn nhật ký của Chu Uyển Ngâm.
Giản Ương chỉ cảm thấy buồn cười.
Rốt cuộc là sám hối hay là chấp niệm vặn vẹo, chỉ có chính ông ta mới rõ.
Hơn nữa Chu Uyển Ngâm viết bằng tiếng Trung. Nhiều năm như vậy, ông ta không hề phát hiện ra cuốn nhật ký này, cũng chưa từng thử học tiếng Trung vì bà, vậy thì rốt cuộc đang giả vờ thâm tình cái gì chứ?
Đầu tháng tám, Chu Uyển Ngâm qua đời vào mùa hè nhiệt liệt nhất.
Mộ phần nằm ở khu đất tư nhân do Lyson mua, cảnh quan rất đẹp nhưng lại là một nơi yên tĩnh đến mức vắng vẻ, hiu quạnh.
Một người nhiệt tình hướng ngoại như Chu Uyển Ngâm, nằm một mình ở nơi này chắc cũng sẽ cảm thấy cô đơn lắm.
Cuối cùng Giản Ương cũng nhìn thấy ở đây một tấm ảnh chính diện rõ nét nhất của Chu Uyển Ngâm.
Trông như ảnh thẻ, đôi mắt sáng ngời hơi cong lên, ngũ quan rất giống Chu Ôn Dục, gương mặt tràn đầy sức sống thanh xuân, liếc mắt nhìn về phía ống kính, khóe môi nhếch lên một nụ cười rạng rỡ.
Thật sự rất đẹp.
Nhìn thấy bức ảnh tươi cười này, Giản Ương mới giật mình nhận ra Chu Ôn Dục ngay cả cách cười ngoan ngoãn cũng là học từ mẹ.
Dáng mắt, cái mũi, bờ môi, đều rất giống.
Chu Ôn Dục trầm mặc ngồi xuống, trong lòng là bó hoa hồng Austin vừa mới hái từ nhà kính.
Anh khẽ gọi: "Mẹ."
"Cô gái tên Ương Ương mà năm ngoái con kể với mẹ ấy, con đưa cô ấy đến rồi đây."
"Lúc đó con và Ương Ương đang cãi nhau, con có hơi giận dỗi." Chu Ôn Dục dụi dụi mắt, "Hiện tại Ương Ương đã dỗ con quay lại rồi."
"Mẹ nhìn xem, Ương Ương có phải rất xinh đẹp, rất đáng yêu không?"
"Cô ấy còn biết yêu thương con, chiều chuộng con nữa. Con cũng rất yêu, rất yêu cô ấy, chúng con là người yêu thương đối phương nhất trên thế giới này."
"Chúng con, còn cả bà nội nữa, hiện tại cực kỳ cực kỳ hạnh phúc."
"Con vẫn đang học tiếng Trung, đang luyện chữ. Đợi đến đám cưới, con muốn tự tay viết chữ lên thiệp mời, mời thật nhiều người đến xem!"
"Đúng rồi, chúng con sắp kết hôn rồi!"
"Ương Ương." Chu Ôn Dục bỗng nhiên gọi cô, anh nhướng mày, trong mắt lấp lánh những tia sáng vụn vặt, "Mau cam đoan với mẹ đi, là em sẽ đối tốt với anh cả đời."
Tựa như một đứa trẻ đang khoe khoang kho báu và hạnh phúc với mẹ mình.
Nước mắt Giản Ương đột nhiên rơi xuống như đứt từng đoạn, rõ ràng là thời khắc hạnh phúc, nhưng cô lại cảm thấy tiếc nuối và chua xót vô vàn.
"Con sẽ làm được."
Ban đầu cô định gọi là dì, nhưng hai chữ dịu dàng ấy cứ quanh quẩn nơi đầu môi, cuối cùng cô lại gọi một tiếng: "Mẹ."
Một xưng hô đã rất lâu rồi cô không gọi.
Cũng là một xưng hô chưa bao giờ nhận được sự thiên vị hay hồi đáp nào trong quá khứ của cô.
"Mẹ yên tâm, A Dục đối với con rất tốt, rất tốt."
"Con cũng nhất định sẽ đối tốt với A Dục."
"Chúng con nhất định sẽ rất hạnh phúc."
Một cơn gió chầm chậm thổi qua, giống như một đôi tay dịu dàng lướt nhẹ qua gò má Giản Ương.
-
[Hôm nay đưa Ương Ương đi gặp mẹ. Vào ngày này hai năm trước, thực ra tôi đã khóc lóc, mách lẻo với mẹ rất nhiều tội trạng của Ương Ương. Nhất định là mẹ đã nghe thấy, Nên mới se cho chúng tôi một sợi tơ hồng thật to, để Ương Ương năm nay sắp trở thành bà xã thân yêu của tôi rồi.] - 《 Nhật ký Chu Ôn Dục 63 》