Độc Chiếm Nàng

Chương 47

Khí hậu thành phố B rất khác với thành phố C, trời mưa xuống càng lạnh hơn, gió thổi dữ dội, nhưng trên đường phố bên ngoài vẫn có không ít xe cộ, ban đêm phồn hoa náo nhiệt, đèn đuốc sáng bừng suốt đêm không nghỉ.

Nguyên Nhược không hề dẫn dắt em ấy mà Thẩm Đường càng chủ động hơn, thân mật là chuyện đáng để hưởng thụ, hai người đều sa vào trong đó.

Vào buổi tối, đèn đã tắt, hai người ôm nhau, Nguyên Nhược mệt mỏi nhắm mắt lại, sau một lúc, lại đi mò mò cánh tay bị thương của Thẩm Đường.

Căn phòng quá tối, cái gì cũng đều không nhìn thấy, chỉ có thể dựa vào xúc giác mà cảm nhận lẫn nhau. Thẩm Đường để tùy ý cô chạm vào nó, còn di chuyển hướng về phía cô một chút, sát cạnh cô.

Nguyên Nhược nói: "Tốt nghiệp rồi thì đi xăm một hình lên để che lại đi, hình xăm nào có ý nghĩa kỷ niệm một chút".

Thẩm Đường nghiêng đầu liếc nhìn, tuy rằng không thể nhìn thấy bất cứ điều gì, nhưng vẫn là thuận theo mà trả lời: "Dạ".

Cũng không phải cô ghét bỏ vết sẹo này, Nguyên Nhược không quan tâm những thứ đó, cô chỉ đau lòng cho bạn nhỏ, tuổi còn trẻ mà lại có một vết sẹo khó coi như vậy, còn phải chịu tội nhiều như thế.

Bị thương kiểu này không phải là chuyện đáng để nhớ lại, còn thiếu chút nữa mất mạng luôn rồi, vết sẹo này không đáng để nhớ tới.

Nguyên Nhược trở mình, mò mẫm một chút, nửa nằm nhoài trên người Thẩm Đường, gối đầu lên vai đối phương, tĩnh tâm lại, thấp giọng nói: "Lần tới đừng gạt chị nữa, không muốn chị lo lắng cũng đừng tự mình một người gánh chịu, chị sẽ không làm gì đâu".

"Dạ", Thẩm Đường nói, đến gần hôn lên cổ cô, "Sẽ không như thế nữa đâu".

Cảm giác hơi lạnh, Nguyên Nhược đem người này ôm càng chặt hơn, lại sờ soạng trên lưng đối phương hai lần.

Căn phòng yên tĩnh hai phút, ai cũng không lên tiếng. Gặp mặt nhau không dễ dàng gì, đến một hoàn cảnh xa lạ trước giờ đều thật gian nan, xa nhau thì rất nhớ nhau, muốn gặp nhau nhưng khi gặp được rồi lại khó diễn tả cảm xúc chính mình.

Hồi lâu Nguyên Nhược hỏi: "Hạ Minh Viễn đến đây để làm gì?".

"Có chút việc", Thẩm Đường nói, đặt tay sau eo cô, "Gần đây cậu ấy có một dự án thử nghiệm, cần tài liệu, đại học S bên đó không có nên em đang giúp cậu ấy tìm, vừa lúc tuần này rảnh nên cậu ấy liền dứt khoát lại đây một chuyến".

Nguyên Nhược di chuyển thân thể, "Chị còn tưởng rằng cậu ấy có chuyện gì quan trọng".

Tìm tài liệu thôi mà, dùng máy tính gửi mail qua hoặc gửi qua bưu điện là được, cần gì tự mình đi một chuyến. Khẳng định Hạ Minh Viễn còn có chuyện khác, đâu có thể nào chỉ là vì cái này.

Cô không hỏi nữa, nhưng Thẩm Đường lại nói thật ra.

"Thuận tiện đến giải sầu, cậu ta sẽ ra nước ngoài, có thể định cư luôn ở đó. Sau khi tốt nghiệp có thể cậu ấy không quay lại thành phố C nữa".

Nguyên Nhược ngớ ra: "Đi nước nào?"

"Mỹ".

"Mới quyết định đây sao?"

"Không phải", Thẩm Đường trả lời, "Hồi học đại học gia đình cậu ấy đã có ý định này nhưng cậu ấy không muốn rời đi, nhất định ở lại thành phố C".

Về lý do tại sao cậu ta khăng khăng ở lại thành phố C, Thẩm Đường không nói tỉ mỉ, nhưng không cần em ấy nói Nguyên Nhược cũng có thể đoán được, bởi vì Kỷ Hi Hòa,

Về mặt du học, gia đình nào có điều kiện thường sẽ suy nghĩ đến chuyện này từ lúc con cái còn cấp hai, cấp ba. Một số lượng đáng kể gia đình sẽ cho con mình nộp đơn vào các trường đại học ở nước ngoài ngay sau khi học xong cấp ba. Đi du học từ rất sớm như thế, có người ra nước ngoài rồi sẽ không quay về, chuyện này cũng rất phổ biến. Con người mà, thường hướng về chỗ cao, ở chỗ khác có tương lai cùng sự phát triển tốt hơn thì dĩ nhiên sẽ không lại lựa chọn chỗ thấp, mỗi người đều có giá trị quan của chính mình, tình cảm đối với cố hương là một mặt, tự do cùng quyền lựa chọn lại là một phương diện khác.

Hạ Minh Viễn sẽ định cư ở nước ngoài, sau đó cũng không trở về nữa, quá nửa là theo gia đình di dân qua bên kia, chẳng trách trước đây náo loạn thành như vậy với Kỷ Hi Hòa. Hai người xác thực không phải người một thế giới, cách biệt thực sự quá xa. Hơn nữa cho dù cuối cùng Hạ Minh Viễn không xuất ngoại, lựa chọn ở lại, sau đó cả hai người họ cũng có thể sẽ gặp phải rất nhiều mâu thuẫn.

Nguyên Nhược từng đối với quyết định của Kỷ Hi Hòa cảm thấy tiếc nuối, hiện tại khi nghĩ về nó cô lại cảm thấy quyết định như vậy mới thật đúng đắn, chênh lệch quá lớn, căn bản không phải người của một thế giới, không cần thiết cứng ngắc tụ lại cùng nhau, trước khi thời điểm đó xảy ra mà tách nhau ra thì còn có thể lưu lại nhiều kỷ niệm, còn để náo loạn thì cái lưu lại chỉ toàn là căm hận.

Tình yêu chỉ là một phần của cuộc sống, điều này sẽ không bao giờ thay đổi.

Nghĩ về điều này, Nguyên Nhược lại nghĩ tới mình và Thẩm Đường. Trước kia hai người họ cũng thiếu chút nữa xảy ra mâu thuẫn, thiếu quyết đoán. Kỳ thực suy nghĩ kỹ một chút, nếu họ thực sự thích hợp, xác thực không cần thiết đem đối phương đẩy đi quá xa. Nếu một mực chỉ muốn né tránh mà không đi giải quyết vấn đề thì khoảng cách giữa hai người sẽ chỉ ngày càng lớn hơn.

Chuyện lần trước đã đem hai người đẩy ra xa, mà lần này biến cố Mạnh gia lại đưa họ hợp lại với nhau, tất cả là do duyên số.

Nguyên Nhược cảm thấy may mắn, cũng còn tốt.

Cô trầm mặc một hồi, dựa gần cổ Thẩm Đường, "Cậu ta có hỏi về Kỷ Hi Hòa không?"

"Dạ không", Thẩm Đường nói, tay di chuyển xuống một chút, xoa nhẹ hai lần, "Xem như là buông tay rồi đi".

Nếu không thì sẽ không đồng ý xuất ngoại, đã sớm trở về thành phố C tìm người rồi.

Tình cảm khi thì kiên định, khi thì yếu đuối, đã từng có thể kiên trì thầm mến rất nhiều năm, một khi từ bỏ liền thật sự buông xuống, so với ai khác đều quyết tuyệt.

Tất cả đều là do suy nghĩ đã khác.

Nguyên Nhược ừm một tiếng, không còn đề cập đến những điều này nữa.

Dù sao, nó không có quan hệ lớn với họ, người ngoài không xen vào được, chung quy chỉ là người đứng xem thôi. Cô mò mẫm trong chăn, nắm lấy cổ tay của Thẩm Đường, dẫn dắt nó dịch chuyển xuống dần, nửa người trên hơi nhổm lên, sau đó tách hai chân ra.

Thẩm Đường theo chuyển động của cô, biết cô đây là muốn làm gì.

Đêm nay Nguyên Nhược không giống bình thường, hoàn toàn phóng túng chính mình, không rụt rè giống như trước đây, không hề kiềm nén.

Một lúc lâu sau, cô cúi người tiến đến bên tai Thẩm Đường, nhỏ giọng hỏi: "Có nhớ chị không?"

Thẩm Đường ôm eo cô ngồi dậy, nói một cách thân mật: "Nhớ chứ".

Cô vuốt ve khuôn mặt của mặt của đối phương, lại chạm vào tấm lưng cân đối kia, cố ý hỏi như đang dẫn dắt: "Nhớ bao nhiêu?"

Hơi thở rơi xuống bên tai làm cho Thẩm Đường dừng lại chốc lát, lập tức hơi dùng sức chút, cúi đầu ở cổ cô tham lam lưu luyến ngửi ngửi, sau đó dán vào cổ trắng nõn thon dài, nhẹ giọng nói: "Tối hôm qua mơ thấy chị".

Nguyên Nhược nâng nâng cằm, mỉm cười: "Sau đó?"

Sau đó người nào đó dùng hành động để giải thích cảnh tượng trong mơ.

Ngày tháng chín, sự khác biệt giữa miền Bắc và miền Nam vẫn còn rất lớn. Sau một đêm mưa, sáng hôm sau trời cũng không khá hơn.

Theo kế hoạch ban đầu, bốn người vốn là muốn ra ngoài chơi một chuyến, ít nhất phải đi một vài điểm tham quan nổi tiếng, Trần Nhất còn dự định dẫn các cô đi Vạn Lí Trường Thành nhưng mà thời tiết không tốt, không tiện để ra ngoài.

Mưa ngày càng lớn hơn, nhưng đến thời gian vẫn phải trả phòng. Thẩm Đường đã gọi điện thoại trước, sau đó mang theo mấy người Nguyên Nhược đến một nhà hàng Tứ Xuyên gần đó. Trận mưa này trong chốc lát sẽ không ngừng lại, nếu còn lớn hơn thì có khả năng máy bay cũng sẽ hoãn lại, Nguyên Nhược chắc chắn sẽ không đi được.

Trải qua tối hôm qua, Nguyên Nhược cũng không có ý định đi nhanh như vậy, cô vốn chỉ định đến đây gặp em ấy một chút, chuẩn bị ngày hôm nay trở về thành phố C, nhưng ý trời muốn cô ở lại nên cô cũng không vội rời đi, ở lại đây trong hai ngày.

Cô chưa gọi điện thoại cho người trong nhà, nghĩ tới khoảng thời gian này chắc hai ông bà sẽ không tìm cô.

Tối hôm qua thức đến quá khuya, hôm nay cô không thoải mái lắm, nhức eo đau lưng, cả người vô lực, Nguyên Nhược không nói gì nhiều, trên đường đến nhà hàng Tứ Xuyên đều đang lắng nghe bọn Trần Nhất tán gẫu.

Ba người trẻ tụ cùng một chỗ có nhiều chuyện để nói, về cơ bản đều là các vấn đề xung quanh chuyện học, dù sao Trần Nhất và Hạ Minh Viễn cũng không quen thuộc lắm, tán gẫu chuyện riêng thì cũng không hay.

Các món ăn của nhà hàng Tứ Xuyên rất ngon, Thẩm Đường làm chủ gọi tám món, trong đó năm món cay, ba món không cay. Ba người bọn cô có thể ăn cay còn Trần Nhất thì không, gọi như vậy rất hợp lý.

Ở trên bàn cơm, thời điểm vừa cầm lấy đũa, Hạ Minh Viễn vô tình hay cố ý đề cập đến chuyện mình sẽ ra nước ngoài, đặc biệt nói cho Nguyên Nhược nghe.

Nguyên Nhược là một người thông minh, biết đây là ý gì, đơn giản chính là nghĩ thông suốt muốn cô đem lời này chuyển cho Kỷ Hi Hòa. Có vẻ như thật sự quyết định rời đi rồi, nếu như không muốn đi làm sao lại muốn mượn miệng của người khác truyền lời đây, rõ ràng là không muốn đối mặt.

Tình cảm của người khác không tiện để can thiệp, Nguyên Nhược không tỏ thái độ của mình, mà chỉ lấy nước lọc thay rượu, nói chân thành: "Tương lai xạn lạn, tiền đồ rộng mở nhé. Qua bên đó hãy sống thật tốt".

Hạ Minh Viễn gật đầu, "Cảm ơn chị".

Bữa cơm này chính là bữa cơm ly biệt. Buổi chiều, Hạ Minh Viễn ngồi tàu cao tốc trở về.

Trong lòng Nguyên Nhược cảm thấy tiếc, nhưng cô không biết phải nói gì.

Trần Nhất thức thời không làm kỳ đà cản mũi. Sau khi Hạ Minh Viễn đi thì cậu ấy cũng trở về trường học, để lại thế giới riêng cho hai người.

Hai ngày sau đó trôi qua nhanh chóng, sau cơn mưa trời lại sáng, Nguyên Nhược và Thẩm Đường đã đi dạo thành phố B một vòng, phố lớn ngõ nhỏ đều đi, tiện đường thì mua một vài đồ lưu niệm mang về để cho mấy người Khương Vân và chị Văn.

Đúng lúc gặp Hà Dư cùng bạn gái Diệp Tầm cũng đến thành phố B, hai người họ tới bên này để thăm gia đình của Diệp Tầm. Biết được Nguyên Nhược cũng đang ở đây nên Hà Dư đã gọi điện thoại kêu hai người họ ra gặp nhau chút.

Nguyên Nhược cũng không khách khí, đem theo quà tặng đi qua. Hà Dư dẫn hai người cùng đi gặp thân thích của Diệp Tầm, không phải ba mẹ em ấy mà là chị họ, gọi là Lâm Nại.

Thẩm Đường cùng Lâm Nại tán gẫu rất hợp ý, ban đầu thì không quen thuộc lắm nhưng sau đó hai người họ đã nói chuyện trong hơn nửa giờ.

Rời khỏi chỗ Diệp Tầm, Nguyên Nhược hỏi: "Trò chuyện về gì vậy?"

Thẩm Đường cũng không che giấu, nói thẳng: "Nói về bà cô của em".

Nguyên Nhược rất ngạc nhiên, "Cô ấy biết sao?".

Thẩm Đường nói: "Còn khá là quen thuộc".

Bà cô là chị gái của ông ngoại Mạnh gia, tối hôm qua người này có nhắc tới. Hai thế hệ trước của nhà họ Mạnh có tư tưởng gia trưởng nghiêm trọng, trọng nam khinh nữ, người gọi là bà cô này ở Mạnh gia bị đối xử không hề tốt đẹp gì, nhưng bà ấy rất có năng lực. Trong những năm đầu, bà ấy là một người phụ nữ rất có thực lực, là một nữ cường nhân chính hiệu. Bởi vì ở nhà mẹ đẻ bị đối xử không ra làm sao nên bà ấy sớm đã rời khỏi Mạnh gia, chưa bao giờ gần gũi với những người bên Mạnh gia.

Lần này ông ngoại Mạnh gia bệnh qua đời, bà cô và con gái bà đã từng tìm gặp Thẩm Đường.

Chuyện chính mà tối hôm qua Thẩm Đường nói là chuyện này, đều nói rõ ràng với Nguyên Nhược.

Biết được bà cô cùng Lâm Nại rất quen thuộc, Nguyên Nhược đúng là bất ngờ, dù sao gia đình của Diệp Tầm rất giàu có ai cũng biết, chị họ em ấy là Lâm Nại cũng không hề kém cạnh.

Tuy rằng không rõ ràng Lâm Nại chủ động tìm Thẩm Đường tán gẫu những thứ này là có ý gì nhưng trực giác Nguyên Nhược cho biết không có chuyện gì lớn, không phải chuyện xấu, cô tin Hà Dư, tự nhiên cũng tin Diệp Tầm và người chị họ Lâm Nại này, phỏng chừng có quan hệ với bà cô kia.

Cụ thể là nguyên do gì, Nguyên Nhược cũng không đi tra cứu, cô dặn dò vài câu, để Thẩm Đường cẩn thận một chút.

Ban đêm hai người vẫn ngủ chung một căn phòng. Vào buổi sáng sớm, Nguyên Nhược nhận một cuộc điện thoại.

Dương Hà Anh gọi tới.

Tại thời điểm kết nối điện thoại, Thẩm Đường không chú ý tới, ở bên cạnh kêu một tiếng rồi mới dừng lại.

Bên kia điện thoại Dương Hà Anh nhạy bén nghe được thanh âm của Thẩm Đường, trong nháy mắt khựng lại, nhưng lập tức lại làm bộ không có gì xảy ra.

Nguyên Nhược lên tiếng gọi "Mẹ", ý đang nhắc nhở Thẩm Đường bên cạnh, sau đó hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Không có gì, gọi hỏi thăm con một chút, mấy ngày rồi không gặp", Dương Hà Anh nói, dừng một chút lại hỏi: "Chừng nào con mới về?"

Nguyên Nhược không nhanh không chậm trả lời: "Ngày mai, con còn việc phải làm chút".

"Chuyện gì?", Dương Hà Anh hỏi.

"Chuyện mở nhà hàng, cần gặp một người bạn ở đây", Nguyên Nhược qua loa lấy lệ nói, theo bản năng nói dối, không dám trực tiếp giải thích mình là vì Thẩm Đường mới ở lại, sợ gây ra nghi ngờ.

Nhưng mà đầu bên kia điện thoại Dương Hà Anh đã suy nghĩ ra chuyện bất thường, trở nên trầm mặc, một lát sau, thanh âm của Dương Hà Anh chìm hai phần, rất là nghiêm trọng: "Đã trễ thế này sao tiểu Đường còn đang ở cạnh con? Nó không về trường học sao?"
Bình Luận (0)
Comment