Độc Chiếm Nàng

Chương 37

Câu nói kế tiếp cô không có nghe rõ, giọng nói quá nhỏ.

Nguyên Lợi Hòa đứng cạnh anh trai, cả hai đều có vẻ mặt nghiêm túc, Nguyên Lợi Hòa lại nói gì đó, anh trai cau mày.

Nguyên Nhược nghiêng người nhìn sang, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Ông ngoại của Thẩm Đường, thành phố H.

Đứa nhỏ kia còn có họ hàng gần.

Xưa nay cô chưa từng nghe nói.

Nguyên gia và Thẩm gia là hàng xóm đã nhiều năm, đối với nhau có thể nói là rất quen thuộc, Nguyên Nhược từ khi còn nhỏ đã biết hoàn cảnh của gia đình đối diện, cũng thường xuyên nghe người khác bàn luận về chuyện này, nhưng cô chưa bao giờ biết về điều này.

Ông bà Thẩm gia đã qua đời từ rất lâu, mà trong những năm này, bên phía nhà mẹ ruột của Thẩm Đường, cũng tức là phía nhà ngoại, bất kể là việc cha mẹ Thẩm gia xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay là sau đó là chuyện Thẩm Lê qua đời, Thẩm Đường chỉ còn một mình cô độc thì những người này cũng chưa từng xuất hiện. Hiện tại đột nhiên ló ra, họ định làm gì?

Nguyên Nhược ngồi trong xe từ đầu đến cuối không có đi ra ngoài, đầu cô hơi đau, cảm thấy choáng váng khó chịu, tim như bị tắc nghẽn.

Sau đó, Nguyên Lợi Hòa và anh trai đi vào, Thẩm Đường đi ra tìm cô. Mở cửa xe, thấy dáng vẻ cô không được khỏe, Thẩm Đường đưa tay sờ trán và mặt của cô, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Nguyên Nhược lắc đầu, không nói thật, cô chỉ tùy tiện tìm lý do lấp liếm cho qua.

"Chỉ hơi mệt thôi".

Thẩm Đường quan tâm cô, "Chị muốn uống nước không?"

"Không," Nguyên Nhược nhẹ nhàng nói, dừng một chút, "Tự chị nghỉ ngơi một chút là được rồi".

Hàm ý là cô muốn ở một mình, không muốn bị quấy rầy.

Thẩm Đường đáp lại, lấy một tấm chăn mỏng từ ghế sau xe đắp cho cô, dặn dò hai câu rồi mới rời đi. Em ấy từ trước đến giờ đều rất tự giác, vừa tri kỷ lại vừa cư xử đúng mực, để lại đủ không gian riêng tư cho Nguyên Nhược nghỉ ngơi.

Tiệc trong khách sạn đã kết thúc, hầu hết các khách mời đã ra về. Dương Hà Anh cùng Thẩm Đường tiễn khách ra cửa, trong khi chị dâu và những người khác ở lại bên trong giải quyết những việc tiếp theo.

Đó là một ngày rất bận rộn, rất nhiều công việc phải làm, bận bịu đến khi trời tối rồi mà họ cũng còn ở trong khách sạn. Thanh toán là do Nguyên Nhược làm, tiền đặt cọc đã được thanh toán trước đó, lần này là khoản thanh toán sau. Người quản lý khách sạn rất thân thiện, nhiệt tình, cuối cùng thậm chí còn sắp xếp một chiếc xe để đưa họ về nhà, dịch vụ quả thật rất chu đáo.

Buổi tối ngày hôm ấy đoàn người đi đại viện, tất cả mọi người nghỉ ngơi trong nhà cũ bên đó.

Dương Hà Anh chuẩn bị thêm hai cái giường và cắt một quả dưa hấu để họ vừa ăn vừa xem TV.

Nguyên Nhược nói chuyện phiếm với chị dâu và Nguyên Ngải Ninh một lúc, thỉnh thoảng cùng Thẩm Đường nói hai câu, nhưng không lâu sau, Thẩm Đường bị Nguyên Lợi Hòa lặng lẽ gọi ra ngoài, hơn nửa giờ cũng chưa đi vào.

Anh trai canh giữ ở phòng khách, tựa hồ cố ý ngăn cản để Nguyên Nhược không cho Nguyên Nhược đi quấy rầy.

Tâm Nguyên Nhược không yên, lơ đễnh ăn nửa miếng dưa hấu, nhai trong miệng hồi lâu cũng không thấy ngọt chút nào.

Chị dâu bảo cô ăn hoa quả khô, trực tiếp cầm một lượng lớn hoa quả khô nhét vào tay cô, "Đợt trước anh trai em nhờ người mang về, mẹ và mọi người cũng thật là, tiếc nên chưa ăn, hiện tại tiện nghi cho cái miệng của Ngải Ninh rồi. A Nhược em ăn nhiều một chút, nếu không chút nữa sẽ bị con nhóc này ăn sạch hết đó".

Nguyên Nhược mỉm cười, không khỏi lại liếc nhìn ban công bên kia, vẻ mặt trấn tĩnh, ôn nhu nói: "Cám ơn chị dâu."

Chị dâu mặt mày cong cong, nghiễm nhiên không có nhận ra được sóng ngầm đang trỗi dậy trong nhà.

Cô nhóc Nguyên Ngải Ninh kia cũng vậy, cả buổi tối đều cười ngây ngô, hăng say chơi game trên điện thoại di động, khi vui vẻ sẽ kinh ngạc kêu lên: "Tiểu Đường sao cậu còn chưa vô, có vô đội không?"

Phỏng chừng là trong phòng này chỉ có Nguyên Lợi Hòa và anh trai biết chuyện, những người khác không ai khác biết chuyện gì đã xảy ra.

Nguyên Nhược bất an tỏng lòng, không tránh khỏi có chút lo lắng, cái gì cũng không ăn vô, mắt dán chặt vào TV, ánh mắt không nhịn được thi thoảng nhìn về ban công.

Buổi tối Thẩm Đường ngủ ở phòng bên cạnh phòng cô, thừa dịp tất cả mọi người đều đã ngủ, lầu trên lầu dưới đều yên tĩnh, Nguyên Nhược rón rén đi đến sát vách, gõ cửa, một lúc sau mới đi vào. Thẩm Đường đã buồn ngủ rồi, thấy cô đến có chút kinh ngạc, không rõ hỏi: "Sao vậy?"

Hơn nửa đêm trong nhà có nhiều người như vậy, hơi không chú ý cũng sẽ bị phát hiện, Nguyên Nhược đột nhiên chạy tới làm người ta bất ngờ. Mở đèn lên, trong phòng lập tức sáng bừng, Thẩm Đường kéo Nguyên Nhược ngồi trên giường, đắp chăn cho cô sợ cô bị lạnh.

Nguyên Nhược không có tâm tình để ý mấy việc này, trực tiếp hỏi: "Cha chị đã nói gì với em?"

"Không có chuyện gì", Thẩm Đường nói, hạ thấp giọng, "Chuyện nhỏ thôi".

"Rốt cuộc là có chuyện gì?", Nguyên Nhược hỏi.

Thẩm Đường không chịu nói, giúp cô đắp chặt chăn bông.

Nguyên Nhược còn muốn hỏi lại nhưng đúng lúc này có tiếng bước chân nhẹ trên hành lang, có người đi ngang qua cửa. Cô dừng lại, không dám phát ra âm thanh, sợ bị người bên ngoài nghe thấy được.

Thẩm Đường không chút nào hoảng sợ, giơ tay sờ sờ mặt của cô, trực tiếp tiến lên chặn lại môi của cô.

Ngày tháng sáu tương đối mát mẻ, là thời điểm dễ chịu nhất trong năm, bất luận là ban ngày hay ban đêm đều không se lạnh. Người kia đứng trước mặt cô, quần áo mỏng manh, thân nhiệt ấm áp.

Nguyên Nhược ngẩn người, hoàn toàn không kịp tỉnh táo lại. Cô khẽ đẩy Thẩm Đường ra, nhưng đối phương cũng không lui ra mà trái lại đem cô ôm chặt trong ngực.

Vầng sáng trắng từ ngọn đèn trên đầu lay động, cảnh tượng xung quanh trở nên hoàn toàn điên đảo, Nguyên Nhược bị đè xuống. Trong lòng cô căng thẳng, cả người đều căng cứng.

Thẩm Đường phi thường bình tĩnh, đưa tay tắt đèn, trực tiếp tiến lên.

Hai người trong chăn giằng co, bị bóng tối che lấp.

Những gì xảy ra tiếp theo liền vượt qua dự liệu, không kịp phòng bị.

Cửa được khóa trái giống như một tờ giấy mỏng manh, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể bị xuyên thủng, hai người trong phòng không dám phát ra một chút tiếng động, Nguyên Nhược nắm chặt lấy tấm ga trải giường, nhân cơ hội đánh Thẩm Đường hai cái.

Nguyên Nhược nằm ở trên giường, nhỏ giọng hỏi: "Thật sự không nói với chị sao?"

Thẩm Đường đặt lên gáy cô một nụ hôn, "Mấy ngày nữa rồi nói".

Nguyên Nhược nhéo nhéo da thịt mềm mại của người này, "Đừng gạt chị".

"Không đâu".

Nguyên Nhược tin vào điều đó, không ép hỏi nữa.

Cách âm của ngôi nhà cũ kém đến mức có thể nghe thấy âm thanh ở chỗ khác, hoang đường cùng bí ẩn nơi này lan tràn vô tận, yêu thương sinh sôi, rung động cùng nhớ nhung đan xen, hóa thành dòng nước ấm tan vào máu xương.

Lúc hơn nửa đêm, tất cả mọi người đang say ngủ, Nguyên Nhược lặng lẽ trở về phòng bên cạnh. Tối hôm đó cô không thể ngủ yên giấc, sau khi trở về phòng còn lăn qua lộn lại, trong lòng có chuyện nên không ngừng suy nghĩ.

Không ai phát hiện ra bí mật của cô và Thẩm Đường, Nguyên Lợi Hòa sáng sớm thức dậy liền nấu cháo chiên trứng, vui vẻ muốn làm bữa sáng "heo thì" cho mọi người. Ông ấy làm ra vẻ như người không liên quan, hoàn toàn không nhìn ra không đúng chỗ nào, dường như những câu nói kia ngày hôm qua không phải ông ấy nói, thật sự rất biết che đậy.

Nguyên Nhược rất muốn hỏi, nhưng cân nhắc thấy nhà có nhiều người như vậy nên cuối cùng cô đành bỏ cuộc, dù sao có hỏi thì chắc cũng không nhận được câu trả lời đâu, chuyện mà Nguyên Lợi Hòa không nói với cô trước thì phải là một bí mật không thể nói ra.

Xuất phát từ tín nhiệm đối với Thẩm Đường, cô vẫn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, ăn xong điểm tâm thì ở nhà đến hơn chín giờ mới cùng Thẩm Đường rời đi.

Đến cửa hàng vào xế chiều, về nhà vào buổi tối.

Những ngày sau đó vẫn tốt đẹp như thường, như một hòn đá ném xuống nước gây ra những gợn sóng lăn tăn, nhưng cuối cùng nó cũng trở lại bình lặng.

Tim Nguyên Nhược như treo trên một sợi dây mỏng manh, bất cứ lúc nào cũng có thể bị đứt. Loại phát triển thế này khiến cô càng thêm không chắc chắn, luôn cảm thấy hoảng hốt, trực giác nói rằng đã có chuyện lớn rồi nhưng Thẩm Đường không có phản ứng gì, mỗi ngày đều ở nhà, thỉnh thoảng còn có thể đến cửa hàng phụ giúp, không nhìn ra bất kỳ vấn đề gì.

Hôm thứ ba, Nguyên Nhược gặp chị Văn khi đang đi dạo phố, lúc đó chị Văn đang tay trong tay với chồng định đi đến quán uống cà phê. Gặp Nguyên Nhược nên chị ấy gọi cô lại, nói chút nữa đi dạo phố cùng nhau, nhiều người thêm náo nhiệt.

Nguyên Nhược tự cảm thấy không nên làm kỳ đà cản mũi, nên chỉ đi cùng uống một ly cà phê, sau đó nói rằng còn có việc nên không cùng chị Văn đi dạo phố.

Chị Văn cũng không ép cô, đứng ngoài quán cà phê tán gẫu vài câu. Chị Văn cũng không biết chuyện ngưng hợp tác của cô cùng Giang Thính Bạch, cho rằng hai nàng không hợp tác nữa vì không thích hợp nên đã đưa ra một số lời khuyên nói cô nên liên lạc với Giang Thính Bạch nhiều chút, bàn chuyện làm ăn ấy mà, bàn nhiều chút thì ok thôi.

Nguyên Nhược đối với việc này cũng không tỏ thái độ, không muốn để cho chị Văn khó xử.

Bởi chị ấy không rõ ràng mấy chuyện quanh co giữa hai người nên cô cũng không ngăn chị Văn nói chuyện này, lời chị ấy nói khá là thẳng thắn, không đứng về phía người nào.

Đột nhiên chị ấy nhớ ra điều gì đó, không chút do dự liền nói cho Nguyên Nhược.

Ngày hôm qua chị gặp tiểu Đường ở phố Bắc, em ấy đi cùng với Giang Thính Bạch, em cử em ấy đến hả?"

Nguyên Nhược ngớ ra, hoàn toàn không biết chuyện này.

Cô không phủ nhận mà ngược lại còn hỏi: "Ở chỗ nhà sách sao?"

"Ở quán cà phê ngay đối diện cửa hàng mình mua váy lần trước", chị Văn vô tâm vô ý mà nói: "Lúc đó chị còn có việc, không kịp vào chào hỏi".

Nguyên Nhược cau mày, rất lưu ý chuyện này.

Cô cùng Giang Thính Bạch có mâu thuẫn, Thẩm Đường biết điều đó. Mặc dù cô không đề cập chi tiết chuyện gì đã xảy ra nhưng người này biết rõ rằng họ không hợp nhau. Tuy nhiên, Thẩm Đường đơn độc đi gặp Giang Thính Bạch, còn gạt cô đi uống cà phê, rõ ràng chính là có chuyện riêng, hơn nữa còn là chuyện tương đối trọng yếu, ai cũng không biết chuyện.

Nguyên Nhược hiểu rất rõ Thẩm Đường, không thể có chuyện đứa nhỏ này thực sự đi uống cà phê, em ấy và Giang Thính Bạch không quen không biết, hơn nữa đối phương còn lừa gạt Thẩm Lê, hai người kia tuyệt đối không phải là người có thể đi chung một đường, không thể tụ cùng một chỗ được.

Chuyện này quá kỳ lạ, khắp nơi đều lộ ra dị thường.

Sau khi tạm biệt chị Văn, Nguyên Nhược về nhà sớm, nghĩ muốn cùng Thẩm Đường nói chuyện một chút.

Nhưng mà em ấy không ở nhà, đi ra ngoài rồi, không trả lời tin nhắn, điện thoại cũng không liên lạc được.

Không hiểu vì sao, Nguyên Nhược có chút sợ hãi không tên, trực giác nói rằng đã có chuyện thật sự xảy ra.

Lúc trước cô có thể giữ được bình tĩnh, chờ Thẩm Đường giải thích cho chính mình, nhưng lần này cô không thể bình tĩnh được, trong lòng không hiểu sao lại sinh ra một cảm giác không giải thích được.

Nghĩ tới nghĩ lui, cô gọi điện thoại cho anh trai, hỏi chuyện gì đã xảy ra.

Cuộc gọi đầu tiên không được kết nối, cuộc thứ hai đã được bắt máy. Đầu dây bên kia có chút ồn ào, giống như là có người khác ở đó, hơn nữa không chỉ là một người.

Tựa hồ đã sớm biết được cô gọi đến, anh trai mở miệng trước, ôn tồn hỏi: "Tiểu Đường về đại viện rồi.".

Nguyên Nhược sợ run, cổ họng không khống chế được mà thắt lại.

"Về làm gì?", cô hỏi một cách khô khan, dùng sức nắm chặt điện thoại.

Anh trai ở đầu bên kia điện thoại cũng không lập tức đưa ra lời giải thích, mà là trầm mặc một lát, do dự một hồi mới nói: "Em có muốn trở về xem một chút không?"

Nguyên Nhược hoàn toàn không còn sức lực, trong lòng mơ hồ có một suy đoán nhưng không dám nghĩ sâu, cứng ngắt mà "À" một tiếng, không nói được gì khác.

Anh trai nói, "Người trong nhà tiểu Đường đến rồi, họ đang ở đây."

Đi thẳng vào vấn đề, không hề quanh co lòng vòng.

Nguyên Nhược mím môi, trầm giọng hỏi: "Ông ngoại em ấy sao?"

"Không phải", anh trai nói, "Là người khác, cậu con bé".

"À".

Cả hai bên đều im lặng, không nói với nhau câu nào.

Nguyên Nhược có chút khổ sở, cũng không có thời gian tiếp tục thương tâm, vừa nghe điện thoại vừa lấy túi thay giày, chuẩn bị đi tới đó.

Còn không có ra ngoài, anh trai đã nói tiếp: "Ông ngoại tiểu Đường bệnh nặng rồi".

Nguyên Nhược không trả lời.

Đầu bên kia điện thoại lần thứ hai truyền đến âm thanh.

"Ngày mai em ấy sẽ đi".
Bình Luận (0)
Comment