Ngày mùng 8 tháng 8 âm lịch, dựa theo lịch dương mà tính thì sẽ rơi vào tháng 10 năm nay, tức là chỉ còn hơn một tháng nữa.
Giản Ương không ngờ mọi chuyện lại diễn ra nhanh như vậy.
Thực ra cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý kỹ càng. Đồng ý lời cầu hôn là một chuyện, nhưng từ lúc cầu hôn đến lúc kết hôn, chẳng phải bình thường người ta vẫn có một, hai năm để quá độ sao...?
Nhưng nhìn biểu cảm của Chu Ôn Dục, thật sự không giống như anh đang bày trò.
Anh cầm tờ giấy xăm, đứng dưới ánh đèn ngắm nghía mãi với vẻ đầy thỏa mãn.
Chu Ôn Dục chẳng hiểu gì về lịch âm lịch dương, chỉ biết mù mờ là ngay trong năm nay.
Năm nay cũng chỉ còn lại ba tháng, anh chờ được.
Cái "ngày lành tháng tốt" này đã tính ra rồi, Giản Ương biết nếu cô còn tỏ ra dù chỉ một chút ý định trì hoãn, Chu Ôn Dục không biết sẽ làm loạn đến mức nào.
So với ngày tổ chức hôn lễ, thì ngày mà Chu Ôn Dục tính toán lần này hẳn là ngày đi đăng ký kết hôn.
Dù sao đây cũng là cuốn sổ đỏ mà anh tâm niệm mong chờ, đòi hỏi suốt bao lâu nay.
Giản Ương đành chấp nhận cái "ngày lành tháng tốt" mà ông trời ban cho này: "Vậy mùng 8 tháng 8 âm lịch chúng ta đi đăng ký kết hôn nhé?"
Chu Ôn Dục liếc nhìn cô một cái, bỗng nhiên hít sâu một hơi, rồi đổ rạp xuống giường cái "rầm", cả người vùi sâu vào trong lớp chăn mềm mại.
"Đăng ký! Anh đăng ký!"
Chiếc giường rộng 2m2, rất mềm và có độ đàn hồi tốt, đủ sức chịu đựng chiều cao của anh dù có nằm ngang hay nằm dọc.
Giản Ương cứ thế nhìn anh, miệng thì hô hào, tay chân thì cuốn lấy chăn, lăn qua lăn lại trên giường.
Ngây thơ như vậy, cứ như thể anh đã quay trở về thời thơ ấu hoang dã chưa được khai hóa.
Giản Ương chợt nhớ đến ngày mưa rất lâu về trước, Chu Ôn Dục nói muốn đưa cô về trang viên, rủ cô cùng lăn lộn trên sườn đồi cỏ sau nhà, bảo đó là trò chơi anh thích nhất hồi bé.
Hóa ra lớn lên rồi cũng chẳng thay đổi gì, chỉ cần đặc biệt vui vẻ là lại hiện nguyên hình, một người trưởng thành mà còn có thể lăn lộn sung sướng trên giường như thế.
Giản Ương không biết có phải mình cũng bị "não yêu đương" xâm chiếm rồi hay không, mà cô lại chẳng thấy hành động này trẻ con chút nào.
Ngược lại cô còn cưng chiều cảm thấy anh có chút đáng yêu.
Ngay ngày hôm sau, Giản Ương nhận được điện thoại của bà nội.
Bà cụ thầm thì kể rằng Chu Ôn Dục nhân lúc bà không chú ý đã lén nhét một tấm thẻ vào túi áo bà, mặt sau còn dán mảnh giấy ghi mật khẩu.
Mà anh cũng chẳng nói năng gì, lúc giặt quần áo bà suýt nữa thì giặt luôn cả thẻ. Sáng nay bà ra ngân hàng kiểm tra thử, bên trong lại có tận một triệu tệ.
Bà cụ cả đời chưa từng thấy số tiền lớn như vậy nên sợ hết hồn.
Giản Ương tự nhiên hiểu Chu Ôn Dục đang làm gì. Số tiền này coi như là "sính lễ" giao cho bà nội giữ.
Không dám dọa bà sợ quá, nên anh chỉ dùng một triệu để đi theo hình thức cho bà vui lòng.
Giản Ương bảo bà nội cứ nhận lấy: "Đây là chút tâm ý của anh ấy ạ."
Bà nội chê nhiều quá, bảo không cần, cứ đưa tượng trưng vài vạn là được rồi.
Giản Ương cười cười: "Bà ơi, số tiền này là con bảo anh ấy đưa cho bà đấy. Bà cứ giữ giúp chúng con trước đã, không thì chúng con vung tay quá trán lại tiêu hết mất."
Bà nội lúc này mới gật đầu, nói sẽ cất đi, sau này để dành cho tổ ấm nhỏ của hai đứa.
Vừa xác định được thời gian đăng ký kết hôn, Chu Ôn Dục đương nhiên muốn bắt đầu khoe khoang và tuyên truyền rộng rãi.
Nhưng nhìn vào danh sách bạn bè trống trơn trên WeChat, anh mới hậu tri hậu giác nhận ra mình đã đi sai nước cờ. Không nên xóa bạn bè nhanh như vậy, xóa nhiều như vậy, dẫn đến bây giờ muốn khoe cũng chẳng có chỗ nào để thi triển.
Giản Ương đang hẹn uống trà chiều với Thẩm Tích Nguyệt vừa trở về từ thảo nguyên Châu Phi.
Điện thoại của Thẩm Tích Nguyệt kêu "tinh" một tiếng, cô nàng lấy ra xem, kinh ngạc mở to mắt, đưa màn hình cho Giản Ương xem: "Chu Ôn Dục kết bạn với em làm gì thế này? Là chị bảo anh ta kết bạn à?"
Giản Ương lắc đầu nói không. Sau đó Thẩm Tích Nguyệt lại bắt đầu "bóc phốt", nói hồi còn là fan hâm mộ, cô nàng từng có WeChat của Chu Ôn Dục.
Lúc đó Chu Ôn Dục rất biết giả vờ, chẳng do dự chút nào mà đồng ý kết bạn ngay.
Đến khi Chu Ôn Dục bị trục xuất, Thẩm Tích Nguyệt vẫn chưa cam tâm, muốn gửi tin nhắn dọa dẫm anh. Vừa gửi tin đi mới phát hiện mình đã bị xóa từ đời nào rồi.
Cô nàng tức đến mức trợn tròn mắt, thầm bực mình vì không nhanh tay xóa anh trước.
Không chỉ có cô nàng, sau này đến câu lạc bộ tennis, lại nghe đám con trai tụ tập nói xấu Chu Ôn Dục, bảo anh chảnh chọe lên tận trời, vừa đi cái là chẳng thèm giả vờ nữa, xóa hết bọn họ luôn.
Lúc này trong lòng Thẩm Tích Nguyệt mới dễ chịu hơn một chút.
Bây giờ lại giở trò gì đây? Không phải lại định vị được các cô, đến bắt "tiểu tam" đấy chứ?
Thẩm Tích Nguyệt sợ ném chuột vỡ bình, nhất thời cũng không dám ấn đồng ý.
Giản Ương lại cảm thấy Chu Ôn Dục có thể giao tiếp bình thường với mọi người, có thêm bạn bè cũng là chuyện tốt.
Thẩm Tích Nguyệt cuối cùng vẫn ấn đồng ý.
Nhưng đợi cả buổi cũng chẳng thấy nhắn được nửa câu. Thẩm Tích Nguyệt liền tiếp tục hàn huyên với Giản Ương, kể chuyện cô nàng đi xem động vật hoang dã ở Tanzania, trong chốc lát đã quẳng chuyện cỏn con này ra sau đầu.
Trong lúc trò chuyện, biết tin Giản Ương và Chu Ôn Dục sẽ đi đăng ký kết hôn vào tháng 10, cô nàng trố mắt: "Nhanh thế á?"
Giản Ương trả lời rằng đã mời thầy xem rồi, bảo đó là ngày tốt.
Thẩm Tích Nguyệt bĩu môi: "Vậy thì đúng là hời cho anh ta quá rồi."
Cái tên chó điên nhỏ này vậy mà đi một vòng lớn, cuối cùng vẫn đạt được mục đích, ôm được người đẹp về dinh.
Nhưng nhìn Giản Ương với vẻ mặt rạng rỡ, tươi tắn hơn hẳn trước kia, Thẩm Tích Nguyệt vẫn chân thành chúc phúc.
Nếu nói yêu đương giống như làm vườn, thì quả thực Giản Ương đã được Chu Ôn Dục chăm sóc rất tốt.
Thẩm Tích Nguyệt nhớ lại lời nhận xét "bông hoa không có mùi hương" mà mình từng buột miệng nói về Giản Ương.
Cô nàng không khỏi thắc mắc, cùng là ở bên nhau, tại sao trạng thái hiện tại của Giản Ương lại khác biệt một trời một vực so với trước kia như vậy?
Rõ ràng lúc đó Chu Ôn Dục cũng chăm sóc Giản Ương rất tỉ mỉ, Thẩm Tích Nguyệt từng thấy anh ngồi xuống buộc dây giày cho cô, trời mưa thì cõng cô qua vũng nước, trời lạnh thì cởi áo khoác đưa ngay cho cô.
Nhưng khí chất của Giản Ương khi đó vẫn u ám như vậy, nơi khóe mắt luôn vương vấn nỗi sầu muộn không tan, giống như cơn mưa bụi ướt át của mùa xuân che phủ tầm nhìn.
Hiện tại mặc dù cô vẫn trầm tĩnh, nhưng ánh mắt lại kiên định và có ánh sáng, tựa như tấm kính lưu ly sau khi được ánh mặt trời chiếu rọi.
Thẩm Tích Nguyệt cuối cùng nói: "Chúc hai người tân hôn hạnh phúc, mỗi ngày trong tương lai đều sẽ hạnh phúc hơn nữa."
Về đến nhà, cô nàng lướt xem danh sách WeChat, mới nhớ ra vừa nãy đã kết bạn với Chu Ôn Dục.
Ảnh đại diện của Chu Ôn Dục là con thú bông cừu nhỏ, vẫn chưa thay đổi.
Thẩm Tích Nguyệt ấn vào xem thông tin cá nhân, liền thấy tên WeChat của anh từ "Zwy" ban đầu giờ đã đổi thành: Zwy (đã có vợ).
"......"
Tiếp tục ấn vào xem trang cá nhân, đập vào mắt là ảnh chụp chung của anh và Giản Ương, đồng bộ với ảnh bìa trạng thái WeChat.
Trạng thái WeChat là: [Đang chờ kết hôn.]
Lúc này Thẩm Tích Nguyệt vẫn chưa biết rằng trạng thái WeChat và ảnh bìa trang cá nhân của anh sẽ được thay đổi định kỳ, biến tấu đủ kiểu để khoe khoang trước mặt bọn họ.
Đợi đến khi mỗi lần Thẩm Tích Nguyệt thấy thanh trạng thái của bạn bè có chấm đỏ, mắc bệnh cưỡng chế phải ấn vào cho mất đi, thì lại nhìn thấy Chu Ôn Dục vừa đổi ảnh bìa mới.
Cũng phải đến lúc đó, Thẩm Tích Nguyệt mới hậu tri hậu giác hiểu ra.
Hành động kết bạn lại của Chu Ôn Dục chẳng có bất kỳ giá trị hay ý nghĩa sâu xa nào cả, đơn thuần chỉ là để tìm khán giả xem anh khoe ân ái mà thôi.
Dạo gần đây Giản Ương cũng phát hiện ra tần suất đăng bài trên trang cá nhân của Chu Ôn Dục tăng lên đáng kể.
Một ngày đăng mấy bài, nhiều đến mức cô có cảm giác như danh sách bạn bè của mình toàn là dân bán hàng online vậy.
Xào một món ăn cũng phải đăng.
Giặt quần áo cũng phải đăng.
Luyện chữ cũng phải đăng nốt.
Hơn nữa Giản Ương kinh ngạc phát hiện ra bọn họ còn có thêm mấy người bạn chung.
Thẩm Tích Nguyệt là một.
Còn có Đường Tranh, Phùng Nhược, cùng các đàn anh đàn chị, các em khóa dưới trong nhóm đề tài của cô.
Bao gồm cả dì Lâm hàng xóm ở dưới quê nữa!
Chỉ có thể nói là may mắn những người quen biết ở bên Mỹ không dùng WeChat, nếu không Chu Ôn Dục đoán chừng cũng sẽ đi kết bạn một lượt.
Lúc đó Giản Ương còn chưa biết dụng ý của anh, đợi đến sau khi đăng ký kết hôn xong, cô mới biết anh làm vậy là để tăng độ nhận diện, chuẩn bị sẵn sàng cho màn khoe giấy đăng ký kết hôn sau này.
Tháng 9, cái nóng đã rút đi, Kinh Thị bước vào thu với tiết trời mát mẻ dễ chịu.
Nửa tháng nay Chu Ôn Dục đã liên tục duy trì thói quen ngủ sớm dậy sớm, mỗi ngày 10 giờ tối đi ngủ, 6 giờ sáng dậy tập thể dục.
Anh ăn thực đơn giảm cân lành mạnh nhất, cũng không thử bất kỳ món ăn cay nóng k*ch th*ch nào, ngay cả món sủi cảo yêu thích nhất cũng chỉ ăn qua loa cho đỡ thèm, tuyệt đối không ăn nhiều.
Không chỉ bản thân như vậy, anh còn dỗ dành Giản Ương cùng điều chỉnh lịch sinh hoạt theo.
Mặc dù bây giờ ngủ sớm, nhưng không có nghĩa là Chu Ôn Dục sẽ để bản thân chịu thiệt thòi.
Về đến nhà, họ ăn tối xong cũng đã sáu, bảy giờ. Giản Ương đọc tài liệu một lát, anh luyện chữ một lát, sau đó Chu Ôn Dục liền lôi cô lên giường, làm một trận "vận động trước khi ngủ", nói là nếu không làm thì không kịp mất.
Bởi vì phải kết thúc trước 10 giờ để còn đi ngủ đúng giờ cho khỏe mạnh.
Giản Ương đã liên tục một tuần liền không có thời gian buổi tối để làm việc riêng, lại còn bị ép đi ngủ sớm, rốt cuộc chịu không nổi bèn hỏi anh rốt cuộc muốn làm cái gì.
Chu Ôn Dục đưa ra lý do vô cùng đầy đủ: "Tháng 10 đi đăng ký rồi, chúng ta phải ngủ sớm dậy sớm, giữ gìn trạng thái tốt nhất chứ bé cưng."
Anh đã nâng tầm quan điểm lên thành giá trị sức khỏe thế này, Giản Ương không cách nào phản bác: "Sinh hoạt lành mạnh thì được, nhưng chuyện l*m t*nh đâu phải ngày nào cũng cần thiết, có thể bỏ bớt đi mà."
Chu Ôn Dục chớp chớp mắt: "Không phải đâu, l*m t*nh cũng giúp tâm trạng vui vẻ, điều hòa nội tiết tố, duy trì trạng thái..."
Mí mắt Giản Ương giật giật, cô đưa tay bịt miệng anh lại: "Có mà túng dục thì có!"
"Hơn nữa cũng chỉ là đi lấy cái giấy chứng nhận thôi mà, lại chẳng có ai nhìn, việc gì phải giữ gìn trạng thái từ bây giờ?"
"Nhưng giấy đăng ký kết hôn cũng phải chụp ảnh mà."
Giản Ương an ủi: "Không sao đâu, chúng ta có thể tự ra tiệm ảnh chụp, cho dù trạng thái không tốt thì ảnh cũng có thể photoshop mà..."
"Không photoshop!" Chu Ôn Dục lại so đo tính toán ở cái chi tiết nhỏ này: "Photoshop rồi thì không phải là anh và Ương Ương nữa."
Khác đi dù chỉ một chút xíu cũng không được.
Giản Ương hết cách: "...Được được được."
Nhưng cái gọi là mỗi ngày một lần "làm" kia đã bị Giản Ương thẳng tay gạt bỏ, thay bằng "một tuần ba lần".
Chu Ôn Dục kháng nghị.
Nhưng kháng nghị vô hiệu.
Nhờ ngủ sớm dậy sớm, ăn uống lành mạnh suốt một tháng trời, tình trạng của cả hai quả thực đã tốt lên trông thấy.
Sáng sớm rửa mặt soi gương, Giản Ương cảm thấy làn da của mình cũng mịn màng hơn không ít.
Thời gian thấm thoắt trôi, chớp mắt đã đến ngày mùng 8 tháng 10, vừa vặn rơi vào ngày làm việc đầu tiên của cục dân chính sau kỳ nghỉ lễ Quốc khánh.
Hai người không ra tiệm ảnh mà dự định chụp ngay tại cục dân chính, bởi vì Chu Ôn Dục nói chụp ảnh kết hôn ở cục dân chính mới có cảm giác nghi thức hơn.
Mọi thứ đều đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng không ngờ đến ngày hôm đó lại xảy ra chút sự cố.
Chu Ôn Dục đứng trước gương, soi đi soi lại nốt mụn đỏ nhỏ xíu đột nhiên mọc lên dưới cằm, cả người toát ra đầy oán khí.
Rõ ràng da dẻ anh vẫn luôn rất đẹp, mịn màng bóng bẩy, chưa bao giờ mọc mụn.
Giản Ương liếc mắt nhìn, xác định có lẽ do anh quá kích động nên nóng trong người, mới nổi lên một cái mụn nhiệt nhỏ.
Mặc dù lên ảnh thì một chút cũng chẳng thấy đâu, nhưng sớm không mọc muộn không mọc, cứ phải nhè đúng hôm nay mà mọc.
Đúng là muốn chọc tức anh mà.
Giản Ương nén cười, thầm nghĩ có phải anh làm chuyện xấu nhiều quá nên giờ bị quả báo hay không.
Nhưng ngoài miệng cô vẫn phải không ngừng an ủi, bịa chuyện dỗ dành: "Sớm không mọc muộn không mọc, lại mọc đúng hôm nay, chứng tỏ hôm nay là một ngày vô cùng đáng nhớ đấy."
Sắc mặt Chu Ôn Dục cuối cùng cũng dễ coi hơn một chút.
Anh kiểm tra lại giấy tờ đã chuẩn bị cả chục lần, lại mở văn bản tài liệu ra xem, xác định không có vấn đề gì mới nắm tay cô, canh đúng giờ xuất phát.
Vô cùng coi trọng giờ giấc, phải canh đúng 8 giờ 08 phút mới chịu bước ra cửa, sau đó lái xe đến cục dân chính gần nhất.
Chu Ôn Dục lái xe rất nhanh, một đường phóng như bay.
Giản Ương bảo anh đi chậm lại, đi quá tốc độ bị chụp hình trừ điểm thì khổ, lại nhắc anh nhân viên 8 giờ 30 mới làm việc, đến sớm quá cũng chỉ ngồi đợi thôi.
Chu Ôn Dục nhìn đồng hồ: "Nhỡ đến muộn phải xếp hàng thì sao?"
Giản Ương im lặng.
Trong cái xã hội mà tỷ lệ kết hôn ngày càng giảm, đến mức đi ly hôn còn phải tranh nhau lấy số như bây giờ, thì rốt cuộc phải là ngày gì mới cần xếp hàng để đăng ký kết hôn chứ?
Quả nhiên không ngoài dự đoán của cô, phòng đăng ký kết hôn vắng tanh vắng ngắt. Chu Ôn Dục dắt tay cô, một đường chạy như bay, canh đúng 8 giờ 30 phút để bước tới trước quầy.
Nhân viên công tác vừa mới ngồi xuống, đang ngái ngủ dụi mắt.
Kỳ nghỉ Quốc khánh vừa kết thúc, ai nấy đều mang vẻ mặt chưa tỉnh ngủ, chán đi làm, trông như cái xác không hồn.
Nhân viên sửng sốt mất 2 giây, ánh mắt mới từ gương mặt xuất sắc của hai người dời đi chỗ khác.
"Đăng ký kết hôn à?"
Chu Ôn Dục nhướng mày: "Đúng vậy, kết hôn!"
Anh nói năng dõng dạc, ngẩng đầu ưỡn ngực đầy kiêu hãnh.
Hôm nay anh hiếm khi mặc âu phục chỉnh tề, áo sơ mi trắng tinh, Giản Ương nhớ lại, đây là lần đầu tiên trong ký ức cô thấy Chu Ôn Dục mặc áo sơ mi.
Ừm.
Đẹp trai thì đẹp trai thật, môi hồng răng trắng.
Nhưng có lẽ do ấn tượng rập khuôn của cô, Chu Ôn Dục mặc âu phục kiểu gì cũng cho Giản Ương cảm giác như trẻ con trộm mặc quần áo người lớn.
"Đưa giấy tờ tùy thân và hồ sơ đây."
Trong lúc chờ đợi xét duyệt hồ sơ, Giản Ương bị anh nắm tay, cô có thể cảm nhận được mạch đập thình thịch và nhiệt độ nóng bỏng tỏa ra từ người anh.
Chu Ôn Dục thỉnh thoảng lại quay sang nhìn cô.
Trong mắt anh như chứa đựng cả ngàn vì sao lấp lánh rạng ngời, ngay cả dì trung niên ở cửa sổ bên cạnh cũng không nhịn được cười nhìn cặp đôi trai tài gái sắc này: "Vui vẻ thế cơ à."
Chu Ôn Dục gật đầu thật mạnh: "Đương nhiên rồi ạ, cưới được Ương Ương là chuyện hạnh phúc nhất nhất đời cháu."
Nhân viên công tác ở cửa sổ này cũng chẳng biết đã chứng kiến bao nhiêu cuộc hợp tan, nhưng vẫn bị sự hạnh phúc của anh làm cho cảm động lây.
Sau khi xét duyệt hồ sơ xong, họ được gọi vào chụp ảnh.
Quy trình diễn ra rất nhanh, Giản Ương còn chưa kịp hồi hộp, khóe môi cô vừa mới cong lên một chút, giây tiếp theo, "tách" một tiếng, nhân viên đã bảo chụp xong rồi.
"Cạch cạch" hai tiếng đóng dấu vang lên.
Mỗi người nhận được một cuốn sổ đỏ chót.
Ảnh chụp rất đẹp, mấy tháng nay bọn họ đã chụp chung rất nhiều lần, mỗi người đều biết làm thế nào để cười đẹp nhất.
Cả hai đều rất hài lòng với bức ảnh này.
Chu Ôn Dục nhận lấy giấy chứng nhận, ngay trước mặt bao nhiêu người, lật qua lật lại, ngắm nghía không biết chán.
Mặc dù phía sau không có ai xếp hàng, nhưng Giản Ương vẫn cảm thấy lãng phí thời gian của người khác là không tốt, cô cảm ơn nhân viên công tác rồi nắm tay anh: "Đi thôi anh."
Ai ngờ vừa đứng dậy, Chu Ôn Dục bất thình lình rút từ trong túi ra một xấp nhân dân tệ dày cộp, trông bộ dạng hớn hở như muốn phát tiền lì xì cho nhân viên để ăn mừng.
Mí mắt Giản Ương giật liên hồi, cô vội vàng ngăn hành động của anh lại.
"Không được phát linh tinh." Giản Ương bất lực, "Đây là cơ quan nhà nước! Không phải sòng bạc, anh vung tiền bừa bãi là họ bị kỷ luật đấy."
Chu Ôn Dục tiếc nuối nhướng mày.
Chậc, không thể chia sẻ niềm vui sướng tột độ của anh lúc này được rồi.
Rõ ràng phát cái gì cũng là hư ảo, chỉ có phát tiền thì người ta mới gửi đến những lời chúc phúc chân thành nhất chứ.
Vừa lên xe, Giản Ương còn chưa kịp cầm ấm tay tờ giấy đăng ký kết hôn thì đã bị Chu Ôn Dục trấn lột mất.
Anh lập tức lấy điện thoại ra, chụp tanh tách hai tờ giấy chứng nhận đủ mọi góc độ.
Chụp ít nhất cũng phải mấy phút, đợi đến khi Giản Ương sốt ruột, tưởng anh sẽ trả lại cho mình thì Chu Ôn Dục thuận tay nhét luôn cả hai tờ giấy vào túi của anh.
Động tác tự nhiên vô cùng, khiến Giản Ương đầu đầy dấu chấm hỏi.
"Anh thu giấy của em làm gì?"
Chu Ôn Dục chớp mắt: "Về nhà chụp tiếp, phong cảnh ở đây không đẹp."
"......"
Giản Ương: "Chắc cũng chẳng ai để ý đến phong cảnh đâu..."
Chu Ôn Dục hất cằm: "Không được, phải là hoàn hảo nhất."
Thực tế là tờ giấy đăng ký kết hôn của Giản Ương cũng bị anh đục nước béo cò lấy đi mất, cứ thế biến mất tăm.
Cô bị sự trẻ con của anh đánh bại, trong lòng thầm nhủ, nếu thật sự muốn chia tay thì có giấu giấy kết hôn cũng vô dụng thôi.
Về đến nhà, Giản Ương nhìn anh hứng chí bừng bừng cầm máy ảnh, đánh sáng, sắp đặt bối cảnh, chụp đi chụp lại hai cuốn sổ đỏ.
Cuối cùng trong gần một trăm tấm ảnh, anh bắt Giản Ương chọn. Cô nhìn hoa cả mắt mà chẳng biết khác nhau chỗ nào, đành chọn bừa một tấm.
Chu Ôn Dục tựa đầu vào vai cô, ngọt ngào nói: "Xong rồi, có thể đăng bài rồi bà xã."
Giản Ương biết ngay mà, đăng lên vòng bạn bè là thủ tục không thể thiếu rồi.
Không ngờ không chỉ không thể thiếu, mà còn bị anh bắt cùng nhau đếm ngược 3 giây, canh đúng 13 giờ 14 phút (trọn đời trọn kiếp), đồng bộ ấn nút gửi.
Giản Ương thực sự đỏ mặt tía tai vì cái hành động trẻ con như học sinh tiểu học tuyên bố chủ quyền này.
Vừa đăng lên, lượt thích và bình luận trên vòng bạn bè của cô đã nổ tung.
Bạn bè cũ đều vào chúc mừng tân hôn, Giản Ương đang bận rộn trả lời thì phát hiện Chu Ôn Dục vẫn đang hí hoáy điện thoại. Nhìn sang thấy anh đã đổi cả ảnh bìa vòng bạn bè lẫn trạng thái WeChat thành ảnh chụp giấy đăng ký kết hôn.
"......"
Cập nhật trạng thái: Đang tân hôn ^ ^
Giản Ương chỉ có thể thầm may mắn là vòng bạn bè của anh hiện tại toàn là những người rất thân thiết với họ.
Nếu để mấy người không thân thiết lắm nhìn thấy, hai người bọn họ chắc chắn sẽ trở thành đề tài bàn tán, nhắc đến họ là người ta sẽ nói "cái cặp dở hơi kia".
Giản Ương không ngờ, tiền không rải được ở cục dân chính, Chu Ôn Dục lại rải trên con tàu "Vô Hạn Chú".
Đã lên hot search ở mạng nước ngoài, độ thảo luận rất cao, ai nấy đều đang ngưỡng mộ vị "Ms. Giản" bí ẩn này.
Bản photo giấy đăng ký kết hôn của họ, sau khi che đi thông tin cá nhân, đã được rải cùng với tiền đô la tại sòng bạc trên tàu, tổng cộng hơn mấy trăm bản.
Sau đó mỗi người nhặt được bản photo giấy kết hôn phải đến quầy đổi thưởng quay video chúc phúc thì mới đổi được 1000 đô la.
Cứ như vậy Giản Ương nhận được hơn trăm lời chúc phúc từ đủ mọi màu da, sắc tộc ở bên kia đại dương.
May mà mặt mũi trong ảnh cũng được làm mờ, nếu không thì chắc cô sẽ xấu hổ muốn chết mất.
Giản Ương không thể không bái phục, Chu Ôn Dục có thể nghĩ ra đủ mọi cách để khoe khoang chuyện đăng ký kết hôn một cách xảo trá như vậy.
Vài tiếng sau, Giản Ương nhận được điện thoại chúc mừng của Thời Tuế.
Cô ấy nói ban đầu hôm nay bận quá, chẳng có thời gian lướt mạng, nhưng Yến Thính Lễ đột nhiên nhận được điện thoại từ Chu Ôn Dục, bị cưỡng chế thông báo tin vui này. Thời Tuế tình cờ đang ngồi trên xe cùng chồng nên mới biết.
"Chúc mừng em nhé Ương Ương, tân hôn hạnh phúc." Thời Tuế dịu dàng nói: "Đợi thiệp mời của các em đấy ~"
Thời Tuế nhắc đến việc Chu Ôn Dục đặc biệt long trọng mời cả gia đình cô ấy đến dự tiệc cưới qua điện thoại.
Có điều cô ấy không kể đoạn nhạc đệm là anh còn dương dương tự đắc khoe khoang trong điện thoại rằng mình không bị bỏ rơi, thậm chí còn kết hôn rồi, sau đó Yến Thính Lễ thấy phiền quá, bảo anh là kẻ thất nghiệp rảnh rỗi thì đi chỗ nào mát mẻ mà chơi, rồi cúp máy cái rụp.
Sau cuộc gọi của Thời Tuế không lâu, ngay cả Lục Tắc cũng gửi mail chúc mừng cô tân hôn hạnh phúc.
Lục Tắc là người được Chu Ôn Dục thông báo riêng, chỉ có một câu mệnh lệnh ngắn gọn súc tích, yêu cầu cậu mau chóng dâng lên lời chúc phúc.
Đúng là người nên biết thì một mống cũng không tha... Giản Ương day trán.
Giản Ương cứ tưởng nhận giấy chứng nhận xong, trở thành vợ chồng hợp pháp rồi thì Chu Ôn Dục sẽ yên tĩnh hơn chút, không ngờ đây mới chỉ là bắt đầu.
Chu Ôn Dục nói một cách đương nhiên: "Đây chỉ là bước đầu tiên của hôn nhân thôi, chúng ta còn phải có hôn lễ long trọng nữa chứ."
"......"
Giản Ương nhớ ra, cô còn từng hỏi Thời Tuế lúc đó tổ chức hôn lễ ở đâu để tham khảo.
Kết quả Thời Tuế bảo bọn họ căn bản không tổ chức tiệc cưới, chỉ ăn một bữa cơm đơn giản, nhận tiền mừng rồi đi du lịch kết hôn luôn.
Giản Ương ngẩn người, hỏi nguyên nhân.
Thời Tuế bảo bọn họ cảm thấy tổ chức hôn lễ rất xấu hổ.
Giản Ương là người hướng nội, nghe xong cảm thấy ý tưởng này rất hay, vừa không xấu hổ lại vừa hoàn thành nghi thức kết hôn.
Kết quả vừa mới thăm dò nhắc nửa câu với Chu Ôn Dục, anh lập tức bác bỏ ngay: "Du lịch thì lúc nào đi mà chẳng được hả bé cưng. Nhưng hôn lễ thì không thể thiếu đâu."
"Anh nhất định phải cho bé cưng một hôn lễ trong mơ!"
"Hoặc là không chỉ một cái." Anh bắt đầu đếm ngón tay: "Chúng ta có thể tổ chức một cái ở Kinh Thị, một cái ở quê, một cái ở Mỹ, rồi tìm thêm một hòn đảo nghỉ dưỡng làm một cái nữa..."
"Dừng dừng dừng, một cái, một cái là đủ rồi." Giản Ương nghe mà đau cả đầu.
Cảm thấy Chu Ôn Dục muốn cho cô n cái hôn lễ trong mơ, mục đích chính là để dán mặt khoe khoang với tất cả mọi người thì có.
Nghe xong, Chu Ôn Dục hơi tiếc nuối thở dài.
Chưa được mấy ngày, anh lại bỏ tiền lớn tìm một ông thầy tên Lưu Bán Hạt khác để xem ngày tổ chức hôn lễ.
Lần này hai người không cãi nhau nữa, hòa thuận êm thấm.
Lưu Bán Hạt cho một ngày vào năm sau, qua tháng 6 âm lịch, đại khái là vào kỳ nghỉ hè.
Giản Ương thở phào nhẹ nhõm, may quá, thời gian không quá gấp, cô cũng vừa vặn tốt nghiệp, có thời gian để cùng anh thực hiện những nghi thức này.
Thời gian tiếp theo, Giản Ương bận rộn hoàn thành luận văn, còn Chu Ôn Dục thì bận rộn chuẩn bị hôn lễ còn hơn cả cô.
Ngày nào anh cũng liệt kê những thứ rườm rà của đám cưới với cô, từ địa điểm, váy cưới, lễ phục, thiệp mời, thực đơn, quà lưu niệm, anh đều tỉ mỉ tự mình kiểm duyệt và thảo luận với cô.
Cụ thể đến mức hỏi Giản Ương muốn hoa hồng màu hồng hay màu xanh lam, hay là một bên hồng một bên xanh.
Họa tiết nào đó trên thiệp mời nên đặt ở bên trái hay bên phải.
Món ăn nào đó nên làm ngọt hay mặn, hay là cả hai vị đều lên.
Quà lưu niệm rốt cuộc nên làm bằng socola hình gì, hình trái tim hay hình con bướm...
Giản Ương nghe mà vừa buồn cười lại vừa không dám cười. Cô rất muốn hỏi anh, chuẩn bị tỉ mỉ đến thế, rốt cuộc mời được mấy mống người?
Số người cô quen biết rất hạn chế, họ hàng nhà bà nội cũng không nhiều, e là đến lúc đó xếp 5 bàn cũng không ngồi kín.
Giản Ương hỏi anh: "Anh định đặt bao nhiêu bàn tiệc?"
Chu Ôn Dục: "100 bàn."
Trên đầu Giản Ương bỗng chốc hiện lên hàng loạt dấu hỏi chấm: "Hả?"
100 bàn? Chẳng lẽ xếp mỗi người ngồi một bàn à?
Mà cho dù mỗi người một bàn thì cũng không ngồi hết được đâu!
"Ai bảo đi ăn cưới là cứ phải quen biết." Chu Ôn Dục cười tủm tỉm, "Chỉ cần gửi lời chúc phúc, qua được cửa kiểm tra an ninh là có thể vào ăn cơm mà."
Dù sao thì càng đông người càng tốt, càng thuận tiện cho anh khoe khoang.
Giản Ương líu lưỡi: "Thế địa điểm... ở đâu?"
"Trang viên Dopunt." Chu Ôn Dục trả lời.
Đây là nơi anh đã suy nghĩ rất lâu mới quyết định.
Như vậy con trai Liik còn có thể mang nhẫn lên cho hai người.
Không có Liik, hôn lễ sẽ không trọn vẹn.
Hơn nữa khoảnh khắc hạnh phúc như kết hôn nhất định có thể thay thế tất cả những ký ức tồi tệ tại trang viên Dopunt.
Cứ nghĩ đến trang viên, anh sẽ nhớ đến nơi mình và Ương Ương tổ chức hôn lễ, là thiên đường gần với hạnh phúc nhất, chứ không còn là chiếc lồng giam ngập mùi tanh tưởi nữa.
Giản Ương ngược lại không có ý kiến gì, một nơi xinh đẹp và rộng rãi như vậy quả thực rất thích hợp để tổ chức hôn lễ.
Nhưng nghĩ đến việc bà nội vẫn chưa biết rõ thân thế của Chu Ôn Dục, cầm một triệu tệ đã sợ hết hồn, giờ mà lôi bà từ cái ổ chăn ấm áp ở quê sang Mỹ, ở trong một trang viên còn khoa trương hơn cả phim ngắn bà hay xem, lại còn có thêm một đứa "cháu trai sư tử", e là bà sẽ sợ đến mức tưởng mình xuyên không mất.
Mặc dù nói mọi việc trong hôn lễ đều do Chu Ôn Dục tự mình lo liệu, muốn một mình gánh vác tất cả, nhưng những thứ liên quan đến váy cưới, trang sức, Giản Ương vẫn phải tự mình đi thử.
Chớp mắt đã sang năm mới, mùa xuân đang đến gần.
Luận văn tốt nghiệp của Giản Ương đã đến giai đoạn nước rút, tuy nhiều việc nhưng cô vẫn cố gắng bớt chút thời gian để chuẩn bị cho hôn lễ.
Chu Ôn Dục đã báo trước 7 ngày rằng váy cưới đã may xong, sắp được vận chuyển bằng đường hàng không tới.
Chỉ nghe đến việc vận chuyển bằng máy bay, Giản Ương đã cảm thấy rất đắt đỏ rồi. Nói không chừng lại là bản thiết kế riêng (Haute Couture) của thương hiệu xa xỉ nào đó, rồi lại thủ công tinh xảo các kiểu.
Cô không dám hỏi giá, vì con số đó nhất định sẽ khiến cô choáng váng.
Chỉ cần khen đẹp là được rồi.
Giản Ương đúng hẹn đi cùng anh đến cửa hàng flagship của thương hiệu váy cưới xa xỉ tại Kinh Thị.
Cô được nhân viên đưa vào thử trang điểm và thay váy cưới.
Khi Giản Ương trang điểm xong, được đưa vào phòng thử đồ bên trong, nhìn thấy chiếc váy khổng lồ bồng bềnh như mây trước mặt, đính đầy những viên pha lê lấp lánh như dải ngân hà, tỏa ra quầng sáng rực rỡ khiến người ta chói mắt.
Giản Ương được dẫn lại gần, nhìn kỹ mới thấy những đường thêu tay phức tạp trên thân váy, từng chi tiết đều toát lên sự tinh xảo và đắt tiền, nhìn qua là biết được làm vô cùng dụng tâm.
Nhân viên tư vấn hẳn biết rõ giá trị của chiếc váy này nên khi giúp Giản Ương thay đồ đều nhẹ tay nhẹ chân hết sức.
Sau khi khoác lên mình bộ lễ phục này, Giản Ương được đưa đến trước chiếc gương toàn thân.
Nhìn mình trong gương, hàng mi cô khẽ rung động, môi hơi mím lại, nhất thời không thể rời mắt.
Thật sự rất đẹp.
Giản Ương biết ấn tượng đầu tiên cô mang lại cho người khác là gì, đó chính là xinh đẹp nhưng nghèo.
Vì vậy mới luôn rước lấy nhiều phiền phức.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy mình rõ ràng như vậy, với một sự thay đổi từ tận đáy lòng.
Tiền bạc và tình yêu nuôi dưỡng con người, thật sự có thể khiến một người thoát thai hoán cốt.
Cô không còn vẻ nhạy cảm tự ti, nhìn sắc mặt người khác mà sống nữa. Cô hoàn toàn xứng đáng với chiếc váy cưới này.
Nhân viên tư vấn vẫn đang chỉnh sửa chi tiết cho cô, bên ngoài Chu Ôn Dục đã sắp chờ không nổi nữa rồi.
Thỉnh thoảng anh lại gọi với vào hai tiếng.
Anh còn đắc ý khoe rằng chiếc váy cưới này anh cũng có tham gia thiết kế, chính là cái nơ bướm ở phía sau là do anh thêm vào.
"Có phải rất đẹp không?"
À, hèn gì Giản Ương thấy điểm kỳ quái nhất chính là cái nơ bướm sau lưng, cảm giác hơi thừa thãi.
Hóa ra là ý tưởng của Chu Ôn Dục.
"Nhà thiết kế đã tranh luận với Chu tiên sinh rất nhiều lần." Nhân viên tư vấn thì thầm, "Cái nơ bướm phía sau có khuy bấm ngầm, có thể tháo ra được ạ."
Xem ra thẩm mỹ của mọi người đều giống cô.
Giản Ương buồn cười, nhưng cũng không muốn gạt bỏ tâm ý của chó con, để anh thất vọng, nên nói vọng ra ngoài: "Em thích lắm."
Cách một cánh cửa, Giản Ương cũng cảm nhận được cái đuôi của Chu Ôn Dục đang vểnh lên tận trời.
Cuối cùng nhân viên tư vấn cũng chỉnh sửa xong những chi tiết cuối cùng, mỗi người một bên, mở rộng cánh cửa phòng thử đồ ra hai phía.
Chu Ôn Dục đứng ngay ngoài cửa, ban đầu còn đang dựa lưng lười biếng, nhưng khi chạm mắt với Giản Ương, ánh mắt anh liênt thay đổi, từ từ đứng thẳng dậy.
Anh đứng bất động, ngây ngốc nhìn cô trân trân.
Ánh mắt anh dính chặt lấy cô, từ chiếc khăn voan đính kim cương, gương mặt trang điểm tinh tế, đến chiếc cổ thon dài trắng ngần lộ ra, xương quai xanh, rồi đến vòng eo và bó hoa trên tay.
Anh cứ nhìn đi nhìn lại, nhìn chằm chằm như muốn khắc sâu hình ảnh này vào não bộ.
Giản Ương dang rộng hai tay, cười khẽ hỏi anh: "Thế nào?"
Câu trả lời của Chu Ôn Dục là đuổi hết mọi người ra ngoài, sau đó đóng sầm cửa phòng thử đồ lại "rầm" một cái.
Ánh nhìn của anh dần biến chất, mang theo một sự nặng nề nào đó, cảm giác dính nhớp như đang bám riết lấy làn da cô.
Giản Ương cảm thấy không ổn, ánh mắt dời xuống phía dưới.
Khi nhìn thấy "dị trạng" trên người anh, mọi sự cảm động trong cô bỗng chốc tan thành mây khói.
Chu Ôn Dục cũng cúi xuống nhìn, cười hì hì: "Bé cưng, đây chính là lời khen ngợi cao nhất mà 'Tiểu Dục' dành cho bộ lễ phục này đấy."
"'Tiểu Dục' thích đến mức sắp ch** n**c miếng rồi này."
"Anh..." Thôi bỏ đi, Giản Ương lười mắng rồi.
"Anh quyết định không dùng cái này làm váy cưới cho hôn lễ nữa."
"?"
Anh thờ ơ nhún vai: "Dù sao anh cũng chuẩn bị tận 4 bộ cơ mà."
"Mặc về nhà luôn đi bé cưng." Chu Ôn Dục vừa tiến lại gần vừa nói, "Anh muốn động phòng sớm với bà xã."
Giản Ương: "......"
-
[Đăng ký kết hôn vào năm thứ nhất. Hôn lễ tổ chức vào năm thứ hai. Hạnh phúc cứ thế kéo dài trọn vẹn một năm. Mặc dù hôn lễ rất rườm rà, nhưng từng chi tiết nhỏ trong quá trình chuẩn bị đều khiến tôi rất vui vẻ. Nhất là váy cưới, tôi làm tận 5 bộ liền, chỉ cần giữ lại một bộ thôi, những bộ còn lại đều có thể dùng để tập diễn tập cho đêm tân hôn rồi ^ ^] - 《 Nhật ký Chu Ôn Dục 66 》