Độc Chiếm Nàng

Chương 14

Nguyên Nhược dừng một chút, không hề trả lời vấn đề này.

Không phải bởi vì có tiến tới hay không mà là bản thân cô cũng chưa có câu trả lời, chuyện cô sẽ ở bên ai hay không lúc này là câu hỏi tương đối khó.

Cô đúng là muốn tìm một người phù hợp, nhưng không nhất thiết phải nhờ đến người khác mai mối, Dư Tuyền hay ai đó cũng được, chỉ là chưa đạt đến mức đó nên cô cũng không thể biết được mình có tiến tới với ai không.

Xoay tay nắm cửa đi vào nhà, thay giày, cô dường như không nghe thấy lời vừa rồi, ngược lại nói: "Ngày mai không phải em sẽ về trường sao, ngủ sớm chút đi, cũng trễ rồi".

Thẩm Đường năm hai đại học liền tiến vào phòng thực nghiệm của khoa, được dẫn dắt bởi một giảng viên chuyên ngành nên thường xuyên đến trường.

Người phía sau không nói lời nào, hồi lâu mới đáp: "Uhm".

Nguyên Nhược vẫn còn nhiều việc phải làm nên không có thời gian để suy nghĩ.

Đêm nay thật khác thường, bầu không khí ngưng trệ, nhưng không có ai đi phá vỡ cục diện bế tắc này.

Ngày hôm sau đến trường đại học C, Nguyên Nhược lái xe đưa Thẩm Đường đi, mọi việc vẫn diễn ra bình thường như không có chuyện gì xảy ra.

Tháng ngày trôi qua nhanh chóng, đã đến lúc trở về thị trấn. Trước hôm xuất phát, Nguyên Nhược dẫn theo Thẩm Đường trở về đại viện họ Nguyên, chuẩn bị sáng mai trời vừa sáng sẽ cùng cha mẹ Nguyên lái xe đi.

Những ngôi nhà trong khu phố cũ đều tương đối cũ kỹ, chúng được xây từ nhiều năm trước, tường bong tróc, những dãy nhà thấp nối liền nhau, vỉa hè lát đá xanh xám trắng, cây lá bám đầy bụi bẩn.

Nhà cũ của nhà họ Nguyên nằm ở chỗ sâu nhất của ngõ Ngô Đồng, băng qua một con đường hẹp, rẽ vào một một góc, lại đi qua một vòm đá, đi vào trong mười mấy mét nữa chính là đại viện mà Nguyên Nhươc nói tới.

Đại viện phía đông chính là nhà họ Nguyên, mấy ngôi nhà khác cũng có người ở nhưng không phải là hàng xóm trước kia nữa rồi.

Thẩm gia trước kia chính là ở phía Tây kia, thế nhưng sau khi Thẩm Lê xảy ra chuyện, nhà cũ đã bị bán mất, hiện tại ở đó là một cặp vợ chồng trung niên.

Năm đó Thẩm Lê lái xe ra ngoài vào buổi tối, bị tai nạn xe ở góc đường, còn đụng làm tàn phế một người, lúc đó bảo hiểm đã trả một phần, còn lại thì đành bán nhà để bù vào.

Cha mẹ Thẩm gia để lại cho hai chị em một căn nhà làm kỷ niệm cũng là để hai chị em có nơi sinh sống. Mấy năm trước kia tuy ngôi nhà hơi cũ nhưng gọn gàng, ngày nào cũng được quét dọn sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi nhưng giờ đây đã bám đầy những lớp bụi bẩn trên mép cửa sổ, cạnh nhà đọng một vũng nước bẩn còn bốc mùi, đều là từ phòng bếp giội ra tạo nên.

Đi ngang qua cửa ngôi nhà quen thuộc, Thẩm Đường dừng một chút, Nguyên Nhược không thể chịu đựng nổi, kéo em ấy đi một hướng khác.

"Đi thôi, mọi người đang chờ chúng ta ăn cơm đó".

Bên trong nhà cũ chỉ có hai vợ chồng họ Nguyên, hai người lớn tuổi luyến tiếc nơi cũ, không muốn ở cùng với con gái nên ở lại đây. Bọn họ đã sớm đã làm xong cơm nước phong phú chờ, vừa nghe đến động tĩnh bên ngoài thì ba Nguyên đã cười vui vẻ haha, nhanh nói với hai người: "Mau vào mau vào, chờ các con hơn nửa tiếng rồi".

Nguyên Nhược trước tiên gọi: "Cha".

Thẩm Đường cũng gọi theo: "Bác Nguyên".

Cha Nguyên cười đến híp cả mắt, nắm lấy cánh tay của Thẩm Đường, ân cần nói: "Vô trong nhà ngồi đi, đã lâu không gặp, hai ngày trước Hà Anh còn đang nhắc tới con, giờ có thể gặp rồi".

Hà Anh, mẹ của Nguyên Nhược, Dương Hà Anh.

Thẩm Đường hiếm khi đến đây, dù sao thì vật đổi sao dời, cảnh còn người mất, nơi này đối với cô ấy mà nói cũng không có gì đáng để hoài niệm.

Dương Hà Anh đang bưng món ăn ra phòng khách, nhìn thấy mọi người đi vào thì rất vui vẻ, khuôn mặt hòa ái ngoắc ngoắc tay để họ mau ngồi xuống ăn cơm.

Hai vợ chồng đều là người tốt, tư tưởng văn minh, không phải kiểu người phong kiến cổ hủ làm người ta khó chịu, đối với Thẩm Đường cũng rất tốt, hoàn toàn xem là con cái trong nhà mà đối xử.

Kỳ thực hồi trước khi Nguyên Nhược mới comeout, cha mẹ Nguyên không cách nào tiếp nhận, cãi nhau cũng đã cãi, thậm chí còn thiếu chút nữa đoạn tuyệt quan hệ nhưng cũng vô dụng, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp.

Sau đó Thẩm Lê bất ngờ qua đời, trong lòng hai vợ chồng vẫn cảm thấy thương tiếc, dù sao cũng là một người đang sống sờ sờ ra đó, tuổi đời còn non trẻ, là đứa nhỏ mà họ nhìn lớn lên, ai mà ngờ được.

Bọn họ đối với Thẩm Đường rất tốt, ở một mức độ nào đó cũng gọi là họ đang bù đắp. Nếu ngay từ đầu họ không kiên quyết như vậy thì Nguyên Nhược cùng Thẩm Lê đã không phải chịu quá nhiều thiệt thòi, khả năng sau này cũng sẽ thay đổi được nhiều chuyện.

Trái tim của mọi người đều là da thịt, suy nghĩ của họ sẽ thay đổi, quan niệm cũng sẽ tiến bộ theo từng ngày trôi qua.

Nguyên Lợi Hòa quay vào giúp vợ bưng chén đũa, để Nguyên Nhược và Thẩm Đường ngồi xuống trước, Dương Hà Anh cũng gọi hai người nhanh chóng ngồi xuống.

Dương Hà Anh đối với Thẩm Đường khá là quan tâm, ở trên bàn liên tiếp gắp thức ăn cho em ấy, còn cười tủm tỉm nói: "Ăn tôm nè con, sáng nay bác đặc biệt ra chợ mua tôm sống về, còn tươi lắm, con nếm thử xem".

"Cảm ơn bác gái", Thẩm Đường nhẹ giọng nói, cầm chén lên: "Bác cứ ăn đi, con tự gắp được rồi".

Dương Hà Anh cười cười: "Ây da con bé này còn khách khí với chúng ta làm gì, cũng nói với con rồi, cứ coi đây là nhà mình, đừng khách sáo vậy".

Theo tuổi tác thì Thẩm Đường nhỏ nhất trong nhà, con gái của con cả nhà họ Nguyên còn lớn tháng hơn cô ấy, người già đều rất yêu thương con cháu, đặc biệt là mấy đứa nhỏ nghe lời lại học tập tốt thế này, trong lòng đều rất yêu thích.

Nguyên Nhược ở một bên nhìn, trong lòng biết Dương Hà Anh đang coi Thẩm Đường như cháu gái của mình mà đối đãi, không khỏi có chút buồn cười nhưng cô không nói gì cả, ăn hai đũa cơm rồi lại gắp thức ăn cho cha mẹ.

Bữa cơm này thật ấm cúng và hài hòa.

Ban đêm Nguyên Nhược cùng Thẩm Đường ngủ chung một phòng, nghỉ ngơi sớm.

Ngày hôm sau Nguyên Nhược thức dậy sớm, thừa dịp vẫn còn thời gian liền đến trên ban công hóng mát một chút, chỉ là chưa kịp mở cửa đi ra thì đã thấy Thẩm Đường đang đứng bên ngoài ngay sau cửa sổ.

Người này đang nhìn sang ngôi nhà đối diện, thân hình đơn côi, bóng lưng cô tịch.

Nguyên Nhược dừng động tác lại, chần chờ một lát vẫn không đi ra ngoài. Cô đứng sau cửa sổ nửa phút, sau đó quay người bước nhanh rời đi.

Khoảng tám giờ sáng, anh cả cùng gia đình lái xe lại đây, một đại gia đình cùng nhau về thị trấn.

Trong xe của Nguyên Nhược có Thẩm Đường cùng Dương Hà Anh và con gái của anh trai là Nguyên Ngải Ninh. So với tính tình điềm đạm của Thẩm Đường thì cô gái nhỏ Nguyên Ngải Ninh khá là hoạt bát, vui vẻ, ăn nói ngọt ngào, em ấy ngồi trên ghế phụ mà Thẩm Đường thì lại ngồi ở phía sau chăm sóc cho Dương Hà Anh có chút say xe.

Đoạn đường lái xe khá dài, Nguyên Ngải Ninh nghịch điện thoại với nghe nhạc cả buổi, nhưng cuối cùng thật sự cảm thấy tẻ nhạt nên thẳng thừng tháo tai nghe ra, nói chuyện phiếm với mọi người.

Cô gái nhỏ không biết nặng nhẹ, không biết chừng mực, trong lòng nghĩ cái gì liền nói cái đó, hàn huyên một lúc bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Nguyên Nhược, tò mò hỏi: "Cô út, cô tìm đối tượng mới hả?"

Trong xe trong nháy mắt yên tĩnh.

Nguyên Nhược không quá để ý, nhìn đường phía trước, hỏi ngược lại: "Ai nói?"

"Người ta nói", Nguyên Ngải Ninh qua loa lấy lệ trả lời, "Đều là người cô út biết".

"Không thể nào", Nguyên Nhược phủ nhận.

Thẩm Đường ở ghế sau nhướng mi nhìn về phía trước, ánh mắt quét qua cổ và mặt của Nguyên Nhược.

Còn Dương Hà Anh người đang bị say xe lúc đầu bà ấy nhắm mắt lại, vừa nghe đến hai chữ đối tượng liền mở mắt ra, híp mắt nhìn chằm chằm phía trước

"Cô út không thừa nhận thôi chứ lần trước con thấy cô và một cô gái đó đi ăn cùng nhau kìa", Nguyên Ngải Ninh nói đầy ẩn ý, ​​trên mặt mang theo nụ cười, như muốn tiết lộ bí mật nào đó, "Nhà hàng Quảng Đông ở làng đại học, con cùng bạn học cũng đúng lúc đang ở đó, cô lo trò chuyện với người kia đâu có để ý gì xung quanh nên đâu phát hiện ra con".

Từ lúc Thẩm Lê qua đời về sau, Nguyên Nhược đều cô đơn lẻ bóng, nhiều năm như vậy, cuối cùng chịu tìm một đối tượng, vậy khẳng định là chuyện tốt.

Nguyên Ngải Ninh hiểu rõ cô út mình, biết cô chắc chắn sẽ không quan tâm đến những điều này, vì vậy em ấy nói ra mà không cần suy nghĩ.

Nguyên Nhược thật sự không quan tâm chuyện này, lãnh đạm nói: "Chỉ là một người bạn thôi, đừng nghĩ lung tung".

Nguyên Ngải Ninh kéo dài thanh âm ồ môt tiếng, kỳ quái mà nói: "Bạn thôi mà ~~~"

Dương Hà Anh người ngồi ở phía sau không chen ngang cũng không hỏi thêm câu nào, nghe vậy liền vui mừng nhếch khóe miệng.

Bà cùng Nguyên Lợi Hòa đều già rồi, đã đặt nửa người xuống mộ, sẽ có ngày họ ra đi, bây giờ con trai cả đã thành gia lập nghiệp, liền mong con gái cũng có thể nhanh chóng ổn định, mặc kệ là nam hay nữ, chỉ cần thích hợp là được, hai người già như ông bà cũng không phản đối.

Đến thị trấn đã gần trưa rồi, tiệc sắp bắt đầu.

Một đại gia đình đậu xe xong vội vã đi tìm ông ngoại Dương để mừng thọ. Trạng thái tinh thần của ông lão không tệ, vẫn có thể nhận ra Thẩm Đường, người ông gọi đầu tiên chính là em ấy.

Thẩm Đường tự mình chuẩn bị quà mừng thọ cho ông ngoại Dương, là một hộp trà, ông lão vui vẻ cười không khép miệng được.

Nguyên Nhược và anh cả cũng không ở trong phòng quá lâu, đứng một lúc sau đó họ đi tới giúp đỡ mọi người, để lại Thẩm Đường và những người khác ở đây cùng với ông ngoại.

Vì mỗi người đều có công việc riêng mà người lại nhiều nên cơm trưa chia thành vài bàn mà ngồi, Nguyên Nhược không thể cùng ngồi một bàn với Thẩm Đường.

Cơm nước xong, Nguyên Nhược muốn tìm Thẩm Đường nói chút chuyện, nhưng sau khi tìm một vòng cũng không tìm được người.

Cô hỏi Nguyên Ngải Ninh: "Thẩm Đường đi đâu rồi?"

Nguyên Ngải Ninh lắc đầu một cái: "Con không biết".

"Vừa rồi không phải em ấy ngồi cùng bàn với con sao, không thấy em ấy đi chỗ nào hả?"

"Dạ không".

Trong lòng Nguyên Nhược căng thẳng không lý do, theo bản năng lấy ra điện thoại di động gọi cho đối phương.

Không thể kết nối, người này đã tắt máy.
Bình Luận (0)
Comment